Câu nói này của biểu thiếu gia tuy có cung kính thật, ngôn từ thì trang nhã, nhưng trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ ý hắn ta rằng thiếu gia ta muốn ra ngoài tìm thú chơi, tốt nhất là nhà ngươi đừng có đi theo ta.
– Việc này, việc này.
Tây tịch toát hết mồ hôi hột, ông ta cũng biết vị biểu thiếu gia này là chủ như thế nào, có cho ông ta mấy lá gan nữa thì ông ta cũng không dám để Biểu thiếu gia ra ngoài như vậy, liền vội vàng hỏi lại :
– Quách thiếu gia, nghe nói Nhị tiểu thư vừa mới quay trở về, không chừng tiểu thư sẽ tới đây ngay lập tức.
Vừa nghe thấy nhắc tới tên Nhị tiểu thư thôi Biểu thiếu gia vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi nhanh chóng nói:
– Vậy sao, biểu muội sẽ tới ngay lập tức ư, như vậy cũng hay, ta sẽ ở lại đây học những quyển thơ này, đợi một lát nữa sẽ tỉ thí học vấn với biểu muội xem sao.
Tỉ thí ư? Lâm Vãn Vinh cười trộm, tên nhóc con nhà ngươi, gia đinh ta còn giỏi hơn ngươi, ngươi lại còn dám so đo với ai chứ.
Vị Tây tịch kia thở một hơi thật dài, cuối cùng cũng đã giữ chân được thiếu gia, liền vội vàng nói:
– Nhị tiểu thư mấy ngày trước tới Tô Châu làm công việc, nghe nói là đêm hôm qua mới về tới nhà, ta vừa mới nghe thấy tin tức này.
Lâm Vãn Vinh tới phủ này cũng đã được một khoảng thời gian rồi, thấy nha hoàn và bọn người hầu hạ hay nhắc tới nhiều nhất là Tiêu gia Đại tiểu thư anh minh giỏi giang như thế nào, còn với vị Nhị tiểu thư này thì lại ít nhắc tới vô cùng, cũng không biết là tại sao nữa.
– Đúng rồi, tiên sinh, biểu muội có mang theo Uy vũ tướng quân tới không vậy?
Biểu thiếu gia nét mặt có vẻ sợ sệt, tay sờ sờ mông nói, lần trước hắn đi nhìn trộm Nhị tiểu thư tắm, kết quả là chưa tới gần cánh cửa thì đã bị Uy vũ tướng quân đuổi theo cắn vào mông rồi.
Uy vũ tướng quân ư? Nhị tiểu thư ư? Lâm Vãn Vinh vừa nghe thấy câu đó mặt tái mét, nếu như không nhớ nhầm thì con ác cẩu bị mình đánh chết kia có tên là Uy vũ tướng quân. Nếu như vậy thì Uy vũ tướng quân chính là con ác cẩu mà Nhị tiểu thư nuôi, như thế thì có thể biết rằng người dắt con chó ấy tới cắn mình cũng là vị Nhị tiểu thư này. Chả trách mà bọn nha hoàn kia chạy nhanh như bay như vậy, hoá ra là đều rất sợ vị Nhị tiểu thư này.
Tiểu nữ này ta có đắc tội gì với ngươi chứ, sao lại ra thủ đoạn độc ác như vậy, trong lòng Lâm Vãn Vinh vô cùng tức giận, nhưng lại cũng có chút sợ hãi, chàng không phải sợ vị Nhị tiểu thư đó, mà là sợ vị Nhị tiểu thư này lại mang thêm một con chó dữ tên là Trấn viễn tướng quân gì gì đó tới, vậy thì hôm nay chàng chẳng còn nơi nào để chạy nữa.
Nói cái gì thì nó xuất hiện, Lâm Vãn Vinh vừa mới nghĩ tới đây thì nghe thấy bên ngoài một âm thanh có chút quen quen vọng tới:
– Quách biểu ca, hôm nay ca học được những bài thơ mới nào thế?
Giọng nói này cho dù có đánh chết Lâm Vãn Vinh thì chàng cũng vẫn sẽ không thể quên được, chính là giọng nói của nha đầu dắt con chó hung dữ ở bên ngoài cổng ngày hôm đó, tên tiểu nữ này còn đá chàng vài cái nữa, Lâm Vãn Vinh tuyệt đối sẽ không quên được
– Biểu muội, muội đến đó ư.
Biểu thiếu gia vội vội vàng vàng bước tới chào hỏi.
Từ ngoài cửa một cô nương chừng mười sáu mười bảy tuổi bước vào, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng, đúng là một tiểu mĩ nhân.
Lâm Vãn Vinh vừa nhìn thấy trong lòng lặng đi, tiểu nữ này chàng đã gặp trước đây rồi, chẳng phải là vị tiểu thư đã mua nốt quyển báo tam bản cuối cùng ngày hôm đó sao, chẳng trách mà nàng đã cố gặng hỏi ta đã từng gặp Tiêu đại tiểu thư chưa, hoá ra là nàng sớm đã có âm mưu rồi. Cũng chẳng trách mà ngày hôm đó nhìn nàng thấy hơi quen quen, hoá ra nàng chính là con của Tiêu phu nhân, nghĩ tới Tiêu phu nhân là đương nhiên rồi.
Tiêu nhị tiểu thư bước vào trong cửa, nhìn thấy Lâm Vãn Vinh, nhưng không hề ngạc nhiên một chút nào, trên khuôn mặt nàng loé lên một nụ cười đắc ý, nói với Biểu thiếu gia rằng:
– Quách biểu ca, hôm nay ta tìm cho ca một nô tài tới hầu hạ ca, ca có vừa lòng không.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh hơi ngạc nhiên, bây giờ mới ngỡ ra là ngày hôm nay bị điều tới thư phòng này hoàn toàn là do sự sắp xếp của vị Tiêu Nhị tiểu thư này, vị Vương quản gia kia cũng chỉ là giúp một tay, nghĩ lại thì chàng đã suy sụp vài lần dưới tay thuộc hạ của vị Nhị tiểu thư này, nên trong lòng chàng nhất thời có chút lo lắng bất an. Song nhìn thấy Tiêu nhị tiểu thư này không hề đi cùng một con ác cẩu nào, trong lòng bỗng yên tâm đi nhiều, ác cẩu thì chàng không chắc, còn tiểu nữ thì có thế nào thì biết thế ấy
– Đâu có, chỉ cần là đồ vật biểu muội chuẩn bị cho ta thì ta sẽ thích thú vô cùng.
Biểu thiếu gia vội nịnh hót, tuy Lâm Tam này có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một kẻ hầu người hạ mà thôi, trong mắt của hắn thì không bằng cả một đồ vật.
Tiêu nhị tiểu thư nhìn Lâm Vãn Vinh đứng đó không nói câu nào, biết rằng hắn đã bị mình trấn áp, trong lòng đắc ý vô cùng, liền nói với biểu thiểu gia rằng:
– Quách biểu ca, ca hài lòng là tốt rồi, hôm nay ta cần tên nô tài này có chút việc, làm lỡ việc học hành của ca rồi.
Biểu thiếu gia vội vàng nói:
– Biểu muội, muội đừng đi, hôm nay ta có ý làm cho muội một bài thơ, quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu – biểu muội, muội thấy ta làm bài thơ này thế nào.
Tây tịch tiên sinh và Lâm Vãn Vinh đều trợn mắt há mồm, lại có loại người vô liêm sỉ tới mức này ư, vị Biểu thiếu gia này cũng có thể nói là có một không hai rồi
Tiêu nhị tỉêu thư cười khanh khách nói:
– Quách ca ca, bài thơ này ca đã đọc hơn hai chục lần rồi, lần sau có thể thay đổi chút đi được không
Tiêu Nhị tiểu thư không đùa nữa, nhìn Lâm Vãn Vinh nửa đùa thật nói rằng:
– Tên nô tài này, hãy đi theo ta
Từ khi nhìn thấy Tiêu Nhị tiểu thư, Lâm Vãn Vinh đã biết là hôm nay việc này khó có kết thúc tốt đẹp gì, nghìn không nên, vạn không nên, không nên bán tính mạng mình cho tiểu nữ này được, càng không nên tới tiêu phủ, làm một gia đinh không bằng cả một con chó như thế này. Bây giờ rơi vào tay người ta rồi, thật là bị động.
Có điều Lâm Vãn Vinh cũng không phải là người sợ sệt gì, thấy Tiêu Nhị tiểu thư mỉm cười nhìn mình, dáng vẻ thướt tha ấy khiến Lâm Vãn Vinh trong lòng hừ lạnh một tiếng, gió xuân thổi trống trận lôi, ta là Lâm Tâm ta chẳng sợ ai cả.
Khi hai người bước ra ngoài, không hề nói câu nào, Tiêu Nhị tiểu thư bước phía trước, Lâm Vãn Vinh bước theo sau. vị Tiêu Nhị tiểu thư này trông dáng vẻ chưa tới mười bảy tuổi, tuổi vẫn còn trẻ, ở quê của Lâm Vãn Vinh đứa trẻ bằng chừng này đang học trung học thi đại học, sao tới thế giới này tiểu nha đầu mới chút tuổi lại đã ngang bướng đanh đá như vậy chứ? Lâm Vãn Vinh thật sự là không thể hiểu nổi.
Trên dọc đường bọn gia đinh nha hoàn nhìn thấy Tiêu Nhị tiểu thư tới đều mặt biến sắc, lánh đi đường vòng tránh gặp mặt, không dám tiếp cận vị Tiêu Nhị tiểu thư này nửa bước. Như vâỵ có thể thấy rằng, tiếng xấu của vị Tiêu Nhị tiểu thư này chắc chắn là đã sớm được lan truyền ra, cũng chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi.
Tới một căn nhà, Tiêu Nhị tiểu thư nhìn Lâm Vãn Vinh rồi nói:
– Tên nô tài nhà ngươi, hãy vào theo ta.
Khuôn mặt ả lộ ra vẻ đắc ý, trong mắt loé lên chút xảo quyệt, ả bước lên đẩy cửa bước vào.
Lâm Vãn Vinh do dự một chút, vị Tiêu Nhị tiểu thư này chẳng phải là người hiền lành gì, hôm nay dụ ta vào căn phòng này phải chăng lại có âm mưu gì? Nghĩ tới âm mưu, chàng lại nhớ tới con ác cẩu đã chết dưới tay mình, tiểu nữ này ắt sẽ muốn báo thù, trong đó hẳn phải có cái bẫy nào đó.
– Sao vậy, không dám bước vào phải không? Khi nhà ngươi chân đạp tay đấm vào hôm đó chăng phải là uy phong lẫm liệt lắm sao, tại sao hôm nay lại nhút nhát vậy chứ?
Nhị tiểu thư nhìn vẻ mặt do dự bất quyết của chàng liền nói với giọng thách thức.
Lâm Vãn Vinh không hề sợ tiểu nữ này, điều chàng sợ là con ác cẩu, vểnh tai lên nghe ngóng một lát, trong thư phòng này vô cùng yên tĩnh, có vẻ như không có tiếng chó sủa nào cả. Chàng không yên tâm chút nào, lại cẩn thận nghe lại lần nữa, vẫn chẳng có động tĩnh nào cả, liền yên tâm hơn một chút, chàng cũng không nói gì cả, nhìn Nhị tiểu thư đó cười nhạt một tiếng, rồi bước vào chẳng sợ sệt gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/04/2017 23:38 (GMT+7) |