Ai sẽ là người đầu tiên? Hắn tự hỏi, dù câu trả lời đã quá rõ ràng. Hắn cần một vật chủ hoàn hảo, một bộ não có cấu trúc phức tạp và tiềm năng nhất để đảm bảo thành công cho lần thử nghiệm đầu tiên. Và không ai khác, chính là cặp song sinh mà hắn đã dày công nghiên cứu. Hắn sẽ bắt đầu với Thu Nguyệt.
Hắn ra lệnh cho con búp bê sống của mình nằm lên bàn mổ. Cô thi nô lập tức tuân theo, cơ thể non tơ, hoàn mỹ của cô phơi bày dưới ánh đèn lạnh lẽo. Hắn gắn lên đầu cô một mạng lưới điện cực dày đặc, kết nối với một màn hình lớn để theo dõi hoạt động của não bộ. Màn hình chỉ hiển thị những sóng não hỗn loạn, vô nghĩa, đặc trưng của một xác sống bị khống chế.
Hắn rút 10cc dung dịch <Thức Tỉnh Linh Hồn> vào một ống tiêm. Hắn tiến lại gần Thu Nguyệt, tìm đến tĩnh mạch trên cổ cô. Mũi kim sắc nhọn dễ dàng xuyên qua làn da, và hắn từ từ bơm thứ chất lỏng ma quái đó vào cơ thể cô. Hắn lùi lại một bước, đôi mắt dán chặt vào màn hình, nín thở chờ đợi.
Một giây. Hai giây. Không có gì.
Nhưng rồi, nó bắt đầu. Một tia sáng nhỏ lóe lên trên bản đồ não bộ, ở khu vực thùy chẩm. Rồi một tia khác ở thùy thái dương. Những tia sáng đó bắt đầu kết nối với nhau, tạo thành những mạng lưới, những con đường mòn ánh sáng lan tỏa khắp vỏ não. Những sóng não hỗn loạn bắt đầu đi vào một quy luật, một nhịp điệu có trật tự hơn. Và rồi, toàn bộ vùng vỏ não trước trán, trung tâm của ý thức và nhân cách, bừng sáng lên như một mặt trời.
Trên bàn mổ, đôi mắt của Thu Nguyệt, vốn luôn trống rỗng và vô hồn, đột nhiên chớp nhẹ. Rồi chớp một lần nữa. Con ngươi của cô giãn ra rồi co lại, cố gắng lấy nét. Sự hoang mang tột độ hiện lên trong đôi mắt cô khi cô nhìn lên trần nhà, rồi nhìn sang Hạo Thiên. Ký ức, nỗi sợ, sự nhận thức, tất cả đồng loạt ập về như một cơn sóng thần, nhấn chìm cái linh hồn vừa được kéo lên từ vực thẳm của sự vô tri.
“Không…” một tiếng thì thầm yếu ớt, khàn đặc thoát ra khỏi môi cô. “Đây… đây là đâu? Ngươi… ngươi là ai?”
Và rồi, cô nhớ ra. Khuôn mặt của con quỷ đã bắt cóc cô. Căn hầm lạnh lẽo. Những thí nghiệm ghê tởm. Sự thật kinh hoàng ập xuống. Cô không chỉ bị bắt. Cô đã chết. Và giờ cô đã bị hồi sinh, trở thành một nô lệ trong tay hắn.
Một tiếng hét thất thanh, chói tai, đầy kinh hoàng và tuyệt vọng xé toạc sự im lặng của phòng thí nghiệm. “ÁÁÁÁÁ! CỨU TÔI VỚI! CÓ AI KHÔNG! CỨU VỚI!”
Hạo Thiên chỉ đứng đó, khoanh tay, một nụ cười mãn nguyện đến tột cùng nở trên môi. Hắn đã thành công. Hắn không chỉ điều khiển được cơ thể, hắn đã nắm giữ được cả linh hồn. Tiếng hét của cô là bản nhạc nền tuyệt vời nhất cho sự thành công của hắn. Hắn để cho cô gào thét, để cho cô vùng vẫy trong vô vọng. Nhưng rồi, sự thích thú ban đầu qua đi, nhường chỗ cho một ham muốn khác, một cách “chào mừng” xứng đáng hơn cho linh hồn đầu tiên được thức tỉnh.
Hắn dùng ý nghĩ ra lệnh. Ngay lập tức, cơ thể Thu Nguyệt ngừng giãy giụa, tiếng hét của cô bị nghẹn lại trong cổ họng. Cô nằm im, nhưng đôi mắt cô mở to, ngập tràn sự kinh hoàng khi nhận ra rằng tâm trí cô đã tỉnh, nhưng cơ thể cô vẫn là một nhà tù, một con rối bị điều khiển bởi những sợi dây vô hình.
“Chào mừng trở lại, Thu Nguyệt,” hắn nói, giọng bình thản đến rợn người. Hắn cởi trói cho cô, và ra lệnh: “Đứng dậy.”
Cơ thể cô tuân lệnh, đứng thẳng dậy khỏi bàn mổ, trong khi linh hồn cô đang gào thét trong câm lặng. Hắn tiến lại gần, vuốt ve khuôn mặt đang đẫm nước mắt của cô.
“Để ăn mừng sự tái sinh của ngươi, chúng ta sẽ có một buổi lễ đặc biệt,” hắn thì thầm, rồi đột ngột kéo cô lại và bắt đầu hôn lên môi cô một cách thô bạo. Hắn cắn, hắn mút, hắn xâm chiếm khoang miệng của cô, trong khi cô chỉ có thể đứng im, chịu đựng, nước mắt căm hận và ghê tởm trào ra.
Sau nụ hôn đó, hắn đẩy cô ngã xuống sàn nhà. Hắn cởi bỏ quần áo của mình, rồi nằm đè lên người cô. Hắn tách hai chân cô ra và bắt đầu thâm nhập vào cơ thể đang run rẩy của cô.
“Không… đừng… làm ơn…” cô khóc nấc, những lời van xin yếu ớt không thể ngăn cản được hành vi của hắn. Hắn di chuyển một cách mạnh mẽ, dồn dập, tận hưởng từng biểu cảm đau đớn và tuyệt vọng trên khuôn mặt cô. Hắn muốn cô phải cảm nhận, phải ý thức được mọi sự sỉ nhục, mọi sự chiếm hữu mà hắn đang áp đặt lên cô.
Nhưng chỉ có một mình hắn thì vẫn chưa đủ. Hắn muốn phá vỡ cô một cách triệt để. Hắn muốn cho cô thấy rằng ngay cả người thân duy nhất của cô cũng chỉ là một công cụ trong tay hắn. Hắn dừng lại, đứng dậy, nhìn xuống cô gái đang co quắp trên sàn.
“Nhật Kình,” hắn gọi.
Thi nô nam lập tức bước tới, cơ thể cường tráng của cậu ta đứng sừng sững bên cạnh người em gái song sinh đang tan vỡ của mình. Thu Nguyệt ngước nhìn lên, thấy anh trai mình, và một tia hy vọng mong manh lóe lên trong đôi mắt cô.
“Anh… anh hai… cứu em…”
Nhưng đôi mắt của Nhật Kình vẫn hoàn toàn vô hồn. Hạo Thiên mỉm cười độc ác. “Anh trai ngươi không thể cứu ngươi đâu. Vì hắn cũng là của ta.”
Hắn ra lệnh cho Thu Nguyệt quỳ xuống, chống hai tay lên sàn và chổng mông lên. Cơ thể cô tuân theo, trong khi tâm trí cô đang tan rã. Hắn tiến đến từ phía sau, một lần nữa thâm nhập vào lồn cô. Và rồi, hắn ra lệnh cho Nhật Kình.
“Đến lượt ngươi. Đụ vào đít em gái ngươi.”
Thu Nguyệt sững sờ. Nỗi kinh hoàng của cô lên đến đỉnh điểm. “KHÔNG! ĐỪNG! ANH HAI, ĐỪNG MÀ!”
Nhật Kình không một chút do dự. Cậu ta tiến tới, và cơ thể Thu Nguyệt cảm nhận được một sự lạnh lẽo đến thấu xương khi dương vật của chính anh trai mình bắt đầu thâm nhập vào hậu môn của cô. Cô bị kẹp giữa hai người đàn ông, một sống, một chết, một là kẻ thù, một là người thân. Một tiếng hét xé lòng, không còn kìm nén, vang vọng khắp căn hầm, một tiếng hét của sự điên loạn.
Hạo Thiên rên rỉ vì khoái cảm, không chỉ là khoái cảm thể xác, mà là khoái cảm của một vị thần đang chứng kiến sự sụp đổ hoàn toàn của một linh hồn. Hắn nhìn xuống, thấy cơ thể non tơ của cô đang bị cả hai dương vật lấp đầy. Hắn thấy được sự tương phản giữa hơi ấm của hắn và sự lạnh lẽo của Nhật Kình. Hắn cảm nhận được từng cơn co giật của cô. Hắn nghe được tiếng khóc của cô, tiếng rên rỉ của cô, tiếng van xin của cô.
Và rồi, hắn quyết định thực hiện màn tra tấn cuối cùng. Hắn dùng ý nghĩ, không chỉ điều khiển cơ thể cô, mà còn kích thích trực tiếp vào trung tâm khoái cảm trong bộ não vừa được đánh thức của cô. Cơ thể cô, vốn đang đau đớn và kinh hoàng, bỗng nhiên phản bội lại cô. Một cơn co giật mãnh liệt của sự cực khoái bắt đầu lan tỏa. Nỗi đau và khoái cảm hòa quyện vào nhau, tạo thành một cảm giác không thể định nghĩa, một sự tra tấn tột cùng.
“Không… cảm giác này… tại sao… Á… AAAAAHHHHH… dừng… lại… em… em ra… không… AAAAA…”
Tiếng hét của cô biến thành một chuỗi những tiếng rên rỉ không kiểm soát. Cơ thể cô co giật dữ dội khi cô bị ép buộc phải lên đỉnh trong hoàn cảnh kinh hoàng nhất. Sự sụp đổ cuối cùng này đã đẩy Hạo Thiên đến giới hạn. Hắn gầm lên, cùng lúc xuất tinh với Nhật Kình. Hai dòng tinh dịch, một ấm một lạnh, lấp đầy cơ thể đã hoàn toàn bị chinh phục của cô.
Hắn ra lệnh cho cả hai rút ra. Thu Nguyệt gục xuống sàn như một con búp bê rách, cơ thể mềm nhũn, giữa hai chân là một mớ hỗn độn của tinh dịch, nước mắt và dịch thể. Cô không còn gào thét nữa. Đôi mắt cô giờ đây chỉ còn là một khoảng trống, một sự trống rỗng còn sâu hơn cả trạng thái vô tri trước đây. Hắn đã thành công. Hắn đã đánh thức một linh hồn, chỉ để ném nó vào một địa ngục còn sâu hơn cả cái chết. Trò chơi của hắn đã thực sự bắt đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kẻ nặn tượng trong tận thế |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Phá trinh lỗ đít, Truyện bóp vú, Vú có sữa |
Tình trạng | Update Phần 24 |
Ngày cập nhật | 30/07/2025 06:38 (GMT+7) |