Cái lầu nhỏ này rất vuông vắn, bốn góc là bốn cây cột trụ sơn đỏ đen, trên mái lợp ngói vàng, bên ngoài nhìn vào rất phổ thông, chỉ là trên tấm biển treo trước cửa chính lại được dát vàng.
Lên trên lầu là một văn phòng nhỏ rất u nhã, trong phòng mùi thơm thoang thoảng, đi qua thư phòng là một căn phòng khách nho nhỏ. Tiêu Ngọc Sương mặt tươi như hoa, thấy Lâm Vãn Vinh đến vội vàng chạy đến kéo tay hắn nói:
“Lâm Tam, ngươi đến rồi. ”
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
“Nhị tiểu thư đã dặn dò, ta làm sao dám không đến chứ. ”
Nha hoàn bưng đến một cốc trà xanh, Tiêu Ngọc Sương đích thân đặt vào tay Lâm Vãn Vinh nói:
“Lâm Tam, đây là Vũ hoa trà vừa đưa đến ngày hôm qua đấy, ngươi thử xem thế nào?”
Lâm Vãn Vinh uống thử một ngụm, quả nhiên mùi thơm xộc lên mũi, miệng còn lưu lại hương thơm khiến cho ngay cả một người không am hiểu về trà đạo như Lâm Vãn Vinh cũng bất giác phải thầm khen là trà ngon.
Tiêu Ngọc Sương thấy hắn uống một hơi hết sạch nước trà thì che miệng cười khúc khích nói:
“Ở đâu có kiểu thưởng thức trà như ngươi chứ, uống vội như vậy làm gì, đâu có ai cướp của ngươi chứ?”
Nói xong nàng vẫy tay bảo nha hoàn mang lên một cốc khác.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
“Đã là trà ngon, lại hân hạnh được nhị tiểu thư tự tay dâng trà, ta nào dám chậm trễ, cho dù là hoàng liên thì ta cũng uống một hơi hết luôn. ”
“Con người ngươi thật xấu xa quá đi. ”
Tiêu Ngọc Sương che miệng cười nói:
“Phải rồi, chuyện hôm nay ta nói với ngươi ngươi đã có cách gì chưa?”
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, quả nhiên không sai, cô nương này đối xử lễ phép với kẻ dưới thì ra là có mục đích khác. Lâm Vãn Vinh thở dài một cái nói:
“Nhị tiểu thư, trong lòng ta tuy đã có một số ý nghĩ nhưng nói ra với nàng cũng vô dụng thôi. ”
Tiêu Ngọc Sương hiểu ý của hắn, nàng tuy là nhị tiểu thư nhưng do tuổi tác còn nhỏ nên chưa được tham dự vào công việc của Tiêu gia, những gì mà nàng nói đương nhiên mọi người không coi trọng rồi.
“Lâm Tam, ngươi thật sự có cách sao?”
Tiêu Ngọc Sương cẩn thận hỏi lại, nàng hơi cau mày tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
“Không thể nói là có cách, chỉ có thể nói là có một số suy nghĩ thôi. Nhị tiểu thư à ta nói một câu hơi khó nghe. Nếu hợp doanh với người khác, Tiêu gia chúng ta chỉ còn đường chết mà thôi. ”
Lâm Vãn Vinh nói như chém đinh chặt sắt.
“Ngươi nói thật chứ?”
Tiêu Ngọc Sương run rẩy hỏi lại.
Lâm Vãn Vinh biết giọng điệu quyết liệt lúc nãy của mình đã doạ tiểu cô nương này rồi, dù sao nàng vẫn còn là một tiểu cô nương chưa từng tham gia thương trường nên hắn dùng ngữ khí mềm mỏng hơn nói:
“Nhị tiểu thư, ta không lừa nàng đâu. Kế sách hợp doanh này là dã tâm của lang sói, nó ẩn chứa hiểm hoạ vô cùng vì thế tuyệt đối không thể xem thường được. ”
Tiêu Ngọc Sương không hiểu những thứ đó nhưng nàng có một lòng tin gần như là tuyệt đối với Lâm Tam nên vội vàng kéo tay hắn vừa khóc vừa nói:
“Lâm Tam, vậy phải làm thế nào, lúc nãy ta nghe ngữ khí của nương thân và tỷ tỷ dường như có chút lung lay rồi, họ sắp bị tên họ Đào đó thuyết phục rồi. ”
Trong Tiêu gia đại trạch có thể có một tiểu cô nương trẻ tuổi hoàn toàn tin tưởng hắn như vậy, Lâm Vãn Vinh thấy vô cùng cảm động nhưng với thân phận một kẻ dưới, hắn căn bản không thể tham gia vào chuyện kinh doanh của Tiêu gia, huống hồ hắn cũng không muốn quản. Lão tử chỉ là một kẻ dưới, lẽ nào thực sự phải phát huy tinh thần vì chủ nhân sao.
Tiêu Ngọc Sương thở dài một tiếng nói:
“Lâm Tam, ta sợ lắm, ngộ nhỡ Tiêu gia chúng ta không còn nữa vậy nương thân và tỷ tỷ phải làm thế nào đây? Ta sẽ ra sao? Ngươi sẽ ra sao?”
Nha đầu này quả khiến người khác thương cảm, Lâm Vãn Vinh trấn an nàng nói:
“Nàng yên tâm đi, đó chỉ là tình huống xấu nhất, huống hồ phu nhân và đại tiểu thư thông minh tài trí như vậy, sao lại không nhìn ra chứ, nàng yên tâm đi. ”
Tiêu Ngọc Sương buồn bã nói:
“Nếu được như ngươi suy nghĩ thì tốt quá. ”
Lâm Vãn Vinh thấy thời gian không còn sớm bèn nói:
“Nhị tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, nàng hãy nghỉ ngơi sớm đi. Ta phải về đây. ”
Tiêu Ngọc Sương vội vàng kéo tay Lâm Vãn Vinh nói:
“Ngươi vẫn chưa kể chuyện cho ta mà. Mấy hôm nay ngày nào ta cũng gặp ác mộng, sợ lắm à. Lâm tam, ngươi kể chuyện cho ta nghe được không?”
Tiểu nha đầu này rõ ràng là rất đáng thương, Lâm Vãn Vinh thấy trong lòng vô cùng thương cảm bèn nói:
“Được rồi, hôm nay ta sẽ kể cho nàng nghe câu chuyện anh hùng xạ điêu. ”
“Ừhm”
Tiểu nha đầu nằm bò trên bàn, hai tay đỡ đầu, ngơ ngẩn nghe hắn kể chuyện.
Lâm Vãn Vinh làm giám đốc tiêu thụ lâu rồi nên sớm đã luyện thành bản lĩnh khoác lác khoa trương vô hạn, nhỏ thì kể thành lớn, lớn thì kể thành biển, câu chuyện này kể lại một lượt thật khiến người ta xiêu hồn lạc phách, tất cả các nhân vật đều phải xót xa.
“….. Quách Tĩnh và Hoàng Dung ở trên đảo Đào Hoa sống một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ. ” Xem kìa, câu chuyện anh hùng xạ điêu này thật là dài quá, hại Lâm Vãn Vinh đã rút gọn nội dung lắm rồi mà vẫn phải kể mất hơn một tiếng đồng hồ và uống đến một bình lớn Vũ Hoa trà. Xem ra lần sau phải chọn một câu chuyện ngắn thôi, kể câu chuyện buôn bán lừa gạt gì đó.
Nhị tiểu thư hào hứng nghe hồi lâu, thấy hắn đã kể hết liền mỉm cười nói:
“Lâm Tam, câu chuyện này ngươi nghe thấy ở đâu vậy? Sao ta cảm thấy giống như tiên sinh giảng bài vậy, hay lắm. Ta rất thích, sau này trước khi ta đi ngủ ngươi đều kể chuyện cho ta nghe được không?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/04/2017 23:38 (GMT+7) |