“Đạo hữu có gì cứ việc hỏi” Hàn Lập thần sắc vẫn như thường mà trả lời.
“Vậy là tốt rồi, trước tiên là nói về nói thân phận của đạo hữu, ta cần phải xác nhận thân phận có đúng hay không” Tu sĩ mặt vàng lạnh nhạt nói.
Hàn Lập gặp tình hình như vậy cười khẽ.
“Tại hạ là Trưởng lão Diệu Âm Môn, đây là lệnh bài của tại hạ, mà khối này là lệnh bài của động phủ trong thành. Đạo hữu hẳn là có thể nhận biết thật giả” Hàn Lập đưa tay vào túi trữ vật lấy ra hai khối lệnh bài khác nhau, rồi bình tĩnh đưa cho đối phương.
“Diệu Âm Môn? Tra xem Diệu Âm Môn trưởng lão có người này hay không?” Tu sĩ mặt vàng không khách khí tiếp lấy lệnh bài, cũng không quay đầu lại, ra lệnh.
Người trong đội ở phía sau là một nữ tu sĩ thanh tú nghe vậy hơi chút sửng sốt, nhưng cũng lập tức làm theo.
Nàng lục trong túi trữ vật của mình một hồi, cuối cùng lấy ra một khối ngọc giản, dụng thần thức dò xét một lần, sau đó lại nhìn chằm chằm Hàn Lập xem xét thêm vài lần, rồi mới cung kính nói:
“Triệu hộ pháp. Diệu Âm Môn có một vị trưởng lão họ Hàn, hơn nữa dựa theo bức họa cho thấy thì người cũng không khác nhau”.
“Ồ! Hai khối lệnh bài cũng là thật, xem ra thân phận không phải là giả!” Tu sĩ mặt vàng nghe vậy, mặt không lộ vẻ gì gật đầu.
“Được rồi, các ngươi tiếp tục dò xét phụ cận, ta đưa vị đạo hữu này làm thủ tục nhập thành” Tu sĩ mặt vàng cầm lệnh bài trả lại cho Hàn Lập rồi nói.
“Vâng!” Bốn người phía sau mở miệng đáp.
Sau đó tu sĩ mặt vàng không nói gì, hướng tới Hàn Lập ra dấu mời, rồi hướng Thiên Tinh thành bay đi.
Hàn Lập hóa thành một đạo hồng quang phi độn theo sau.
Không bao lâu, tu sĩ mặt vàng dẫn Hàn Lập bay tới gần tường thành của Thiên Tinh thành, rồi bay tới cửa thành.
Dọc đường mặc dù cũng không có người khác tiến tới tra hỏi. Nhưng Hàn Lập phóng thần thức ra xem xét một lượt phát hiện trên đường tối thiểu có bốn năm tu sĩ ẩn mặt, trong đó mặc dù đa số là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng cũng có hai gã Kết Đan kỳ ẩn thân.
Hàn Lập mặc dù sắc mặt không đổi nhưng trong lòng không khỏi rùng mình, xem ra sau khi Nam Minh đảo bị tập kích thì quả nhiên cảnh giới cũng nghiêm ngặt hẳn lên.
Nếu không có người dẫn đường, hắn muốn lẻn tiến vào Thiên Tinh thành sợ rằng cũng không phải là việc dễ dàng.
Cửa thành có chút vắng lặng, trừ hơn mười tu sĩ áo trắng ra cũng không có người nào ra vào thành.
Hơn nữa khi tiến gần lại Hàn Lập mới phát hiện trên tường và cửa thành lúc này lóe ra màu trắng mờ, tựa hồ có cấm chế ở trên.
Tu sĩ mặt vàng vừa hạ xuống liền hướng vị tu sĩ lão giả áo trắng đang ngồi mà tiến tới.
Vị lão giả có bộ râu dê không dài, trên mặt có nếp nhăn, đang ngồi trên một cái ghế trúc nhắm mắt dưỡng thần.
“Vu hộ pháp! Vị này đúng là Hàn trưởng lão của Diệu Âm Môn, ta đã kiểm tra qua thân phận và lệnh bài. Không có vấn đề gì. Hiện tại làm phiền Vu hộ pháp cho vào thành, ta còn phải tiếp tục dò xét bên ngoài, không cách nào đợi lâu được” Hắn hướng vị lão giả kia ôm quyền nói, tựa hồ đối với đối phương rất tôn kính.
Ánh mắt của Hàn Lập khi thấy lão giả này thì trong lòng cũng tăng thêm ba phần cảnh giác.
Người này đúng là một vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ, không trách tu sĩ mặt vàng bộ dáng không dám đắc tội đối với lão ta.
“Diệu Âm Môn?”
Mi mắt của lão giả chậm rãi mở ra, tựa hồ còn có chút mơ màng.
“Đúng vậy. Hơn nữa vị đạo hữu này đã từng ra tay nghĩa hiệp trợ giúp Lăng sư đệ” Do dự một hồi, tu sĩ mặt vàng có chút miễn cưỡng nói thêm một câu.
“Ồ. Thật ngạc nhiên. Ta biết rồi, Triệu đạo hữu hãy trở về đi” Trong mắt lão giả hàn quang chợt lóe, ẩn chứa tinh quang từ trong mắt bắn ra, nhưng lập tức biến mất, thanh âm vẫn có vẻ hữu khí vô lực, hết sức mơ hồ.
Tu sĩ mặt vàng đối với bộ dáng của lão giả này cũng không có để ý, liền ôm quyền rồi rời đi không ngó tới Hàn Lập.
Hàn Lập yên lặng đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn lão giả mà không nói gì cả.
“Diệu Âm Môn có Tử Linh nha đầu, ta đã gặp qua vài lần. Thật là một cô nương lả lướt, vị trưởng lão Diệu Âm Môn này, ta ngẫu nhiên cũng có nghe nhắc tới hai lần, đáng tiếc là không có duyên gặp. Bất quá, xem đạo hữu tuổi còn trẻ như vậy, chẳng lẽ cũng giống như Lăng đạo hữu, tu luyện công pháp vĩnh trú dung nhan? Theo ta được biết phàm là loại công pháp này đều cực kỳ âm tính, nam tử sau khi tu luyện cũng không có gì tốt” Hai tròng mắt của lão giả nhìn chằm chằm vào Hàn Lập mà chậm rãi nói.
“Nói vậy, Lăng đạo hữu đúng là nam tử? Tại hạ cũng không có tu luyện trú nhan công pháp gì cả. Chỉ là đã từng dùng một viên Định Nhan đan mà thôi” Hàn Lập cực kỳ trầm tĩnh, bất động thanh sắc hỏi.
“Lăng đạo hữu là nam hay nữ. Cho dù là Tinh Cung chúng ta sợ cũng không mấy người biết, lão phu lại càng không biết, bất quá, hắn tu luyện công pháp trú nhan khẳng định là thật. Ha ha, thật ra Hàn đạo hữu vận khí cũng không tệ, ngay cả Định Nhan đan là đan dược hi hữu như vậy mà cũng có cơ duyên uống được” Lão giả cười khẽ, chậm rãi nói một hồi.
Hàn Lập nghe xong lời này cũng ngẩn ra, lão giả lại nói tiếp:
“Được rồi. Không nói nữa. Đã có người kiểm tra qua thân phận của ngươi, lão phu cũng không đa sự, bất quá hôm nay so với lúc bình thường khác nhau, cho nên quy củ cũng thay đổi, đạo hữu nên nghe kỹ, lão phu chỉ nói một lần”.
Hai hàng lông mày Hàn Lập nhíu lại, cũng không mở miệng nói gì thêm.
“Hiện tại đạo hữu hữu có hai lựa chọn, một là tạm thời gia nhập phe Tinh Cung chúng ta, nguyện ý hiệp trợ chúng ta kháng địch, như vậy ngươi ở trong thành vẫn có thể hoạt động bình thường, không chịu hạn chế gì, sau mỗi nhiệm vụ Tinh Cung chúng ta sẽ tặng thù lao hậu hĩnh, tuyệt đối sẽ không để cho chư vị đạo hữu xuất lực tay không, hai là không muốn tham chiến, muốn ở tại trong thành trú ngụ thì cũng có thể. Tinh Cung chúng ta cũng không miễn cưỡng chư vị đạo hữu, nhưng có thêm chút quy định, khi toàn thành giới nghiêm không cho phép tùy ý rời đi khỏi chỗ ở, nếu không đội ngũ chấp pháp của Tinh Cung ở trong thành sẽ giết chết không trừ ai, bây giờ Hàn đạo hữu có thể nói cho ta biết quyết định của ngươi” Thần sắc của lão giả đột nhiên lạnh lùng nói.
Ánh mắt của Hàn Lập cũng thay đổi, nhất thời im lặng, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Lão giả thấy vậy, cũng không thúc giục Hàn Lập, chỉ là hai mắt hắn đang mở to lại híp lại. Trên khuôn mặt mơ hồ lộ ra một tia gian trá.
“Không biết sau khi vào thành. Tại hạ có được sử dụng truyền tống trận đi ra Ngoại Tinh Hải không?” Trầm ngâm một lát Hàn Lập rốt cục cũng trầm giọng hỏi.
“Lúc trước chỉ cần nộp linh thạch đương nhiên là có thể, nhưng hiện tại thì không được, muốn đi Ngoại Tinh hải thì phải làm cho Tinh Cung chúng ta một việc mới được” Lão giả cũng không có lộ ra bất cứ vẻ bất thường nào, phảng phất sớm đoán trước một phần câu hỏi của Hàn Lập.
“Làm chuyện gì!” Hàn Lập trong lòng mơ hồ đoán được vài phần, nhưng vẫn nhíu mày hỏi.
“Rất đơn giản! Khi bắt đầu đại chiến theo Tinh Cung chúng ta hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất, đó là đánh chết một gã tu sĩ đồng cấp Nghịch Tinh Minh với mình là được” Lão giả mỉm cười thản nhiên nói, khóe miệng lộ ra một vẻ trào phúng.
Nghe xong điều kiện này, trong lòng Hàn Lập liền cười khổ.
Xem ra cao tầng của Tinh Cung đúng là định bức bách bọn tu sĩ muốn rời đi. Cho dù không thể ra sức cho Tinh Cung thì cũng phải nhiễm máu của Nghịch Tinh Minh tu sĩ mới được. Một là có thể làm yếu đi thực lực của Nghịch Tinh Minh, mặt khác các tu sĩ này sau đó cũng không cách nào đầu nhập vào Nghịch Tinh Minh.
“Ta khi cùng Lăng đạo hữu phản hồi trở về trên đường đã đánh chết hơn một gã tu sĩ đồng cấp, chẳng biết việc này có tính được hay không?” Hàn Lập thở ra một hơi, nghiêm sắc mặt hỏi.
“Đánh chết hơn một gã? Ngươi cùng Lăng Ngọc Linh?” Lão giả có chút đổi sắc.
“Không sai” Hàn Lập không chần chờ, gật đầu nói.
“Đáng tiếc, cái này không tính được, ngươi phải báo danh cho chúng ta và trong đại chiến đem chúng đánh chết thì mới tính, trước đó có diệt sát bao nhiêu đi nữa cũng không có ích lợi gì” Lão giả rốt cục cũng lộ ra vài phần hứng thú, chậm rãi nói.
“Đạo hữu phỏng chừng đại chiến khi nào sẽ bộc phát?” Hàn Lập sờ sờ cằm, tư lự hỏi.
“Hẳn là rất nhanh thôi, phỏng chừng do chuyện của mấy hôm nay và Nghịch Tinh Minh cũng chưa có công hãm vào bên trong đảo. Nên muốn đánh bất ngờ tấn công Thiên Tinh thành chúng ta, phỏng chừng bọn họ cũng muốn tốc chiến tốc thắng!” Lão giả nghe xong lời này có chút ngạc nhiên, hai mắt nhìn Hàn Lập lần nữa nhưng lập tức lại khôi phục lại vẻ bình thường nói.
“Ta báo danh. Sau khi giết một gã tu sĩ đồng cấp với ta, ta sẽ truyền tống đi Ngoại Tinh Hải” Hàn Lập cũng không thể lo lắng nhiều, tỉnh táo nói.
“Tốt! Ngươi cầm chiếc nhẫn này, có chiếc nhẫn này làm bằng chứng ngươi tạm thời cũng tính là một thành viên của Tinh Cung chúng ta, khi đại chiến bắt đầu thì dùng chiếc nhẫn này đi chấp hành nhiệm vụ hoặc là báo danh tham chiến” Lão giả lục lọi ở trên người một hồi mới lấy ra một chiếc nhẫn màu vàng, mặt không đổi sắc mà đưa ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/07/2019 03:36 (GMT+7) |