Ngày hôm sau là Noel, mới hơn 7h nó và chị đã xúng xính trong bộ áo khoác đỏ nổi bật, hòa vào dòng người lên phố. Đường phố hôm nay đông chật, tiếng loa từ các cửa hàng đang phát đi phát lại bài Merry Christmas vui tươi, vừa đi chị và nó vừa lẩm nhẩm theo điệu nhạc một cách thích thú. Gửi xe đi bộ mãi một đoạn xa nó và chị mới chen được lại gần nhà thờ lớn. Khoảng sân rộng trước nhà thờ đã ken chật người, nó và chị đứng sát nhau ngắm lượt người qua lại. Càng về đêm gió thổi càng mạnh, mưa bụi lất phất bay những không khí vẫn rất nóng bởi hàng nghìn con người tụ tập về đây. Nó và chị dựa vào nhau trên một vỉa hè trên phố nhà Chung, vừa ôm nhau vừa bán tán về những vị khách đủ màu da đang tụ tập về đây đêm nay. Tất cả hôm nay như đều nói chung một thứ tiếng, hòa cùng 1 tôn giáo, cùng tụ tập đón chờ giây phút đáng mong chờ nhất trong năm của Công giáo.
Nửa đêm, chuông thánh đường gióng giả ngân vang, biết bao người đang thầm nguyện cầu trước Chúa. Nó cũng nhắm mắt thầm ước cho nó và chị sẽ mãi mãi được bên nhau, nguyện cầu mở mắt ra là nó và chị sẽ ở một nơi hoàn toàn xa lạ, để được bên nhau mà chẳng có tiếng dèm pha. Nhưng, liệu có phải vì quá đông người nên Chúa không nghe được lời nó cầu nguyện không? Hay lời cầu nguyện của nó quá vụng về nên trước mặt nó và chị vẫn là dòng người chen chúc trước nhà thờ lớn? Nó cũng chẳng biết Chúa có nghe không nhưng nó biết rõ chị rồi sẽ vuột khỏi tay nó, tình yêu của nó rồi cũng sẽ vỡ tan thành những mảnh vụn sắc nhọn cứa vào tim nó đau nhói sớm thôi.
Ở bên cạnh chị vẫn lặng im dựa vào ngực nó, hai tay ôm nó thật chặt. Vừa nãy chị có nhắm mắt mà nguyện ước điều gì không? Có thầm mong tình yêu của nó và chị sẽ được kết trái đơm hoa hay không? Nó không biết và cũng không dám hỏi chị, nó chỉ thầm lờ mờ dự đoán có lẽ Noel năm nay là Noel đầu tiên và cũng là Noel cuối cùng nó được đi chơi với chị. Để rồi những Noel tiếp theo có lẽ nó sẽ lại đầy lạnh lẽo, trống trải và cô đơn, hoặc nếu không nó sẽ lại đến đây thầm nguyện ước cho tình yêu của nó, nhưng không cùng với chị.
Nó và chị về đến nhà cũng đã hơn 3h sáng, Noel bác nó đã sang với con bác sum họp dịp cuối năm, căn nhà trống trơn không một bóng người. Mang nặng trĩu nỗi tâm sự trên nhà thờ Lớn về nhà, cả đường đi nó ít nói hẳn, chị cũng không nói gì, có lẽ chị mệt nên cứ rúc mãi sau lưng nó gà gật. Rửa mặt cho trôi đi hết bụi đường, chị cũng không về phòng mình mà lên thẳng phòng nó. Bên ngoài, mưa nặng hạt hơn cùng với gió lạnh đang trút nốt những giọt nước mắt của đất trời trong ngày Chúa giáng thế, trong phòng, nó cũng đang giúp chị trút bỏ những thứ vải vóc phàm tục trên người để một thiên thần như chị trở về với hình hài nguyên thủy. Dưới ánh đèn mờ ảo, thân thể chị trắng hồng kiêu hãnh bước những sải chân dài lên giường. Khẽ hơi co một chân lên, chùm lông mờ ảo khéo léo che đậy đi khe suối dưới ánh mắt thèm khát của nó. Chị hướng ánh mắt đầy đam mê nhục dục lên nói với nó:
– Em, hãy lại đây giúp chị được bay bổng lên chín tầng mây cùng với Chúa đi em…
… Bạn đang đọc truyện Không trọn vẹn tại nguồn: http://truyensextv.cc/khong-tron-ven/
Mùa hạ năm nay đến sớm, mặc dù vẫn chưa thấy râm ran tiếng ve, dù cho đốm phượng vĩ vẫn còn e ấp, rụt rè. Mùa hạ đến sớm vì với nó, mùa hạ là mùa chia li, chưa đến hạ mà chị Hải Anh đã về Hải Phòng, đã bỏ lại chùm hoa sữa đầu hiên để về với những đóa phượng rực rỡ trên vòm trời xanh bao la thành phố của chị. Ở đó sắc hoa phượng có đỏ hơn, tiếng ve có râm ran náo nhiệt hơn ở đây không mà chị bỏ nó đi sớm thế?
Ra Tết, chị xin thực tập tại một ngân hàng trên đường Nguyễn Chí Thanh rồi nhanh chóng nhận đề tài luận văn. Khoảng thời gian đó nó cũng đã biết ý chị sau khi ra trường sẽ về Hải Phòng công tác, chị nói với nó một cách chính thức trong một sớm mùa đông đột nhiên nổi nắng. Sáng hôm đó ngoài đường nắng vàng lên rực rỡ, sắc hoa sắc nắng phủ kín cả đất trời sau mấy ngày mưa xám xịt. Cái nắng khiến người ta ngỡ ngàng, bởi họ không ngờ đến giữa cái đất trời ảm đạm lại nổi lên cơn nắng mai vàng óng đến thế, ngỡ như mưa gió lạnh lẽo đã lùi xa. Nhưng lúc đó nó biết đó chỉ là ngỡ như thôi, vì mùa hè ấm áp còn xa lắm, chút nắng ẩm này chỉ như nhắc nó một điều, chị đi rồi thì chẳng biết đến bao giờ nắng ấm mới lại quay lại với nó đây, dù cho khi chị đi đất trời đang vào hạ.
Ngày chị thu dọn đồ về Hải Phòng, nắng vàng như mật ong trải khắp, cả con đường Kim Mã như rợp nắng. Nắng vàng nhảy nhót khoe từng đốm lửa chiếu xiên qua vòm lá thành từng mảng nhỏ nhiều hình thù trải xuống hàng gạch đỏ vỉa hè. Tuy đã chuẩn bị tinh thần từ hơn 1 tháng trước ngày này nhưng nó vẫn thấy cả tâm hồn trĩu nặng, đám mây xám xịt cứ từng chút một phủ kín trước mắt nó. Hôm nay nó không đến trường, nhưng cũng chẳng muốn ở nhà, đồ đạc hầu như nó đã đóng gói giúp chị và chuyển về xong từ hôm trước. Công việc của chị ở Hải Phòng cũng quá đơn giản với người có tấm bằng giỏi lại xinh đẹp tháo vát như chị, mai về sang tuần chị sẽ đi làm luôn, sẽ lại hối hả với công việc với bạn bè tại thành phố của chị. Liệu chị có còn nhớ đến nó nhiều như nó nhớ đến chị không? Chắc là không, vì chị đã bảo với nó chị về Hải Phòng cũng là một cách để không phải nhớ đến nó, để không tiếp tục cuộc tình không thể có hồi kết này.
Dừng chân ngồi lên lan can bên đường đôi Kim Mã, xé phong thư chị đưa hôm qua, nó bắt đầu đọc:
Em!
Người ta nói rằng, hạnh phúc nằm ở trên đường đi chứ không nằm ở đích đến, em ạ. Có nghĩa là hạnh phúc là những gì mình có được khi trải qua nó, chứ không nhất thiết phải hạnh phúc với những kết quả mình đạt được. Sự trải nghiệm giữa chị và em, những cảm xúc, những kỷ niệm đó sẽ mãi mãi ở trong trái tim chị. Tuy không đến được với nhau nhưng có lẽ với chúng ta như thế đã là quá đủ. Chị cảm ơn em vì tất cả những điều tuyệt vời nhất em luôn dành cho chị, thời gian bên em là những phút giây ngọt ngào trong cuộc đời của chị, và chắc chắn chị sẽ giữ nó trong một ngăn sâu nhất nhưng cũng đẹp nhất trong tim chị. Hãy để chị giữ chặt mối tình này, giữ chặt hình ảnh của em trong tim chị, để bất cứ khi nào nó cũng tiếp cho chị những dòng máu tuyệt vời nhất, dòng máu luôn có bóng hình của em.
Em không phải là tình yêu đầu và có lẽ cũng chưa phải là tình yêu cuối cùng của chị, nhưng hãy để chị nói một lần, lần đầu tiên và có lẽ sẽ không bao giờ chị nói lại nữa, một lần chị nói để em có thể biết được: Em yêu anh, tâm hồn của em!
Con đường ra hồ Giảng Võ vẫn vậy, vẫn ồn ã người và xe ngược xuôi, vẫn hàng gạch đỏ lát vỉa hè, vẫn hàng cây ghế đá nơi đây mà sao nó thấy xa xôi quá. Nắng vàng như cũng gắt hơn, ve kêu ầm ĩ trên những vòm lá như cào vào tâm trí nó. Đến với chị nó đã chấp nhận có một ngày sẽ phải xa chị nhưng khi đối mặt nó thực sự không nỡ, thẫn thờ bên hồ ngắm mặt nước óng lên sắc vàng của nắng nó lại thấy nhớ chị. Nhớ những chiều hai chị em thả bộ trên vỉa hè đường Kim Mã rợp bóng bằng lăng, nhớ những đêm mùa đông hai chị em bóc hạt dẻ bên hồ Giảng Võ, nhớ những tối thu hít hà mùi hoa sữa đầu hiên. Nhớ quá, nhưng chị đã đi thật rồi, nó chẳng thể nào giữ được, mặc cho nó chỉ cần có chị ở bên, không cần là yêu thương cũng được. Ở lại để nó được chở che, bảo vệ, để nó gạt hết những âu lo phiền muộn để đến bên chị.
Nhưng không, hôm nay chị đã đi thật rồi…
Người ta thường nói, cách dễ dàng nhất để quên đi một người chính là yêu một người khác. Nhưng có những kiểu người rất khó để thương, để yêu một ai. Vì thế họ cứ mãi giam mình luẩn quẩn trong bóng hình cũ, chuyện xưa cũ, dù muốn lắm mà chẳng thấy đường để thoát ra. Giờ đây, nó cũng không còn ở khu Kim Mã nữa nhưng mỗi lần lang thang qua đây hình ảnh xưa lại hiện về. Những kỷ niệm êm đềm bên chị, những cái ôm, nụ hôn trong đêm mùa đông, nụ cười ánh mặt của chị như vẫn ẩn khuất nơi đây. Đã mấy năm nó cũng chưa gặp lại chị, nó cứ để mặc cho nỗi nhớ dày vò mỗi đêm, để mặc cho bóng hình hay mùi hương của chị vẫn ngập tràn trong tâm trí nó. Nó đã quen, quen với cuộc sống như vậy.
Hai năm trôi qua, nỗi đau nỗi nhớ tuy đã nguôi ngoai nhưng nó vẫn như đang trốn chạy, chẳng thể ép mình được như trước. Kết thúc năm thứ 2, bác sang New Zealand sống cùng con, nó cũng chuyển khỏi khu Kim Mã tràn đầy kỷ niệm yêu thương sống 1 mình trong căn hộ bố nó mua cho trên đường Hoàng Quốc Việt. Nó vẫn lặng lẽ lên giảng đường hàng ngày, nấu cơm một mình, ăn một mình, ngủ một mình. Sáng mai, lại tiếp tục y như hôm qua. Một vòng tuần hoàn, lặp đi lặp lại. Nó đã cố ép mình thôi nhớ, thôi thương, thôi được phép nghĩ về một người đã không còn, không còn là của nó nữa…
Thằng Trung hay đến chơi với nó, không kể nhưng không biết bằng cách nào thằng Trung lờ mờ đoán ra truyện của nó với chị. Trung hay dẫn nó đi đá bóng, đi đá pes với lũ bạn Giao thông, khoảnh khắc vui tươi của tuổi trẻ, tiếng cười đùa lại trở lại với nó nhưng cũng chỉ trong chốc lát đó thôi, khi trở về nó lại trở nên lặng lẽ như trước. Một lần thằng Trung rủ nó đi café cùng 1 hội bạn, trong đó có 1 đứa đang ngồi khoe những bức ảnh chụp những miền đất vùng cao mà nó có dịp được đặt chân tới. Nó ngồi say xưa xem những bức ảnh cậu kia chụp lại, chăm chú lắng nghe những câu truyện về những cảnh đẹp vùng cao, và cuối cùng nó hồ hởi đồng ý lời rủ rê đi phượt cùng của cậu bạn vào một ngày cuối tuần gần nhất.
Lần đầu tiên nó biết thế nào là đi phượt. Những cung đường ngoằn ngoèn cua tay áo làm nó thấy hưng phấn kỳ lạ, sau mấy tiếng lái xe đoàn chúng nó lên tới Đồng Văn trong một chiều thu tháng 10. Ánh nắng chiếu xiên làm những vách đá tai mèo xám xịt bỗng trở nên rực rỡ, những ruộng hoa tam giác mạch miên man khoe sắc với tím, trắng, hồng… Trải khắp với những sườn núi bạt ngàn hoa. Cao nguyên đá nở hoa, với những khúc cua trải dài với những triền hoa dại, với những cơn gió tràn xuống từ trên đỉnh núi vờn bay trên từng chùm hoa đỏ thẫm, đuổi nhau qua những khúc quanh xẻ ngang lưng trời. Đứng trên nhìn xuống, cả thung lũng đá đầy hoa, in hình lên nền núi xám ngắt một sắc trời rực rỡ khi chiều buông, thổi vào lòng nó một nỗi xôn xao mơ hồ. Tất cả đẹp quá, thiên nhiên đẹp hơn những gì nó thấy qua những bức ảnh chụp, cái không khí thoáng đãng, không gian cao rộng như hớp hồn nó vào mây và vào núi. Nó hét lên một tiếng thật to rồi phá lên cười khoái trá, nó cảm thấy thật hạnh phúc, hạnh phúc khi được hít căng lồng ngực hơi thở bình yên và chậm rãi của chiều trên núi. Một chiều quan tái, nhưng ấm lòng khi những ngón tay đan vội giấu sau vạt áo, một vòng tay ôm dịu dàng, và giọt nước mắt hạnh phúc của những người bạn đồng hành đã rơi.
Đêm trên cao nguyên đá thật lạnh, ken vai cạnh lũ bạn mới quen chưa lâu, nâng lên đặt xuống bát rượu ngô nồng nàn nó thấy như được gột rửa. Rượu đắng, cay, trong vắt đủ làm nó chuếnh choáng trong cái không gian lãng đãng khói thuốc lào nhìn đâu cũng thấy núi cao ngất đỉnh trời ở đó. Đêm đó, nó đã thiếp đi, chẳng có chăn ấm đệm êm, chẳng có vòng tay ấm áp của chị, nhưng nó đã ngủ rất ngon, ngủ một giấc thật sâu mà không mộng mị.
Sau chuyến đi Đồng Văn đó, nó sống khác hẳn, không còn trầm buồn u ám như trước, mà thay vào đó là một niềm đam mê mới rực cháy trong nó. Niềm đam mê xê dịch. Năm cuối, thời gian dành cho việc học căng hơn nhưng nó vẫn dành đủ thời gian cho niềm đam mê mới được vẫy vùng. Những sườn núi đầy hoa, những ruộng bậc thang ngập hương lúa, hay đơn giản chỉ là những nắng và gió vùng cao luôn làm nó thấy háo hức trước mỗi chuyến đi.
Nó cũng đã dùng facebook, nơi nó up lên đầy những bức ảnh chụp thiên nhiên, những cung đường nó đã qua, ghi chú đánh dấu lại những kỷ niệm trên những con đường. Trong nhóm nó trở thành người chăm đi và chăm up ảnh hơn tất cả. Và với cái tính trầm nhưng luôn mang lại đủ sự tự tin cho mọi người nó được tín nhiệm làm lead cho mỗi chuyến đi thay cho anh trưởng nhóm cũ. Danh xưng gánh với trách nhiệm, nắm trong tay sự vui buồn, sức khỏe và cả sự an toàn của đoàn người trong mỗi chuyến đi xa làm nó trở nên trưởng thành chững chạc hơn.
Mấy ngày gần đây nó để ý có 1 nick của 1 cô gái lạ rất hay like những bức ảnh chụp phong cảnh của nó, chỉ lặng lẽ like chứ không có bất cứ comment nào. Tò mò nó click vào trang cá nhân của cô tìm hiểu. Cũng là một cô gái đầy cá tính với tóc buộc cao, áo da, bốt cao cổ và tràn ngập ảnh cô trên những cung đường phượt. Một cô nàng có cùng đam mê đây, nó mỉm cười thầm nghĩ rồi ấn vào nút yêu cầu kết bạn trên facebook. Chỉ 1 lúc sau có thông báo đồng ý yêu cầu kết bạn từ đối phương rồi một tin nhắn nhận được trong khung chat:
– Hi! Chào anh!
– Ừ chào em. – Nó cũng nhiệt tình đáp lại.
– E tên là Trúc Linh là bạn của chị Thư.
Thư là tên một thành viên trong nhóm phượt của nó, một cô gái cũng rất xinh và cá tính. Cái Linh này chắc cũng là dân hay đi phượt, nhưng không biết mò vào fb của mình làm gì đây? Chẳng lẽ chỉ muốn kết bạn hay tìm người tâm sự? Nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi?
– Ừ. Thư cũng là bạn của anh. – Nó đơn giản chỉ nói như vậy.
– Vâng. E biết rồi. Hihi. Em nghe chị Thư kể là sang tuần bọn anh lên Tây Bắc đúng không ạ?
– Ừ. Sao e?
– Thấy chị thư kể là nhóm anh đang thiếu 1 ôm. Em có thể đi cùng được không ạ?
Một cô gái khá thẳng thắn, nó thầm nhận xét. Việc người khác tham gia nhóm đi cùng là một truyện hoàn toàn bình thường, nhưng thường người xin vào nhóm đã tìm được sẵn tài xế cho mình, không thì họ sẽ tự lái. Việc xin thẳng vào làm ôm như cô gái này cũng khá đặc biệt, dù biết cô có quen với một người trong nhóm, nhưng nó có vẻ không thích. Vì đơn giản, người hiện tại đang thiếu ôm là nó. Trước đây nó có thể tự một mình một xe, nhưng với 1 cung đường dài sắp tới và đặc biệt vị trí Lead như nó không nên một mình. Chị Hương, người hay ngồi sau nó đợt tới có việc bận đột xuất không thể tham gia, và nó đúng là đang cần một ôm. Nhưng đột nhiên tìm được người kiểu này, nó có vẻ hơi bất ngờ và không thoải mái.
– À, cái này để nhóm thống nhất đã em nhé. Vì không phải mình anh quyết định là được.
Vẫn biết là kiểu gì cái Thư cũng đã kể nhiều điều về nhóm cho Linh nên cô mới dám pm trực tiếp nó thế này nhưng nó vẫn nói thế. Việc này cứ từ từ đã.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Không trọn vẹn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/12/2017 23:39 (GMT+7) |