Vô số điện hồ được bắn ra, điện quang võng dày đặc hơn lúc trước khoảng ba phần bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt lại kịch liệt co rút.
Theo đó, hắc ti sau khi bắn ra hiển nhiên đều bị đụng vào kim hồ.
Một tiếng ‘xoạt’ vang lên, dưới thống kích của kim hồ, hắc ti tại trong võng bắt đầu hóa thành vô số luồng khói đen, cùng lúc có tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng truyền ra, cực kỳ thê lương.
Sau đó hắc ti một lần nữa lui trở về trung tâm của kim võng, tụ lại hóa thành một đứa con nít đen thui yêu dị phát sáng, vẻ mặt hoàn toàn kinh hãi. Sau đó nó há mồm, một cổ âm khí đen như mực từ trong miệng phun ra, đem nó bao lại tầng tầng lớp lớp, liều mạng ngăn cản Ích Tà Thần Lôi đang đến gần.
Thần sắc Hàn Lập lạnh lùng, khóe miệng hiện lên vẻ châm chọc, kim hồ bỗng nhiên biến lớn hơn ba phần, điện hồ chói mắt, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Tiếng kêu thảm thiết trong điện quang lại phát lên, rồi dần dần nhỏ đi trong tiếng sấm, một lát sau liền biến mất vô thanh vô tức.
Thấy cảnh này, trong lòng Hàn Lập thở ra một hơi, kim hồ co rút lại, bao bọc lấy một cái Túi trữ vật màu đen đem lại trên tay.
Sau đó hắn nâng tay nhìn trời liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi, thanh quang lại phát ra, hóa thành một đạo thanh hồng bay vụt về.
Từ lúc Hàn Lập cùng hắc bào nhân nói vài câu, cho đến lúc Hàn Lập phóng Ích Tà Thần Lôi ra tiêu diệt đối thủ, cả quá trình cũng chỉ trong chớp mắt.
Chẳng những đám người đại hán trọc mi và lão giả họ Mã nhìn trợn mắt há mồm, mà ngay cả hai gã Mộ Lan Đại Thượng Sư, pháp sĩ cao gầy cùng Quật Diệu phía trên, cũng đồng dạng bốn mắt nhìn nhau, hết thảy đều không thể tin chuyện xảy ra trước mắt.
Nên biết rằng tu sĩ Thiên Nam không biết được chi tiết về hắc bào nhân, nhưng bọn hắn thì lại biết được bảy tám phần.
Tu sĩ thần bí này là đến từ Bàng Đại đế quốc bên kia thảo nguyên Mộ Lan. Mặc dù không biết vì sao bọn họ đến thảo nguyên Mộ Lan, cũng cùng thần sư trong tam đại bộ lạc đạt thành điều kiện gì đó, ra tay tương trợ.
Nhưng không hề nghi ngờ, vô luận là công pháp hay thần thông cũng đều hơn xa tu sĩ cùng cấp trong tu tiên giới Thiên Nam.
Thậm chí khi giao chiến chưa chính thức bắt đầu, thì đã có hai gã tu sĩ nguyên anh Thiên Nam trước sau bị bọn họ tiêu diệt, Làm cho hai vị Mộ Lan Đại Thượng Sư đối với vị hắc bào nhân có chút tin phục.
Mà trận đấu pháp thứ hai này, sở dĩ cho hắc bào nhân ra trận, cũng là do cảm thấy tu sĩ nguyên anh ở chỗ cấm chế đại trận này có chút hơi nhiều. Tốt nhất là xuất kỳ bất ý trước tiên tiêu diệt hoặc làm trọng thương một người rồi nói sau.
Nhưng ai biết được, đối phương đưa ra một thanh niên nhìn tu vi có vẻ bình thường, thế nhưng đã nhanh chóng đem tu sĩ hắc bào tiêu diệt gọn, thậm chí ngay cả nguyên anh cũng không thể chạy thoát. Điều này khiến cho hai người thất kinh!
Pháp sĩ cao gầy cùng Quật Diệu rốt cục cũng bình tĩnh lại, sau khi kinh hãi nhìn nhau liếc mắt một cái, nét mặt hiện lên vẻ chần chờ, không biết là nên tiếp tục phái người khiêu chiến, hay là dứt khoát chỉ huy pháp sĩ phía sau đồng loạt tiến lên.
Đúng lúc này, trong tai hai người đột nhiên truyền đến tiếng nói như có như không.
“Hôm nay duệ khí đã giảm, tạm thời lui bước. Ngay mai chúng ta trở lại. Đến lúc đó, nói không chừng trận này sẽ… hắc hắc! Về cái chết của Thiên Khốc sợ rằng có chút phiền toái, nhưng ta sẽ giải thích với các Thần Sư một chút.” Thanh âm nọ không biết là nam hay nữ, nhưng trong khẩu khí ngầm chứa ba phần ra lệnh.
Pháp sĩ cao gầy cùng Quật Diệu nghe được lời ấy, mặc dù ngẩn ra, nhưng không nói hai lời lập tức y theo mà làm, hướng chúng tu sĩ lớn tiếng ra lệnh.
Chúng pháp sĩ phía sau sau khi dao động một trận, nhưng cũng không ai dị nghị, các đội từ trước đến sau, đều chậm rãi thối lui.
Hai gã Đại Thượng Sư này hiển nhiên là đoạn hậu. Chỉ là trước khi bay đi, sắc mặt hai người âm trầm nhìn đám tu sĩ vài lần, đặc biệt hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Lập một chút, sau đó mới xoay người bước đi.
“Chúng ta không đuổi giết theo sao?” Cốc Song Bồ nhìn đại quân pháp sĩ đi xa, có chút không quá xác định hỏi.
“Được rồi, mặc dù người Mộ Lan bại lui, nhưng mấy người chúng ta mà tiến lên, nếu không cẩn thận có thể bị vây khốn trở lại. Hay là cứ dựa vào đại trận, phòng thủ cho tốt. Thiên Âm Huyễn Hóa Trận tại Hoàng Long Sơn chúng ta cũng không dễ phá như vậy. Cho dù người Mộ Lan có thể đến, pháp sĩ nếu không tăng thêm gấp rưỡi, thì đừng mơ tưởng đến chuyện này.” Đại hán trọc mi thoáng trầm ngâm một chút, lắc đầu nói.
Chỉ là khi nói lời này, đồng thời hắn cũng không nhịn được quay đầu hướng Hàn Lập liếc mắt một cái.
Bởi vì một màn diệt sát hắc bào nhân của Hàn Lập rất ngoài dự liệu của chúng tu sĩ, nên kết quả sau khi bay độn trở về, chúng tu sĩ nhất thời lặng đi, không biết nói cái gì cho phải.
Lúc đại hán nhìn lại, thần sắc Hàn Lập vẫn như thường, chỉ là sau khi đem Túi trữ vật đang đung đưa trong tay thu lại, hướng mọi người mỉm cười mà thôi.
Lúc trước khi Hàn Lập mỉm cười như vậy, nhưng người khác vốn không cảm thấy cái gì, nhưng bây giờ sau khi diệt sát một gã tu sĩ Nguyên Anh, thấy lại nụ cười của Hàn Lập, mọi người đồng thời lại có một cảm giác cao thâm khó lường. Ý khinh thị vốn trong lòng, hiện tại không còn sót lại chút gì.
“Lần này, Hàn đạo hữu đã giết được một gã pháp sĩ cao cấp của đối phương, thật sự là rất đáng mừng. Khi trở về Lục mỗ chắc chắn sẽ đối với liên minh báo cáo việc này. Bổn minh chắc chắn sẽ trọng thưởng cho đạo hữu.” Đại hán trọc mi chúc mừng cười nói.
Lão giả họ Mã cùng Cốc Song Bồ lúc này cũng đi tới, tươi cười nói vài câu khen ngợi. Nhưng ánh mắt đối với Hàn Lập so với lúc ban đầu có chút khác hơn, trong lời nói mơ hồ toát ra vẻ kính sợ.
Hàn Lập phảng phất không chút để ý, cũng khách sáo vài câu. Chỉ là đang lúc nói chuyện, đồng thời mắt Hàn Lập lại nhìn thấy ánh mắt một người trong đó, lúc không ai chú ý tới thì vẻ mặt hiện lên một tia cười châm chọc.
Chờ sau khi thân ảnh đại quân pháp sĩ biến mất không thấy, đại hán trọc mi từ trong vụ hải mở ra một cái thông đạo, mấy người nhanh chóng đi vào bên trong, vụ hãi một lần nữa khép lại.
Phụ cận Hoàng Long Sơn một lần nữa yên tĩnh trở lại, chỉ để lại sương mù mênh mông bát ngát, vô thanh vô tức bình yên bất động.
Đám người Hàn Lập trở lại trong đại điện, thực cũng không có gì để bàn. Sau khi nghị luận một chút về đại chiến hôm nay, mọi người đều cáo từ rời đi, quay về chỗ ở nghỉ ngơi.
Đặc biệt lão giả họ Mã, chẳng những bảo vật bị hủy, hơn nữa nguyên khí lại tổn hao không ít, càng cần phục dược tĩnh tọa, khôi phục pháp lực cho tốt.
Trong nháy mắt, mọi người trong đại điện tản đi, chỉ còn lại đại hán trọc mi.
Hắn ngồi ở chỗ chủ tọa cúi đầu xuống, mặt lâm vào trầm tư, không biết suy nghĩ gì.
Qua trong chốc lát, hai hàng lộng mày đột nhiên nhảy dựng lên, dị sắc trên mặt chợt lóe thấp giọng quát:
“Ai ở đó, ra đi.”
“Ha ha! Đạo pháp Lục huynh quả nhiên cao thâm, tại hạ mới vừa tiến đến liền bị phát hiện. Trách không được Cửu Quốc Minh lại để đạo hữu một mình trấn tại một phương.” Lối vào đại điện vốn không có bóng người, quang hoa chợt lóe, hiện ra thân hình của một người đang mỉm cười.
“Là ngươi? Đạo hữu không đi nghỉ ngơi, vì sao lại ẩn nặc thân hình quay lại.” Đại hán trọc mi nhướng mày, sắc mặt cổ quái hỏi.
“Không có gì, chỉ là tại hạ đột nhiên phát hiện một cái bí mật, cảm thấy nên cùng đạo hữu thương lượng một chút mới được.”
“Bí mật? Bí mật gì?” Đại hán trọc mị nghe vậy liền ngẩn ra, đánh giá người này trên dưới vài lần, mặt lộ ra một tia nghi sắc.
“Lạc Vân Tông Hàn đạo hữu, rất có thể là gian tế người Mộ Lan.” Người này không chút chần chờ nói, cũng chậm rãi tiến lên.
“Gian tế? Thần trí đạo hữu chẳng lẽ còn không rõ. Hàn đạo hữu hôm nay vừa mới diệt sát một gã pháp sĩ Nguyên Anh kỳ, lời này thật sự rất buồn cười.” Đại hàn trọc mi nghe vậy, trên mặt khựng lại một chút, cảm thấy rất buồn cười, hoàn toàn ra vẻ không tin.
“Ta biết Lục huynh không tin chuyện này, nhưng ta có chứng cứ, đạo hữu nhìn sẽ biết tại hạ không nói bậy.” Người nọ thở dài một tiếng, mặt lộ vẻ cười khổ. Sau đó nắm tay vừa lộn, quang mang chợt lóe, một cái lục sắc ngọc giản xuất hiện trong tay, lại tiến lên vài bước, tới gần đại hán.
Mắt đại hán lộ ra vẻ kinh ngạc, sau khi chần chờ một chút, cũng đứng dậy đưa tay tiếp nhận.
Người đối diện nọ thấy vậy, thần sắc bình thản khoát tay, bộ dáng như muốn đưa qua.
Ngay lúc ngón tay đại hán sắp sửa chạm được ngọc giản, thần sắc người nọ đột nhiên khẽ biến, vẻ hung ác chợt hiện lên, lục quang ngọc giản chợt lóe, đột nhiên hóa thành một con tiểu xà màu xanh, thế như sét đánh cắn ngay cổ tay của đại hán.
Đại hán họ Lục mặt đầy kinh ngạc, mở miệng muốn hô cái gì, nhưng trong nháy mắt gương mặt từ đen chuyển sang tím, tiếp theo cả người vô thanh vô tức xụi lơ trên mặt đất không nhúc nhích.
“Song vĩ phỉ thúy xà quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ nói về độc tính, sợ rằng so với thập đại tuyệt độc trong truyền thuyết cũng không hề kém hơn. Sau khi bị cắn, ngay cả nguyên anh cũng không có lực độn ra. Nếu là có cánh để bay, thì sẽ trở thành một sát thủ tu sĩ cực kỳ sắc bén.” Vẻ vui mừng trên mặt người nọ chợt lóe, thì thào nói, tiến lên từng bước, cẩn thận đánh giá thi thể bắt đầu dần dần tan chảy.
Mà bích lục tiểu xà nọ, khi hàm răng độc vừa buông thi thể ra, liền lộ ra hai cái đuôi giống nhau bên dưới. Sau đó hai cái đuôi đánh trên mặt đất, “vù” một tiếng bay về trên tay chủ nhân, sau đó vươn cổ phun ra nọc độc màu tím đen, con mắt màu xanh cực kỳ âm độc.
Người đánh lén lúc này một tay nâng tiểu xà, tay kia nhẹ nhàng vẫy một cái.
Túi trữ vật trên thi thể trực tiếp bay đến trên tay hắn, sau đó lộ vẻ kích động đem thần thức hạ xuống, dường như muốn tìm cái gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/07/2019 03:36 (GMT+7) |