Hắn bắt đầu bằng việc phô bày sức mạnh. Một ngày nọ, khi Mỹ Lệ đang đi dạo trong khu vườn thủy canh, hắn cũng ở đó. Hắn ra lệnh cho Hạ Liên di chuyển một bồn chứa nước khổng lồ. Nữ khổng lồ 2m1 của hắn chỉ dùng một tay nhấc bổng nó lên một cách nhẹ nhàng. Mỹ Lệ đứng đó, chết lặng, chứng kiến một màn trình diễn của quyền lực tuyệt đối.
Nhưng đó mới chỉ là màn dạo đầu. Vài ngày sau, hắn lại sắp đặt một cảnh tượng khác, một màn kịch được chuẩn bị riêng cho cô. Hắn biết giờ này Mỹ Lệ thường hay đi dạo đến khu vực phòng khách. Hắn ngồi trên chiếc ghế bành lớn của mình, và bắt đầu dựng cảnh.
Hắn ra lệnh cho Thu Nguyệt, con búp bê sống đau khổ của hắn, ngồi vào lòng hắn. Hắn ra lệnh cho Xuân Hoa không tay quỳ bên cạnh ghế, đưa bộ ngực trong suốt của cô ta đến sát mặt hắn. Và cuối cùng, hắn ra lệnh cho Đông Mai, nữ quản gia dâm đãng, bắt đầu công việc lau dọn sàn nhà ngay khu vực đó.
Khi Mỹ Lệ rón rén bước vào, cô đã chết đứng trước cảnh tượng hiện ra. Đó là một bức tranh sống của địa ngục. Hắn đang cưỡng hiếp Thu Nguyệt ngay trên ghế, cô gái trẻ chỉ có thể khóc nức nở trong im lặng trong khi cơ thể cô bị xâm phạm. Cùng lúc đó, hắn thản nhiên bú dòng sữa năng lượng từ vú của Xuân Hoa. Và ngay gần đó, hắn ngắm nhìn cơ thể trần trụi với cặp vú đong đưa của Đông Mai khi cô ấy lau sàn nhà, tấm lưng ong và cặp mông tròn trịa của cô ta liên tục phơi bày ra trước mắt hắn.
Đó là một cảnh tượng của sự thống trị tuyệt đối, một vị vua đang tận hưởng mọi lạc thú cùng lúc từ những nữ nô lệ của mình. Hắn “bất ngờ” nhìn thấy Mỹ Lệ, nhưng không hề dừng lại. Hắn nhếch mép cười với cô, rồi tiếp tục hành vi của mình, như thể việc cô đang đứng đó chứng kiến chỉ làm cho mọi thứ thêm phần thú vị.
“Lại đây, Mỹ Lệ,” hắn nói, giọng khàn đi vì dục vọng. “Đừng ngại.”
Mỹ Lệ run rẩy, không thể tiến cũng chẳng thể lùi. Hắn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, nhưng hắn cũng thấy một thứ khác: Sự tò mò, sự choáng ngợp, và một tia sáng của sự ghen tị bệnh hoạn. Hắn quyết định ném thêm mồi nhử.
“Trông cô có vẻ mệt mỏi,” hắn nói, sau khi dứt ra khỏi vú của Xuân Hoa. “Cô nên thử thứ này. Nó là bí quyết của tôi. Nó chữa lành mọi vết thương, mang lại một nguồn năng lượng vô tận và… tăng cường mọi chức năng của cơ thể. Một loại thuốc tiên giữa thời tận thế.”
Lời nói đó, được thốt ra giữa một cảnh tượng đồi trụy và bạo lực, lại có một sức cám dỗ kinh hoàng. Hắn đang phô bày sự nam tính, sự cường tráng và một sinh lực phi thường của mình, tất cả những thứ mà chồng cô, Đức An, không hề có. Mỗi một cú thúc của hắn vào cơ thể Thu Nguyệt, mỗi một ngụm sữa hắn uống từ Xuân Hoa, đều là một nhát dao đâm vào sự tự ti của Đức An và là một lời mời gọi đầy cám dỗ đối với Mỹ Lệ.
Cô vội vàng quay đi, chạy về phòng mình, nhưng hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí cô. Nó vừa ghê tởm, vừa kích thích một cách lạ thường. Nó cho cô thấy một thế giới của quyền lực và khoái lạc mà cô chưa bao giờ biết đến.
Trong khi đó, Đức An ngày càng chìm sâu vào sự bất lực và tuyệt vọng. Anh ta thấy được sự thay đổi trong thái độ của vợ mình. Anh ta thấy cách cô lén lút quan sát Hạo Thiên. Sự ghen tuông và bất lực gặm nhấm tâm hồn anh ta. Nhưng anh ta có thể làm gì? Anh ta đang sống nhờ vào lòng thương hại của chính kẻ mà anh ta căm ghét và sợ hãi.
Trò chơi mèo vờn chuột tiếp tục. Mỹ Lệ bắt đầu tìm cớ để được ở gần hắn nhiều hơn. Những cuộc nói chuyện trở nên thân mật hơn. Và rồi, buổi tối hôm đó, khi hắn đang làm việc trong phòng thí nghiệm, cô bước vào. Khi cô định rời đi, hắn đã “vô tình” chạm vào tay cô. Cô không rụt lại. Đứng ở một góc khuất của hành lang, Đức An đã chứng kiến tất cả. Anh ta đã thua. Trận chiến giành lấy vợ mình đã kết thúc trước khi nó kịp bắt đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kẻ nặn tượng trong tận thế |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Phá trinh lỗ đít, Truyện bóp vú, Vú có sữa |
Tình trạng | Update Phần 38 |
Ngày cập nhật | 01/08/2025 06:38 (GMT+7) |