Tay áo run lên, ba mươi sáu khẩu Thanh Trúc Phong Vân Kiếm phát ra tiếng ông minh đồng loạt từ trong cổ tay áo như ngư du bay ra.
Nếu biết đối phương không phải là ma tu bình thường, Hàn Lập cũng không có tâm tư dùng thủ đoạn khác chậm rãi thăm dò sâu cạn của đối phương, trực tiếp thi triển ra phi kiếm mới mới luyện chế thành, ý định nhất cử khắc địch.
Ba mươi sáu đạo kim quang dài cỡ một xích, trên đỉnh đầu Hàn Lập xoay quanh một trận rồi liên tiếp phát ra pháp quyết đánh vào phía ngoài.
Nhất thời tất cả kim quang nhẹ nhàng run rẩy vài cái, lập tức phân ra hàng trăm đạo kiếm quang giống nhau như đúc đi ra, quang hoa đại phóng.
Hàn Lập đang muốn thúc dục pháp quyết, đem số kiếm quang này hình thành Đại Canh Kiếm Trận thì bảy cái quang trụ lại đoạt tiên cơ phát động công kích trước.
Chỉ thấy trên quang trụ, ngân giao đồng thời xoay đầu nhìn về phía Hàn Lập, miệng hé rộng ra, ngân quang chói mắt, trong miệng phảng như có vật gì muốn phun ra.
Hàn Lập không kịp suy nghĩ nhiều, lam sắc quang thuẫn trước người linh quang chợt lóe, bảo vật trong nháy mắt hóa thành một tầng lam thủy mạc, đưa hắn bao lại. Tay kia thì cầm tấm khăn nó ném ra ngoài hóa thành một mảnh sương mù màu trắng mịt mờ, phù hiện bốn phía trong thủy mạc.
Mà cùng lúc đó, một đạo bạch ảnh từ trong tay áo Hàn Lập bắn ra, rơi xuống trên mặt đất, hóa thành một nữ tử yểu điệu xinh đẹp.
Đúng là phụ thân yêu hồ của Ngân Nguyệt, tự động xuất hiện.
Hàn Lập cảm giác ngoài ý muốn khi Ngân Nguyệt giương tay lên, một mảnh tử quang bắn ra. Đúng là kiện Tử Vân Đâu nọ.
Kiện Cổ Bảo này theo vẻ mặt khẩn trương của Ngân Nguyệt hóa thành tử sắc hỏa võng bố hạ thêm một tầng bày phòng hộ bên ngoài.
Hàn Lập trong lòng rùng mình. Hắn bày hai tầng phòng hộ nhưng Ngân Nguyệt lại cho rằng không đủ. “Thất long thung” này thật sự lợi hại như thế sao?
Ý niệm này mới xuất hiện trong đầu Hàn Lập thì ngân quang trong miệng thất điều ngân giao đã vô thanh vô tức phun ra. Bảy đạo phảng phất có hình ngân sắc quang trụ.
Bảy đạo ngân quang thô lớn chợt lóe lên đánh lên Tử Thành Đâu biến thành hỏa võng.
Ngân quang tử hỏa đan vào nhau, kết quả tử võng chỉ chống đỡ được một chút thì bị nhất kích đánh thủng.
Bảy đạo ngân quang thế công không giảm, lại đánh tới màn sương mù do cẩm mạt (tấm khăn) Cổ Bảo biến thành.
Vừa tiếp xúc, sương mù quay cuồng không thôi cho thấy đã rơi vào thế yếu.
Hàn Lập thấy màn này, hít một khẩu lương khí. Sắc mặt khẽ biến.
Cứ như vậy, ba tầng phòng hộ của hắn cơ hồ thoáng qua đều bị kích phá. Quang trụ này rốt cuộc là loại công kích gì mà lợi hại như thế!
Hàn Lập lại không nghĩ tới là Ngân Nguyệt nhìn thấy mạc này trên mặt lại hiện lên vẻ yên tâm.
“Nguyên lai là một cái phỏng chế phẩm, đồ dỏm mà thôi. Làm cho ta lo lắng một hồi!” Ngân Nguyệt nói thầm một tiếng, ngọc thủ bắt quyết rồi hé miệng ra, theo đó một đoàn hương vụ phun ra theo một khỏa phấn hồng viên châu.
Viên châu này lớn cỡ ngón tay cái, mùi thơm rất nồng. Theo sau trong miệng Ngân Nguyệt truyền ra tiếng chú ngữ trầm thấp dễ nghe, nhìn viên châu vươn bàn tay trắng nõn một điểm.
‘Bịch’ một tiếng vang nhỏ, viên châu tự hành bạo liệt hóa thành vô số bột phấn diễm lệ dị thường, hướng lam sắc thủy mạc chung quanh phi ào xuống.
Hàn Lập ngạc nhiên một chút, nhưng cũng không có ý ra tay ngăn cản.
Kết quả thủy mạc sau khi hút bột phấn này vào thì linh quang đại phóng, mặt ngoài sáng ngời, phảng phất cả thủy mạc do vô số cái gương đồng lớn nhỏ tạo thành.
Lúc này ngân quang kích đến ngoại tầng sương mù màu trắng không chút khách khí đánh tới một tầng phòng hộ cuối cùng.
Xem đến nơi, Hàn Lập trong lòng có chút khẩn trương. Nhưng pháp quyết trong tay một khắc không đình, không biết khi nào đám kiếm quang nguyên lai đang xoay quanh trên đỉnh đầu bắt đầu quỷ dị biến mất.
Trên thủy mạc phát ra quang mang chói mắt, bảy đạo ngân quang khẽ run lên bị bắn ngược về từ trong quang mang. Hơn nữa theo đường cũ không lầm chút nào, hướng tới bảy cái quang trụ vọt tới với tốc độ cực nhanh, so với khi tới còn nhanh hơn ba phần.
Chiêu thức ấy chẳng những làm cho ra ngoài ý muốn của Hàn Lập mà Hắc bào thanh niên nọ càng lại càng không kịp đề phòng.
Hắn hoàn toàn bị nữ tử xinh đẹp bên Hàn Lập hấp dẫn tâm thần.
Mà mới câu nói vừa rồi của Ngân Nguyệt ‘Đồ dỏm’ cũng không có thể thoát được tai hắn, làm cho hắc bào thanh niên này trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Oành…” Âm thanh liên tiếp truyền đến, bảy cái quang trụ và ngân giao trong nháy mắt đã bị ngân quang bao phủ, hóa thành hư không.
Hàn Lập giật mình. Bảo vật này thoạt nhìn lợi hại như thế mà lại có thế dễ dàng bị hủy diệt. Thật sự có chút khó mà tin được.
Ngân Nguyệt khẽ mím đôi môi đỏ mọng, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười đắc ý.
“Nguyên lai không những là một phỏng chế phẩm, lại không bằng một nửa chính phẩm. Thật đúng là khiến ta giật hết cả mình.” Ngân Nguyệt ngọc thủ vỗ vào bộ ngực cao vút, thấp giọng cười nói.
“Bằng nửa chính phẩm? Ngươi làm sao biết phương pháp phá giải Thất long thung.” Hắc bào thanh niên đối diện thấy Thất long thung bị hủy, thần sắc bỗng nhiên trầm xuống. Lại vừa nghe Ngân Nguyệt nói cái gì “Nửa chính phẩm”, lập tức lớn tiếng quát.
Hắn mặc dù biết bảo vật trong tay mình, khẳng định không phải là chân phẩm như nghe đồn nhưng cũng hiểu được cho dù là phỏng chế phẩm mà nói, thần thông cũng không phải tầm thường. Hôm nay vừa nghe Ngân Nguyệt nói lời ấy, trong lòng vừa động cũng tín đến bảy tám phần.
Ngân Nguyệt nghe hắc bào thanh niên nói như vậy, đôi mắt sáng lưu chuyển không có chút ý tứ muốn giải đáp. Ngược lại hai tay bắt quyết, nhằm thủy mạc đánh ra một đạo pháp quyết.
Nhất thời trên thủy mạc quang mang chợt lóe, một mảnh phấn vụ từ phía trên bắn ra, trong nháy mắt ngưng kết trở lại thành viên châu màu phấn hồng như cũ.
Ngân Nguyệt hé đôi môi đỏ mọng, một mảnh hà quang từ trong miệng phun ra, sau khi co duỗi một chốc thì đem viên châu một lần nữa hút vào trong bụng.
“Yêu Đan! Ha ha! Nguyên lai là một hồ yêu. Bất quá tu vi chỉ vừa chuẩn cấp bảy, điều này có chút cổ quái. Bất quá vừa lúc này tại Đại Tấn có không ít tu tiên giả đều muốn có một hồ yêu làm thị thiếp. Một hồ yêu có thể hóa hình có giá trị liên thành, có thể so với nhất đẳng thiên linh vật. Lần này tại hạ thật đúng là không có đến vô ích.” Hắc bào thanh niên đầu tiên là giận dữ, nhưng sau khi dùng thần thức cẩn thận đảo qua thủy mạc cùng phấn hồng viên châu của Ngân Nguyệt thì trên mặt lại hiện ra vẻ vui mừng như điên.
“Tiểu tỳ mặc dù rất muốn theo tiên sư đi nhưng đáng tiếc Ngân Nguyệt là người đã có chủ. Sợ rằng không thể tùy ý theo tiền bối được.” Ngân Nguyệt đầu tiên là sắc mặt khẽ biến, nhưng theo sau thu ba lưu động, tay che khóe hạnh cười dài nói.
“Có chủ? Ngươi muốn nói vị chủ nhân chuẩn bị phi thiên này ư. Ngươi đàng hoàng theo ta đi, ta tha cho ngươi một mạng. Cũng đừng không biết tốt xấu! Đi theo bổn giả, người còn hơn ở cái vùng khỉ ho cò gáy này” Hắc bào thanh niên dùng ánh mắt tham lam hung hăng nhìn Ngân Nguyệt không thèm để ý nói.
“Các hạ có phải thần trí không ổn hay không. Chủ nhân như ta còn hoàn hảo đứng đây mà ngươi đã bắt đầu chú ý đến nữ tỳ của ta. Các hạ trước tiên xem bốn phía một chút rồi hẵng nói đi.” Hàn Lập mới vừa rồi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích đột nhiên châm chọc nói.
“Bốn phía. Ngươi nói là đám hạt bụi kiếm quang này? Mặc dù ngươi đồng thời luyện chế được nhiều phi kiếm làm pháp bảo như vậy, xác thực là có chút ngoài dự đoán. Nhưng các hạ sẽ không phải là không biết chứ. Bổn mạng pháp bảo toàn bộ phải dựa vào tự thân chân nguyên bồi luyện mới có thể phát huy được uy lực lớn lao. Ngươi luyện chế nhiều phi kiếm như vậy, quả thực là chủ ý cực kỳ ngu xuẩn. Về phần huyễn hóa ra nhiều kiếm quang đi ra như vậy, càng lại hào nhoáng buồn cười. Loại thần thông này khi cùng đồng giai tu sĩ tranh đấu thì có thể có tác dụng gì. Cho dù ta đứng ở tại chỗ bất động, kiếm quang của ngươi không thể đả thương ta một sợi tóc” Hắc bào thanh niên sau khi nhìn ra bốn phía bỗng nhiên hiện lên vô số kiếm quang thì khinh thường mà nói.
“Ngươi nói nghe cũng có lý. Bất quá, trước đó ta hỏi đạo hữu một chút. Ngươi có phải là Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ? Nếu là không phải, vậy ngươi đi chết đi.” Hàn Lập mặt mang vẻ cổ quái, đột nhiên mắt lộ ra sát khí nói. Đồng thời, âm thầm thúc dục pháp quyết lặng lẽ bố trí xong Đại Canh Kiếm Trận.
Hắc bào thanh niên nghe Hàn Lập vừa hỏi như thế, đầu tiên là ngẩn ra rồi lập tức cảm thấy không ổn. Vội vàng tay vừa lộn, một chiếc phủ màu đen xuất hiện ở lòng bàn tay.
Mặt ngoài chiếc phủ này phù văn ẩn hiện. Trên cán phủ có điêu khắc một mặt quỷ trông rất sống động, có thể thấy được bảo vật này rất phi phàm.
Mà lúc này kim sắc kiếm quang bốn phía nhất tề thanh minh, linh quang đại phóng. Nhưng không có lập tức công kích mà bắt đầu nhất nhất biến mất.
Hắc bào thanh niên ngẩn ra rồi vội vàng thả thần thức ra muốn tìm số kiếm quang này. Nhưng sau khi dùng thần thức đảo qua thì lại không phát hiện được cái gì khác thường.
Điều này làm cho hắc bào thanh niên trong lòng thêm lo lắng, không hề do dự nữa.
Hắn hừ lạnh một tiếng, hắc phủ cầm trong tay không chút do dự tế xuất.
Chỉ thấy hắc quang chợt lóe, chiếc phủ này trong nháy mắt cuồng trướng, hóa thành một cái búa lớn to cỡ sáu bảy trượng, bộ dáng sắc bén dị thường.
Búa lớn nhẹ nhàng bay lên, hướng chỗ hư không trảm tới.
Kim quang từ trên trán phóng ra, một đạo kim ti hiện lên đón lấy cái búa lớn, chợt lóe lên rồi biến mất không thấy.
“Ầm” một tiếng, cái búa lớn bị chém thành hai đoạn, từ không trung rơi xuống.
“Đây là.” Vẻ khinh miệt trên mặt Hắc bào thanh niên chợt biến mất, thần sắc ngưng trọng.
Hắn lại khoát tay, một cái phi đao xanh biếc rời tay bắn ra, hóa thành một đạo lục hồng dài cỡ một trượng bắn nhanh đi.
Kết quả một màn đồng dạng xuất hiện, lục hồng mới vừa bay ra hơn mười trượng đã bị mấy đạo kim ti trống rỗng xẹt qua, bộc phát ra một đoàn lục mang thì rồi bị cắt thành sáu bảy đoạn rơi xuống.
“Kiếm trận!” Hắc bào thanh niên kiến thức cũng rộng rãi, hít một hơi lương khí hiểu được chuyện gì xảy ra.
Chỉ là kiếm trận theo lý thuyết phải có hơn mười người thậm chí là trăm người mới có thể bày trận. Mà Hàn Lập dĩ nhiên chỉ bằng vào một người bày ra kiếm trận lợi hại như thế, thật sự là làm cho thanh niên có chút trợn mắt há hốc mồm.
Hàn Lập thấy hắc bào thanh niên có chút hiểu được, nhưng căn bản không để cho người này có thời gian lo lắng tìm kiếm phương pháp phá trận, lúc này hai tay bắt quyết, thần thức đồng thời liên lạc đến tất cả kiếm quang, đột nhiên thúc dục Đại Canh Kiếm Trận.
Nhất thời một màn quỷ dị diễn ra xung quanh hắc bào thanh niên.
Chỉ thấy vô số kim ti lóe ra kim mang quỷ dị, chợt ẩn chợt hiện bốn phía xung quanh hắc bào thanh niên. Chúng chớp động vô thanh vô tức, không hề có quy luật nhưng lại chậm rãi hướng trung tâm áp sát.
Hắc bào thanh niên thấy vậy sắc mặt xanh mét.
Đột nhiên giơ tay vỗ Túi Trữ Vật, hơn mười khối huyết ti bạch sắc viên châu xuất hiện ở trong tay.
Sau đó hắn thân hình quay tròn một trận, đem số viên châu này đồng thời hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/07/2019 03:36 (GMT+7) |