Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 11 » Phần 34

Lâm Vãn Vinh - Quyển 11

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 34

Việc giám thị Ngọc Già đầy quỷ kế chỉ hơi sơ hở mà thiếu chút nữa hỏng cả việc lớn rồi, tuyệt không thể bỏ lơ thiếu nữ Đột Quyết này một chút nào. Ngoài việc đã lấy đi kim đao của nàng, lại trói nàng mấy vòng, nhìn thấy nàng yếu đuối không sức kháng cự, nằm dài trên bãi cỏ, dù cố thế nào cũng không thể nhúc nhích được, Lâm Vãn Vinh lúc này mới hoàn toàn thoải mái yên tâm.

Trở lại soái doanh, nằm xuống đống cỏ hỗn độn, nghĩ tới việc nơi này chỉ cách Khắc Tư Nhĩ ba trăm dặm, còn có tên Đột Quyết Hữu vương tinh minh đang đóng trại bên hồ cách đây hơn hai mươi dặm, hắn cứ trằn trọc lật qua lật lại, không sao ngủ được.

Từ khi rời khỏi kinh thành, xâm nhập vào Khắc Tư Nhĩ, tổng thời gian cũng đã mấy tháng rồi. Không biết Xảo Xảo, Đại tiểu thư các nàng ở nhà bây giờ ra sao rồi, Tiên Nhi có còn gây gổ với Thanh Tuyền nữa không? Ngưng nhi và Đại tiểu thư còn trục trặc gì không? Lạc nữ tài nhân có còn vẽ mấy bức họa khiến ta động tình không nhỉ? Những mỹ nữ này, có còn thường xuyên nhớ lão công ta không?

Tính toán thời gian, bụng Thanh Tuyền hẳn là đã nhô cao lắm rồi. Đứa trẻ bên trong, rốt cuộc là con trai hay con gái nhỉ? Nó có biết cha nó đang chiến đấu bên ngoài biên ải không?

Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ tới là cảm xúc như thủy triều cuồn cuộn ùa về. Từng gương mặt động lòng người, khi thì lạnh lùng, khi thì thẹn thùng, khi thì quyến rũ… lần lượt đều chạy qua trước mắt, làm trong lòng hắn vừa vui lại vừa tê dại, hận không được lập tức mọc cánh bay về kinh thành, cùng chư vị phu nhân chung giường chung gối, nghĩ đến mối tình thâm này, nước mắt lại dâng lên như muốn trào ra rồi.

Cảm giác này làm hắn không thể ngủ được! Sốt ruột nóng lòng, hắn đơn giản đứng lên bước ra khỏi đống cỏ, lấy một vốc nước tạt vào mặt cho tỉnh táo. Cảm giác băng giá thấm sâu vào tận đáy lòng, hắn hít một hơi thật dài, chỉ cảm thấy trước ngực có một cái gì đó mềm mềm, đang để ở ngay chỗ trái tim, gây cảm giác ngứa ngứa.

Thò tay vào ngực lấy ra xem, hắn chợt thấy tức cười: “Nguyệt Nha Nhi đan cái người cỏ này quả thật là có ý tứ. Mặt mũi đều là của ta, lại bắt ta mặc quần áo của người Hồ. Chẳng lẽ nàng thật muốn chiêu ta làm rể à? Nhưng tài nghệ của nha đầu đó đích xác không tệ. Tối thiểu cũng làm ra một tên đẹp trai chẳng kém gì ta cả.”

Đang lúc dương dương tự đắc lật qua lật lại người cỏ đó, không biết từ khi nào bên người lại vang lên một tiếng cười khúc khích, rồi giọng Ninh tiên tử đã truyền đến:

– Ai đan người cỏ này thế, thoạt nhìn rất giống ngươi. Mặt mũi như là tiểu tặc!

– Tỷ tỷ nói cực kỳ đúng!

Lâm Vãn Vinh cười hì hì xoay người lại giữ chặt hai tay nàng:

– Ta đúng là một tiểu tặc, một tên tiểu tặc chuyên môn ăn trộm tình yêu của tiên tử.

– Nói không biết ngượng!

Ninh Vũ Tích đỏ mặt, rồi thò tay lấy người cỏ nho nhỏ trong tay hắn, tỉ mĩ quan sát, rồi bỗng lắc đầu:

– Nữ tử Đột Quyết này thật là khéo tay, chỉ tiếc nàng dù thông minh tới đâu, nhưng vẫn lọt vào sự khống chế của ngươi, không sao giãy giụa được, dù có trốn cũng không thoát.

Nàng nói nhẹ nhàng, hơi có chút bùi ngùi, miệng thì thảo luận chuyện Ngọc Già, nhưng dường như lại ám chỉ tâm cảnh của mình lúc này!

Da thịt Ninh Vũ Tích trắng hơn tuyết, áo trắng như tiên, nụ cười tựa ánh trăng, đẹp như tranh vẽ, chỉ là đôi mắt pha chút sầu bi, làm cho tiên tử tuyệt mỹ này còn có thêm cả hơi thở của nhân gian.

Lâm Vãn Vinh nắm bàn tay nhỏ bé của nàng:

– Thần tiên tỷ tỷ, nàng sống lâu ở núi tiên rồi, chỉ nhìn thấy bồng lai, không hiểu những khúc mắc trong cuộc sống này. Nàng chưa bao giờ trải qua việc người gian ta trá, cho nên mới nhận xét như vậy. Ngọc Già này tuy còn trẻ, nhưng tuyệt không phải là một nhân vật đơn giản. Nếu nói cô ta chui vào tù ngục của ta, vậy thì thật sự là quá coi thường cô ta rồi. Khinh thị người khác chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.

Tiên tử nghi hoặc nhìn hắn:

– Ý của ngươi là nàng lừa ngươi? Điều này làm sao có thể chứ? Ở Biển Chết, cô ta đem toàn bộ nước dành cho ngươi. Khi tuyết lở Thiên Sơn, nàng cũng bất chấp tính mạng để cứu ngươi. Nếu thực sự chỉ đóng kịch mà được như vậy, vậy thì nữ tử này cũng thật sự là đáng sợ!

Những gì Ninh Vũ Tích nói đều là thật, tất cả những gì Nguyệt Nha Nhi làm, người trong cuộc đều cảm thấy Lâm Vãn Vinh đúng là quá cứng rắn. Hắn lắc lắc đầu:

– Có phải là đóng kịch không thì ta bây giờ không thể nói được. Cái duy nhất ta có thể xác nhận là Ngọc Già tuyệt không đơn giản như vậy đâu. Tỷ tỷ nàng nghĩ một chút, ta và cô ta, một người là người Đại Hoa, một người là người Đột Quyết, vốn là cừu địch sinh tử, cho dù vì ta trông có vẻ anh tuấn tiêu sái, quá hấp dẫn người khác phái nên nàng sinh ra cảm tình với ta, nhưng đứng trên quan điểm địch ta mà xét, biểu hiện của cô ta như thế là quá vội vàng, có chút háo sắc quá đáng.

“Cái gì anh tuấn tiêu sái, hấp dẫn người khác phái!” Ninh Vũ Tích khẽ cười lườm hắn:

– Ý của ngươi là, ở vào địa vị của các ngươi, cho dù cô ta thích ngươi, cũng phải rất bí mật, thậm chí căn bản không thể cho ngươi biết, đúng không?

Lâm Vãn Vinh nghiêm túc gật đầu:

– Theo lý luận mà nói, đó chỉ là thầm mến, cô ta cũng chỉ là thầm mến một địch nhân! Mặc dù nàng là một nữ nhi Đột Quyết can đảm tự do, nàng cũng không thể không lo lắng đến cảm xúc của phụ mẫu cô ta, tộc nhân cô ta được.

Tiên tử khẽ trầm ngâm, ừm một tiếng:

– Có lẽ ngươi nói có lí, nhưng, trái tim của nữ tử tuyệt không thể dùng lẽ thường để xét đoán. Ví như ta… Ai có thể tưởng tượng được ta lại điên cuồng như vậy!

Nàng vừa nói thế, trên mặt hiện lên hai vầng mây đỏ, lặng lẽ cúi đầu, bộ dáng ngượng ngùng như thiếu nữ, như đoạt hồn phách người khác.

“Thần tiên tỷ tỷ nói chuyện, thật sự là càng ngày càng nữ tính!” Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngơ ngẩn, tiên tử cao quý trên cao từng bước sa vào cõi phàm trần. Thứ cảm giác này, người bình thường sao có khả năng cảm nhận được.

Hắn cười hì hì, lắc lắc đầu:

– Ngọc Già là Ngọc Già, cô ta sao có thể so được với tiên tử tỷ tỷ. Trên thực tế, ta vẫn luôn luôn nghi ngờ Ngọc Già.

– Luôn luôn?

Tiên tử nhìn hắn vẻ nghi hoặc:

– Chẳng lẽ còn có điều gì khác?

Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, thần sắc bỗng dưng nghiêm chỉnh hẳn lên:

– Trên thực tế, ngày đầu tiên gặp cô ta, ta đã bắt đầu hoài nghi tâm tư của cô ta rồi! Sau khi hỏa thiêu Ba Ngạn Hạo Đặc, quân ta còn chưa kịp lui lại, chúng ta đã gặp cô ta, thời cơ này quá trùng hợp. Còn quá trình bắt cô ta thì lại quá dễ dàng nếu so với dung nhan tuyệt lệ của cô ta. Cứ thử nghĩ đến một nữ tử xinh đẹp cao nhã, làm sao dễ dàng trà trộn được vào một thương đội trăm người, phòng bị rất lỏng lẻo như thế? Huống chi, Đột Quyết Hữu vương Đồ Tác Tá lại chung tình với cô ta như thế, thân phận cô ta tuyệt không đơn giản đâu. Bây giờ phía trước chúng ta lại là nơi nguy hiểm nhất trên thảo nguyên. Nàng nói xem, ta có thể không nghi ngờ cô ta sao?

Tiên tử khẽ kêu lên, nghe tiểu tặc phân tích, quả thật cũng có chút đạo lý.

– Còn có một việc rất trùng hợp. Khi vừa mới chân ướt chân ráo tới Hưng Khánh phủ, ta và mấy người Hồ đại ca đều thấy Ngọc Già. Đêm đó, thống soái ba lộ đại quân đồng thời bị tập kích, nhưng lúc này Ngọc Già lại biến mất thần không biết quỷ không hay, khi cô ta một lần nữa xuất hiện thì đã ở Ba Ngạn Hạo Đặc rồi, không chỉ như thế, lại còn…

Lâm Vãn Vinh dừng lại một chút, bước lên vài bước, ánh mắt lóe lên, trông như một con báo đầy cơ trí.

Ninh Vũ Tích nhìn hắn, tiểu tặc lúc này không hi hi ha ha như ngày xưa nữa, mà lại giống như một trưởng giả dạn dày sương gió đầy kinh nghiệm, mỗi ánh mắt đều ẩn chứa vẻ trí tuệ.

“Trên thế gian này người có thể khi dễ hắn hẳn vẫn còn chưa sinh ra!” Tiên tử mỉm cười, tâm tư yên ổn, rồi khẽ sẵng giọng:

– Muốn nói gì thì nói, làm bộ làm tịch hoài!

– Tỷ tỷ hẳn cũng biết sự tình kỳ lạ.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, cầm bàn tay mềm mại của nàng lên:

– Ngọc Già rõ ràng đã lọt vào trong tay chúng ta, Lộc Đông Tán tận mắt chứng kiến. Nhưng Đột Quyết Hữu vương Đồ Tác Tá lại hoàn toàn chẳng biết gì, nàng nói có kỳ quái không?

Việc này đích xác có gì đó kỳ lạ. Lộc Đông Tán về Khắc Tư Nhĩ tập hợp binh hùng để tiếp viện cho tiền tuyến, chắc chắn phải gặp Đồ Tác Tá rồi. Sao hắn lại không hề đem việc Ngọc Già bị bắt nói cho Hữu vương? Việc này nhất định có huyền cơ.

Ninh Vũ Tích khẽ gật đầu:

– Có phải là vì Đột Quyết Tả vương và Hữu vương có nhiều mâu thuẫn, còn Ngọc Già lại bị bắt ở tiền tuyến, do đó Lộc Đông Tán cố ý che giấu tin tức này?

Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu:

– Đừng xem thường Lộc Đông Tán. Nếu lòng dạ người này thật sự hẹp hòi như thế, hắn cũng không xứng đáng với danh hiệu người trí tuệ nhất Đột Quyết.

– Tại sao hắn không nói cho Đồ Tác Tá?

Tiên tử nghi hoặc hỏi.

– Đúng vậy, việc này cũng là chỗ mà ta nghi hoặc!

Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, đột nhiên móc ra tiểu đao ánh vàng chói lọi, lắc lắc vài cái, cười hỏi:

– Tỷ tỷ, nàng còn nhớ không, lúc chúng ta từ Y Ngô tiến vào biển Chết, Lộc Đông Tán đã làm cái gì?

Nhìn thấy kim đao, nhớ tới việc ngày xưa, Ninh Vũ Tích cả kinh trả lời:

– Hắn đem kim đao này trả lại cho ngươi!

– Không phải là đưa cho ta.

Lâm Vãn Vinh im lặng lắc đầu:

– Hắn muốn mượn tay ta để trả kim đao này về tay Ngọc Già. Bởi vì kim đao ở trong tay Ngọc Già mới có thể phát huy công dụng lớn nhất.

– Công dụng gì?

Tiên tử vội hỏi.

Lâm Vãn Vinh than khẽ:

– Toàn thảo nguyên đều biết, kim đao chính là tín vật đính ước của người trong lòng Ngọc Già! Lộc Đông Tán đem vật này đưa cho ta, như vậy kim đao của Nguyệt Nha Nhi vẫn chưa đưa ra ngoài. Nói cách khác, đóa mộc miên hoa* xinh đẹp nhất thảo nguyên vẫn chưa tìm được người hợp ý! Hắc hắc!

(*Hoa cây bông gòn)

Vừa nói đến đây, ý tứ trong lòng hắn đã mờ mờ xuất hiện, Ninh Vũ Tích nhìn hắn vẻ đầy quái lạ:

– Tiểu tặc, ngươi nói tất cả các việc này đều là do Lộc Đông Tán và Ngọc Già cố ý bày ra hay sao?

Lâm Vãn Vinh cầm tay nàng, nhẹ nhàng nói:

– Từ khi Nguyệt Nha Nhi rơi vào tay ta, ta đã có một trực giác rất lạ, giống như chui vào một cái hố thật sâu. Sau khi công hãm Ba Ngạn Hạo Đặc, tại sao Ngọc Già lại trùng hợp xuất hiện ngay trước mặt chúng ta như vậy? Rồi tại sao cô ta lại dễ dàng bị chúng ta bắt làm tù binh? Trên Tuyết Sơn không hề bỏ đi, trên sa mạc cùng sinh tử với nhau, việc này có hợp với một thiếu nữ đương tuổi xuân thì không? Còn nữa, việc Đồ Tác Tá chẳng hay biết gì cũng không thể giải thích được! Chà, kỳ thật, ta rất ghét việc đánh cờ.

Nhìn vẻ mặt cô đơn của tiểu tặc, Ninh tiên tử không biết dùng từ ngữ gì để hình dung sự kinh ngạc trong lòng mình lúc này. Bao nhiêu sự việc rời rạc được che giấu kĩ lưỡng, bây giờ bị tên tiểu tặc từng xâu chuỗi lại với nhau, hình thành ra một kết luận như vậy. Nếu thật sự như hắn phán đoán, vậy người bày ra âm mưu này, không chỉ là người rất có tâm cơ, có học thức, có đảm lượng, mà còn là một người có cực kì thâm hiểm. Cô ta nhất định bỏ ra rất nhiều công phu, nghiên cứu tính cách và thói quen của tiểu tặc, thậm chí biết rõ ưu khuyết điểm hàng ngày của hắn nữa.

– Nhưng, tại sao cô ta chọn mục tiêu là ngươi?

Tiên tử thì thào như tự hỏi.

Lâm Vãn Vinh cười lắc đầu:

– Ai biết được! Có thể bởi vì ta đẹp trai quá!

Thật sự không cần hắn trả lời, trong lòng Ninh Vũ Tích cũng có chút cảm nhận mơ hồ. Bây giờ Lâm Tam đã là phò mã của Đại Hoa, tiêu diệt Bạch Liên, diệt trừ Thành vương, trong quan trường tiếng nói rất có trọng lượng, không ai sánh được. Còn danh tiếng trong dân gian lại càng lớn hơn. Đột Quyết quốc sư Lộc Đông Tán cũng phải tâm phục khẩu phục hắn. Chưa nói đến việc hoàng đế không có con trai, chỉ cần Lâm Tam đồng ý, hắn thậm chí có thể leo lên vị trí quyền lực nhất Đại Hoa

Chọn một mục tiêu như vậy để chinh phục, không chỉ rất có tính thách thức, mà quan trọng nhất là một khi thành công, sự đả kích đối với hoàng đế Đại Hoa, lòng quân và lòng dân của Đại Hoa cũng như một sự hủy diệt. Có thể nói, muốn chinh phục Đại Hoa nhanh chóng, tất phải chinh phục Lâm Tam!

Ninh Vũ Tích lắc đầu bất lực, than khẽ:

– Một nữ tử xinh đẹp, sao lại có tâm trí mưu lược thâm sâu khôn lường như vậy chứ?

Lâm Vãn Vinh cười khổ:

– Vấn đề này, đại khái chỉ có Ngọc Già mới có thể trả lời được.

Tiên tử đột nhiên hừ một tiếng:

– Ngươi sớm đã biết Ngọc Già có ý đồ khác, do đó việc giúp đỡ trên Đại mạc, việc giao áo trên Tuyết Sơn, cũng chỉ là thủ đoạn lừa đảo của ngươi phải không? Ngươi lừa lại người ta. Thật ra ngươi bày ra đủ trò để làm cho người ta không biết tự giác rút lui. Ngọc Già đó thật ra rất đáng thương.

– Ủa, thần tiên tỷ tỷ!

Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên:

– Ta lạy nàng, nàng làm ơn có quan niệm rõ ràng về thị phi được không? Hóa ra, bây giờ người bày trò đùa bỡn không phải là Nguyệt Nha Nhi, mà là tiểu đệ đệ ta à?

Ninh Tiên tử vừa bực mình vừa buồn cười:

– Ngươi gây nên những gì trên Đại mạc, Tuyết Sơn hả? Làm cho cô ta rơi lệ vài lần, chẳng lẽ cũng là nàng đùa bỡn ngươi? Ta thấy ngươi lừa bịp cô ta mới đúng.

– Tuyệt đối không phải lừa đâu!

Lâm Vãn Vinh nghiêm nghị khoát tay:

– Với tác phong chính trực của ta, làm sao ta lại làm những việc như thế chứ? Thật ra nguyên tắc của ta cũng rất đơn giản. Ngọc Già làm gì đối với ta, ta cũng sẽ đối đãi với cô ta như vậy, ta không chiếm tiện nghi của cô ta, nhưng cũng tuyệt không chịu lỗ.

“Khó nhỉ! Ngọc Già lừa hắn. Hắn lại lừa cô ta. Quả thật rất công bằng!” Ninh Vũ Tích thở dài:

– Lúc trước nghe ngươi nói về Ngọc Già, nói đó là một cuộc du hí nguy hiểm, ta còn không tin, bây giờ xem như đã hoàn toàn hiểu ra rồi. Nữ tử Đột Quyết đó quả là xảo quyệt, nhưng ngươi còn gian trá hơn cả cô ta nữa.

– Gian trá kỳ thật chỉ là bề ngoài của ta. Đó là làm bộ ra đối với Ngọc Già mà thôi!

Lâm Vãn Vinh giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, tỏ vẻ bất lực nói:

– Còn lòng dạ dưới tấm áo này của ta, chỉ có nữ tử chân thật như tỷ tỷ mới có thể cảm giác được, đây mới là cảnh giới tối cao của hai tâm hồn đồng điệu!

Mấy lời đường mật của tiểu tặc chuyên dụ dỗ người khác này cứ thế tuôn ra mà không cần phải suy nghĩ gì, cứ há mồm là phun ra thôi. Gương mặt tiên tử ửng đỏ, nhè nhẹ lắc đầu:

– Ngươi đó, đừng có giở giọng đó ra lừa ta, Ngọc Già cố nhiên trong lòng có âm mưu, nhưng cũng chỉ có một chút thôi. Ta thấy ngươi hiểu rất rõ. Cô ta thật ra cũng khổ sở lắm!

Lâm Vãn Vinh vội vàng nháy mắt:

– Này, ý gì đây?

– Đừng giả hồ đồ với ta!

Ninh Vũ Tích mỉm cười liếc hắn:

– Mặc dù nữ tử này xảo quyệt, nhưng cô ta không thể đóng giả ánh mắt và trái tim mình. Tình cảm của cô gái đó rất kiên định, đến cả ta cũng có thể cảm nhận được. Nếu quả nàng đóng kịch như vậy, vậy chỉ có thể nói, cô ta sớm đã hòa tan bản thân mình vào vở kịch rồi, đến cả mình cũng không rõ ai là thật ai là giả. Nhân sinh như một vở kịch, cô ta đã không còn phân biệt rõ ràng tất cả mọi thứ trong vở kịch nhân sinh ấy nữa rồi.

Tiên tử nói xong, bỗng nhiên bùi ngùi thở dài, khẽ sụt sịt, tựa hồ hơi đồng tình với Ngọc Già.

Lâm Vãn Vinh há hốc miệng ‘a’ lên vài tiếng:

– Thần tiên tỷ tỷ, nàng phân tích quả là quá sâu sắc, ta nghe không hiểu lắm! Chúng ta thật ra cũng có điểm khác nhau!

Ninh tiên tử lườm hắn vài cái:

– Ngươi làm bộ hồ đồ, ta cũng hết cách rồi. Nhưng dù sao việc này cũng không thể làm ngươi lay động, ai bảo nữ tử Đột Quyết đó lừa người trước, huống hồ cô ta lại là người Hồ.

Lâm Vãn Vinh vội vàng gật đầu ừm một tiếng, mặc kệ kết quả như thế nào cũng thế thôi. Mới đầu Ngọc Già rơi vào tay hắn, mục tiêu tuyệt đối không hề đơn giản. Điểm này thì không có gì phải nghi ngờ. Trong quá trình chấp hành, có thể xảy ra một vài biến hóa dị thường mà cô ta không nghĩ tới, làm cho cô ta ứng phó không kịp. Về phần sự việc rốt cuộc sẽ diễn biến như thế nào, đại khái chỉ có ông trời mới biết được.

“Chà, làm một nam nhân quá xuất sắc, quả là phiền toái! Lúc trước có một Trường Kim muội muội còn chưa kịp giải quyết, bây giờ lại sinh ra một Ngọc Già, ta rốt cuộc đâu có trêu ai ghẹo ai đâu chứ!” Hắn lắc đầu than thở, sắc mặt lúc vui lúc buồn, dáng vẻ thật là cổ quái.

Thấy hắn trầm mặc không nói gì, tiên tử đột nhiên hỏi:

– Tiểu tặc, đã gần đến vương đình người Hồ rồi. Ngươi chuẩn bị động thủ làm sao đây?

– Ta cũng đang lo!

Lâm Vãn Vinh nhíu mày lại:

– Địch đông ta ít, hơn nữa công thành chiến, lại có Đồ Tác Tá trấn thủ. Trận này thật sự khó nhằn lắm!

– Đúng là có chút khó khăn, nhưng ngươi không phải đã có chủ ý rồi sao? Điêu Dương Đại Tái kia sắp diễn ra, đây thật là cơ hội tốt!

Ninh Vũ Tích nói nhỏ.

– Tỷ tỷ cũng tán thành chủ ý của ta sao?

Lâm Vãn Vinh kinh hỉ, ngẫm nghĩ một lát rồi lại lắc đầu:

– Cũng không được, nghe Đồ Tác Tá nói, Điêu Dương Đại Tái này quan trọng nhất hẳn là Ngọc Già. Nhưng Nguyệt Nha Nhi bây giờ nằm trong tay chúng ta. Đến lúc đó có thể khẳng định nàng không thể xuất hiện, việc này sẽ làm cho tên Hữu vương họ Đồ đó có thể cũng không tham gia. Nếu Đột Quyết Khả Hãn không xuất hiện, lại càng là một vấn đề lớn.

– Chính là nguyên nhân này sao?

Ninh Vũ Tích cười ngọt ngào:

– Vậy ngươi có thể yên tâm, ta cam đoan với ngươi, Ngọc Già nhất định sẽ gặp lại Hữu vương

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hạ Thiên – Quyển 4
Chị Vân Mạn, chị nói cho Liễu Kỳ biết, tốt nhất là ông ta nên tự sát, nếu không tôi sẽ cho ông ta chết cực kỳ thê thảm. Hạ Thiên vẫn rất tức giận, Liễu Kỳ khốn kiếp rõ ràng đã chạy ra nước ngoài. Hạ Thiên, cậu đừng nóng, Tam thúc chính là như vậy, cậu không đáng phải tức giận với...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Vĩnh Hằng – Quyển 12
Nơi đây có chín cánh cửa lớn, đi thông tới chín chỗ bí cảnh do Vân Tông mở ra, cung cấp cho các đệ tử đi tới tu luyện. Giống như Tinh Không Đạo Cực Tông, ở trong chín chỗ bí cảnh này đều có xếp hạng, khiến cho các độ tử bên trong tông cạnh tranh rất kịch liệt. Tìm một chỗ khu vực, Bạch...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Miêu Nghị – Quyển 38
Chúng nhân nghe tiếng thuận theo tầm nhìn hắn nhìn lại, quả gặp nguyên thân quân tạ đô đốc của Hạo Đức Phương, hiện nay là Mao lộ nguyên soái Nam quân Nghiêm Tiếu đang dẫn theo mấy chục người bay tới. Chư tướng bày ra trận thế giới bị, Thành Thái Trạch lại đưa tay ra hiệu ngăn lại, tố ý...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân