– Lâm lão ca bị người ta đánh?
Hướng Nhật trong mắt lóe lên sát khí, chộp lấy cổ tay Lâm Dục Tú:
– Mau dẫn ta đi!
Mặc dù bị nắm chặt đến đau cả tay, nhưng Lâm Dục Tú cũng không kêu la, mà kéo Hướng Nhật vào trong nhà hàng. Alice cũng đi theo phía sau.
Nhà hàng Trung Quốc có thể nói là cửa hàng mặt tiền của ông chủ Lâm, cũng có thể nói là nhà của ông. Nửa gian trước được dọn dẹp thông thoáng và trở thành nhà hàng như hiện giờ, còn nửa gian sau thì là nơi ở của cả nhà Lâm gia, điểm ấy Hướng Nhật đã biết từ vài năm trước.
Bị kéo vào trong phòng của ông chủ Lâm, Hướng Nhật nhìn thấy Lâm Thiên Uy đang ngồi ở bên giường, thế là hắn thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần không phải nằm liệt gường là được, còn có thể ngồi tức là bị thương cũng không nặng.
– Lâm lão ca, huynh không sao chứ?
Hướng Nhật vội vàng đi tới, mặc dù trong lòng đã phần nào yên tâm, nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn yên lòng.
– Không sao, chỉ là gặp phải một đám tiểu lưu manh.
Giọng điệu của Lâm Thiên Uy rất bình tĩnh, người ta nghe mà có cảm giác dường như là ông không hề có ấn tượng xấu gì với đám tiểu lưu manh vừa đánh mình.
Cầm trên tay một chiếc bình nhỏ màu đỏ, đổ ra chút chất lỏng rồi xoa xoa nơi cánh tay và eo, xem ra cũng không phải chỗ yếu hại. Hiển nhiên đám tiểu lưu manh nay ra tay rất có chừng mực, không đánh vào những bộ vị yếu hại trên người ông.
Nhưng thế càng làm cho Hướng Nhật tò mò:
– Lâm lão ca, ở phố người Hoa, còn có những tên tiểu lưu manh đui mù như vậy sao?
Hướng Nhật hỏi như vậy không phải không có đạo lý, với tính cách tốt bụng và mối quan hệ rộng rãi của ông chủ Lâm, ở phố người Hoa đúng là khó mà tìm được tiểu lưu manh nào muốn gây bất lợi cho ông, bởi vì trong đám tiểu lưu manh rất có khả năng có một hai người đã từng được ông tiếp tế. Cho nên Hướng Nhật hoài nghi rằng dám tiểu lưu manh “Mắt mù” kia rất có thể là đến từ bên ngoài. Nhưng kẻ đến từ bên ngoài lại dám sinh sự ở địa phương này, quả thật cũng đáng cho người ta phải suy nghĩ.
Lâm Thiên Uy đặt chiếc bình nhỏ màu đỏ trong tay xuống, thở dài một hơi, nhìn lướt qua hai cô gái bên cạnh, không nói gì cả.
Lâm Dục Tú ở một bên thấy cha nhìn mình, sốt ruột nói:
– Ba, con dẫn ba đi bệnh viện nha.
– Không cần, xoa chút rượu là được, con cho là thân thể ba yếu ớt vậy sao?
Lâm Thiên Uy không giận mà vẫn uy nghiêm.
Lâm Dục Tú vẫn có chút lo lắng:
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gi hết!
Lâm Thiên Uy ngắt lời con gái, tiếp đó lại đổi giọng:
– Bây giờ là lúc đông khách nhất, sao con không ra bên ngoài hỗ trợ!
Thấy con gái vẫn đứng yên tại chỗ, ông liền trừng mắt:
– Mau đi!
– Dạ.
Lâm Dục Tú rời đi, trông nàng hơi tủi thân.
Hướng Nhật cũng hiểu là ông chủ Lâm muốn đuối khéo mấy người bên cạnh, bèn quay sang nói với Alice:
– Alice, em không bận gì thì gì cũng đi hỗ trợ đi.
– Ưm, em ra ngoài trước, Jack.
Alice cũng rất khôn khéo, biết hai người đàn ông là có chuyện riêng cần bàn bạc với nhau, nàng cũng không tiện ở lại, nhưng trước khi rời đi, nàng nói với Hướng Nhật một câu:
– Jack, đừng quên anh nợ em một câu trả lời.
Hướng Nhật lại thấy đau cả đầu, Alice đúng là không đạt mục đích thì sẽ không bỏ qua, mặc dù có mỹ nữ tự dâng đến miệng, Hướng Nhật cũng rất vui lòng châp nhận, nhưng hiện thực và lý tưởng khác xa nhau. Hơn nữa, đối với Alice, hắn không thể nói là thương yêu được, mà phải nói đấy là đặc trưng của nam nhân luôn ham muốn các cô gái xinh đẹp có vóc người nóng bỏng.
Cái chuyện đau đầu này, Hướng Nhật quyết định tạm vứt sang một bên, hai cô gái đều đã rời đi, hắn có thể nói mà không cố kị gì nữa, nhìn về phía Lâm Thiên Uy:
– Lâm lão ca, hẳn là huynh có gì đó muốn nói với đệ?
– Gia môn bất hạnh!
Lâm Thiên Uy cảm thán.
– Ở phố người Hoa, có người thấy ta chướng mắt, cho nên muốn giáo huấn ta một chút, để ta về sau không được xen vào việc của người khác nữa.
Hướng Nhật biết ông chủ Lâm nói “gia môn bất hạnh” cũng không phải ám chỉ Lâm gia xảy ra vấn đề, mà là chỉ những đồng bào người Hoa trong khu phố này, đối với một người luôn ra sức đoàn kết Hoa kiều lại như ông, đây đúng là một đả kích rất lớn.
– Tuy bọn họ che dấu rất kỹ, nhưng ta lăn lộn ở phố người Hoa đã mấy chục năm, sao lại không nhận ra bọn họ là người của nhà nào cơ chứ?
Lâm Thiên Uy tiếp tục nói, dường như có chút tự giễu.
Hướng Nhật chợt nhớ tới người thanh niên Hoa kiều đi cùng Alice tối hôm trước, bèn dò hỏi:
– Trương gia?
Mắt Lâm Thiên Uy chợt lóe sáng:
– Không sai, đúng là Trương gia. Không ngờ con thỏ đế kia dám ra tay với ta, xem ra trước kia ta quá coi thường hắn rồi.
– Lâm lão ca, chuyện này do đệ mà nên, để đệ giải quyết đi, dù sao đệ cũng không vừa mắt với tiểu tử kia.
Chuyện tối hôm trước, Hướng Nhật đương nhiên còn nhớ rất rõ, mình ra tay làm mất mặt Đại công tử Trương gia, mà lúc đối phương hùng hung hổ hổ dẫn người đến báo thù, ông chủ Lâm lại xuất hiện ngăn cản bọn chúng. Tuy đến phút cuối có gã thú vật tiểu Bạch chen chân vào mới thực sự khiến bọn chúng không dám có hành vi gì quá trớn, nhưng hiển nhiên là đại công tử Trương gia trong lòng vẫn căm tức Lâm Thiên Uy. Tuy không dám đường đường chính chính tìm ông gây phiền toái, nhưng gọi mấy tiểu lưu manh lạ mặt đến cảnh cáo một chút lại là chuyện rất dễ dàng. Hơn nữa, để không quá đắc tội Lâm Thiên Uy, đám tiểu lưu manh này ra tay rất có chừng mực. Nghĩ thông suốt, Hướng Nhật đương nhiên không muốn Lâm Thiên Uy bị dính vào chuyện này.
Có điều hiển nhiên là hắn đã quên mất cảm thụ của Lâm Thiên Uy, Lâm Thiên Uy mặc dù ở phố người Hoa đúng là một người hiền lành tốt bụng, nhưng nếu thật sự có người đến tận cửa gây sự, ông cũng không sợ phiền phức, huống chi kẻ đến gây sự còn là những đồng bào mà trước giờ ông luôn tin tưởng, điều này làm cho ông cực kỳ phẫn nộ:
– Hướng huynh đệ, ý tốt của đệ ta xin tâm lĩnh, nếu ngay cả cái này cũng phải nhờ cậu hỗ trợ, vậy mấy chục năm nay ta lăn lộn ở phố người Hoa coi như vứt đi.
Hướng Nhật cũng biết Lâm Thiên Uy cố chấp đến nhường nào, có khuyên gì nữa cũng vô dụng, đồng thời hắn cũng rõ một điểm, Ông chủ Lâm ở phố người Hoa kinh doanh đã vài chục năm nên có quan hệ rất rộng, chắc cũng đủ cho Trương gia ăn không ngon ngủ không yên.
Có lẽ không muốn dây dưa mãi ở vấn đề này, Lâm Thiên Uy nói sang chuyện mà Hướng Nhật quan tâm:
– Hướng huynh đệ, đệ biết không? “Trường Lạc thanh niên bang” đi tong rồi.
– Hả?
Hướng Nhật kinh ngạc “hả” một tiếng, mặc dù hắn biết chắc là “Trường Lạc thanh niên bang” sẽ xong đời, nhưng cũng không ngờ lại nhanh đến vậy, theo hắn dự tính, ít nhất cũng phải vài ngày sau.
Lâm Thiên Uy quan sát thật kỹ phản ứng trên mặt của Hướng Nhật, sau khi thấy hắn không lộ ra vẻ gì khác thường, lúc này mới nói tiếp:
– Ta vừa nhận được tin, Điền Khôn cùng tâm phúc của hắn đều đã bị rối loạn thần trí, ngày hôm qua đã được đưa vào bệnh viện tâm thần.
– Vậy thật quá tốt, ít nhất là đám Trương Thái Bạch không cần phải bận tâm đến bọn chúng nữa.
Hướng Nhật đã sớm biết sẽ có kết cục này, nhưng hắn cũng không định nói cho ông chủ Lâm. Cũng không phải hắn không tín nhiệm Lâm Thiên Uy, mà hắn thấy rằng chuyện mình biến bọn chúng thành ngu ngốc càng ít người biết càng tốt, hắn cũng không muốn người ta nhìn mình như quái vật. Nếu không phải hai người Du, Trương nhìn thấy hắn bị Điền Khôn mang đi thì hắn cũng sẽ không nói chuyện này ra.
Nhưng Lâm Thiên Uy lại không lạc quan được như Hướng Nhật, mà cau mày nói:
– Chuyện thật ra không tốt như tưởng tượng, Trường Lạc thanh niên bang mặc dù đã giải tán, nhưng đám còn lại đều quy thuận Trần gia.
– Chính là Trần gia có thế lực hơn cả Trương gia sao?
Hướng Nhật từng nghe ông chủ lâm lão bản giới thiệu, người đứng đầu Trần gia là thủ lĩnh của cộng đồng Hoa kiều Phúc Kiến. Trong phố người Hoa, không, phải nói là trong giới Hoa kiều toàn nước Mỹ, Trần gia có ảnh hưởng rất lớn, không đơn giản chỉ giới hạn ở New York.
Thấy ông chủ Lâm cau mày, Hướng Nhật liền có dự cảm xấu:
– Chẳng lẽ Trần gia có hiềm khích với đám Trương Thái Bạch?
Lâm Thiên Uy thở dài, nói một cách bất đắc dĩ:
– Hai năm trước, có một đệ tử của Trần gia bị Trương Thái Bạch cho người đánh tàn phế.
Hướng Nhật nghe thế liền hơi biến sắc, tàn phế, tức là sau này không thể sinh hoạt như người bình thường được nữa, mối thù này quả không nhỏ chút nào. Vốn hắn định giải quyết xong chuyện về thế lực phía sau màn thì sẽ về nước, nhưng giờ xem ra không nhanh như vậy rồi. Kế hoạch thay đổi, đã biết huynh đệ sinh tử chi giao trước kia gặp nạn, Hướng Nhật đương nhiên không thế cứ thế mà trở về.
… Bạn đang đọc truyện Hướng Nhật – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensextv.cc/huong-nhat-quyen-6/
Cùng thời gian này, trong phòng nghiệm thí dưới lòng đất ở trung tâm New York, một gian mật thất nào đó.
Worster gõ cửa, khi được chủ nhân bên trong cho vào, lúc này mới chỉnh chang lại quân trang trên người rồi tiến vào.
– Đại tá, sự tình có tiến triển gì không?
Một trung niên mặc quân phục thượng tướng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
– Không, thưa tướng quân.
Worster trả lời như máy.
– Tuy nhiên có tin tình báo rất quan trọng cần tướng quân xử lý.
Nói xong, hắn đặt tập tư liệu trên tay lên mặt bàn làm việc.
– Hả?
Tướng quân có chút tò mò, cầm lấy tư liệu, vừa mở ra xem, mặt liền biến sắc, xem một hồi rồi nghiêm túc nói với Worster:
– Đại tá, nội dung trong này còn có ai biết không?
– Trừ tôi và người thần bí đưa phần lễ vật này cho tôi, tôi nghĩ cũng chỉ có tướng quân biết nữa thôi.
– Tốt lắm.
Tướng quân gật gật đầu, cũng chẳng quan tâm đến “Người thần bí” mà đại tá vừa nhắc đến, hạ mệnh lệnh ngay.
– Tất cả người của tổ A sẽ do ngươi chỉ huy, ta mặc kệ quá trình, chỉ cần kết quả, ngươi…
Hiểu không, Đại tá!
– Rõ, thưa Tướng Quân!
Worster nhận được lệnh, cung kính giơ tay chào, sau đó xoay người đi ra ngoài chấp hành mệnh lệnh. Mặc dù tướng quân cũng không nói kế hoạch cụ thể, nhưng hắn biết nên làm như thế nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/08/2022 03:33 (GMT+7) |