Một lúc sau, có tiếng gõ cửa. Đức An thận trọng mở cửa. Đứng bên ngoài là Đông Mai, mang theo một khay thức ăn khác. Và cô ta hoàn toàn trần truồng. Đức An sững sờ, vội vàng lùi lại. Mỹ Lệ, đang ngồi trên giường, cũng chết lặng khi thấy cảnh tượng đó. Đông Mai, với đôi mắt vô hồn và cơ thể của một người phụ nữ trưởng thành được phơi bày hoàn toàn, chỉ lẳng lặng bước vào, đặt khay thức ăn lên bàn rồi quay người rời đi, không một chút biểu cảm.
Mỹ Lệ vội vàng kéo chăn che người, dù Đông Mai không hề nhìn cô. Khi cánh cửa đóng lại, cô mới quay sang hỏi chồng, giọng run rẩy: “Chuyện… chuyện gì vậy? Tại sao cô ta lại…”
Đức An lắc đầu, khuôn mặt tái đi. Anh ta nhận ra rằng không chỉ có Đông Mai. Lúc đi theo Hạo Thiên, anh ta đã thấy tất cả bọn họ, từ cô gái trẻ Thu Nguyệt, nữ khổng lồ Hạ Liên, cho đến người phụ nữ không tay Xuân Hoa, không có con nào được mặc quần áo ở căn cứ này. Đó dường như là một quy tắc, một sự thật hiển nhiên trong vương quốc quái dị này.
Ngày hôm sau, không thể chịu đựng được sự bất an, Đức An đã tìm đến Hạo Thiên để hỏi. Hắn đang làm việc trong phòng thí nghiệm, với Thu Nguyệt trần truồng đang quỳ ở chân hắn.
“Anh… Hạo Thiên,” Đức An bắt đầu, cố gắng không nhìn vào cô gái trẻ. “Tôi có thể hỏi một câu được không? Tại sao… tại sao những người… à, những thi nô của anh, lại không mặc quần áo?”
Hạo Thiên ngẩng lên, nhìn Đức An với một vẻ ngạc nhiên giả tạo, như thể đó là một câu hỏi ngớ ngẩn nhất hắn từng nghe. Hắn thản nhiên trả lời:
“Vì nó không cần thiết. Thậm chí là phiền phức.” Hắn chỉ vào Thu Nguyệt. “Nhìn xem. Cơ thể chúng không cảm thấy lạnh. Chúng không biết xấu hổ. Chúng không cần được bảo vệ khỏi thời tiết. Chúng là những mẫu vật thí nghiệm, là những công cụ. Anh có mặc quần áo cho một chiếc búa hay một cái cờ lê không? Việc mặc quần áo cho các mẫu vật thí nghiệm quá phiền phức và không cần thiết. Nó chỉ tốn thời gian giặt giũ và cản trở việc quan sát các phản ứng sinh học trên cơ thể chúng.”
Lời giải thích lạnh lùng, hoàn toàn hợp lý theo một logic bệnh hoạn, khiến Đức An không thể nói thêm được lời nào. Anh ta chỉ đành chấp nhận sự thật kinh tởm đó và quay về phòng.
Hạo Thiên mỉm cười một mình. Hắn biết rằng sự trần trụi của các thi nô không chỉ vì sự tiện lợi. Nó là một công cụ tâm lý. Nó liên tục nhắc nhở những vị khách của hắn về sự khác biệt giữa họ và các tạo vật, về quyền lực tuyệt đối của hắn, và về sự mỏng manh của ranh giới giữa con người và nô lệ trong căn cứ này.
Trong những ngày tiếp theo, Hạo Thiên tiếp tục quan sát cặp đôi qua camera. Hắn thấy rõ sự suy sụp của Đức An. Sự bất lực về thể xác, kết hợp với cảm giác bị giam cầm và sự ghê tởm thường trực, đã biến anh ta thành một cái bóng của chính mình. Anh ta trở nên cáu kỉnh, im lặng và luôn lảng tránh ánh mắt của vợ.
Ngược lại, Mỹ Lệ, sau cú sốc ban đầu, lại bắt đầu có một sự thích nghi kỳ lạ. Cô dần quen với sự hiện diện của các thi nô trần truồng. Và sự chú ý của cô ngày càng hướng về Hạo Thiên. Cô thấy hắn làm việc, thấy hắn điều khiển các tạo vật, thấy hắn toát ra một sự tự tin và quyền lực mà chồng cô đã hoàn toàn đánh mất. Cô bắt đầu tìm cớ để ra khỏi phòng, đi dạo trong căn cứ, hy vọng có thể “tình cờ” gặp hắn, hỏi han về khu vườn, về các hệ thống máy móc. Ánh mắt cô khi nhìn hắn không còn chỉ là sự sợ hãi, mà đã có thêm sự tò mò, sự ngưỡng mộ, và một tia ham muốn ẩn sâu bên trong. Hạo Thiên đã thấy được hạt giống đó, và hắn biết, chỉ cần một chút chăm sóc, nó sẽ sớm nảy mầm thành một bông hoa độc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kẻ nặn tượng trong tận thế |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Phá trinh lỗ đít, Truyện bóp vú, Vú có sữa |
Tình trạng | Update Phần 38 |
Ngày cập nhật | 01/08/2025 06:38 (GMT+7) |