Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 12 » Phần 24

Lâm Vãn Vinh - Quyển 12

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 24

Quả nhiên, quan sai nha môn vốn chiếm giữ sơn lộ lên Miêu trại nay đã đột nhiên lặng lẽ lùi đi rồi, đến cả các ngọn đuốc cũng đều tắt hết, không biết là đang làm trò quỷ gì. Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, trong mắt lóe qua một tia lãnh mang, không đáp lời.

– Y Liên, Y Liên!
Một mễ đa trẻ tuổi đeo sài đao từ dưới trại đi tới, kêu gọi khắp xung quanh.

Là tiểu tử Miêu tộc tên gọi Khôn Sơn đó, Y Liên đứng dậy vẫy gọi:
– Khôn Sơn ca, chúng ta ở chỗ này!

Khôn Sơn vội vã đi tới, thấy Lâm Vãn Vinh cười híp mắt đứng bên cạnh Y Liên, không nén nổi tức giận hừ một tiếng:
– Y Liên, người của quan nha đã rút đi rồi, Bố Y a thúc bảo ta tới gọi muội!

– Rút đi rồi?!
Y Liên nhíu mày khó hiểu nói:
– A Lâm ca đánh chết tên họ Ngô kia, quan nha sao có thể đi như vậy được?!

Khôn Sơn lắc lắc đầu:
– Tên họ Ngô đó không chết, chỉ là trên mặt bị đập cho nở hoa, hôn mê đi thôi. A thúc đã cứu tỉnh hắn, đưa về cho quan sai rồi!

– Không chết?
Y Liên mặt mũi đỏ bừng, nàng và a tía đều là Miêu y, người chết hay sống tự nhiên phải nhìn ra. Chỉ đáng tiếc lúc đó chuyện xảy ra quá đột nhiên, tâm thần nàng hoảng loạn, chỉ nghĩ đến chuyện mang theo a Lâm ca chạy trốn, quên mất xem xét kỹ càng. Nhìn bộ dạng cười hì hì của Lâm Vãn Vinh, thiếu nữ dậm chân trừng mắt:
– Có phải là huynh cũng biết tên họ Ngô đó không chết?

– Không, tuyệt đối không!
Lâm Vãn Vinh vội vã xua tay. Hắn ở cùng với nữ hài người Miêu này một lúc, đối với tính cách của nàng cũng hiểu được đôi chút, nha đầu này tính tình rất hiếu thắng:
– Khi ta hạ thủ chỉ nghĩ đến chuyện đánh cho thống khoái, nào có quan tâm hắn sống hay chết chứ!

Y Liên à một tiếng, cười duyên nói:
– Vậy thì tốt. A tía gọi chúng ta kìa, a Lâm ca, chúng ta mau về nhà thôi!

Nàng kéo Lâm Vãn Vinh như muốn đi, Khôn Sơn vội vã cản trước mặt nàng:
– Y Liên, a thúc chỉ bảo ta gọi muội chứ không nhắc tới tên người Hoa này!

Tiểu tử này đối với Lâm Vãn Vinh luôn có khoảng cách, mục quang nhìn chăm chăm vào hắn đầy vẻ bất thiện. Thiếu nữ không nén nổi nhíu mày:
– Khôn Sơn ca, huynh đang nói cái gì thế, Miêu trại chúng ta có quy củ đãi khách như thế này sao? Nếu để a tía huynh Đức Vượng thúc biết được, người sẽ đánh huynh chạy khắp núi đó!

Khôn Sơn nghe mà không dám nói tiếp nữa, tựa hồ cực kì sợ hãi. Thiếu nữ mỉm cười an ủi:
– Khôn Sơn ca, huynh yên tâm, muội sẽ không nói cho Đức Vượng thúc biết đâu. Nhưng huynh cũng đừng làm khó a Lâm ca, huynh ấy là người tốt, chưa từng làm hại Miêu trại chúng ta! Huynh nói có đúng không?

Rất hiển nhiên, thanh niên Miêu hoàn toàn không phải là đối thủ của Y Liên, hoàn toàn khuất phục trước mấy lời của nàng, không còn dám nói nhiều nữa. Lâm Vãn Vinh nhìn mà bật cười, thiếu nữ Miêu này nhìn thì có vẻ nhu nhược, nhưng tại Ánh Nguyệt ổ cũng là một nhân vật đáo để a.

Nhà sàn của Bố Y lão tía nằm giữa sơn trại, dựa vào sườn núi mà dựng lên một cây cột gỗ lớn nghiêng, trên cây cột gỗ lớn đó dựng lên gian nhà gỗ hai tầng. Đỉnh nhà là hai mặt nghiêng. Tầng cao nhất dùng để cất lương thực, tạp vật, dưới nhà sàn cũng chất đống tạp vật, quây lại để nuôi gia súc.

Mấy năm nay quan phủ bắt đóng đủ mọi thứ thuế linh tinh, gia súc nuôi trong chuồng của nhà người Miêu sớm đã bán sạch rồi. Lương thực cất ở phòng tạp vật trên đỉnh nhà cũng sạch trơn chẳng còn chút nào.

Bố Y và mấy lão đầu Miêu tộc khác sớm đã đứng ngóng ngoài cửa, thấy Lâm Vãn Vinh đi tới liền vội vã bước lên đón:
– Ánh Nguyệt ổ hoan nghênh quý khách từ phương xa tới!

Đây là tập tục của Miêu trại, phàm là có quý khách từ phương xa tới thì đều phải do già trẻ lớn bé toàn trại ra đón, giết gà mổ dê, do trưởng lão mời rượu hát mừng, biểu thị sự tôn kính. Chỉ là đêm nay tình hình đặc thù, quan phủ tới quấy rầy, tính mạng là trọng, cho nên Bố Y mới dẫn theo a Lâm ca trực tiếp xông vào sơn trại, tất cả hình thức cũng giản lược đi rồi.

Lâm Vãn Vinh vội ôm quyền đáp:
– Không dám, không dám, Bố Y lão tía và các vị đại thúc khách khí quá rồi!

– Tam ca!
Tứ Đức đứng sau lưng cách vị trưởng lão Miêu trại, đang hướng về phía hắn vẫy tay. Y Liên có chút xin lỗi nhìn hắn:
– A Lâm ca, hai vị bằng hữu của huynh, muội chỉ tìm thấy một vị, vị còn lại không biết đã đi đâu rồi!

Lâm Vãn Vinh vội vã cười đùa:
– Không sao, vị Cao đại ca kia chắc là đi lên núi canh gác rồi, qua mấy ngày nữa sẽ tới tìm chúng ta, muội đừng lo lắng!
Theo Bố Y lão tía tiến vào nhà sàn, trong nhà tuy bày bố đơn giản nhưng lại được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, một phụ nữ Miêu thanh tú dùng chậu trúc bưng nước sạch tới, bên trong có cắm một cành cây, khom người đặt trước mặt Lâm Vãn Vinh.

– A mẫu!
Y Liên vội đến đứng bên cạnh bà, chỉ tay về phía Lâm Vãn Vinh nói vài câu. A mẫu đánh giá quý khách một chút rồi lại quay sang khẽ thầm thì vào tai nữ nhi, chẳng biết đang nói cái gì. Y Liên thần sắc lo lắng, vội chỉ về phía hắn, thì thầm mấy câu, thần sắc của a mẫu mới tốt hơn một chút.

Mẫu nữ hai người toàn dùng Miêu ngữ nói chuyện, Lâm Vãn Vinh một câu cũng chẳng hiểu, chỉ là ánh mắt của bọn họ không ngừng dò xét trên thân thể hắn, khiến hắn chẳng thể tự tại thoải mái được.

Quy củ của Miêu trại hắn chẳng hiểu chút gì, a mẫu của Y Liên bưng nước sạch đặt trước mặt hắn cũng chẳng biết là có ý tứ làm sao, lẽ nào là kêu ta rửa mặt? Cành cây này để làm gì nhỉ, dùng như khăn mặt sao? Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng bưng chậu nước lên, đang muốn nhúng mặt vào thì thấy Y Liên cười khúc khích ngăn hắn lại:
– A Lâm ca, cái này là phong tục “tẩy trần” của Miêu gia chúng ta, chuyên dùng để hoan nghênh quý khách tới, không phải để rửa mặt đâu.

Nàng cầm cành cây lên, nhúng vào nước sạch rồi phất lên người hắn, biểu thị ý “tẩy trần”. Lâm Vãn Vinh lúc này mới tỉnh ngộ, mặt mũi đỏ bừng, vội vã học theo nàng, vẩy mấy giọt nước lên người mình.

Nhìn bộ dạng chân tay vụng về của tên người Hoa này, người trong Miêu trại không nhịn nổi cười, Y Liên đứng bên cạnh hắn càng khúc khích không ngừng. Lòng Lâm Vãn Vinh ngượng ngập không gì sánh nổi, khó khăn lắm mới “tẩy trần” hoàn tất rồi ngồi xuống ghế. Bố Y lão tía cảm kích nói:
– Khách nhân, hôm nay ngươi trượng nghĩa xuất thủ, vì Miêu trại chúng ta mà xen vào chuyện bất bình, toàn thể Ánh Nguyệt ổ đều cảm kích bất tận!

– Đâu có đâu có, Lâm mỗ con người lỗ mãng, thiếu chút nữa đã mang đến tai họa cho sơn trại rồi, thực là xấu hổ!
Lâm Vãn Vinh ôm quyền thở dài một tiếng.

Hắn xuất thủ không nhẹ, thiếu chút nữa đã đánh chết tên họ Ngô đó rồi, chuyện mang tới tai họa quả thực không phải là giả. Y Liên thấy thần sắc tự trách của hắn liền vội hỏi:
– A tía, đám quan sai đó vô duyên vô cớ sao lại lui đi như vậy?

Con người Bố Y nhìn thì gầy gò khô héo, chẳng lộ vẻ gì, nhưng có thể trở thành Hồng Miêu trại chủ của Ánh Nguyệt ổ, chuyện tinh minh già dặn, từng trải sự đời tự nhiên chẳng cần phải nói rồi. Bố Y lão tía liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, gật đầu đầy ý vị:
– Chắc là có quý nhân phù trợ! Khách nhân, người nói có đúng không?!

– Vậy sao?! Tôi không rõ lắm a!
Lâm Vãn Vinh đành mặt dày đáp.

Bố Y cười nói:
– Mẹ của Y Liên nó còn sững sờ ở đó làm gì? Khách quý từ xa rới, thanh tửu của chúng ta đâu, mau bưng lên đây!

A mẫu ừm một tiếng, liếc nhìn nhi nữ rồi lại quay sang nhìn trượng phu, bước chân vẫn chần chừ không dịch chuyển. Bố Y trừng mắt nhìn bà:
– Sao thế?!

Y Liên a một tiếng, nắm chặt ống trúc trong tay, mặt đỏ quá tai, vội vã cúi đầu xuống:
– A tía. Con, con…

Lâm Vãn Vinh sững sờ. Nhìn thấy chiếc ống kia liền hiểu ra rồi, thì ra thanh tửu mà Y Liên đưa lên núi là trộm của a tía nàng, sớm đã bị hắn tu ừng ực mấy ngụm hết sạch rồi, còn đâu nữa chứ?!

Tiểu a muội này thực là! Trong lòng hắn càng thêm cảm động vô cùng, vội vã đứng dậy, kéo Y Liên ra sau lưng:
– Lão tía không cần khách khí. Ta chẳng khát chút nào đâu!

Nhìn thấy ống trúc trong tay nữ nhi và hai má đỏ bừng của nàng khi trốn sau lưng tên Hoa gia nhân, Bố Y sững sờ hồi lâu, đột nhiên lắc lắc đầu, thở dài một tiếng:
– Cái gì mà không khát, là ngươi sớm đã uống qua rồi!

Lão tía trầm mặc cả buổi, chẳng nói gì, chỉ đưa mắt nhìn khắp người hắn dò xét, phảng phất như muốn nhìn thấu hắn vậy.

Lâm Vãn Vinh chịu không nổi ánh mắt cay độc đó, vội vã nói:
– Đúng rồi. Bố Y lão tía, từ chỗ chúng ta đây tới Bích Lạc ổ trên Ngũ Liên phong cần đi mất bao nhiêu thời gian?

– Đi đường núi thì cũng gần thôi, tuy có hơi nguy hiểm một chút, cước trình chừng khoảng bốn năm ngày đường.
Bố Y lão tía liếc nhìn hắn:
– Khách nhân, ngươi cũng muốn lên Ngũ Liên phong, tham gia Hoa Sơn tiết sao?

Lâm Vãn Vinh làm sao dám bảo là đi tương thân cùng Thánh cô chứ, vội vã cười trừ nói:
– Đâu có, đâu có, ta chỉ đi xem xem thôi!

Trưởng giả của Miêu tộc gật đầu nói:
– Vừa khéo các mễ đa mễ sai trong trại ta đều muốn đi, phải tới mấy chục người đó, không bằng các ngươi cùng đi với nhau! Mùng ba tháng chín, tính ra cũng chẳng còn mấy ngày rồi, sớm mai nên xuất phát đi!

Lâm Vãn Vinh tại Tự Châu phủ vốn như con nhặng không đầu, đang buồn bực vì không tìm thấy đường, nghe nói có nhiều người như vậy cùng đi, vừa khéo trúng nỗi lòng, mừng rỡ gật đầu liên tục.

– Khách nhân ngươi hôm nay đã đánh nhi tử của huyện thừa.
Bố Y nhíu mày nói:
– Mặc một thân Hoa phục đi đường cùng chúng ta, thực sự là quá bắt mắt rồi. Nếu không tị hiềm thì không bằng hãy thay Miêu trang rồi lên đường nhé.

Thay Miêu trang? Chủ ý này thực là hay! Lâm Vãn Vinh vỗ tay một cái rồi cười nói:
– Vậy thì tốt, ta cũng làm mễ đa của Miêu gia một chút xem sao! Lão tía, Khôn Sơn, mọi người phải chăm sóc cho ta nhiều đó a!

Tại thời đại này, người Miêu chịu áp bức đã lâu, địa vị trong xã hội cực thấp, người Hoa bình thường sao có thể nguyện ý ăn mặc trang phục của Miêu gia? Nhưng trong lòng Lâm Vãn Vinh thì không có cách nghĩ này, Đại Hoa bách tộc đồng cư, hòa thuận chung sống với nhau, mọi người đều là huynh đệ tỉ muội, sao có thể vì dân tộc khác biệt mà phân người ta thành nhiều đẳng cấp khác nhau được?

Hắn đáp ứng sảng khoái như vậy thực nằm ngoài ý liệu của mọi người. Y Liên mừng rỡ không thôi, Bố Y cười cười, Khôn Sơn thì lại trợn trừng mắt hừ một tiếng.

Lão tía liếc nhìn nữ nhi một cái:
– Nha đầu, lần này có đi không?!

– Con, con không biết!
Y Liên cúi đầu, xoay người chạy đi luôn.

Bố Y hừ một tiếng, nhìn Lâm Vãn Vinh nói:
– Vậy cứ quyết định như thế, thời gian không còn sớm nữa, mời khách nhân hãy nghỉ ngơi trước!

Án theo quy củ của Miêu trại, nghênh tiếp khách từ xa rới vốn phải bày tiệc rượu lớn, chỉ vì một là Ánh Nguyệt ổ đã nghèo túng quá mức, hai là Bố Y lão tía trong lòng tức giận, bước quan trọng nhất đó cũng dứt khoát lược bỏ luôn, trực tiếp an bài cho quý khách đi ngủ.

Gian nhà có hai tầng, cả nhà Bố Y ở tầng dưới, tầng trên dành cho khách nhân. Gian phòng quả thực cũng sạch sẽ ngăn nắp, trên đống cỏ khô ấm áp có phủ một tấm đệm, thập phần thoải mái.

Nghĩ đến chuyện sáng sớm ngày mai xuất phát đi Ngũ Liên phong, Lâm Vãn Vinh vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, chẳng thể ngủ được, dứt khoát mở cửa phòng bước ra.

Căn nhà sàn dựa vào núi mà dựng, trên đỉnh nhà cất chân một cái là có thể bước lên sườn nói. Ánh trăng lạnh lẽo tỏa xuống khu rừng và mặt đất, tạo lên một mảng thanh lương.

– A Lâm ca!
Sau lưng vang lên một tiếng gọi ôn nhu, hắn quay đầu lại, trong tay Y Liên đã bưng một bộ áo quần của nam tử Miêu gia, miệng đầy tiếu ý nhìn hắn.

– Là Y Liên à!
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Trời đã muộn như thế này rồi, sao muội còn chưa ngủ?!

Thiếu nữ lắc lắc đầu:
– Ngày mai phải xuất phát từ sớm, a mẫu muốn thu thập xong hành lí cho muội! Đây là y phục của a tía, nếu huynh không tị hiềm thì hãy mặc lên xem có hợp không?

Y phục này được cắt rất kỹ càng gọn ghẽ, còn có mùi hương thoang thoảng của cỏ ngải, Lâm Vãn Vinh sững sờ, y phục của Bố Y lão tía? Ông ta gầy như vậy, ta có thể mặc vừa sao? Chỉ là sự thực và tưởng tượng của hắn cách nhau quá xa, y phục này tựa như mới toanh, mặc lên người không rộng không chật, không dài không ngắn, hoàn toàn vừa khít.

Y Liên tựa hồ có thể nhìn thấu sự kinh ngạc của hắn, không nén nổi cười nói:
– Đây là y phục của a tía thời trẻ! Nói cho huynh biết, thời trẻ a tía của muội đẹp trai lắm, dáng người cũng cao như huynh, khi cười lên cũng đẹp như huynh, các mễ sai trong Cửu hương thập bát ổ đều thích người…

Không phải chứ, Lâm Vãn Vinh trợn mắt há mồm, nhìn cái bộ dạng gầy còm khô héo của Bố Y hiện giờ, lẽ nào ông ta năm đó cũng phong lưu hào phóng, tiêu sái bất phàm như ta bây giờ sao? Sự khác biệt này thực sự quá lớn đó!

– Nói như vậy, Bố Y lão tía chính là một người vạn kẻ mê rồi?
Hắn mỉm cười gật đầu, dương dương đắc ý quay đi quay lại, đánh giá bộ dạng của mình khi mặc Miêu trang vào:
– Vậy a mẫu muội làm sao chinh phục được a tía thế?

Hắn dùng từ “chinh phục” này lập tức khiến cho thiếu nữ phì cười. Lại nói bừa mà trúng rồi. Thì ra Miêu tộc đa phần đều là tiểu gia đình một vợ một chồng, tài sản đa số do nam tử kế thừa, nhưng chủ phụ trong gia đình lại có quyền lực và địa vị rất cao, cũng chẳng hiếm những điển hình về sư tử Hà Đông.

Y Liên nhìn bộ dạng khi mặc Miêu phục của hắn, khúc khích cười khẽ đáp:
– Năm đó a mẫu muội cũng là một mễ sai nổi tiếng xinh đẹp, người hát sơn ca có thể khiến bách điểu bay tới! A tía vừa nghe thấy người hát thì công việc gì cũng không muốn làm nữa, củi cũng không muốn chẻ nữa, thuyền cũng không muốn chèo nữa, đến cả cơm cũng không muốn ăn nữa, trốn sau nhà sàn của người nghe người hát, có lần còn sững sờ cả ba ngày ba đêm không xuống núi. A mẫu muội phát hiện ra người, thấy người đáng thương liền cho một bát cơm kê! Ai ngờ a tía ăn xong cơm vẫn cứ ở lì trên núi không đi, a mẫu muội chẳng còn cách nào chỉ đành mỗi bữa lại đưa cơm đến. Sau đó thì…

Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả, tình yêu của người Miêu thực là đặc sắc, chất phác nhất mà cũng lãng mạn nhất.

Hắn mặc Miêu phục vào, cảm giác mới lạ không thôi, sờ mó loạn lên trên y phục, ánh mắt đi tới chỗ hông liền lập tức ngạc nhiên nói:
– Ý, chiếc dây lưng này thật độc đáo a!

Y Liên khẽ hứ một tiếng:
– Rất độc đáo, có điều huynh nên cẩn thận đó!

– Cẩn thận? Cẩn thận cái gì?
Lâm Vãn Vinh hai mắt tròn xoe hỏi.

Thiếu nữ ngượng ngùng mỉm cười:
– Chiếc dây lưng này gọi là ngọc đái, án theo tập tục của Miêu gia bọn muội, nếu hai bên nam nữ nhìn trúng nhau sẽ sẽ tặng dây lưng cho nhau làm tín vật định tình! Cho nên chiếc ngọc đái này huynh phải tặng cho mễ sai mà mình thích mới được! Mễ sai khác tặng ngọc đái cho huynh, nếu huynh không thích thì tuyệt đối đừng có nhận!

Thì ra là như vậy. Quy củ của Miêu gia thực nhiều a, không cẩn thận một chút là toi ngay! Lâm Vãn Vinh quệt quệt những giọt mồ hôi trên trán:
– Nói như vậy, trên y phục của muội cũng có một sợi ngọc đái?

Y Liên gật đầu, trên mặt nổi lên một mảng đỏ hồng. Nàng cẩn thận sửa lại Miêu trang cho hắn, lại lặng lẽ đánh giá một hồi rồi mới mỉm cười bảo:
– Thảo nào a mẫu nói, a tía mặc bộ y phục này là đẹp nhất, bây giờ muội mới hiểu ra! Bộ y phục này cũng chỉ khi a tía thành thân mới mặc qua một lần!

– Không phải chứ?
Lâm Vãn Vinh bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vã muốn cởi y phục ra. Y Liên liền ngăn hắn lại:
– Huynh làm gì thế?

Lâm Vãn Vinh vội vã xua tay:
– Y Liên, cái này không được đâu, hại chết ta đó!

Thiếu nữ lắc lắc đầu:
– Đây là bộ y phục tốt nhất của sơn trại bọn muội, muội cầu xin a mẫu rất lâu người mới nỡ lấy nó ra! Nếu huynh không mặc, muội chẳng biết phải lấy y phục nào cho huynh nữa!

– Cái này, cái này…
A Lâm ca trợn mắt há mồm.

Y Liên cười xùy một tiếng:
– A Lâm ca, huynh biết lần đầu tiên a mẫu muội nhìn thấy huynh đã nói gì không?!

Hai mẹ con họ lúc đó dùng Miêu ngữ thì thầm với nhau cả nửa ngày trời, có quỷ mới biết đã nói cái gì. Thấy hắn lắc đầu, thiếu nữ liền cười hì hì:
– Người nói, nhìn tướng huynh là biết huynh là một Hoa gia lang rất là quỷ kế đa đoan rồi, những kẻ mồm miệng trơn như bôi mỡ, chân tay vụng về chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, kêu muội đừng có trúng kế của huynh, đừng để huynh lừa gạt!

Mồ hôi của a Lâm ca cứ chảy xuống ròng ròng! Vị a mẫu giỏi hát sơn ca này quả thực là hỏa nhãn kim tinh a, nhìn người chỉ có thể nói là chuẩn.

– Muội nói với a mẫu, không phải như vậy đâu, huynh là người tốt, trong lòng muội biết rõ! Muội đem những chuyện của huynh nói với a mẫu, a mẫu nói, như vậy thì càng chẳng ra gì rồi, tên Hoa gia lang như huynh có thể ăn thịt người không nhả xương, có thể dọa chết người đó, hi hi…

Thiếu nữ cười đến gập cả người lại, Lâm Vãn Vinh vò đầu bứt tai suy nghĩ, lão a mẫu sao có thể nghĩ về ta như thế chứ, cái gì mà ăn thịt người không nhả xương, ta là người xấu như vậy sao? Ta và Y Liên cũng chẳng có gì, quan hệ bằng hữu rất là thuần khiết mà!

Y Liên nhìn bộ dạng nhíu mày sầu khổ của hắn, khó khăn lắm mới ngưng cười được:
– A Lâm ca, huynh cứ yên tâm đi, y phục này đã để dưới đáy rương rất lâu năm rồi! Từ lần đầu tiên a tía mặc khi thành thân, a mẫu đã không cho phép người mặc lại nữa!

– Tại sao?
Hắn ngẩn người hỏi.

– A mẫu nói, sợ a tía mặc y phục này lên sẽ lại dụ dỗ mễ sai khác!

A?! Lâm Vãn Vinh sững sờ, Bố Y lão tía thực sự có mị lực lớn như vậy sao?! Người tộc Miêu thật là thú vị. Hắn vui vẻ cười ha hả bảo:
– Nếu thực sự là như vậy thì nói gì ta cũng phải mặc lên một lần rồi!

Y Liên khẽ nói:
– Vậy huynh cũng chỉ có thể mặc một lần a!

Đeo sài đao lên, đi đi lại lại mấy lần, diễu võ dương oai, hắn quả thực có khí thế của một mễ đa Miêu gia, thiếu nữ mỉm cười gật đầu.

Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ đến một chuyện:
– Đúng rồi, Y Liên, Bố Y a tía hỏi muội có đi Hoa Sơn tiết không, sao muội lại nói là không biết? Không phải muội đã nói với ta là muốn đi sao?

Y Liên hai má đỏ bừng:
– Thường ngày a tía bức muội gả cho người khác, bắt muội đi Hoa Sơn tiết, muội trước nay chưa từng đi! Lần này vốn cũng không tính đi, chỉ là a Lâm ca bọn huynh không có người dẫn đường, muội cũng đi một lần xem xem!

Thì ra cũng giống như ta, đều chỉ là đi “xem xem” thôi! Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, thần thần bí bí nói:
– Ta hiểu rồi, nhất định là trong Miêu trại có người muội thích cho nên mới không muốn đi Hoa Sơn tiết! Ừm, tên tiểu tử Khôn Sơn này không tồi, rất hợp với muội đó!

– Khôn Sơn?
Thiếu nữ lắc đầu:
– Sao lại nói đến Khôn Sơn ca rồi? Muội từ nhỏ đã cùng huynh ấy lớn lên, huynh ấy giống như anh ruột của muội vậy, chỉ có huynh là suy nghĩ lằng nhằng thôi! A Lâm ca, nếu muội thích một người, người ấy phải giống như a tía của muội vậy, khác hẳn người thường!

Bố Y lão tía quả thực đã thành thần tượng rồi a! Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả. Càng ở cùng người Miêu, hắn càng cảm thấy chỗ đáng yêu của họ.

Sơn trại tịch mịch, ánh trăng như nước, những cơn gió khẽ thổi qua, thật khiến cho tâm hồn thoải mái. Ở chốn này có thể cảm thấy sự an tường và bình tĩnh của tâm linh, là thứ mà nơi khác chẳng thể nào mang lại được.

Lâm Vãn Vinh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói:
– Y Liên, muội là con chim bách linh (chim sơn ca) của Miêu trại, có thể dạy ta hát sơn ca được không?

Y Liên nháy nháy mắt:
– Huynh muốn học hát? Ồ, muội hiểu rồi, nói đi nói lại huynh vẫn là muốn đi Hoa Sơn tiết đối ca! A Lâm ca, huynh ở Miêu hương của bọn muội, thực sự là đã nhìn trúng mễ sai nào rồi sao?! Huynh vì cô ấy nên mới muốn học hát sơn ca?!

– Một lần nữa ta rất nghiêm túc nói với muội, mễ sai trong lòng ta là Thánh cô… ặc ặc, muội lại không tin sao?!

– Huynh thật là nghiêm túc đó!
Y Liên che miệng cười khúc khích không ngừng:
– Thế này cũng có thể tính là người trong lòng sao? Các mễ đa trong toàn Miêu hương, có ai mà không thích Thánh cô? Được rồi, được rồi, huynh muốn học thì muội sẽ dạy, đừng tìm nhiều lí do như vậy! Có điều người khác đều học từ lúc sáu tuổi, huynh bây giờ đã lớn như vậy rồi, muội không dám đảm bảo là sẽ dạy thành ra sao nữa!

Hắn cười hì hì nói:
– Tận tâm là được rồi, có lẽ Thánh cô cũng chẳng hi vọng ta có thể hát như một chú chim bách linh đâu!

– Câu nào cũng không thoát khỏi Thánh cô, cứ như là thật vậy!
Y Liên nhỏ giọng lẩm bẩm, hậm hực dậm chân nói:
– Muốn học hát thì chờ sáng mai! Muội đi đây!

Nàng nói đi là đi, bước đi rất nhanh, tiếng sàn gỗ vang lên lộp bộp, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, có chút tức cười.

Sương trắng mù mịt, núi và nước sớm đã bị che khuất trong màn đêm, chẳng nhìn rõ nữa. Sáng mai là phải khởi trình đi Ngũ Liên phong rồi, đã gần trong gang tấc với An tỉ tỉ! Màn đêm đẹp đẽ như thế này, nàng đang làm gì không biết?

Y Liên tiểu a muội, hừ hừ, hừ hừ, hừ hừ hừ hừ!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 13:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Gã họ Sở nói thế làm tôi có cảm cảm giác gã biết khá nhiều chuyện, không khỏi trở nên căng thẳng, đành mở miệng thúc giục, chỉ lo gã lại như chú Ba, nói được một nửa rồi ngừng. Cứ thế thành ra vô tình để lộ tâm lý sợ hãi của mình. Gã họ Sở nhìn tôi cười cười, nói: “Cậu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Hàn Lập – Quyển 8
“Rất đơn giản, ta và Tuyền Ki Tử đạo hữu muốn cùng Hàn đạo hữu liên thủ, ba người chúng ta sẽ đi vào Trụy Ma Cốc lấy bảo vật. Đợi khi tìm được bảo vật, thực lực chúng ta tự nhiên sẽ tăng mạnh, không cần sợ ai nữa.” Ánh mắt Nam Lũng Hầu chớp động nói, thần sắc phi...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lăng Tiếu – Quyển 15
Có thể nói, cho dù là nữ nhân của hắn cũng có chút khả năng sẽ phản bội hắn, nhưng những người này tuyệt đối sẽ không phản bội, tuyệt đối hoàn toàn trung thành. Cho dù Lăng Tiếu ra lệnh cho bọn họ đi chết, bọn họ cũng không chút cau mày. Đây là những cao thủ nhất đẳng mà Lăng Tiếu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân