Tiếng vó ngựa rầm rập, rầm rập vang lên, phá tan vẻ yên tĩnh của thảo nguyên. Trong bóng tối đen kịt, mấy mươi nhân ảnh màu đen từ xa phóng tới, chiến mã như mũi tên, khí thế cực nhanh. Chờ họ đến gần mới nhìn ra những bóng nhân mã đó là ba mươi tư người Đột Quyết quần áo rách nát, trên khuôn mặt tiều tụy phủ đầy bụi đất đang đầy vẻ sợ hãi, hoảng loạn. Vài người trong số họ còn mang những vết thương do tên bắn, máu tươi nhỏ ròng ròng, quên cả băng bó, bọn họ vẫn thúc ngựa phi như bay, thỉnh thoảng quay đầu lại khẩn trương nhìn quanh.
Thấy phía xa xa chỉ có màn đêm mênh mông không một bóng người, tiếng vó ngựa cũng im bặt, bọn người Đại Hoa đuổi theo truy sát phía sau không biết từ lúc nào đã bị cắt đuôi, không còn bóng dáng.
“Thảo nguyên, cuối cùng cũng đến thiên hạ của người Đột Quyết chúng ra rồi!” Những Hồ nhân có mặt tại đó đều rưng rưng nước mắt khích động, tiếng hoan hô ầm ĩ trào lên, vẻ hưng phấn tràn đầy sắc mặt.
Trận đào tẩu này tối thiểu cũng đi được bốn năm mươi dặm, đại mã của Đột Quyết thở phì phò trong sự hoảng sợ, Hồ nhân ngồi trên càng hổn hển như trâu.
Nghỉ một chút, đầu lĩnh của nhóm Hồ nhân nhìn sang đồng bạn của mình, há mồm như muốn nói gì đó. Nhưng không biết vì sao, giọng nói vốn sang sảng như chuông mà lúc này lại trở nên thì thào. Rõ ràng là nói tiếng Đột Quyết mà trong tai tộc nhân lại nghe thành những tiếng hô loạn “a a khan khan”.
“Sao ta không thể nói được!?” Đầu lĩnh người Đột Quyết nọ tự nhiên trắng bệch hết mặt mày, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi khôn cùng. Hắn dốc toàn bộ khí lực, cố gắng gào lên, nhưng trừ những tiếng “a a” lào khào trong cổ họng thì hắn không thể thốt ra được một lời. Điều càng làm cho hắn kinh hãi, chính là không những mình hắn mà ba mươi tư đồng bọn cùng hắn chạy trốn ai ai cũng mặt mày biến sắc, không thể nói được.
Trong số đó có một gã râu ria đầy mặt, mũ sụp xuống thấp che đi gần hết cả khuôn mặt, hắn đang lấy hai tay banh miệng thật to, cố gắng nói vài câu… Nhưng dù nỗ lực cả nửa ngày mà vẫn không được gì, ba mươi tư người Đột Quyết nghe tiếng gầm ghè phẫn nộ của người nọ, bi thương lập tức dâng lên trong lòng, nhất thời cất tiếng hú như sói, liên miên bất tuyệt.
Người đầu lĩnh Đột Quyết nọ đột nhiên tỉnh táo lại chút ít, hắn nhớ lại mấy ngày trước bị bắt, ngoại trừ trưa nay người Đại Hoa dường như đột nhiên nổi thiện tâm, phát cho họ mấy khối thịt khô ra, còn lại thì hắn cùng đồng bọn đến nửa hột gạo cũng không được ăn, trong lúc đói, chút thịt đó đã sớm thành món ngon trọng bụng họ. Bây giờ nhớ lại, nhất định bọn Đại Hoa thâm hiểm ấy đã làm gì đó trong khối thịt, khiến hắn cùng đồng bọn không còn cách nào mở miệng nói được nữa.
Trong tiếng gầm gừ giận dữ, niềm hoan hỉ vì còn sống đã mau chóng biến mất, thay vào đó trên mặt những người Đột Quyết chứa đầy bi phẫn cùng sợ hãi tột cùng. Người Đại Hoa thật âm hiểm xảo trá, khiến bọn họ nhìn cũng thấy sợ. Lúc này bọn họ chỉ có duy nhất một cách nghĩ, đó là ước muốn mau chóng thoát khỏi ma trảo của người Đại Hoa, quay lại thảo nguyên thần thánh.
Trong nỗi thất vọng cùng sự kinh hoàng, những người Đột Quyết này không nhìn rõ những kẻ xung quanh mình có quen biết hay không, bọn họ cắn răng không rên một tiếng rồi tiếp tục phóng ngựa phi như bay, dường như muốn vứt lại người Đại Hoa quỷ quái phía sau.
“Đột Quyết nhân” râu ria đầy mặt, khuôn mặt bị che quá nửa lẫn trong đám Hồ nhân, nghiến răng kèn kẹt, thần sắc bi phẫn, trong lúc trời tối, không ai nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Mọi người cứ thế mang tâm trạng nặng nề lao đi, cũng không biết đi được mấy dặm đường, đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập, âm thanh mã đao cùng tên bắn chạm vào nhau hỗn loạn vang lên. Từ xa, mấy trăm kỵ binh Đột Quyết giơ cao đuốc phi nhanh tới.
– A… A!
Nhìn thấy đạo kỵ binh hùng tráng đó, đám Hồ nhân vừa chạy trốn trào lệ lưng tròng, vội giơ cánh tay ra sức hoan hô. Đạo kỵ binh Đột Quyết kia thấy vậy gia tăng tốc độ, nhắm đám Hồ nhân thẳng tiến.
Đợi cho đến lúc khoảng cách hai bên gần hơn, khuôn mặt của kỵ binh Đột Quyết nhìn được rõ ràng, đầu lĩnh là một nam tử cường tráng, mũi cao vút, tướng mạo hùng vũ. Hắn nhìn thấy thủ lĩnh của bọn Hồ nhân vừa chạy thoát, lập tức phát ra tiếng kinh hô:
– Đô Nhĩ Hán Sát ! Lẽ nào là ngươi?
Đô Nhĩ Hán Sát tức giận gật đầu, a a loạn lên mấy tiếng. Thủ lĩnh kỵ binh nào biết hắn không thể nói chuyện được, nhìn Đô Nhĩ Hán Sát biểu diễn cả nửa ngày cũng không hiểu hắn có ý gì.
Nhóm Đột Quyết đào vong nọ thần sắc vô cùng lo lắng, cùng a a hét to lên. Đến lúc này, đầu lĩnh của bọn kỵ binh kia mới hiểu được, sắc mặt đại biến:
– Bọn ngươi đều không nói được sao?
Gần bốn chục tên Đột Quyết cùng gật đầu, nỗi bi phẫn biểu lộ rõ trên từng cử chỉ.
Ánh đuốc chiếu trên thảo nguyên tỏa sáng lên rất nhiều, đại hán râu rậm lúc trước la hét hung dữ nhất, bây giờ lại lén lén lút lút cúi thấp đầu, tránh để mọi người khám phá hành tung. Cho dù không hiểu tiếng Đột Quyết, hắn cũng có thể đoán được những Hồ nhân kia đang nói chuyện gì. Nhịn không được hắn đưa tay lên vuốt ngực, đắc ý cười thầm: “Không nói được có kể là gì, chỉ cần Cao gia gia của các ngươi muốn, kêu các ngươi cả đời không ngóc lên cũng chỉ là chuyện nhỏ chẳng đáng cho ta đụng tay.” ( Cái gì không ngóc lên nỗi thì tự hiểu nhe )
Cả đám người kia đều không nói được? Thủ lĩnh kị binh trong lúc hoảng hốt, thấy ánh mắt lo âu của Đô Nhĩ Hán Sát, lập tức không màng hỏi thêm, vội phất tay, đại đội ky binh quay đầu ngựa hộ tống những người đào vong quay trở về Đột Quyết.
Đi được khoảng cách hai ba mươi dặm, liền thấy trước mặt xuất hiện một bình địa thật lớn. Hai ba ngàn người Đột Quyết đang tập trung ở đây, tiếng người nhốn nháo vang vọng cả một vùng. Những người Đột Quyết này nhễ nhãi mồ hôi, hung hãn dẫn đám đại mã Đột Quyết mỏi mệt đã chạy một ngày một đêm, trên lông ngựa đọng những giọt mồ hôi trong suốt, trong ánh sáng của ngọn lửa tỏa ánh sáng chói mắt.
Những người Đột Quyết nọ hiển nhiên vừa mới tới đây, yên ngựa chưa kịp cởi, chuồng ngựa còn chưa đóng chặt, ba ngàn Đột Quyết đại mã quẫy đuôi loạn lên, trông rất hỗn độn.
Cao Tù nhìn xung quanh vài lượt, nhịn không được thầm tự gật đầu: “Tiểu tử lão Hồ này quả có chút tài năng, người Đột Quyết quả nhiên hạ trại lúc chập tối.”
Đột Quyết kị binh đang vội vàng chuẩn bị cỏ và nước cho chiến mã, nhìn thấy hơn bốn mươi đồng bọn quần áo lam lũ, sắc mặt vàng ệch, chân ướt chân ráo bước vào doanh trại, có mấy người cười rộ lên. Người Đột Quyết thiên tính hung hãn, từ trước đến nay chỉ sùng bái kẻ mạnh, bọn họ dẫm lên xác đồng bọn mà tiến lên, lang tính có thể thấy được. Đối với tộc nhân đồng bào bị người Đại Hoa bắt giữ, lại vừa chạy trốn ra, cử chỉ bọn họ đầy vẻ khinh miệt.
Đắm chìm trong ánh mắt của bao nhiêu người Đột Quyết, tên gián điệp Cao Tù vội kéo thấp chiếc mũ xuống, đầu cũng cúi nhìn xuống chân để tránh bị nhận ra, Hắn tự ti đến thế, càng làm bọn người Đột Quyết khinh miệt cười nhạo, nhưng không có ai hoài nghi. Ai mà nghi người Đại Hoa lại có gan lớn như thế, dám đơn thân độc mã trà trộn vào doanh trướng của người Đột Quyết.
– Các ngươi đợi ở bên ngoài, không ai được phép chạy loạn.
Thủ lĩnh kỵ binh hướng tới mọi người hét lên một tiếng, kéo theo Đô Nhĩ Hán Sát đã mất tiếng, vội vàng đi vào trong một cái lều vải vừa căng lên.
Cao Tù đảo mắt lia lịa, lén quan sát ước lượng tứ phía. Trên mặt ba ngàn kị binh Đột Quyết này phủ đầy cát bụi, sắc mặt mỏi mệt, hiển nhiên một ngày một đêm hành quân đã lấy đi của bọn họ rất nhiều sức lực. Đại đa số bọn họ trên tay cầm thịt khô, ngồi bệt trên đất, tay múc nước sạch, vừa uống vừa nhai. Còn có mấy trăm người đang ở chuồng ngựa, chuẩn bị bổ sung nước và cỏ cho ngựa.
Cả doanh trại chỉ dựng lên hai phòng đơn giản, người Đột Quyết tụm năm tụm ba ngồi trên cỏ nghỉ ngơi, xem dáng vẻ đó có thể thấy họ chỉ tạm nghỉ để hồi phục sức, không lâu nữa sẽ lại lên đường.
Cao Tù đang nhìn đến xuất thần, bỗng thấy bên tai vang lên một tràng cười quái dị lanh lảnh:
– Tránh ra một chút, bọn tù nhân nhát gan.
Hắn nghe không hiểu người Đột Quyết nói gì, nhịn không được ngẩng đầu lên. Chỉ thấy hai gã kị binh Đột Quyết lớn tiếng cười kỳ quái, tay xách hai thùng nước to, là nước sạch vừa mới múc từ thùng lớn về, bọn chúng không kiêng nể gì đẩy Cao Tù cùng những người Đột Quyết đào vong bên cạnh hắn ra, hướng về phía chuồng ngựa.
Bọn Hồ nhân mới trốn ra vốn đã chịu nhiều ấm ức, trong lòng lại như có lửa, nghe thấy đám tộc nhân kia cười nhạo càng rất giận dữ, vài người mắt rưng rưng không nhịn được, chặn hai tên kị binh kia lại đánh loạn một trận. Xung quanh ngay lập tức rối loạn cả lên, người Đột Quyết đang ngồi nghỉ trên bãi cỏ gần đó thấy thế cũng xông tới, đại doanh của người hồ chìm trong hỗn loạn.
Cao Tù hắc hắc cười lạnh mấy tiếng, thừa dịp trời tối lẻn ra ngoài, vô thanh vô thức đi đến sát nơi chiến mã tập trung. Cỏ tươi xanh ngắt buộc từng bó, cách năm ba bước lại có để một máng ngựa. Trong máng đổ đầy nước sạch. Ba ngàn kị mã bôn ba cả ngày, lông đầy mồ hôi trong suốt, phản chiếu lấp lóa, đang nhởn nhơ uống nước ăn cỏ.
Nhìn chung quanh dò xét một vòng, thấy mục quang mọi người đều tập trung vào đám hỗn loạn, Cao Tù từ trong lồng ngực lấy ra gói thuốc các màu, nín thở, lẹ tay lẹ chân tới gần sát máng nước, bụi phấn trong tay nhẹ nhàng rơi vào trong nước.
– Bọn ngươi làm ầm lên cái gì thế?
Từ trong lều bước ra ba người, trừ Đô Nhĩ Hán Sát cùng thủ lĩnh kị binh, đi đầu là một hán tử tráng kiện ngoài ba mươi, diện mạo thập phần hung ác. Hắn trừng hai mắt to như lang như hổ, nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy không một ai còn dám nói lớn tiếng.
Người này dường như là thống lĩnh của hơn ba ngàn kị binh này, hắn hung tợn nói:
– Tất cả dũng sĩ Đột Quyết có mặt lập tức tập hợp. Kị binh Đại Hoa ở trước mặt, thời điểm vì Đại Khả Hãn dốc sức đã tới.
– Tác Lan Khả, như vậy có mạo hiểm quá không? Cứ theo Đô Nhĩ Hán Sát nói, bọn người Đại Hoa thâm nhập vào thảo nguyên chúng ta có hơn năm ngàn người, đều là Đại Hoa tinh binh ngàn người chọn một, mà đầu lĩnh là Oa lão công giảo hoạt gian trá, quỷ kế đa đoan, chúng ta đi như thế, chẳng phải là trúng kế hắn hay sao?!
Người vừa nói là thống lĩnh kị binh cứu Đô Nhĩ Hán Sát lúc trước, hắn đầu mày nhíu lại, thần sắc cẩn thận.
– Sợ rồi phải không?
Tác Lan Khả cười khinh thường:
– Ba ngàn kị binh của ta chẳng lẽ đánh không được năm ngàn kị binh Đại Hoa cỏn con. Ngươi nếu sợ, thì dẫn theo bộ tộc Cáp Nhĩ Hợp Lâm về trước, Ngạch Tể Nạp chúng ta tuyệt không lùi lại.
Thủ lĩnh kị binh tức giận:
– Ngươi dám xem thường chúng ta. Bộ lạc Cáp Nhĩ Hợp Lâm anh dũng của chúng ta, tuyệt không là kẻ thoái lui.
Tác Lan Khả gật đầu:
– Tốt! Khả Hãn cần dũng sĩ như các ngươi. Bây giờ, truyền lệnh của ta xuống, triệt hạ ba mươi lăm người đi về theo Đô Nhĩ Hán Sát. Bọn người Đại Hoa gian trá giảo hoạt, ta không tin bọn chúng lại dễ dàng cho tù binh chạy thoát như vậy, bên trong tất có gian trá.
Hai người nói chuyện, Cao Tù chỉ nghe thấy lầm rầm huyên náo, một câu cũng chẳng hiểu. Hắn vẩy hết các gói thuốc vào trong máng ngựa, đợi một tuần trà, cỏ nước bổ sung cho chiến mã không còn khác mấy, Cao Tù nhịn không được cười đắc ý.
Người Đột Quyết dần tập trung về hướng doanh trướng, hơn ba mươi người vừa trốn về cũng bị gọi đến tra khảo.
– Thiếu mất một người.
Tác Lan Khả sau khi đếm vài lần, đột nhiên quát lên một tiếng lớn:
– Tên đó tất là gian tế, lập tức điều tra.
Lời hắn còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng tên bắn vào không trung, trong màn đêm pháo hoa bắn lên, rực rỡ vô cùng.
– Bọn cháu chắt Đột Quyết kia, Đại Hoa Cao gia gia của ngươi ở đây này!
Một hán tử tráng kiện thân khoác Hồ bào, mặt đầy râu cưỡi trên lưng ngựa, trong tiếng quát tháo ha ha cười lớn, hắn cởi mũ ném đi, diện mạo từ từ lộ ra.
– Là hắn, bắt lấy hắn!
Kỵ binh Đột Quyết phẫn nộ hét lớn, giơ cao mã đao xông tới Cao Tù.
– Giaaa…
Cao Tù vội quát một tiếng, một tay cầm đao gạt tên nhọn đang bay tới, một tay nắm bờm thúc mạnh vào dưới hông chiến mã. Đột Quyết đại mã hí lên một tiếng dài, lao ra thật xa, làm người Đột Quyết nhốn nháo, thoáng cái đã chạy ra ngoài doanh trại.
Người Đột Quyết quả nhiên được huấn luyện rất kỹ, Cao Tù đột ngột xông ra như vậy, vừa mãnh liệt vừa bất ngờ, nhưng bọn Hồ nhân không hề loạn. Mấy ngàn người đồng thời lên ngựa, đồng thời nắm cương, đuổi theo sau hắn.
– Vèo…
Trên bầu trời xa xa, lại thấy có một cái tên lệnh, dường như đáp trả nơi này.
– Phía trước hơn bốn mươi dặm phát hiện có bóng dáng kị binh Đại Hoa.
Trinh thám phía trước báo lại, nhất thời làm thống lĩnh Đột Quyết hưng phấn đến hai má đỏ bừng, hắn tuốt loan đao trong tay ra khỏi vỏ, lên tiếng quát lớn:
– Các dũng sĩ Đột Quyết vô địch, thời khắc vì Khả Hãn lập công đã đến! Giết chết bọn người Đại Hoa xâm nhập thảo nguyên, giết chết bọn chúng!
– Giết người Đại Hoa!
Người Đột Quyết thể hiện hung tính, hú lên như sói, ba ngàn người trên yên ngựa, gập mình xuống, thân hình nép sát vào lưng ngựa, tốc độ ấy so với với tên còn nhanh hơn, tiếng vó ngựa lộp cộp như sấm xuân gõ trên thảo nguyên. Mặt đất dường như rung chuyển cả một vùng.
Cao Tù quay đầu lại nhìn một cái, lập tức lông tóc dựng ngược, hơn ba ngàn con ngựa cùng phi đến, giống như ngọn núi ập xuống dưới trời xanh, bụi đất cuốn lên phủ khắp một vùng, thế như sấm sét. Mã đao trong tay người Đột Quyết lóe lên những tia hàn quang âm u, chưa tiếp xúc, mà đã cảm thấy tiếng gió bên tai vù vù. Thỉnh thoảng lại có vài mũi tên phóng tới, như có mắt, bắn tới sau vai hắn, đại đao trong tay hắn không ngừng khua lên, đầu óc tê rần.
Chỉ có trên thảo nguyên mới có thể cảm nhận hết khí thế vô địch của người Đột Quyết, bọn chúng cưỡi ngựa đi như gió, chính sự dũng mãnh đó mà không một bộ tộc nào khác có thể đề phòng được. So với phi ngựa trên sa mạc, người Đột Quyết tập hợp thành đoàn trên thảo nguyên mới là hung ác đáng sợ nhất.
Chạy một hơi hơn hai mươi dặm, Đột Quyết đại mã mồ hôi như mưa, nhưng tốc độ không hề thấy giảm sút chút nào, từ đầu tới cuối vẫn giữ khoảng cách hai ba trăm trượng, bên tai nghe tiếng hò hét dữ dội của Hồ nhân, tiếng tiễn vù vù. Lão Cao tuy thân mang tuyệt thế võ công, nhưng cũng không khỏi bị chấn động khiến màng nhĩ kêu ong ong, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.
– Lão Hồ, Hồ Bất Quy, con mẹ ngươi còn không lăn ra!
Cao Tù ngoác miệng mắng mấy tiếng, trong lúc khẩn cấp dùng hai tay ôm đầu tránh được một mũi lãnh tiết, nhưng con ngựa dưới chân đột nhiên thấp giọng hí lên một tiếng, miệng sùi bọt trắng, chân trước nhũn ra, khụy xuống, đồng thời chân sau nhấc lên, thân mình Cao Tù bị ném thẳng ra.
Thấy người Đại Hoa rơi khỏi ngựa, người Đột Quyết lập tức tinh thần phấn chấn, bọn họ hoan hô, thúc ngựa như gió vọt tới.
– Mẹ ơi!
Nhìn chiến mã của Hồ nhân đuổi theo phía sau, dường như chỉ nháy mắt một cái là đuổi đến trước mặt, lão Cao lăn hai vòng trên đất, bật mạnh ra xa, ôm đầu chạy.
– Cao huynh đệ chớ sợ. Hồ Bất Quy tới rồi.
Từ xa vọng lại tiếng hống lớn rung trời, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên như sấm mùa xuân, vô số ngọn đuốc chiếu đêm đen sáng như ban ngày. Hoa Hạ long kỳ trong ánh lửa phần phật tung bay, lão Cao lập tức khích động đến lệ nóng khoanh vòng:
– Mẹ ơi! Người cứu mạng cuối cùng đã tới rồi.
Nhịn kỵ binh Đột Quyết như sói phi tới phía sau, Lâm Vãn Vinh tiến tới cầm tay lão Cao, khen từ đáy lòng:
– Cao đại ca, trận này nếu thắng, huynh có công đầu.
– Lâm huynh đệ quá khen rồi! Đó đều là việc ta phải làm.
Cao tù mặt mày hớn hở, nháy mắt một cái đã quên mất sự nguy hiểm vừa rồi:
– Chiến mã của người Hồ đã chạy hơn hai mươi dặm, có thể nói như đèn hết dầu, hắc hắc, cũng đủ cho tiểu tử uống một hồ.
Hai người cười đùa mấy câu, kỵ binh Đột Quyết đối diện dần dần dừng lại. Từ trong trận của người hồ truyền ra một giọng nói rất cứng nhắc, là tiếng Đại Hoa:
– Đối điện có phải là Đại Hoa kỵ binh Oa lão công không?
Lâm Vãn Vinh cười giục ngựa tiến lên phía trước:
– Không dám, không dám, tên của ta phải do lệnh tổ mẫu xưng hô mới đúng. Đối diện ta là Ngạch Tế Nạp hay Cáp Nhĩ Hợp Lâm tướng quân.
– Ta là Tác Lan Khả của bộ lạc Ngạch Tế Nạp.
Đối diện bước ra một người Đột Quyết diện mạo hung ác, roi ngựa trong tay chỉ thẳng vào Lâm Vãn Vinh
– Oa lão công, mau mau xuống ngựa đầu hàng, ta có thể để cho ngươi được toàn thây, nếu không, nhất định đem ngươi xẻ thây vạn đoạn.
– Tàn nhẫn như thế à!?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Cái vị cái gì gì Khả tướng quân, nghe nói ngươi là đệ nhất dũng sĩ ở thảo nguyên đúng không.
Tác Lan Khả có chút sửng sốt, hắn tuy tự nhận sức khỏe vô vùng, nhưng cũng không dám vọng xưng thảo nguyên đệ nhất dũng sĩ. Nhưng thấy Đại Hoa Oa lão công len lén cười trộm, hắn phẫn nộ quát:
– Ta là một trong những dũng sĩ dũng mãnh nhất của thảo nguyên. Tên Đại Hoa yếu đuối kia, ngươi có dám cùng ta quyết đấu không? Ta lấy danh nghĩa dũng sĩ bảo chứng với ngươi, tuyệt đối không đánh lén ngươi!
Lâm Vãn Vinh hơi nheo mắt lại, nhìn hắn đánh giá mấy cái, cười nói:
– Ngươi là thảo nguyên đệ nhất dũng sĩ, tính ra cũng bằng vế, ta miễn cưỡng được xem như dũng sĩ yếu nhất Đại Hoa. Tác Lan Khả muốn đem đệ nhất dũng sĩ của thảo nguyên đến khiêu chiến dũng sĩ yếu nhất của Đại Hoa, ta cự tuyệt thì không tốt lắm… Tác huynh thiện sử dụng vũ khí gì nhất?
Tác Lan Khả đưa cây cung trên vai cho người bên cạnh, ngạo nghễ giơ chiến đao trong tay:
– Ta là kỵ binh Đột Quyết, đương nhiên lấy loan đao cùng ngươi quyết đấu. Tác Lan Khả lấy danh nghĩa thần của thảo nguyên thề, tuyệt không đánh lén.
– Ồ!
Lâm Vãn Vinh cười dài:
– Đã như vậy, ta cũng không chiếm tiện nghi với ngươi, công bằng tiếp ngươi. Ta và Tác huynh hai người trên ngựa chỉ chẩn bị một thứ binh khí, nếu ai ngã xuống ngựa trước, hoặc là bị đối phương đánh trúng, thì xem là thua. Tác huynh thấy thế nào.
– Muốn so thuật cưỡi ngựa cùng ta?
Tác Lan Khả cười lạnh nói:
– Tốt! Cách đó công bằng. Ta dùng vũ khí là loan đao, ngươi dùng gì?
Lâm Vãn Vinh từ trong lòng lấy ra một thứ đen xì, cầm trong tay, cuời nói:
– Vì thể hiện Đại Hoa ta bác đại khí khái. Ta sử dụng vũ khí ngắn cùng ngươi đối địch, Ngươi xem, so với loan đao của ngươi ngắn hơn nhiều. Tác huynh, ta là người thành thật, mọi người đều biết, tuyệt không chiếm tiện nghi của ngươi.
Đoản vũ khí Oa lão công cầm trên tay, quả nhiên rất ngắn, so với vũ khí Tác Lan Khả cầm trong tay không to hơn bao nhiêu, trên mặt có hai ống sắt đen xì u ám, nhìn không ra có gì lợi hại.
– Tốt! Vậy cứ theo ý ngươi nói mà làm.
Tác Lan Khả yên tâm hơn, dục ngựa đi lên phía trước.
– Ài, chậm đã.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt xem xét chiến mã của hắn, cười khoát tay nói:
– Tác huynh chớ hoảng sợ, còn một việc chưa ước định.
– Có chuyện gì?
Thấy người Đại Hoa kéo dài thời gian, Tác Lan Khả tràn đầy bất mãn.
Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:
– Đã quyết đấu, tất phải có cược. Tác huynh, nếu như ngươi thua, ba ngàn kị binh của ngươi toàn bộ thúc thủ chịu trói, mặc cho ta xử trí. Nếu ta thua, ta sẽ thả một người.
– Ngươi cho ta là đứa ngốc sao?
Tác Lan Khả bất mãn kêu lên.
– Ta thua thì phải đặt toàn bộ tộc nhân của ta, ngươi thua thì chỉ thả có một người.
– Không cần nóng.
Lâm Vãn Vinh từ trong giày lấy ra một món đồ chơi, cười nói:
– Xem cái này đi, ngươi sẽ biết có đáng giá hay không.
Vật hắn cầm trong tay là một loan đao nho nhỏ, chế tạo bằng vàng tinh khiết, tinh xảo dị thường, trong hỏa quang hừng hực tỏa sáng chói lói.
– Á, đó không phải là tiểu đao của Nguyệt Nha Nhi sao?
Cao Tù khẽ kêu lên.
Nhìn loan đao kim quang rực rỡ, Tác Lan Khả ngạc nhiên há to miệng, trong mắt lóe lên sự sợ hãi, kinh hỉ, khát vọng. Hắn trước tiên xuống ngựa, một chân quỳ xuống, lễ bái một cái thật sâu, miệng lẩm bẩm tự nói hai câu. Tiếp đó hung quang trong mắt lóe lên, xoay người lên ngựa hống lớn:
– Người Đại Hoa, ta đáp ứng điều kiện của ngươi.
Nguyệt Nha Nhi ấy, so với hơn ba ngàn tộc nhân của hắn còn quan trọng hơn? Trong mắt Hồ Bất Quy, Cao Tù lóe lên vẻ hoang mang.
Lâm Vãn Vinh gật đầu cười, đem kim đao trao cho Hồ Bất Quy.
– Được rồi, tác huynh, đại khái là chận quyết đấu công bằng nhất trong lịch sử Đại Hoa và Đột Quyết bắt đầu.
– Lên…
Thoại âm của Lâm Vãn Vinh vừa dứt, Tác Lan Khả liền phóng ngựa đề cương, loan đao phát sáng trong tay vẽ lên một đạo hàn quang, phi thẳng đến Lâm Vãn Vinh. Ngựa của hắn lúc nhảy chồm lên, tựa hồ như có chút chật vật khó đi. Chỉ là lúc đó Tác Lan Khả sát cơ đang thịnh, không chú ý đến.
– Đến rất hay!
Lâm Vãn Vinh cười dài hai tiếng, hai chân kẹp chiến mã, tựa như tên phi tới.
Một trăm trượng, tám mươi trương, mắt nhìn thấy hai người tiếp cận càng lúc càng gần, muốn đem tính mạng ra cược, Lâm Vãn Vinh đột nhiên cười lớn, quay đầu tuấn mã, chuyển sang hướng vuông góc với Tác Lan Khả phi tới, chạy ngược về khoảng đất trống giữa hai quân trận.
– Chạy đi đâu.
Thấy người Đại Hoa chưa chiến đã khiếp, Tác Khả Lan trong lòng hoan hỉ cuồng loạn, quát lớn một tiếng, giục ngựa đuổi theo sau hắn.
Thấy chủ soái ra trận chém giết, tướng sĩ hai bên mắt không dám chớp, trừng trừng nhìn nhất cử nhất động của hai người.
Kỵ thuật của Tác Lan Khả quả nhiên phi phàm. Lâm Vãn Vinh ở phía trước phi như điên hắn đuổi theo phía sau, khoảng cách từng bước dần bị thu hẹp lại. Ban đầu là trăm trượng, sau đó là tám mươi trượng, năm mươi trượng, cự ly càng gần, tướng sĩ Đại Hoa nhất thời toát mồ hôi lạnh.
– Xem súng.
Lâm Vãn Vinh đang chạy đột nhiên quát lớn một tiếng, quay đầu lại, nòng súng đen ngòm chĩa thằng vào Tác Lan Khả.
Người Hồ trên ngựa run rẩy, quyết định cúi đầu xuống, vũ khí ngắn của Oa lão công im lặng, một tiếng vang cũng không có. Đó thì ra là hư chiêu. Khoảng cách vừa bị kéo gần lại, chớp mắt lại rộng ra, tướng sĩ Đại Hoa ha ha cười lớn.
Cứ như thế vài lần, một người chạy, một người đuổi, mỗi lần khoảng cách hai người gần lại, người Đại Hoa kia lại với một câu “xem súng”, Tác Lan Khả không còn cách nào khác cúi thấp đầu xuống, lại khiến bọn tướng sĩ cười lớn nhạo báng.
Tới lui hai hiệp, tiếng cười nhạo ấy truyền đến tai Tác Lan Khả, dũng sĩ Đột Quyết này không chịu được nữa, mã đao trong tay giương lên, tức giận gào thét:
– Oa lão công gian xảo, ngươi không chạy xem nào
– Tác Lan Khả nhát gan, ngươi thử không đuổi coi nào.
Tiếng cười hi hi của người Đại Hoa truyền lại, thoải mái dị thường.
Tác Lan Khả chịu không được, dốc toàn bộ sức lực thúc hông tuấn mã, Đột Quyết đại mã trong lúc phi nhanh, mồm lờ mờ nổi bọt, toàn thân mồ hôi đỏ như máu.
Tác Lan Khả lần này liều mạng, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, ba mươi trượng, hai mươi trượng, dần dần lông tóc trên mặt người Đại Hoa đều có thể thấy rõ.
– Xem súng.
Lâm Vãn Vinh đột nhiên quay đầu lại. Tác Lan Khả bị dọa nhiều lần, lúc này không sợ nữa, không tránh không né, mặt mày ngược lại càng hung hãn hơn.
– Gia…
Hắn vung một roi lên mông ngựa, Đột Quyết đại mã yếu nhược hí lên hai tiếng, ầm một tiếng đầu trước chân sau, đổ về phía trước, thân mình Tác Lan Khả mất tự chủ bị bay thẳng tới.
“Bằng…” một tiếng lớn.
Tác Lan Khả ngã đập xuống đất, trên trán có một lỗ máu lớn, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/05/2017 08:39 (GMT+7) |