… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://truyensextv.cc/lac-long/
Những giọt nước mắt của con nhỏ rơi lả chả xuống hai bờ vai gầy trơ sương của tôi từng chút một. Tim tôi bắt đầu vang lên những tiếng rắc rắc đau đớn… tim tôi thật sự đã tan vỡ thật rồi. Nhẹ nhàng tôi đưa bàn tay lấy một tấm khăn giấy cạnh bàn đưa lên lau lấy nước mắt ướt đẫm của nhỏ. Gương mặt hốc hác xanh xao nhìn tôi ngấn lệ. Dường như cái tờ khăn dấi mỏng manh này chẳng đủ để lau qua những giọt nước mắt mặn chát kia, tôi ôm chặt nhỏ vào lòng, con tim se thắt lại vỗ liên hồi trong cái không gian đang bị phá vỡ bởi những tiếng nấc tuyệt vọng đang phát ra từ nơi cuống họng khô rát kia…
– Thôi mà ngoan đừng khóc nữa mà. – Tôi đưa tay vồ về nhỏ từng chút một…
– Em mệt mỏi quá anh ơi – những tiếng nấc lại vang lên dồn dập…
– Anh biết mà, đừng khóc nữa ngoan nào, lớn rồi mà sao khóc như con nít dậy hả – tôi xoa đầu cười mỉm…
– Vậy em không khóc nữa, ghét – nhỏ đấm vào bụng tôi đau nhói…
– Anh đùa đó, em buồn cứ khóc đi, anh sẽ lau nước mắt cho em mà nhóc – tôi cười…
– Thật không – nhỏ hỏi tôi…
– Thật mà…
Tôi dìu nhỏ lại cái cái giường được phũ tấm ga chấm bi màu đỏ chi chít.
Gió lách nhẹ người qua từng kẽ hở của cánh cửa sổ trong khe vào vòng, cánh quạt vẫn quay đều đều như tiếp tôi vỗ về con nhỏ. Nhỏ tựa đầu vào lòng tôi vừa khóc lại vừa cười, lạ thật sao hay thế không biết, vừa khóc khúc khích lại quẹt lấy nước mắt nhe cái hàm răng trắng bốc nhìn tôi…
– Em giống con nít quá ha – nhỏ cười mỉm…
– Ừm thì con nít mà, mới 17tuổi thôi có qua 18 đâu mà đòi làm người lớn – tôi dỗ ngọt nhỏ bằng những câu nói dí dõm.
– Ơ… vại cũng nói được nữa, tin em đi báo công an cái vụ lúc trước hông – nhỏ gầm gừ nhìn tôi…
– Vụ gì cơ, anh hổng biết gì hếc trơn á – tôi giã vờ huýt sáo…
– Boxì – con nhỏ thở dài…
– Boxì là gì – tôi ngớ người siết con nhỏ chặt hơn…
– Là nghỉ chơi đó chứ gì – con nhõ plè lữi ra nhìn tôi.
Vui đùa với con nhỏ một lúc thì tôi lại quay về với câu nói của mẹ nhỏ lúc nãy, tôi khựng lại khi nhớ tới cái cảnh bà ta hùng hổ bước vào nhà tôi.
– Em có tính đi không – tôi xoa đầu con nhỏ…
– Thui em hông múôn nhắc đâu – mặt con nhỏ xụ xuống mếu máu.
– Thôi mà đừng có con nít quá mà, đời mà phải tập quen dần với những chuyện như dì đi, chứ không lẽ cứ như con nít hoài sao. Ở đây là em về thăm ngoại bị bệnh mà chứ có phải là vì mẹ em đâu, không lẽ em định làm một đứa cháu hư như vầy sao – tôi nói…
– Em hông có hư – nhỏ lè lữi ra.
– Vậy thì ngày mai đi nha – tôi xoa đầu con nhỏ.
– Nhưng mà, lỡ bã hăm cho em về rồi sao – mặt con nhỏ bùn thiu…
– Hông cho thì anh xuống đón được chưa.
– Anh hứa đi – con nhỏ đưa ngón út ra móc ngéo với tôi…
– Ừm hứa…
Tiếng lạch cạch của tiếng đồng hồ đang chạy rọc rạch bên cạnh, cái con mèo mập ú ù u thì kêu ngao ngao dưới sàn, phút chốc con nhỏ khom người xuống bế con mèo lên, cái lớp ão mỏng tanh được kéo lên làm lộ ra nguyên một cái lưng trắng ngầng như ngọc, hình như tôi là một người dễ bị kích động bởi những yếu tố nhỏ nhặt như vậy thì phải, nhưng tôi lại gìm lòng mình lại với chỉ một ý nghĩ trong đầu là “Bồ tát ngon hơn, bồ tát ngon hơn”. Con nhỏ trố mắt nhìn tôi một cái rồi đưa con mèo mập lù thẩy sang tôi. Thật sự từ khi con mèo mập này được tôi đem về thì chưa bao giờ nhìn kỹ mặt nó, đến khi hôm đó tôi nhận ra rằng, con mèo này có gương mặt rất ư là đểu, nhìn mún đá một phát vào đầu nhưng lại sợ con nhỏ song phi tôi thì khổ.
– Xuống ăn dì nè mít ướt trưa rồi…
– Đã nấu cơm đâu mà ăn chứ plè – con nhỏ lè cái lữ ra.
– Xuống anh nấu được chưa – tôi xoa đầu con nhỏ…
– Ừm con nhỏ cười khì…
Lau khóe mắt ướt đất nước mắt của con nhỏ rồi tôi bước khỏi phòng, con mèo ú à ú ịch thì cứ bước lòng vòng theo chân tôi như muốn đói.
– Cho tao ăng, tao đói rồi mày…
Một chút gió se thắt lạnh lẽo ấm áp lẽn vào căn nhà vừa bị lung lay vì cơn mưa nước mắt của con nhỏ khiến tôi lạnh buốt thêm một chút nữa. Rùng mình nhẹ một cái rồi hí hửng bước xuống bếp nấu cơm…
– Xì xì hưm nay ăn dì dậi – con nhỏ hỏi…
– Gà kho xã ớt ăn không – tôi cười…
– Wow haha vô mánh rồi – con nhỏ xoe tròn mắt cười lúc lắc…
– Wow gì có làm rồi mới có ăn nghe cưng – tôi đánh nhẹ vào hông nhỏ…
– Biết rồi nói quài riết thuộc lòng lun rồi – con nhỏ nhéo nhẹ vào hông tôi…
Tiếng ngao ngao của con mèo mập vẫn len lẽn vang lên trong cái căn nhà này, dường như thật sự thì tôi và nhỏ chẳng khác nào là một gia định thật thụ cả. Tiếng sắt dưa leo rầm rộ của con nhỏ vẫn vang lên quen thuộc, nhỏ sống với tôi mấy tháng rồi từ một cô bé tiểu thư đõng đảnh giờ chắc hẳn cũng đã khác biết nấu cơm giặt đồ nhưng ngặt cái là không biết nấu ăn, và dỡ tệ nhất chính là cái món cá kho của con nhỏ. Nên tôi lúc nào cũng dành làm thức ăn cho khỏi bị hành xác và ngộ độc…
Chiều buông xuống những tia nắng vàng hoe xe lẫn một chút ấm áp của những cơn gió xuân đang tràn về trong sự nhộn nhịp lạ thường, tôi đang ngồi tâm sự với con mèo mập ú ù đang ngao ngao trong lòng tôi, còn con nhỏ thì đang soạn đồ trên phòng. Cảm giác vừa buồn vừa hụt hẩng khiến tôi khó chịu như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng…
– Ê – tiếng con nhỏ vọng từ trên phòng xuống.
– Gì thế – tôi ngước lên đáp lại.
– Anh lấy dùm em cái quần trên giá phơi đồ coi. – Mô phật ạ…
Tôi chết đơ ra để suy nghĩ về câu nói vừa phát ra từ miệng con nhỏ.
– What the heo???
– Quần chíp à – tôi ngước lên hỏi…
– Không cái quần jean ấy – một chút ngại ngùng xen lẫn trong câu nói của con nhỏ.
– Ò đợi xíu…
Bước ra lấy cái quần jean của con nhỏ vào tiện lấy lun cái quấn chíp helo kítty vào. Muốn đưa lên mũi hữi xem nó có mùi gì hay không mà thấy mấy thằng trong phim thường hay làm nhưng lại không dám.
– Nè – tôi chìa cái quần jean ra đưa…
– Ùm cảm ơn – con nhỏ quay vào…
– Còn thiếu một cái nè…
– Cái nào…
– Nè – tôi chìa hello kitty ra…
– Ơ cái anh này – con nhỏ định đưa tay lên tán tôi nhưng tôi chụp lại và dùng tay còn lại bốp mạnh vào mông con nhỏ rồi chạy mất.
Mặc cho tiếng la hét chửi bới của con nhỏ đằng sau tôi tha hồ cười khằng khặc sau khi bốp đít con nhỏ.
Tối qua là một đêm trằn trọc với những suy nghĩ mênh mông trong đầu, gần 2h sáng tôi mớ ngủ. Mặc mày bơ phờ bước xuống giường quánh găng rữa mặt. Hà một hơi thơm tho xong tôi bước ra khỏi phòng như một thói quen, tôi bước lên gõ cửa đánh thức con nhỏ dậy nhưng mãi không thấy tiếng trả lời nên tôi bước xuống nhà kiếm gì ăn. Đối mặt với tôi lúc này là một miếng giấy được gián trên tủ lạnh với lơì nhắn.
“Em nấu cơm rồi đó anh làm đồ ăn ăn đi em đi rồi 2 hôm sau em về ăn tết với anh ha” Võn vẹn như thế nhưng cảm giác tôi thật sự lúc đó rất buồn và trống rỗng. Vậy là con nhỏ đi rồi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lạc lõng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex có thật, Truyện sex hay, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 48 |
Ngày cập nhật | 25/12/2020 12:29 (GMT+7) |