Từ Nhuyễn nói không muốn chụp ảnh cưới nhưng ánh mắt liếc qua liếc lại, không nói gì, nhưng cảm thấy rất mới lạ, Quý Trình nhìn ánh mắt kia của vợ thì đã hiểu ngay, cho nên hôm sau đưa cô ra ngoài, lái xe đến cửa hàng áo cưới.
Từ Nhuyễn nhìn cửa hàng áo cưới, quan sát áo cưới trong đó, kinh ngạc hỏi anh: “Anh muốn làm gì vậy?”
Quý Trình đưa cô xuống xe nói: “Không phải em muốn chụp ảnh cưới sao? Trước đây chúng ta kết hôn anh không biết thứ này, nhưng lúc này đã biết thì nhất định sẽ bù đắp cho em.”
Thời này áo cưới đều là hàng nhập khẩu, mọi người đến đây cứ thế mặc thôi, kiểu dáng cũng không nhiều tất cả đều là màu trắng, có chút quê mùa, nhưng thật ra ở niên đại này thì áo cưới kiểu này chính là trào lưu, sau này mọi người đổ tràn về phục cổ.
*Phục cổ: Ngụ ý một phong trào hướng về quá khứ thay vì một sự tiến bộ hướng tới tương lai, và hồi tưởng, đề cập đến một hoài cổ (hoặc quan trọng) mắt hướng về quá khứ.
Ngày hôm qua nhìn thấy người ta chụp hình cô rất thích nên bây giờ đi theo anh vào trong.
Mấy năm nay Quý Trình trong bộ đội làm việc cũng không tồi, thăng chức rất nhanh cho nên kiếm được chút tiền.
Anh nắm tay cô vào, hai người cùng lựa chọn.
Quý Trình căn bản không hiểu việc này cho nên anh để vợ nhỏ tự mình lựa chọn, anh chỉ cần đi theo sau lưng cô là được.
Từ Nhuyễn vào trong chọn được một khá tốt kết quả Quý Trình không hài lòng.
Người đàn ông này luôn mồm nói tùy cô, cô thích mặc gì thì cứ mặc nấy, kết quả cô ưng cái nào thì lão nhân gia này cũng đều không thích, không phải nói cái này quá lộ liễu thì cái kia cũng quá hở hang.
Từ Nhuyễn bất lực dở khóc dở cười, cuối cùng chọn một bộ bảy phần kín mít bao vây hết cơ thể lúc này anh mới đồng ý.
Cô vẫn thích kiều có đai đeo nên chọn một bộ có đai thắt, lén lút ôm vào trong để thử.
Nàng dâu nhỏ của anh dáng người hoàn hảo vậy nên lúc khoác lên người kiểu dáng có đai lưng thì vô cùng dụ hoặc, Quý Trình không muốn cô mặc nữa, chờ một chút nữa thợ chụp ảnh đến chẳng phải hắn ta sẽ thấy hết sao, vì thế dù cô có làm nũng như nào anh cũng đều không cho, lúc này nhìn thấy cô trộm lấy một bộ khác chui vào phòng thử đồ mặc, anh đi theo sau lưng cô vào.
Từ Nhuyễn đang mặc đồ kết quả nhìn thấy sau lưng có người tiến vào thì sợ hãi, xoay người nhìn thấy người vào là anh sau đó thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng ai lẻn vào, sợ tới mức lấy hai che trước ngực lại: “Anh Trình, anh làm em sợ muốn chết, em tưởng người ngoài vào đây đấy, ngỡ bị người ta nhìn thấy hết luôn rồi.”
Quý Trình tiến vào nhìn thấy cô lén lút mặc áo cưới, cánh tay lộ ra hết, hơn nữa vẫn là kiểu có đai đeo.
Trong ấn tượng của anh thì mọi cô gái đều mặc kiểu có đai này, nhưng vợ nhỏ của anh thường lại thường xuyên mặc áo kia đi ngủ, áo ngủ tơ lụa là có kiểu đai thắt lưng giống như này, không thể mặc ra ngoài gặp người ta cho nên vô cùng tức giận mặt tối sầm xuống.
“Không phải anh đã nói là không cho em đấy sao? Sao em lại còn dám tiếp tục mặc hả?”
Vốn dĩ Từ Nhuyễn chỉ muốn lén lút thử một chút, kết quả bị anh phát hiện, nhìn thấy sắc mặt tức giận của anh, chạy nhanh đến dỗ dành: “Anh Trình, em chỉ muốn mặc thử thôi không đi ra ngoài đâu, em chỉ muốn thử ngắm xem nó như nào thôi.”
Quý Trình nghe được lời này ánh mắt di chuyển lên người cô đánh giá một lượt, đây là kiểu áo cưới bó sát người ôm lấy toàn bộ đường cong trên cơ thể cô, mông vểnh cũng được bao vây bó rất sát, anh đưa tay lên sờ mông cô, bởi vì nhìn thoáng qua không thấy dấu vết của quần lót cho nên muốn sờ lên kiểm tra, kết quả sau khi kiểm tra không thấy quần lót đâu, có chút mất hứng không vui hỏi cô: “Em mặc áo cưới mà không mặc quần lót à?”
Anh đâu biết là có cái gọi là chữ Đinh, quần lót chữ Đinh hiểu không? Vậy nên chỉ biết đến thế, không thấy quần lót đâu thì cho rằng cô không mặc.
Từ Nhuyễn giải thích: “Em mặc mà nhưng không phải loại thường mặc, mặc quần lót chữ Đinh, anh cưới bó sát như này phải mặc quần lót chữ Đinh mới được, nói cách khác nếu mặc quần lót thường thì sẽ lộ ra rất khó nhìn.”
Từ Nhuyễn nói xong sợ anh không tin, cho nên tự mình cẩn thận mò mẫm khe mông, ở khe mông thấy được dấu vết của quần lót, là một sợi dây.
Quý Trình chưa từng thấy qua loại quần lót này cho nên nghi hoặc đẩy cô lên tường, một tay cởi áo cưới ra, sau khi cởi áo cưới xuống, lồn phía dưới cứ thế rộng mở.
Anh nhìn thấy trên bề mặt lồn có một sợi dây màu đen, anh bây giờ mới tin được sự tồn tại của loại quần chữ đinh này, quần lót kiểu này chỉ là một sợi dây.
Quần lót chữ đinh bị lồn cô gắt gao ngậm chặt, bởi vì chỉ là một sợi dây nhỏ nên quần lót chữ đinh đều bị lồn ngậm hết vào trong, lồn cô ăn quần lót, chỉ là một sợi dây như này mà dám gọi là quần lót?
Sắc mặt Quý Trình ngày càng xấu, tiến lên lôi kéo, bắn thả quần chữ đinh một lúc sau đó mở miệng hỏi: “Đây là quần lót hả?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Không khép nổi chân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện dịch, Truyện liếm lồn |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 08/04/2023 03:33 (GMT+7) |