Bạn đang đọc Quyển 7, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Hướng Nhật” tại đây: http://truyensextv.cc/tag/tuyen-tap-huong-nhat/
– Người Trung Quốc, lão bản chúng ta hiện không rảnh để gặp ngươi, chờ đi!
Có người phiên dịch, Hướng Nhật có thể hiểu ngay đối phương đang nói gì, có lẽ cái tên ăn mặc lòe loẹt như chim công động đực này không biết mục đích của mình tới tìm lão bản của gã, bằng không cũng sẽ không nói như vậy. Hướng Nhật quay sang nói với tên thanh niên tóc đuôi ngựa:
– Nói cho hắn biết, nếu như không muốn chết thì ngay lập tức vào báo cho lão bản của hắn biết có ta đến tìm.
Tên tóc đuôi ngựa phân vân một lúc rồi cũng dịch lại lời của Hướng Nhật. Tên ăn mặc hoa hòe hoa sói trở nên giận dữ, xắn tay áo định dạy dỗ lưu manh một trận.
Tên tóc đuôi ngựa thấy tình hình không ổn, vội đứng chắn trước mặt Hướng Nhật như muốn bảo vệ cho lưu manh. Hắn nhìn thoáng qua Hướng Nhật, thân hình đâu phải là bằng sắt bằng thép, vừa gầy vừa yếu, đánh nhau chắc chắn sẽ bị ốm đòn, hắn được đại lão bản đích thân dặn dò phải chăm sóc đặc biệt cho vị khách quý này, hiển nhiên hắn cũng không muốn vị khách quý này có chút tổn hại nào.
Hướng Nhật thấy tên tóc đuôi ngựa có thành ý đối với mình, hắn cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng đứng đằng sau cười nhạt với tên ăn mặc lòe loẹt. Chỉ cần thằng hỗn kia dám động thủ, Hướng Nhật chẳng ngần ngại phế hắn ngay.
Lúc này, một người trong đại sảnh hộp đêm đi ra, khiến cho tình trạng căng thẳng chỉ chực chém giết nhau trong khoảnh khắc xẹp xuống.
Chính là cái tên đô con có săm hình thanh long trên cánh tay, tên ăn mặc lòe loẹt vừa thấy gã kia lập tức xun xoe chạy lại. Có điều tên đô con đối với hắn chẳng có phản ứng gì, lạnh lùng nói một câu rồi xoay người đi.
Hướng Nhật có cảm giác hình tượng “hùng dũng” khè người lúc nãy của tên lòe loẹt sẽ trở lại, quả nhiên, vừa xoay người lại, vẻ mặt nịnh hót của tên lòe loẹt tức thì thay bằng bộ mặt diễu võ dương oai:
– Lão bản cho gọi các ngươi vào.
Nói xong hắn tránh sang một bên.
Đi vào chỗ này bây giờ khác với lúc trước, bởi vì lúc trước là do tên ăn mặc lòe loẹt dẫn đường.
Hướng Nhật cười lạnh bước thẳng vào bao sương trước mặt. Nếu không ai dẫn đường, vậy chứng tỏ trong kia có thể gặp được lão bản của bọn chúng. Cũng tốt, trước hết giải quyết thằng đầu sỏ rồi quay lại tìm mấy tên tiểu lâu la này sau.
Tên tóc đuôi ngựa âm thầm bám theo sau Hướng Nhật, thấy hai bên không có ai mới nhỏ giọng hỏi:
– Hướng tiên sinh, ông đến tay không à? Ông chủ của tôi…
– Ta không tìm ông ta lấy hàng.
Hướng Nhật nhìn vẻ mặt lo lắng của tên tóc đuôi ngựa chỉ lắc lắc đầu rồi khoát tay nói:
– Yên tâm đi, ta làm vậy là có nguyên nhân.
Tên tóc đuôi ngựa sửng sốt nhìn tới nhìn lui vị Hướng tiên sinh này, bỗng nhiên hắn có cảm giác Hướng tiên sinh có vẻ cao thâm khó lường.
Tiến vào bên trong bao sương, tình hình ở đây giống như vừa trải qua một cuộc chiến tranh thế giới, hai tên vệ sĩ như hai hộ pháp đứng đằng sau Ngô nhị lão bản, sắc mặt vẫn lạnh như tiền.
– Hướng tiên sinh, có mang hàng đến không?
Ngô nhị lão bản vẫn ung dung ngồi trên ghế sô pha tự châm điếu xì gà hút, chẳng thèm để ý đến vị khách Hướng Nhật này tí nào.
Hướng Nhật đương nhiên biết lão già khốn này khinh thường mình, bằng không cũng sẽ không tiếp đón hắn như vậy.
Nhưng Hướng Nhật cũng không thèm chấp nhất một kẻ mà trong mắt hắn đã là người chết. Con tin hắn đã cứu ra, trong khi lão kia vẫn chưa hay biết, cứ để cho lão hả hê một lúc nữa.
– Thật ngại quá, Ngô lão bản, chỗ hàng kia có chút vấn đề.
Hướng Nhật ngồi ở sô pha chậm rãi nói. Tuy hắn có thể xơi tái đối phương ngay lúc này, nhưng hắn muốn bỡn đối phương một chút. Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, coi như chút vận động tiêu khiển sau bữa ăn.
– Sao, có vấn đề gì à?
Ngô nhị lão bản còn chưa phát giác ra con mồi trong tay lão lúc trước bây giờ đã biến hóa thành gã thợ săn, chuẩn bị quay ngược lại săn con mồi là lão, thấp giọng rít lên:
– Không phải lão gia hỏa kia đã bán ra hơn nửa số hàng rồi chứ?
Sau khi nói xong, Ngô nhị lão bản đứng lên hắc hắc cười to, giọng đầy trào phúng ai cũng nhận ra.
Hướng Nhật biết tiểu tử Hàn Tuấn Tú do đối phương cài vào nằm vùng trong sở cảnh sát, nên đối phương chắc cũng đã nắm rõ tin tức. Lão già khốn kia cũng biết lúc này RAPIST đang bị cảnh sát giám sát chặt chẽ nên không dám tuồn hàng ra ngoài, cho nên lão mới dám buông lời châm chọc không kiêng nể gì như vậy.
– Ông nói đúng, Ngô lão bản, đúng là hàng đã bán ra hơn nửa rồi.
Một câu nói của Hướng Nhật khiến nụ cười trên mặt Ngô nhị lão bản cứng đờ, lông mày dựng ngược lên, hung dữ nhìn Hướng Nhật:
– Hướng tiên sinh, ta không thích nghe người khác bỡn cợt, hơn nữa nói giỡn kiểu này ta nghe xong liền muốn giết ngay cái tên nói giỡn đó.
Sự uy hiếp trắng trợn bộc lộ rõ trong câu nói của Ngô nhị lão bản.
– Đáng tiếc, đây không phải lời nói đùa mà là sự thật.
Hướng Nhật vẻ mặt bình tĩnh nhìn đối phương, ngay cả tên tóc đuôi ngựa đằng sau kéo kéo hắn cũng lờ đi.
– Vậy, Hướng tiên sinh có thể nói cho ta biết cái tên tham lam nuốt số hàng lớn như vậy là ai không?
Ngô nhị lão bản sắc mặt càng sầm xuống, trong mắt sát ý nồng đậm, người như biến thành một con dã thú.
Hướng Nhật biết, người có sự biến hóa như vậy phải là người đã giết người. Hơn nữa, phỏng chừng đối phương trong lòng thực đang muốn giết hắn ngay lúc này.
Nếu là người bình thường có thể đã bị sự biến hóa của lão già kia dọa chết khiếp, nhưng đáng tiếc bản thân lưu manh cũng là một tay biến thái, số người chết trong tay hắn cũng không ít hơn lão kia:
– Ngô lão bản, như ông đang nhìn thấy, người kia hiện tại đang đứng trước mặt ông.
Nghe thấy vậy, Ngô nhị lão bản đứng phắt dậy, ném điếu xì gà xuống đất, trừng trừng nhìn Hướng Nhật, sắc mặt đổi từ dữ tợn sang cuồng bạo trở lại dữ tợn liên tục thay đổi.
Qua vài phút, Ngô nhị lão bản bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn Hướng Nhật nói:
– Hướng tiên sinh, ta nhắc nhở ngươi một câu, chỉ có mình ngươi lực đơn thế cô ở đây.
– Đương nhiên, tôi biết, hơn nữa tôi cũng biết đây là địa bàn của ông, chỉ cần ông ra lệnh một tiếng, bất cứ lúc nào cũng có mấy trăm tên liều mạng vì ông.
Hướng Nhật nhìn ra sự do dự của đối phương, có thể đang cân nhắc có nên giết hắn hay không.
Thấy sắc mặt Hướng Nhật vẫn bình tĩnh, Ngô nhị lão bản có một dự cảm bất an, đột nhiên một trong hai gã vệ sĩ hộ pháp phía sau nói nhỏ vào tai lão một câu gì đó.
Tên vệ sĩ lập tức móc điện thoại, bấm liên tục một dãy số, có điều đợi hồi lâu cũng không có người bắt máy.
Thấy tình hình này, Ngô nhị lão bản hiểu ra, trong tay mình đã mất đi ưu thế. Nhưng hắn không hổ là tay lão luyện kiêu hùng, rõ ràng đang giận đến mức chỉ muốn động thủ giết người, vậy mà đến bây giờ hắn vẫn ráng khống chế cơn xúc động của mình, ánh mắt lạnh tanh nhìn Hướng Nhật:
– Tốt, tốt lắm, không ngờ Ngô Thế Tiến cũng có ngày lật thuyền trong mương.
Nói đến đây, hắn liền chuyển đề tài:
– Hướng tiên sinh, ta tuyệt không muốn nói nhiều lời vô ích, người cũng đã được ngươi cứu ra rồi, vậy thì cứ mang đi đi. Nhưng mà điều kiện của ta vẫn như cũ, số hàng ngang bằng lão gia hỏa kia, giá cả phân nửa lão kia.
– Đương nhiên có thể, chỉ cần ông giao ra hai đứa em gái của tôi.
Hướng Nhật vẫn ung dung nói, vẻ mặt rõ ràng đang trêu tức đối phương.
– Người chẳng phải đã được ngươi cứu mang đi rồi hay sao?
Ngô nhị lão bản có vẻ không còn khống chế được nữa.
– Cái gì? Người đã được tôi cứu đi?
Hướng Nhật giả bộ kinh ngạc đến cực điểm, nhìn Ngô nhị lão bản ra vẻ không thể tin nổi nói:
– Ý của ông là hai đứa em gái của tôi biến mất từ trong tay ông?
Hướng Nhật nói xong đứng bật dậy, đi lại gần Ngô nhị lão bản vẻ mặt đầy kích động.
Hai gã vệ sĩ bên cạnh Ngô nhị lão bản cho rằng Hướng Nhật vì đang kích động quá độ, hơn nữa nhìn thoáng qua thân hình của hắn cũng không có chút uy hiếp nào, chính vì vậy bọn họ hoàn toàn không phòng bị tí nào, chỉ khinh thường nhìn Hướng Nhật như muốn cảnh cáo hắn.
Thấy Ngô lão bản cách mình không đầy vài bước, Hướng Nhật khóe miệng khẽ nhếch lên, thầm cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên chỉ vào Ngô lão bản chửi ầm lên:
– Vậy con mẹ ngươi còn dám tìm ta đòi hàng?
Nói xong, hắn liền vơ lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn, giống như dân lưu mang đánh lộn, đập thẳng vào trán Ngô nhị lão bản.
“Bốp, xoảng” hai tiếng, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Không thể không nói, hộp sọ của Ngô nhị lão bản khá cứng, bị một cú trời giáng như vậy mà chỉ tét một mảng da đầu, chỉ có máu chảy ra nhiều.
Đương nhiên, nguyên nhân cũng là do Hướng Nhật hạ thủ lưu tình, nếu như không phải hắn lo lắng đến việc giết chết Ngô lão bản có thể sẽ bị kiện ra tòa, hắn đã thẳng tay đưa tiễn lão đi diện kiến Diêm Vương.
Ngô nhị lão bản kêu thảm một tiếng, tay ôm trán, mặt mũi đầy máu. Trong khoảnh khắc hai gã vệ sĩ đứng phía sau bắt đầu phản ứng, lao đến Hướng Nhật. Gã vệ sĩ to con đánh tới Hướng Nhật, còn gã mặc âu phục mặt lạnh lẽo thì đứng chắn bảo vệ trước người Ngô nhị lão bản.
Tên cột tóc đuôi ngựa ở xa ngây người nhìn biến hóa bất ngờ xảy ra trước mặt, nhưng hắn cũng nhanh chóng tỉnh lại, nhào ra nghênh tiếp gã vệ sĩ to con đang lao đến Hướng Nhật.
Nhưng vừa mới bước lên một bước thì thấy thân mình bị người kéo ngược lại, hắn cảm giác như có một luồng sức mạnh to lớn lôi hắn bay về phía sau. Ngay sau đó một thân ảnh chắn trước mặt hắn, gã vệ sĩ to con vừa vặn đánh đến một quyền, lại tiếp tục bồi thêm một cước, tưởng rằng đánh đối phương bay xa vài thước.
“Bùm” một tiếng, gã vệ sĩ to con té rơi vào đống vỏ chai rượu dưới đất, rốt cục không bò dậy nổi.
Cả quá trình xảy ra chuyện nói thì rườm rà thực ra chỉ diễn ra trong nháy mắt. Tên tóc đuôi ngựa không thể tin vào mắt mình, tay dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại thì phát hiện người đứng chắn trước mặt mình đích xác là Hướng tiên sinh, thế nhưng với cái thân thể gầy yếu kia, tại sao có khả năng chấn bay cái gã vệ sĩ to con gấp vài lần văng ra xa mấy thước như vậy?
– Không được nhúc nhích!
Gã vệ sĩ mặc âu phục thét lớn một tiếng, rõ ràng là tiếng Trung, so với Ngô nhị lão bản thì không lưu loát bằng. Lúc này, chỉ thấy hắn đã cầm khẩu súng trong tay, thoạt nhìn tựa như thiên thần.
– Ngươi nói cấm di chuyển thì ta sẽ đứng yên sao?
Hướng Nhật cười hắc hắc trêu đối phương, chân bước về phía trước.
Tuy không thấy đồng bọn vì sao lại bị tên trông như thư sinh kia đá bay đi, nhưng gã vệ sĩ mặc âu phục biết Hướng Nhật cũng thuộc loại khó nhai, hắn không do dự lập tức nổ súng luôn.
“Pằng pằng pằng” liên tục ba phát súng, tên tóc đuôi ngựa liền lao đến bên Hướng Nhật xem tình hình hắn ra sao, nhưng điều xảy ra ngay sau đó khiến hắn suốt đời không thể nào quên, nó cũng khiến gã vệ sĩ mặc âu phục trợn mắt, mồm há hốc ra.
Lúc gã vệ sĩ mặc âu phục nổ súng, chỉ thấy hai tay Hướng Nhật quơ quơ trước ngực, sau đó dừng lại thì trong tay hắn đang cầm ba đầu đạn vàng óng. Thả tay ra, tiếng đầu đạn rơi trên mặt đất lách cách.
– Một đống sắt vụn có thể làm ta bị thương được sao?
Hướng Nhật rất đắc ý với kiệt tác của mình. Đương nhiên, hắn không có tốc độ nhanh như vậy, chẳng qua lấy tay bắt được đạn là do hắn xuất ra xung quanh một “lĩnh vực”, cũng không lớn lắm, chỉ đủ bao quanh thân mình. Khi đạn từ nòng súng bắn ra liền bị cái “lĩnh vực” kia chặn lại, sau đó Hướng Nhật có thể thoải mái biểu diễn màn tay không bắt đạn.
Nhưng tên tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh và gã vệ sĩ mặc âu phục trước mặt không biết cái “lĩnh vực” này, việc tay không bắt đạn của Hướng Nhật bọn họ chỉ nhìn thấy trên ti vi, nghĩ không ra ngày hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến.
Nhìn thấy Hướng Nhật tiếp tục đang đi về phía mình, gã vệ sĩ mặc âu phục không còn giữ được vẻ mặt lạnh lẽo, giọng run run vì khẩn trương:
– Ngươi… Đừng tới đây!
Hai tay cầm súng của gã run lên bần bật.
Hướng Nhật thuấn di cái vèo đến trước mặt gã, sau đó lại thuấn di trở về, trong tay cầm chính là khẩu súng lục của gã vệ sĩ.
Tên tóc đuôi ngựa lần thứ hai mắt mở trừng trừng, há hốc mồm, vừa rồi… Đó là ảo ảnh hay thực? Thế nhưng trong tay Hướng tiên sinh cầm chính là khẩu súng của gã vệ sĩ kia.
Hướng Nhật một tay cầm báng súng tay kia cầm nòng súng, hai người đứng trước mặt còn chưa kịp hiểu hắn đang định biểu diễn màn gì, thì thấy hắn ép chặt hai tay lại, trong nháy mắt khẩu súng biến thành bùn nhão trong tay hắn.
Tên tóc đuôi ngựa chết lặng người, ngày hôm nay hắn liên tiếp gặp phải những chuyện không thể tưởng tượng nổi, thần kinh vốn đã căng ra vì hai màn trước, rốt cục chịu không nổi nổ cái oành.
Gã vệ sĩ mặc âu phục càng thảm thương, chân nhũn ra ngồi phệt xuống đất, miệng lắp bắp, tay run run chỉ vào Hướng Nhật, như muốn nói gì nhưng không phát ra thành tiếng, chỉ có thể nghe trong cổ họng hắn những âm thanh “xì xào” khó hiểu.
Cũng không biết có phải do tường cách âm của hộp đêm quá tốt, hay là do âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài át tiếng súng, rõ ràng bên trong bao sương có ba tiếng súng nổ, nhưng đến bây giờ vẫn không có người nào chạy vào.
Hướng Nhật vỗ vai tên tóc đuôi ngựa bên cạnh đang sợ đến ngây người. Sau cái vỗ vai của Hướng Nhật, tên kia giật mình phục hồi tinh thần, vẻ mặt ửng hồng như con ma men nát rượu nhìn Hướng Nhật không chớp mắt, nói chuyện không còn lưu loát như trước:
– Hướng… Hướng tiên sinh, vừa rồi là…
– Đó là võ thuật Trung Quốc, đã nghe qua chưa?
Hướng Nhật bắt đầu phát huy tài bịa chuyện của mình, trước mặt đám người ngoại quốc, hắn đều dùng cái cớ này.
Tên tóc đuôi ngựa ngay lập tức vẻ mặt đầy khát vọng quay sang Hướng Nhật khẩn khoản:
– Hướng tiên sinh, người có thể dạy cho tôi được không?
Lại gặp phải phản ứng y như những lần trước, Hướng Nhật thở dài, vỗ vỗ vai đối phương nói:
– Đi thôi, hiện tại cũng nên đi ra ngoài giải quyết nốt mấy tên tiểu lâu la trông cửa.
Nói xong Hướng Nhật bước ra ngoài. Về phần ba người còn lại bên trong bao sương, lưu manh không thèm quan tâm, để bọn chúng tự sinh tự diệt, dù sao thì bọn chúng cũng vô phương ra ngoài gây rối. Ngô nhị lão bản trên trán bị vết thương lớn, tuy không chết được, nhưng khẳng định sẽ hôn mê một khoảng thời gian, tên vệ sĩ to con kia so với lão cũng không khác bao nhiêu, còn tên vệ sĩ mặc âu phục cho dù có bò ra được bên ngoài cũng chỉ sợ nói không ra tiếng. Chốt lại, Hướng Nhật không lo bọn chúng quấy rầy mình nữa.
Tên tóc đuôi ngựa vẻ mặt đầy thất vọng theo sau Hướng Nhật, hắn cho rằng lưu manh cố tình không muốn dạy cho hắn kungfu Trung Quốc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/08/2022 03:21 (GMT+7) |