– Đại: Hết sức nha mày.
– Em: Ok, đau đừng có khóc đấy, hehe.
Khi hiệu lệnh của trọng tài vừa phất xuống thì cả hai thằng lao vút lên trao đổi quyền quyền pháp. Thân thủ của thằng này nhanh kinh khủng, quả không hổ danh là cựu quán quân năm ngoái.
– MC: Thưa các bạn, như chúng ta đang thấy. Hai tuyển thủ đang trao đổi quyền phát vô cùng quyết liệt. Số 33 (em) đang liên tục công thượng đả hạ, đánh tả đấm hữu với tốc độ rất nhanh. Còn về phía số 10 (thằng Đại bác) cũng không chịu kém, anh cũng đang liên tục tránh đòn rồi trả miếng. Và vâng, tôi có thể cảm nhận được sức nóng trên võ đài lúc này. Không biết kết quả cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng đây.
Đánh mãi mà vẫn không thể đánh trúng thằng này, công nhận thằng này đỡ hay thật.
Cuối cùng thằng Đại cũng để lộ sơ hở. Dường như nó cũng nhận ra điều đó nên nó nhanh chóng lùi về để phòng thủ nhưng đã quá muộn. Em đã nhanh chóng công phá vùng bẹ sườn đang sơ hở của nó làm nó đau há mồm, rồi em nhanh chóng dốc sức phát kình vào bụng nó. Tưởng rằng ăn xong quả đó nó sẽ bật ngửa ra nằm la liệt, nhưng không, nó chỉ ôm bụng rồi lùi loạng choạng về sau vài bước, thật không tin nổi độ trâu bò của thằng này.
– Đại: Hự, mày được lắm. Mới sơ hở có một tí mà đã vầy rồi.
– Em: Ăn may thôi. Đánh nổi nữa không?
– Đại: Mới đó mà ăn thua gì, đánh tiếp.
Rồi hai thằng lại hùng hổ lao vô.
– MC: Đúng là long tranh hổ đấu phải không quý vị. Mọi người xem, số 10 tuy bị thất thế một chút nhưng có vẻ vẫn chưa hề hấn gì hết. Hiện giờ anh đang liên tục dùng sở trường của mình là liên hoàn cước để áp đảo đối phương. Và số 33 có vẻ đang tránh đòn khá chật vật.
– Ông Mc thao thao không biết mỏi miệng.
Bỗng một cú đá 360 độ được thằng Đại đá thẳng vào vai em. Đau muốn sái vai luôn.
Đúng lúc đó tiếng chuông kết thúc hiệp 1 vang lên. Em lết xuống dưới vớ lấy chai nước khoáng trên bàn tu ừng ực.
– Mỹ: Quả là quán quân có khác, tốc độ nhanh khủng khiếp.
– Thông: Tao kết cú 360 độ hồi nãy của nó đấy.
Mấy thánh đứng lắc đầu vuốt râu phán những điều mà ai cũng biết.
– SP: Thằng này khỏe đấy, ăn trọn một kình mà chỉ loạng choạng có mấy bước.
– Em: Vậy giờ sao con thắng được nó.
– SP: Tập trung vô mà phát kình cho đàng hoàng thì thắng. Quả hồi nãy là do bay cho vận hết lực thôi.
– Em: Ủa sao SP biết?
– SP: Không biết thì sao tao làm SP bay được.
– Em: Dạ, hềhề.
– Lan: Anh cố gắng lên nha.
– Em: Ừ, cố gắng.
Hiệp hai lại bắt đầu. Lần này cả em lẫn nó đều dè chừng, không còn hùng hổ như hiệp đầu nữa. Rồi thằng Đại mất kiên nhẫn, nó lướt tới lên gối. Em lùi về sau rồi rẽ sang bên phải tóm lấy cánh tay nó, vâng một pha khóa càng nhanh như chớp. Nhưng em còn chưa giữa tay nó được bao lâu thì nó lại gồng ra vì thằng này to và khỏe hơn em.
Rồi ngay lập tức một cú đấm ngang đáp thẳng vào mặt em làm em choáng váng. Chưa dừng lại ở đó, nó còn tính chồm lên đấm em thêm mấy cái thì em bật tôm dậy trả lại cho nó một cú đấm móc cực mạnh.
. Đã đến thời khắc quyết định, nhân lúc nó đang lảo đảo thì em vận công tung kình kết thúc trận đấu. Nhưng không như em dự đoán, trong tình thế nguy cấp, thằng Đại vẫn kịp đảo người né kình của em trong gang tấc.
– Đại: Ghét bỏ gì anh em thì nói nha mày, quả đó mà trúng thì tao ăn uống gì được nữa.
– Em: Thằng nào chứ mày thì tao không lo rồi, hehe.
Xong hai thằng lại lao vô đấm đá quyết liệt, em bị ăn mấy quả vô mặt mém lật người, còn thằng Đại thì chắc cũng chả khá hơn em là mấy đâu. Nhìn nó giờ cũng bầm dập và đang thở hổn hển giống như em vậy. Hai thằng lườm nhau tóe lửa trên võ đài. Sức nóng trên đó chắc cũng khoảng 1000 độ c luôn chứ đùa. Rồi đột nhiên thằng này nhảy lên như lên cơn rồi quay mấy vòng đá liên tục về phía trước. Chả lẽ bây giờ em gọi người lên đưa thằng này đi biên hòa.
– COI CHỪNG!!! – Tiếng hét vọng từ phía dưới làm em giật mình.
Và rồi như một luồng điện chạy qua người em khiến tất cả các giác quan bị tê lại, tai ù đi, trời đất tối sầm lại, đôi chân em dường như không còn đủ lực để trụ vững được nữa.
Phải mất một lát sau các cơ quan của em mới hoạt động trở lại. Nhận thấy nếu tình hình nếu cứ thế này thì không ổn tí nào. Vì thế em quyết định dùng nộ long cước.
Em từ từ đứng dậy rồi thở sâu một phát, khi cảm thấy khí tụ đã đủ thì dồn về chân phải ra đòn quyết định cuối cùng.
Thằng Đại dường như cũng muốn một đòn quyết định, nó lại nhảy tưng tưng điệu nhảy tinh tinh hồi nãy. Rồi khi thời cơ đến, hai thằng lao lên ra đòn quyết định.
– Chạch… chạch… chạch. – Tiếng hai cái chân va chạm vang lên khô khốc.
Kết quả là cả hai thằng đều té lăn ra sàn. Chân em nhói lên từng cơn nhức nhối nhưng vẫn đứng lên được. Còn thằng Đại thì nằm lăn lóc ôm cái chân của nó.
– HU RA!!! Thắng rồi!!! – Thằng Thông với mấy người kia chạy ùa lên bá vai bá cổ em.
Em cà nhắc từng bước tiến đến chỗ thằng Đại.
– Em: Mày đánh tao hơi bị đau đấy con chó. – Em cười đưa tay ra kéo nó dậy.
– Đại: Mày đánh tao không đau chắc. – Nó bám tay em đứng lên.
Sau khi lết lên nhận giải xong thì em được hộ tống về để bôi thuốc.
– Oáii, đau. Nhẹ nhẹ thôi. – Em la lên oai oái.
– Lan: Ngồi yên nào, anh cứ giãy nảy lên vậy.
– Em: Đau.
– Lan: Chịu khó chút đi, xíu là hết à, nha.
Rồi cả ngày hôm đó là cả nhà em tổ chức tiệc ăn mừng, mời hết thảy cả hàng xóm láng giềng qua luôn.
– Em: Có cần thiết là làm lớn thế không anh Trường?
– A. Trường: Có sao không. Với lại vụ này ba anh với ba Đức lo hết, tiền giải của chú còn nguyên, yên tâm đi.
– Em: Săx, ý em không phải vậy, mà là…
– A. Trường: Thôi, để nói sau đi. Anh còn nhiều việc phải lo lắm. – Rồi ống phóng đi luôn.
– Mỹ: Chúc mừng nha, quán quân luôn mà. – Nhỏ Mỹ đập vai em.
– Em: Ui da, vai bên này đau.
– Mỹ: Ơ, Mỹ xin lỗi. Mỹ không cố ý.
– Em: Không sao sao đâu. Mà mai Mỹ đấu trận cuối hả?
– Mỹ: Ừm.
– Em: Cố lên nha.
– Mỹ: Ừ, mà Mỹ không biết…
– Em: Tự tin lên, cho Mỹ cái này này. – Em tháo dây chuyền có cái nanh bằng bạc ra đưa cho nhỏ Mỹ. – Bùa hộ thân của Đức đó. Giữ gìn cẩn thận nha.
– Mỹ: Không được, đã là bùa hộ mệnh của Đức thì sao Mỹ dám nhận.
– Em: Mỹ chê xấu hả?
– Mỹ: Không, làm gì có.
– Em: Vậy thì nhận đi, không là Đức buồn à.
Lưỡng lự một lúc nhỏ Mỹ mới nhận.
– Mỹ: Mỹ sẽ cố gắng giữ gìn thật cẩn thận.
– Em: Thế chứ, hèhè.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://truyensextv.cc/hanh-trinh-tuoi-tho/
Sau cả một ngày ăn ăn ăn và ăn thì sáng hôm sau em lại phải cặp sách tới trường. Em đang loay hoay chuẩn bị vác cái thân tàn này đi học thì nhỏ Lan qua.
– Em: Ủa, em không đi học đi còn qua đây làm gì? Chân anh đau anh không chở đi học được đâu à.
– Lan: Đồ ngốc, em qua chở anh đi học nà. – Nhỏ Lan nhoẻn cười tươi.
Trông nhỏ Lan hôm nay có vẻ thùy mị hơn mọi ngày. Tà áo dài trắng tinh khôi, mái tóc đen óng ả dài ngang lưng càng làm nhỏ đúng chất thiếu nữ Việt Nam, nếu nàng đội thêm cái nón là thì quá tuyệt luôn.
– Lan: Anh, anh. Làm gì mà sững người ra thế? Tính không đi học à?
– Em: À ừ, có chứ. Đợi anh xíu vào lấy cặp đã nào. – Em lúng túng cà nhắt vào lấy cặp.
– Em: Thôi, hay mình đi bộ đi.
– Lan: Sao vậy?
– Em: Chân anh đau không chở được.
– Lan: Thì em chở.
– Em: Em mặc áo dài thì chở thế nào, với lại sao anh dám để em chở được. – Em gõ trán Lan một phát.
– Lan: Ui da, sao không dám? – Nhỏ Lan ôm trán nhăn nhó.
– Em: Như em cũng thấy đấy, anh nhát chết lắm.
– Lan: Hứ, anh khinh thường tay lái của em đấy à. – Nhỏ Lan đánh vào vai em một phát.
– Em: Thôi thôi, cất xe lẹ rồi đi nào.
Nhỏ Lan dắt xe đạp vô cất rồi hai đứa khoác tay đi học.
– Em: Mà em thi cử thế nào mà rớt xuống đây thế?
– Lan: Tại… tại đề khó.
– Em: Thật không?
– Lan: Khó thật mà.
– Em: Anh thấy là không khó tí nào rồi đấy, có khai thật không thì bảo?
– Lan: Hơ, không khó mà toán 1. 25 văn 1 nhỉ? – Nhỏ Lan làm mặt chảnh nhìn lên trời.
– Em: Em có nhớ trong đề thi môn toán chỉ có hai câu cộng lại là 1. 25 Đ là hai câu nào không?
– Lan: Ừm… để xem… hình như là hai câu cuối thì phải, mà hai câu cuối… HẢẢ???
Em vội đưa tay bịt miệng nhỏ Lan lại khi tất thảy ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm vào hai đứa sau tiếng la.
– Em: Suỵt!!! Làm gì mà hét toáng lên thế?
– Lan: Chả lẽ…
– Em: Ừ, anh làm mỗi hai câu đó thôi.
– Lan: Vậy mấy câu kia anh bỏ luôn?
– Em: Không, anh có ghi chứ.
– Lan: Ghi cái gì?
– Em: Dễ quá, không làm.
Một lần nữa nhỏ Lan lại há hốc mồm.
– Em: Sao lại đơ ra rồi?
– Lan: Anh làm vậy không sợ à?
– Em: Sợ cái gì? – Mặt em tỉnh bơ.
– Lan: Hàizz, thật hết nói nổi với anh luôn. – Nhỏ Lan thở dài.
– Em: Mà em học lớp nào thế?
– Lan: 10a1.
– Em: Điểm thi tuyển là bao nhiêu?
– Lan: 44, Hìhì.
– Em: Sao chỉ có 44?
– Lan: Sao em biết được, thầy cô chấm sao thì em biết vậy thôi. – Nhỏ Lan nhún vai.
– Em: Đáng nghi lắm à nha.
– Lan: Có gì đâu mà nghi. Thôi thôi, đến trường rồi kìa.
Nhỏ Lan đánh trống lảng. Đi vào trường mà nhiều đứa cứ nhìn em như sinh vật lạ ấy. Làm như từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ mới nhìn thấy người đi cà nhắc bao giờ ấy. Lâu lâu còn có vài lời xầm xì bàn tán sau lưng em, tuy là rất nhỏ nhưng cũng để em nghe thấy hết.
– Ê, thằng này dám cướp bồ thằng Khải này.
– Bộ nó chán sống rồi chắc?
– Nghe nói hôm bữa bị bọn thằng Khải ụp cho đi bệnh viện mà.
– … bla… bla…
Em xem như là gió thoảng qua tai, cứ thản nhiên đi lên lớp vậy. Thật không ngờ mới đó thôi mà mình đã có tiếng rồi. Đưa em tới cửa lớp rồi thì nhỏ Lan đi lên lầu (lớp 10a1 – >a3 được học trên lầu 2).
Vì trong lớp chưa quen ai nên em chỉ ngồi lì một chỗ đợi thằng thương binh kia đến. Đợi tầm 5 phút sau thì nó cũng cà nhắc đến, bên cạnh là em Trang đang dìu hắn.
– Em: Tao tưởng mày nghỉ rồi chứ?
– Đại: Ừ, đang tính nghỉ mà cái Trang vô gọi đi.
– Em: Cái chân sao rồi?
– Đại: Đau bỏ mẹ ra, tím hết luôn rồi này. Mày chơi võ gì vậy?
– Em: Lung tung cước, hèhè. Mà sao con Trang…
– Đại: Nó xin chuyển trường xuống đây học với tao.
– Em: Ồh, nó học lớp nào?
– Đại: A1.
– Em: Trùng hợp nhỉ.
– Đại: Trùng hợp cái gì?
– Em: À, không có gì.
Hai thằng mải ngồi chém gió chuyện trên trời dưới đất mãi mà giáo viên vào lớp rồi cũng chẳng để ý.
Tiết đầu tiên là công dân, nói sơ sơ về giáo viên môn này một xíu. Cô này tên Trang, mới tầm 27 chưa chồng chưa con nên nhìn mặt vẫn còn tươi vãi ra.
Sau gần 30 phút (trừ mất 15́ giới thiệu) ngồi nghe cô giảng giảng về triết học mà loạn cả đầu. Công nhận môn này nó trừu tượng vãi cả Linh hồn ra.
Mấy tiết sau là sinh, toán, công nghệ. Em ngồi chờ đợi mòn mỏi mãi bbv mới chịu oánh giùm mấy tiếng trống.
– Đại: Hôm nay học mày có hiểu gì không?
– Em: Hiểu mới lạ ấy. Nhất là môn công dân, giáo viên thì xinh mà sao dạy ảo vãi. Với lại chưa có hứng học.
– Đại: Láo hả mày. Mẹ, ngồi cạnh em lớp trưởng xinh thế mà kêu không có hứng học hả mày.
– Em: Đâu phải ngồi cạnh gái xinh là có hứng học đâu.
– E hèm. – Nhỏ Trang hắng giọng từ ngoài bước vào.
– Gái gú gì đấy? – Nhỏ Lan nghiêm giọng bước vào luôn.
– Em: Thằng Đại đang bảo là không được ngồi cạnh gái đẹp không có hứng học này Trang. – Em bơm đểu.
Phải nói lúc đó mặt thằng Đại nghệt ra luôn. Còn mặt nhỏ Trang thì ngầu thế này này.
– Trang: Không có hứng học hả anh? – Nhỏ Trang bẻ tay rôm rốp.
– Đại: Đâu có, làm gì có đâu. Oái… oái… – Thằng con bị nhỏ Trang véo hông mà la như lợn bị chọc tiết.
Thằng Đại lườm em bằng ánh mắt hình viên đạn, chắc nó ức em lắm đây.
– Đại: Ê Đức, hồi nãy mày có xin được số con lớp trưởng hả? – Nó cười đểu.
Em quay qua, nhỏ Lan đang chống nạnh chuẩn bị gầm sư tử hống. Công nhận thằng này gắp lửa bỏ tay người ghê gần bằng em rồi.
– Em: Ừ, tao xin giùm mày được rồi. Đây này, đưa vở tao ghi lại cho.
Cmn, công nhận em nhanh trí thật. Quả này thì nhỏ Trang xử thằng Đại không đẹp không lấy tiền.
Mặt thằng nhỏ đã ngu giờ lại càng thêm ngu. Nhìn mặt nó mà em nhịn cười không nổi.
– Lan: Hừ, anh gắp lửa bỏ tay người ghê nhỉ? – Nhỏ Lan đánh nhẹ vào vai em một cái.
– Em: Hềhề, giỡn tí cho vui ấy mà. Ui da!!! – Nhỏ Trang chuyển mục tiêu sang em.
– Đại: Ngu à con, haha.
Mấy đứa ngồi trong lớp giỡn thêm một xíu rồi thì hai nhỏ dìu hai thằng thương binh này về.
Về đến nhà em xử tạm gói mì rồi lăn ra ghế ngủ luôn. Sp, anh Trường với anh Cu thì đi đâu rồi không biết nữa. Đang ngủ ngon thì có cảm giác nhột nhột ở mũi.
– HẮT XÌ!!! – Uầy ai chơi kì thế? – Em ngái ngủ.
– Hìhì, ngủ như heo ấy. – Nhỏ Lan bụm miệng cười.
– Em: Em qua hồi nào đấy?
– Lan: Vừa mới qua thôi.
– Em: Không ở nhà học bài hay ngủ nghê gì đi, qua đây phá giấc ngủ của anh làm gì? Oáp…
– Lan: Xấu quá đi, ngáp thì che cái miệng lại. Người gì đâu mà vô duyên.
– Em: Vô duyên nhưng vẫn có người yêu đấy thôi, hèhè.
– Lan: Ừ, anh thì giỏi rồi.
– Em: Oáp, lấy giùm anh cốc nước đi.
– Lan: Ơh, em trở thành ôsin của anh khi nào thế?
– Em: Lấy giùm anh thôi mà, đi đi.
Nhỏ Lan đi lấy nước, em tranh thủ đi rửa mặt phát cho tỉnh ngủ.
– Lan: Chiều nay đi chơi đi anh.
– Em: Đi chơi? Ở đâu?
– Lan: Ra công viên đi.
– Em: Ừ, cũng được. Giờ mấy giờ rồi?
– Lan: 2h chiều.
– Em: Để 4h rồi đi, còn sớm mà.
– Lan: Ừ.
Đúng lúc đó cái bụng em lại sôi lên ùng ục do chỉ có hai gói mì tôm hồi trưa thì không thể lấp đầy bao tử của em được.
– Em: Em ăn cơm chưa?
– Lan: Rồi, làm gì.
– Em: Để anh nấu cơm ấy mà.
– Lan: Ăn ăn ăn, suốt ngày ăn thôi.
– Em: Không ăn sao cao được, hehe. – Em đá đểu chiều cao không tới của nhỏ Lan.
– Lan: Hứ, suốt ngày nói đểu em. Cho chừa nè. – Nhỏ Lan toan véo hông em.
Đang giỡn vui thì anh Trường với anh Cu về.
– Em: Đi đâu về vậy anh Trường?
– A. Trường: Đi đưa ba anh về LT cái ấy mà.
– Em: Em tưởng SP còn ở lại vài ngày nữa chứ.
– A. Cu: Tại ở võ quán trên đó một mình chị Thúy quản không nổi.
– Em: Vậy anh Sơn đâu?
– A. Trường: Chú Thương xin cho nó vô làm CSGT (cảnh sát giao thông) rồi.
– Em: Vậy hả? Lâu chưa a. Trường?
– A. Trường: Mới gần tháng thôi.
Ngồi nói chuyện vu vơ qua cơn đói đợi đến chiều đi dạo công viên với nhỏ Lan.
– Lan: Lâu rồi em mới đi dạo ở đây đó.
– Em: Anh cũng vậy.
– Lan: Ủa, bên kia người ta đang làm gì vậy anh?
– Em: Mấy cụ đang đánh cờ tướng thôi.
– Lan: Anh có biết đánh cờ tướng không? – Nhỏ Lan tròn mắt hỏi.
– Em: Anh mà không biết thì ai biết.
– Lan: Vậy anh qua đó đánh thử vài ván đi.
– Em: Thôi thôi, anh chỉ biết đánh sơ sơ à. Vả lại bên đó toàn là cao thủ cờ với thánh cờ không à, anh mà đánh với họ thì chỉ chịu nổi không quá 15 nước cờ.
– Lan: Thì cứ thử em xem nào.
Vậy là em đành mò sang bên đó.
– Cụ T: Ôi, thằng này. Lâu lắm mới thấy mày. Nào đánh với ông một ván xem nào. – Em vừa qua đã bị cụ T tóm vào bàn.
Đánh cờ tướng thì em cũng biết chút đỉnh do ngày xưa cũng hay nhoi nhoi ra đây ngồi hóng mấy cụ đánh cờ nên học lỏm được chút xíu. Mỗi điều là đánh với mấy cụ này phải ngồi đợi các cụ ngẫm cả tiếng đồng hồ. Có khi em ngồi ngủ quên luôn trên bàn cờ, còn có nhiều lần mới có nội ba nước cờ đầu mà cụ T này ngồi ngẫm cả tiếng đồng hồ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình tuổi thơ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/03/2019 11:38 (GMT+7) |