Đám bằng hữu bên cạnh Trình Thuỵ Niên và Lạc Viễn nổ ra những tràng pháo tay nhiệt liệt không dứt. Vị biểu thiếu gia đang nhiệt tình ăn thịt mấy vị cô nương một cách mãnh liệt như bị trúng phép định thân, đờ đẫn ra không hề động đậy chỉ thì thào nói:
“Là Tần tiểu thư, nàng đã ra rồi sao?”
Một gian phòng trên lầu hai nhẹ nhàng mở ra không tiếng động, một bức rèm châu lặng lẽ hạ xuống, chỉ thấp thoáng hiện lên một bóng hình mĩ miều đang ngồi sau tấm rèm nhìn ra, không nhìn thấy ai khác, không nghe thấy gì khác, chỉ một cái nhìn như vậy thôi đã khiến cho tất cả bọn đàn ông dưới lầu bắt đầu phát điên.
Không cần phải nói, người đẹp này đương nhiên là hoa khôi của Diệu Ngọc Phường Tần Tiên Nhân rồi.
Lâm Vãn Vinh nhìn bóng hình của nàng Tần Tiên Nhân này, khoé miệng không nén nổi nở ra một nụ cười lạnh lùng.
Phàm đã được gọi là hoa khôi thì đều không muốn để người khác dễ dàng nhìn thấy dung mạo của mình, thích tỏ ra thần bí mập mờ, như vậy mới có thể hấp dẫn nhiều con mắt hơn nữa. Với kinh nghiệm gian trá trong buôn bán làm ăn của Lâm Vãn Vinh thì hắn sớm đã không lấy gì làm lạ rồi.
Tần Tiên Nhân đó cũng không nói gì, chỉ khẽ đưa mười ngón tay lên bèn nghe thấy một chuỗi âm thanh từ xa đến gần, chầm chậm mà đến.
Những âm thanh đầu tiên nhẹ nhàng như nước thanh tuyền nhỏ xuống, dần dần tiết tấu gấp gáp hơn như mưa bụi đầu xuân lắc rắc rơi. Lắng tai nghe kĩ thì tiếng đàn đó như mang theo một ma lực kì lạ, âm vân như đang xoay tròn trên đỉnh đầu nhưng lại như đang thì thầm bên tai khiến người ta mê đắm.
“Lũng thủ vân phi,giang biên nhật vãn, yên ba mãn mục bằng lan cửu.
Lập vọng quan hà tiêu tác, thiên lí thanh thu, nhẫn ngưng mâu.
Yểu yểu thần kinh, doanh doanh tiên tử, biệt lai cẩm tự chung nan ngẫu.
Đoạn nhạn vô bằng, nhiễm nhiễm phi hạ đinh châu, tư du du.
Ám tưởng đương sơ, hữu đa thiểu, u hoan giai hội.
Khởi tri tụ tán nan kì, phiên thành vũ hận vân sầu.
Trở truy du.”
Một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe, tiếng thiếu nữ trong trẻo truyền đến như là đang kể lại những tâm sự thiếu nữ của mình, hiền dịu mềm mại ôn hoà, khiến cho sự u oán trong những từ ngữ đó được biểu đạt một cách thấu đáo.
Đây là một bài từ của danh nhân nổi tiếng Liễu Tam Biến của vương triều Đại Tống trước đây. Tên của bài từ này là “Khúc Ngọc Quản”. Liễu Tam Biến là một đại gia từ khúc của tiền triều, tự xưng là “Phụng Chỉ Điền Từ Liễu Tam Biến”, lấy toàn bộ tinh thần để sáng tác và lấy “Bạch y khanh tương” để tự hứa nên lời từ bồi hồi day dứt triền miên, thân tình đẹp đẽ chính là cực phẩm trong cách dụng lời từ.
Lúc này bài từ được Tần Tiên Nhân hát lên, hoà với tiếng đàn tạo nên sự ý vị vô cùng, như có một nỗi buồn không thể nói thành lời đã hoà nhập vào cảnh giới của từ khúc.
Đám người vốn đang huyên náo hỗn tạp của Diệu Ngọc Phường lúc này trở nên yên lặng vô cùng. Khúc ca của Tần Tiên Nhân kết thúc, mọi người như vẫn đang chìm đắm trong cảnh giới tuyệt mĩ đó, hồi lâu vẫn chưa trở lại với thực tại.
Hai vị công tử Trình Thuỵ Niên Và Lạc Viễn thẫn thờ nhìn về phía bóng hình diễm lệ sau bức rèm châu, nét mặt tràn ngập sự ngưỡng mộ, quay đầu lại nhìn biểu thiếu gia thì lại càng không chịu nổi, nước miếng chảy ra ròng ròng, quả thật là bộ dạng một tên Trư Bát Giới.
Ngay cả hai chủ tớ Tú Hà trong lòng đang mang đầy tâm sự mà cũng chìm đắm vào đó không thoát ra được, hồi lâu sau, tuyệt sắc công tử mới thở dài nói:
“Hôm nay nghe được khúc ca này quả là một tiếng đàn hiếm thấy. Nếu như Tần Tiên Nhân này không phải người ta phải tìm thì ta với nàng ấy làm tỷ muội cũng là một việc tuyệt vời. ”
Trong đám người đó, người tỉnh táo nhất phải kể đến tên gia đinh hạ đẳng Lâm Vãn Vinh.
Khúc ca của Tần Tiên Nhân quả là tuyệt vời nhưng đối với một người đã nghe những âm thanh điện tử tạo nên quen rồi như hắn mà nói thì lại tỏ ra có đôi chút đơn điệu.
Lâm Vãn Vinh nhìn ngó xung quanh một lượt, thấy bộ dạng đờ đẫn si ngốc của biểu thiếu gia bèn nghĩ đến bốn mươi lượng bạc của hắn và chuyện đã hứa giúp hắn có được sự chú ý của Tần Tiên Nhân.
Nàng Tần Tiên Nhân đó vừa hát xong một khúc bèn yểu điệu đứng lên, con nha hoàn bên cạnh đó nhẹ nhàng vén tấm rèm châu lên, một khuôn mặt quốc sắc thiên hương xuất hiện trước mắt mọi người.
Các đường nét thanh tú tao nhã, mặt ngọc hồng hào, mắt hạnh mũi quỳnh, cái miệng nhỏ xinh như trái anh đào. Tuy chỉ mặc quần áo bình thường nhưng xuất hiện thấp thoàng dưới ánh đèn, bước đi như liễu rủ trong gió, đôi mắt đẹp long lanh trước bao ánh mắt ngưỡng mộ, quả là một nữ tử có dung mạo vô song.
Trái tim Lâm Vãn Vinh đập dữ dội vài cái. Nàng Tần Tiên Nhân này quả thật xinh đẹp, so với ác phụ Tiếu Thanh Tuyền mà hắn tình cờ gặp bên bờ hồ Huyền Vũ thì cũng không kém mà còn có vài phần quyến rũ hơn.
Nét mặt Tần Tiên Nhân lộ ra một nụ cười mỉm, đôi mắt đẹp nhìn khắp xung quanh. Ánh mắt của nàng như có một ma lực thần bí làm cho người khác nhìn nàng một lần không thể không nhìn lần thứ hai. Bất kể nam hay nữ trong đại sảnh đưởng đều sững sờ nhìn nàng như đã bị nàng thu mất hồn vía vậy.
Tần Tiên Nhân che miệng cười khẽ, dịu dàng nói:
“Tiểu nữ Tần Tiên Nhân, xin có lễ với mọi người. ”
Vị Tổng đốc công tử tên gọi Lạc Viễn là người đầu tiên có phản ứng trở lại, chàng vỗ tay nhè nhẹ, cao giọng nói:
“Tại hạ Lạc Viễn, đã từng được gặp Tần cô nương. ”
“Tại hại Trình Thuỵ Niên đã gửi lời hỏi thăm Tiên Nhân cô nương. ”
Thấy Lạc Viễn mở miệng, Tên Trình Thuỵ Niên đó cũng vội vàng lớn tiếng nói.
“Tại hạ Liễu Canh Sanh, đã từng gặp Tiên Nhân cô nương… ”
“Tại hạ… ”
Thấy mấy chục vị công tử tranh nhau liếc mắt đưa tình với Tần Tiên Nhân, Lâm Vãn Vinh vội vàng vỗ vai Quách Vô Thường một cái nói:
“Thiếu gia, thiếu gia mau nói đi!”
Quách Vô Thường đờ đẫn tinh thần ngốc nghếch chăm chăm nhìn Tần Tiên Nhân, nước miếng chảy ròng ròng, rõ ràng là không thể nói câu nào rồi. Xem kìa. Tên biểu thiếu gia này quả là không có chí khí, Lâm Vãn Vinh thầm mắng trong lòng.
“Tiêu gia hạ đẳng gia đinh Lâm Tam đại diện cho Quách Vô Thường thiếu gia xin gửi lời chào đến Tần cô nương. ”
Lâm Vãn Vinh cũng lớn tiếng nói.
Đáng tiếc, giọng hắn tuy lớn nhưng lại có mười mấy vị công tử đòng thời báo danh thi lễ với Tần Tiên Nhân nên làm sao có người chú ý đến tiếng nói của một kẻ hạ đẳng như hắn chứ.
“Tiểu thư, thì ra tên tiểu tử vô sỉ đó là gia đinh của Tiêu gia. Lần này chúng ta có thể tìm được hắn rồi. ”
Người cần nghe thấy thì không nghe thấy nhưng tiếng của Lâm Vãn Vinh lại lọt vào tai của chủ tớ Tú Hà khiến cho Tú Hà hưng phấn nói.
Tuyệt sắc công tử cau mày nói:
“Con người hắn ta tuy có chút xấu xa nhưng cũng có tài học, sao có thể vào Tiêu gia làm hạ nhân được chứ?”
Tú Hà nói
“Tuy hắn có chút học vấn nhưng nhân phẩm của hắn không tốt, hôm đó đã dám ức hiếp tiểu thư nên nhất định phải trừng phạt hắn đi làm hạ nhân. ”
Lâm Vãn Vinh thấy tiếng nói của mình không hề có ai nghe tiếng, các công tử dựa hơi hai vị công tử Trình Thuỵ Niên và Lạc Viễn đang hăm hở chào hỏi Tần Tiên Nhân còn Quách biểu thiếu gia thì quá không có khí thế làm cho trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút không thoải mái. Hắn đã không làm thì thôi còn làm phải làm đến cùng, thấy chiếc bàn trước mặt có bình trà, hắn bèn cầm lên hung hăng đập mạnh xuống đất.
Một tiếng “xoảng” vang lên như tiếng sấm nổ đâu đây khiến cho ánh mắt của Tần Tiên Nhân và chư vị công tử đều bị thu hút lại chỗ hắn đang đứng.
Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung lại phía mình rồi, Lâm Vãn Vinh vỗ mạnh vào lưng biểu thiếu gia một cái, nghênh ngang đứng dậy, vòng tay nói:
“Gia đinh Tiêu gia Lâm Tam, đại diện cho Quách Vô Thường thiếu gia của nhà ta xin gửi lời thăm hỏi đến Tần Tiên Nhân cô nương. ”
Biểu thiếu gia bị đau kêu lên một tiếng thất kinh, lúc này hắn mới giật mình tỉnh lại, thấy Tần Tiên Nhân đang chăm chú nhìn mình, hắn vội vàng lau chỗ nước miếng trên miệng nói:
“Tần, Tần, Tần… Tần tiểu thư… ”
Mọi người thấy hắn nói năng lắp bắp thì đều cười rộ lên, Tần Tiên Nhân mỉm cười với Quách Vô Thường nói:
“Vị này chính là Quách thiếu gia sao, tiểu nữ xin thi lễ. ”
Người quen Tần Tiên Nhân nhiều vô số nên đương nhiên không hề để ý đến hai chủ tớ này, sau khi chào hỏi Quách Vô Thường bèn quay mặt nói chuyện với những người khác.
Trình Thụy Niên nói:
“Mới được nghe một khúc nhạc của Tần Tiên Nhân cô nương mà khiến cho người ta như được ngồi trên mây, như uống rượu ngọt. Tần Tiên Nhân cô nương không chỉ có tư thái của người trời mà còn có tài nghệ thần tiên, thực sự khiến cho Thuỵ Niên ta vô cùng ngưỡng mộ. ”
Tần Tiên Nhân khẽ che đôi môi ngọc dịu dàng cười nói:
“Trình công tử quá khen rồi, Tiên Nhân mang thân bồ liễu làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Trình công tử và Lạc công tử kia chứ. Chỉ một chút tài mọn thi triển đôi khúc nhạc, càng không thể xuất hiện trong chốn đại nhã được. ”
Thần sắc Tần Tiên Nhân kiều mị quyến rũ, trong khi nói chuyện ánh mắt không ngừng đong đưa, toát ra vẻ đẹp rung động lòng người không lời nào có thể diễn tả.
Trình Thuỵ Niên cao giọng nói:
“Tiên Nhân cô nương quá khiêm tốn rồi. Tạm thời không nói đến việc cô nương dung mạo như hoa, chỉ nói về bản “Khúc ngọc quản” thôi đã là đỉnh cao hoàn toàn không có khiếm khuyết rồi. Ta trước nay chưa từng được nghe một khúc nhạc tuyệt diệu như vậy, Tần Tiên Nhân cô nương có thể được coi là đại gia đương thế đó. ”
“Công tử tán thưởng quá lời rồi. ”
Tần Tiên Nhân khiêm tốn đáp. Nét mặt nàng có vài phần kiêu ngạo hãnh diện, chỉ nói về tài nghệ chơi đàn mà nói, nàng quả thực có thể được gọi là cao thủ tuyệt đỉnh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/04/2017 23:38 (GMT+7) |