“Không vội, ta không cần động thủ cũng sẽ có những người khác ngăn lại. Người đó không lâu nữa cũng sẽ đến!” Bạch y nữ tử lạnh nhạt đáp một câu.
“Còn có những người khác?”
“Ta chuyến này trở về Thánh giới hơn phân nửa nguyên nhân để khôi phục pháp lực, nửa còn lại là vì người này.” Bạch y nữ tử nhẹ nhàng cười, không gian xung quanh dường như theo đó mà ngưng đọng lại.
Hắc giáp đại hán có vài phần nghi hoặc, nhưng thấy bộ dáng của bạch y nữ tử thập phần khác thường nên trong lòng chỉ rùng mình đôi chút, không dám hỏi thêm điều gì.
Bạch y nữ tử rất nhanh khôi phục lại như thường, nhưng trong khoảnh khắc một lát sau, mi mắt nàng khẽ động, ngọc thủ khẽ phất lên trong hư không vẽ ra một vòng.
Nhất thời một đoàn chất lỏng màu bạc cũng theo đó mà hiện ra trước người nàng, sau khi ngưng tụ, đoàn chất lỏng biến thành một chiếc gương sáng bóng, bên trong hiện lên một hình ảnh rõ ràng dị thường.
Ở trong gương, vô số đạo hồ quang lôi điện đang điên cuồng đánh xuống mặt biển phát ra tiếng nổ như rồng ngâm, không gian nơi đó cũng dao động liên hồi. Cùng lúc, một dải quang đoàn đường kính hơn trăm trượng chợt lóe lên từ hư không mà hiện ra.
Sau khi hào quang tản đi, bên trong liền hiện ra một vật gì đó. Đúng là một đầu tam thủ hắc giao dài đến bảy tám mươi trượng!
Trải rộng toàn thân ma giao được phủ bởi những mảng lân phiến màu đen sáng bóng, ba cái cái đầu to lớn giống nhau như đúc không ngừng đưa lên hạ xuống, trên thân mình khổng lồ có một cỗ hắc diễm như ẩn như hiện, bộ dáng vô cùng dữ tợn bất kham.
Nhưng càng làm người ta kinh ngạc là ở cái đầu chính giữa của cự giao có một gã thanh niên mặc hắc bào hai tay để trần đang vững vàng đứng trên đó.
Diện mạo gã thanh niên này trắng như ngọc, hai mắt màu tím nhạt, một đôi chân mày vạch thẳng đến thái dương như hai lưỡi kiếm, mặt không một chút biểu tình làm tăng phần sát khí kèm theo nét thê lương.
Hắc bào thanh niên đảo mắt nhìn về phía lôi hải hừ lạnh mội tiếng, bàn tay nâng lên khẽ phất vào hư không một trảo, theo đó vô số hắc sắc tiêu ký* từ trong lòng bàn tay tuôn ra, tụ tập lại, rồi huyễn hóa thành một cây hắc sắc trường thương tối đen như mực.
Trường thương dài chừng một trượng, trên thân được khảm một tầng ma văn phù chú**, chỉ cần nhìn thoáng qua liền đem lại cho người ta cảm giác nhức đầu hoa mắt.
Một tay của hắc bào thanh niên đón lấy cự thương, run lên một cái rồi hướng về phía trước bâng quơ ném ra.
‘Vút’ một tiếng vang lên.
Một dải lụa màu đen từ đầu mũi lóe lên mà bắn ra như thác nước, rồi nhắm thẳng hướng lôi hải hung hăng đánh tới.
Một màn kinh người xuất hiện!
Nơi dải lụa đi qua tất cả các đạo hồ quang đều vặn vẹo thối lui tạo thành một cái thông đạo thật dài, mắt thường không thể nhìn thấy điểm cuối.
Hai bên thông đạo có muôn vạn dải lôi điện nổ vang, nhưng hoàn toàn không hề có lấy một đạo hồ quang nào có thể tiến vào trong đó, dường như có một cỗ đại lực thần bí nào đó được sinh ra đem tất cả lôi điện hất ra bên ngoài.
Bàn tay gã thanh niên vừa chuyển, “phốc xuy” một tiếng vang lên, trường thương màu đen một lần nữa tản ra thành các ký hiệu màu đen rồi tiêu tán biến mất.
Mũi chân hắn khẽ giậm lên đầu hắc giao ra lệnh tiến vào trong lôi hải.
Nhưng đúng vào lúc này, hắc bào thanh niên dường như nhận ra điều gì, nét mặt khẽ biến, khuôn mặt khẽ ngẩng lên đệ lộ ra trên mặt chiếc gương một đôi nhẵn mục phát ra tử quang lập lòe rồi trầm giọng quát một tiếng:
“Kẻ nào dám lén lút theo dõi bản thánh tổ?”
Theo âm thanh truyền đến một cỗ dao động vô hình như xuyên thủng hư không trực tiếp hiện lên trên mặt gương rồi phóng ra.
Một âm thanh muộn hưởng vang lên, mặt gương liền bạo liệt hóa thành vô số điểm ngân quang rồi tiêu tán.
Hắc giáp đại hán nhìn thấy cảnh này khuôn mặt trở nên tái nhợt, phải sau một lúc lâu mới thì thào thốt ra được một câu:
“Nguyên Yểm thủy tổ, là Nguyên Yểm thủy tổ đại nhân! Chẳng nhẽ người mà đại nhân đang đợi chính là Nguyên Yểm đại nhân?”
“Không sai, người ta đang chờ chính là Nguyên Yểm! Như thế nào, ngươi sợ hãi sao?” Bạch y nữ tử đối với chuyện vừa rồi xem như không thấy, nghe hắc giáp đại hán hỏi liền khẽ cười lạnh lùng trả lời một câu.
“Có Bảo Hoa đại nhân ở đây thuộc hạ sao lại sợ hãi, bất qua tu vi của đại nhân chưa được hồi phục, mà lại gặp Nguyên Yểm đại nhân lúc này thì có chút không ổn?” Hắc giáp đại hán dần khôi phục vẻ kiêu căng nói.
“Có bổn tọa ở đây ngươi không cần phải sợ, huống hồ ta thấy Nguyên Yểm sẽ không nhất định sẽ cùng ta động thủ. Nhưng chút nữa, ngươi hãy đi làm cho ta một việc.” Bạch y nữ tử lạnh lùng cười khẽ nói.
“Đại nhân xin cứ việc phân phó, thuộc hạ nhất định sẽ toàn lực hoàn thành.” Hắc giáp đại hán trong lòng xoay chuyển, khom người đáp lại.
“Chỉ cần làm xong việc này dù có chuyện gì xảy ra ta cũng đảm bảo cho ngươi bình an vô sự. Ngươi nghe cho kỹ đây” Làn môi của bạch y nữ tử khẽ nhúc nhích truyền âm tới.
Hắc giáp đại hán ngưng thần lắng nghe, một lúc sau gương mặt xấu xí của y hiện lên một tia kinh hoảng, trong lòng rôt cuộc cũng hiểu được tại sao vị đại nhân Bảo Hoa này không mang người khác theo, mà lại nhất định phải là chính hắn.
Hắc giáp đại hán gật đầu vâng dạ một hồi!
“Hảo, chỉ cần làm tốt chuyện này, chỗ tốt cho ngươi tự nhiên cũng không ít. Nhưng hiện tại ta muốn nhìn xem người trong quẻ tượng khi trước nói đến là người nào.” Bạch y nữ tử trong lòng như nhớ đến điều gì, bàn tray xinh đẹp như ngọc đưa ra trước người vẽ một vòng, nhất thời ngân quang chớp động, một cái gương lại lần nữa hiện ra.
Chẳng qua lúc này đây, trong tấm gương hiện ra hình ảnh một tòa sơn cốc mênh mông xanh biếc. Mà đám người Hàn Lập đang ở trong đó đứng vây quanh một cái hồ nước, mỗi người đễu xuất ra các loại pháp bảo liều mạng công kích lên một màng cấm chế vô hình che phủ bên trên đó.
Chỉ thấy vô số màu sắc của các loại pháp bảo nhảy múa không ngừng trong không trung, theo đó các loại hào quang của lôi, hỏa từ bốn phương tám hướng như mưa đánh tới, nhưng tầng cấm chế vô hình vẫn tồn tại ở đó vững vàng như bàn thạch, một chút hư tổn cũng không thấy mảy may.
“Không ổn, cấm chế nơi này khẳng định là do Ma tộc Thánh tổ thiết lập, phương pháp bình thường căn bản không thể phá vỡ được, phải vận dụng các thủ đoạn khác may ra mới có khả năng.” Lũng gia lão tổ chợt ngừng công kích, lớn tiếng nói.
“Đúng là như vậy, Bạch mỗ có mang theo một viên vạn năm Hủ Châu, hẳn là đối với cầm chế này có chút hữu hiệu. Nhưng chỉ với thủ đoạn này e là không có mười thành nắm chắc, phải cần các đạo hữu phối hợp công kích tương trợ. Lũng huynh, lưỡi kim phủ khi trước của ngươi uy lực kinh người, đối với tình huống này thực sự rất thích hợp.” Bạch thích một hơi đem hơn mười khẩu phi kiếm màu trắng thu lại, đảo mắt nhìn qua Lũng gia lão tổ ngưng sắc trả lời.
“Chuôi Kim Sa Phủ tuy rằng có uy lực cực lớn, nhưng mỗi lần xuất ra lại phải tổn hao đi một lượng chân nguyên, khi nãy Lũng mỗ đã dùng qua một lần, nếu liên tiếp sử dụng e là sẽ làm tu vi sụt giảm. Hay như vậy đi, lão phu cũng có một thần thông chuyên dùng để pháp cấm chế, đồng dạng cũng có thể giúp Bạch huynh một tay.” Lũng gia lão tổ nhướng mày trả lời.
“Hẳn là vậy! Hàn đạo hữu, ngươi luôn tỏ ra bí hiểm, chắc hẳn cũng có chút thủ đoạn đặc thù đi.” Bạch Thích cân nhắc một hồi, xong ở trong màn bạch quang quay đầu nhìn về phía Hàn Lập nói một câu.
“Tại hạ trong tay còn có hai kiện dị bảo uy lực còn to lớn hơn so với đỉnh giai pháp bảo, tin rằng có thể trợ giúp được cho hai vị đạo hữu.” Hàn Lập thần sắc không đổi, nhẹ nhàng bâng quơ một câu.
“Tốt lắm. Vậy cứ giao cho ba người bọn huynh làm chủ công, các đạo hữu khác ở bên cạnh cũng toàn lực ra tay tương trợ đi. Cấm chế này dù có huyền diệu đến đâu, nhưng chúng ta toàn lực liên thủ cũng có thể một kích đem nó hủy đi.” Thiên Thu thánh nữ thần sắc vui vẻ nói.
Lúc này lão giả Bạch Thích vỗ túi da bên hông một cái, nhất thời một viên châu màu xám từ bên trong liền bay ra, sau khi xoay tròn một vòng rồi không ngừng cuồng trướng trước người, từ giữa viên châu cũng thả ra từng đợt từng đợt sương mù màu xám trắng.
Sương mù này quỷ dị khác thường, từ bên trong tràn ngập một loại mùi mục nát, nhưng càng lạ hơn là loại mùi này không hề khó ngửi, ngược lại còn mơ hồ ẩn chưa một tia thanh khí.
Lúc này Hàn Lập cùng Lũng gia lão tổ đứng một bên cũng chia nhau ra hành động.
Hai tay Lũng gia lão tổ chà sát, thân hình nhất thời cuồng trướng, hai bàn tay khẽ tách ra liền hiện ra một dải kim quang, hơn nữa càng ngày càng dài, càng lúc càng to. Trong nháy mắt dải kim quang liền hóa thành một đạo ảnh mơ hồ bộ dáng giống như chiếc dùi.
Hàn Lập đứng bên này còn đơn giản hơn, hai bàn tay khẽ lật, nhất thời hai tòa núi một xanh một đen to lớn đồng thời hiện ra.
Thiên Thu thánh nữ cùng đám người Huy trưởng lão sau khi thấy ba người Hợp Thể hậu kỳ chuẩn bị xong cũng không dám chậm trễ liền điên cuồng thúc dục công pháp hoặc bảo vật, làm cho thanh thế màn công kích có vẻ hung mãnh lên vài phần.
“Động thủ!” Bạch Thích hét lớn một tiếng, liền mở đầu lấy tay điểm một cái tới khỏa châu trước mặt, khí xám trắng đang được phát ra từ khỏa tiêu hao bảo vật này liền ngưng tụ lại, trực tiếp hóa thành hơn mười tia nhỏ hướng đến cấm chế vô hình bên dưới phóng đi.
Lũng gia lão tổ cũng không nói lấy một lời, liền đem đạo kim mang hình cái dùi trong tay thả ra.
Chỉ thầy một tiếng nổ vang, một đạo kim mang giống như lôi điện bắn ra bộ dáng vô kiên bất tồi***.
Còn Hàn Lập thì cổ tay khẽ lắc, đem hai tòa núi kỳ lạ ném ra, sau khi lóe lên một cái, mỗi tòa liền hóa lớn thành hơn trăm trượng cự sơn.
Một cái phát ra bụi khí lượn lờ, một cái tỏa ra vạn đạo thanh quang.
“Hừ, quả nhiên là đám dị tộc các ngươi đến đây làm loạn! Nếu đã đến rồi thì cũng nên nằm lại đi!” Trên không trung hồ nước hắc quang chợt lóe, đột nhiên xuất hiện một quái vật lớn vài chục trượng đang lắc đầu quẫy đuôi, đúng là con tam thủ cự giao khi nãy.
Mà lúc này tại hư không bên trên cự giao, một tên hắc bào thanh niên mặt không chút biểu tình đứng ở đó, một tay khoát ra, hướng về phía đám người Hàn Lập nhẹ nhàng nhấn một cái vào hư không.
“Ầm vang,” một tiếng rồng ngâm vang lên.
Một bàn tay tối om khổng lồ, lớn chừng nghìn trượng bỗng nhiên xuất hiện trên không trung hồ nước, khi vừa đánh xuống, tất cả các loại công kích lên cấm chế đều nháy mắt tiêu tán như hoa tuyết gặp nắng xuân. Đồng thời một cỗ cự lực nặng nề đột nhiên không chút dấu hiệu đem thân hình đám người Hàn Lập ép xuống.
“Phốc phốc” vài tiếng vang lên, đám người Lũng gia lão tổ chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, non nữa thân hình bị mạnh mẽ cắm ngập vào bùn đất bên bờ hồ nước.
Ngay lúc đó, Hàn Lập liền theo bản năng đem đầu vai nhoáng lên một cái, đồng thời da thịt toàn thân chợt chuyển thành màu vàng rực rỡ, thân hình khẽ run lên, theo đó hai chân chỉ bị cắm vào mặt đất chừng nữa thước.
Mà trừ bỏ Hàn Lập ra, tên thanh niên tên gọi Chi Thủy kia thân mình chỉ trầm xuống một chút, khẽ lắc lư vài cái rồi đứng im bất động một chỗ dường như chưa có việc gì xảy ra. Nhưng bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía hắc bào thanh niên, hai mắt bộc phát ra ngân quang chói mắt, da thịt toàn thân theo đó hiện ra một tầng linh văn màu bạc, cơ hồ toàn thân đều được che kín trong đó.
Thoạt nhìn thật sự vô cùng quỷ dị!
Mà lúc này, đám người Lũng gia lão tổ bộ dáng gượng ép vô cùng, hai chân đã hoàn toàn mất đi tri giác như đã không còn tồn tại nữa.
Trong lòng mọi người không khỏi dấy lên một trận sợ hãy cùng bực bội!
Chú thích:
*Hắc sắc tiêu ký: Ký hiệu màu đen.
**Ma văn phù chú: Các loại ký hiệu, phù tiết được viết bằng văn tự của Ma tộc.
***Vô kiên bất tồi: Sức mạnh vô địch, không gì không phá được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/08/2019 11:36 (GMT+7) |