Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 12 » Phần 34

Lâm Vãn Vinh - Quyển 12

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 34

– Chính là ngươi! Ngươi, ngươi là ai?

Tên thủ vệ Hắc Miêu đau đớn kêu lên.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu còn chưa kịp lên tiếng thì Y Liên chắn trước người hắn:

– Là ta nói đấy, có bản lĩnh thì cứ xông lên, đừng làm khó huynh ấy.

Một tên thủ vệ Hắc Miêu khác dâm đãng nói:

– Đây là tiểu ca ca của ngươi sao? Trông mắt la mày liếm thế! Tiểu a muội à, nhìn muội như hoa như ngọc, ta để muội chiếm chút tiện nghi nhé! Chỉ cần muội gọi ta mười tiếng hảo ca ca, ta sẽ tha cho hắn!

– Gọi con mẹ ngươi!

Lâm Vãn Vinh nghe thế bùng lửa giận, thuận thế tăng thêm sức mạnh, rắc một tiếng, tên Hắc Miêu kia rú lên, xương tay bị bẻ gẫy. Hắn vừa động thủ, khí thế bức người, mấy tên Hắc Miêu còn lại trợn mắt há mồm, không dám thở lớn.

– Hôm nay nể mặt Y Liên, tha cho cái mạng chó của các ngươi!

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh lạnh tanh, sát khí lẫm liệt chớp mắt ngập tràn bốn phía:

– Về nói với Trát Quả Trát Long, ác giả ắt có ác báo, bảo chúng rửa sạch cổ đợi người ta chém đi! Xéo!

Uy nghiêm của hắn là do chiến trường rèn nên, hai tay nhuốm không biết bao nhiêu máu tanh, một khi nổi giận quỷ thần còn phải sợ. Mấy tên Hắc Miêu bị gã giận dữ quát nạt, tức thì toàn thân phát run, cúi đầu lủi mất.

“Một vùng Tự Châu non xanh nước biếc, ấy thế mà bị lũ người này làm thành nơi tối tăm rối loạn, không trừng trị đám này thích đáng, ta sẽ viết ngược chữ Lâm lại!” Hắn giận lên mặt đen như than, tay bóp chặt không nói lời nào, giận dữ thở mạnh từng hơi.

Hồi lâu mới quay người lại, đang lấy làm lạ tại sao Y Liên lại yên lặng như vậy, chỉ thấy ánh mắt thiếu nữ đó nhìn gã như ngây dại.

– Sao thế?

Hắn đưa tay ra xua xua trước mặt Y Liên:

– Nhìn chằm chằm ta làm gì?

– A Lâm ca, dáng vẻ vừa rồi thật…

Y Liên thì thầm.

– Thế sao?

Hắn xoa xoa mặt, trơ trẽn nói:

– Thật ra ta luôn cảm thấy khi mình nổi giận còn đẹp trai hơn khi cười, không ngờ hôm nay phong độ quá mực làm muội sợ.

– Không phải thế!

Y Liên lắc đầu thủ thỉ:

– Muội thích nhìn huynh lúc thì giống người xấu, nổi giận lên lại giống người tốt!

Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, rồi ôm bụng cười lớn: “Nha đầu này tổng kết thật là hay!”

– Muội nói không đúng sao?

Y Liên vội hỏi.

– Đúng, quá đúng!

Hắn gật đầu:

– Không còn điều gì sâu sắc hơn nữa! Đôi khi ta cũng không rõ rằng mình là người xấu hay người tốt.

– Nhưng muội biết!

Y Liên đắm đuối nhìn hắn, mắt hấp háy, mặt giống như xoa một lớp phấn, che miệng cười khẽ:

– Vừa rồi tên mê đa Hắc Miêu kia nói huynh mắt la mày liếm đấy, hi hi!

“Ta vốn chẳng phải là thứ tốt đẹp gì mà!” Hắn cười tự giễu cợt bản thân. Còn chưa nói gì, chợt nghe phía trước tiếng pháo vang lên. Trong khói pháo nồng, An Bích Như tay cầm một chiếc xẻng buộc dây hồng, trồng một cây con màu xanh bên rào hào, Hàn trưởng lão, Nhiếp đại nhân, Trát Quả đứng sau lưng nàng nhất tề vỗ tay, tức thì chiêng trống rộn rã, tất cả người Miêu đều hớn hở, tưng bừng hò hét.

– Thánh cô trồng hoa rồi! Hoa Sơn tiết bắt đầu rồi!

Y Liên hưng phấn nhảy lên reo hò:

– A Lâm ca, chúng ta đi!

Lâm Vãn Vinh còn chưa hiểu phải làm gì, thì đã bị Y Liên hưng phấn lôi vào trong đám người. Già trẻ gái trai người Miêu tay nắm tay, vây quanh rào hoa, nhảy múa ca hát, chúc mừng lễ hội thu hoạch.

Hắm mơ mơ hồ hồ nắm tay Y Liên, cùng đoàn người kết thành vòng tròn. Bên tai là tiếng cười vui vẻ của Y Liên, bốn phía đều là những khuôn mặt hưng phấn, tình này cảnh này, làm hắn cảm thấy mình như đã trở thành một người Miêu thực sự!

Trong sơn cốc đột nhiên vọng tới từng hồi vó ngựa rộn rã, từ xa xa, hai ba chục thớt tuấn mã phi như bay tới, người Miêu tức thì reo hò, không biết bao nhiêu chàng trai từ trong đoàn người xông ra.

– Bắt đầu bắt ngựa rồi!

Y Liên vỗ tay:

– A Lâm ca, đi mau, đi mau!

“Bắt ngựa là làm gì?” Hắn trố mắt ra. Y Liên cười hì hì:

– Bắt ngựa còn không hiểu sao? Đây là kiểm nghiệm dũng khí của mễ đã, chỉ cần ai bắt được một thớt tuấn mã trong số đó, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất, xuyên qua vòng lửa trước mặt. Liền có mễ sai thích người đó, tới tìm người đó hát đối!

Nàng đưa tay ra chỉ, chỉ thấy cách đàn tuấn mã ngoài hai mươi dặm, sớm đã dựng lên từng vòng lửa, đường kính ước chừng bốn thước, đang cháy bừng bừng. Gọi là cưỡi ngựa xuyên qua là phải cưỡi ngựa nhảy qua giữa vòng, không chỉ khảo nghiệm kỵ thuật còn khảo nghiệm dũng khí.

Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, thắc mắc:

– Nhưng ít ngựa như thế mà người lại nhiều như thế, những chàng trai không cướp được ngựa, chẳng lẽ không kiếm được vợ sao?

– Không cướp được ngựa cũng có thể chạy bộ nhảy qua vòng lửa.

Y Liên bật cười giải thích:

– Có điều nhưng mễ sai xuất sắc nhất sẽ không tìm họ hát đối!

Hóa ra là là như vậy! Nói thế thì nếu muốn đệ bà con Miêu tộc cam tâm tình nguyện gả An tỷ tỷ cho ta, ta phải đi tham gia bắt ngựa, hơn nữa còn không được quá kém cỏi.

Hắn đang suy nghĩ, chợt nghe một tiếng cười dài, một bóng người hùng tráng xông ra khỏi đám người, lao tới trong đàn tuấn mã. Võ sĩ Hắc Miêu vỗ tay reo hò vang trời, Y Liên giật mình nói:

– Là Trát Quả, hắn cũng tham gia rồi!

Ý đồ của Trát Quả rất rõ ràng, chính là vì thánh cô, hắn chạy nhanh dẫn đầu những chàng trai Miêu tộc, lại còn tranh thủ vẫy tay chào hỏi với thánh cô ở trên đài. Nhiếp đại nhân ngồi bên cạnh mỉm cười gật đầu:

– Đầu lĩnh Trát Quả thật là giỏi!

Thánh cô gật đầu đáp lại, ánh mắt lại len lén nhìn về phía Lâm Vãn Vinh, lại thấy tiểu đệ đệ đang trợn trừng mắt, còn tán gẫu gì đó với Y Liên, mặt thiếu nữ Miêu tộc như hoa tươi, cười rạng rỡ, tiểu đệ đệ thì đầy vẻ kinh ngạc, giống như bị dọa ngây ra, chân không nhúc nhích.

An tỷ tỷ mím chặt môi, khẽ hừ một tiếng, ngọc thủ khẽ hất ra, gương mặt đột nhiên hiện lên vẻ mê hoặc.

“A” a Lâm ca đang nhăn nhó mặt mũi đột nhiên gào rú, tay chân múa loạn cả lên, làm Y Liên đang nói chuyện với hắn giật bắn mình:

– A Lâm ca, huynh làm sao vậy?

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh khẽ liếc, chỉ thấy thánh cô mặt mũi xinh tươi, đang vẫy tay với Trát Quả trong đám người, tựa hồ có chút tán thưởng hắn, còn chẳng thèm để mắt đến phía này.

– Không sao, mông đột nhiên mọc ra một cây ngân châm, lát nữa là không sao rồi!

A Lâm ca lắc đầu cười khổ.

Y Liên tự nhiên cho rằng hắn nói đùa, cười khúc khích, mặt đỏ bừng. Lâm Vãn Vinh xoa xoa mông, đành nói:

– Nói như vậy, muốn thành mễ đa kiệt xuất nhất Miêu trại thì phải thắng cuộc thi bắt ngựa?

Y Liên khẽ gật đầu.

“Không còn lựa chọn nữa rồi!” Sắc mặt hắn trầm xuống, nói:

– Vậy được, ta cung tham gia.

Y Liên vội giữ hắn lại:

– A Lâm ca, nếu không thích thì đừng nên sính cường, cho dù huynh không bắt ngựa, cũng có người muốn hát đối với huynh mà!

“Người khác muốn thì có tác dụng gì, phải là An tỷ tỷ muốn mới được!” Hắn cười hì hì vỗ cánh tay Y Liên, cất bước lao vào đám người giành ngựa.

Mấy nghìn người đi tranh nhau ba mươi thớt ngựa, khung cảnh rối loạn thế nào chẳng nghĩ cũng biết, Lâm Vãn Vinh vừa lao vào lập tức thấy choáng váng, bốn phương tám hướng toán người là người, đến một cái lông ngựa cũng chẳng nhìn thấy.

Đang lúc hoang mang, khẽ liếc mắt thấy không xa, Trát Quả đang nhàn nhã qua lại giữa đám người. Hắn làm được thế vì có mấy tên thị vệ Hắc Miêu vây sát xung quanh, nhưng người không liên quan căn bản không cách nào tới gần.

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, thầm muốn đuổi theo bọn chúng. Chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy đột nhiên phía trước tiếng vó ngựa vang lên, hai thớt ngựa phóng tới nhanh như chớp. Đoàn người ùn tới tranh cướp, Trát Quả được đám thị vệ bảo hộ di chuyển cực nhanh. Hắn nắm lấy cương ngựa, đạp chân một cái, người như một khối đá được ném lên, ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Tuấn mã hí dài một tiếng, tung vó phóng về phía trước, dưới ánh mắt như hổ đói của đám Hắc Miêu vây quanh, không ai dám tranh cướp, chỉ đánh để hắn phóng đi.

“Thằng khốn này thật giảo hoạt!” Lâm Vãn Vinh dậm chân căm tức. Ánh mắt tất cả mọi người đều dừng ở thớt hắc mã còn lại. Vừa nhìn tất cả đều khiếp sợ, con ngựa đen đó trên đuôi buộc một đoạn thừng dài hơn ba xích, đang bừng bừng bốc cháy được một nửa, con ngựa lồng lên như điên. Có một mễ đa Miêu tộc không biết sợ vừa mới tới gần, còn chưa nắm vững cương ngựa đã bị nó đạp cho một cú chí mạng bắn tung ra.

“Mẹ nó! Chuyện này là tên khốn nào làm đây!” Lâm Vãn Vinh nổi giận đùng đùng, lúc đó Trát Quả ở phía trước đã phóng ngựa đi ngoài mười trượng, nếu không đuổi không kịp nữa, hắn chẳng kịp nghĩ nhiều, quát lớn:

– Mau tránh ra!

Con ngựa đó xẹt qua trước mắt, mở ra một con đường thẳng tắp, dưới ánh mắt chăm chú của các thanh niên Miêu tộc, bóng dáng hắn như điện, hối hả chạy theo bên con tuấn mã, không ngờ chẳng cách biệt bao nhiêu.

Trước nay chỉ có ngựa đuổi người, chưa thấy người đuổi ngựa. Các mễ đa đều ngây ra nhìn.

Hắn đuổi theo năm sáu trượng, sức lực bổ sung không kịp, thấy khoảng cách ngựa vừa ngựa sắp bị kéo dài, tức thì bất chấp tất cả gầm lớn một tiếng, dùng tất cả sức mạnh, người nhào về phía trước, nằm vắt ngang lưng ngựa.
Loại tư thế cưỡi ngựa này là nguy hiểm nhất, huống chi con ngựa đang bị sợ hãi, tuấn mã ngửa đầu hí dài, vó trước tung lên, như muốn hất hắn xuống. Mắt thấy cương ngựa tung bay trước mắt, hắn dùng toàn lực một tay ôm chặt lưng ngựa, tay kia nhanh như chớp nắm chặt dây cương, đồng người tung lên như cá nhảy, chân xoạc ra, lật người từ mông ngựa ngồi xuống chính giữa. Tuy vị trí có lệch gần phía sau đôi chút, nhưng dù sao cũng ngồi vững rồi.

Một loạt động tác nhanh chóng gọn ghẽ như biểu diễn, làm mọi người nhìn không chớp mắt, hồi lâu sau bốn phía mới rộ lên tiếng hoan hô.

– A Lâm ca, A Lâm ca…

Y Liên đứng trên một tảng đá lớn bên núi, mắt thấp thoáng lệ hoa, nhảy lên ra sức vẫy tay với hắn. An Bích Như đang bóp chặt tay chợp buông lỏng, đột nhiên cười hì hì, mặt đỏ bừng nhìn hắn lẩm bẩm:

– Giỏi lắm hắc mã tiểu đệ đệ.

Những mễ đa mễ sai của Ánh Nguyệt thôn càng mừng rỡ như điên, gặp ai cũng hô lên:

– Mau nhìn đi, đó là A Lâm ca của Ánh Nguyệt thôn, là Hồng Miêu chúng ta.

Mọi người xem tới hăng say, chỉ có Hồng Miêu A Lâm ca có khổ tự mình biết. Con tuấn mã bị hoảng sợ này may là nó chạy điên loạn chả ai dám tiếp cận, xui ở chỗ nó càng chạy càng nhanh, căn bản không cách nào hãm lại.

Cái đuôi ngựa này không biết là ai đốt, cưỡi trên mình ngựa chỉ thấy gió vù vù thổi qua tai, như ngồi trên máy bay, kéo dây cương chỉ có thể vất vả khống chế được phương hướng, căn bản không cách nào làm nó chậm lại. Hắn nghiến chặt răng ngó đông liếc tây, vừa nhìn liền thấy vấn đề, không chỉ con ngựa hắn cưỡi, còn có sáu bảy con nữa cũng bị đốt đuôi. Chỉ có khác là trên những con ngựa không khác có ai cưỡi, còn Trát Quả đang phi ở trên cùng, trừ bản thân có thể miễn cưỡng đuổi theo ra, những người khác đều tụt lại đằng xa.

Điểm cuối cùng còn tới cả dặm, hắn và Trát Quả cách nhau hai mươi trượng, lúc này hắn lại không thể không cảm kích, nếu chẳng phải con ngựa bị đốt đuôi, ta sao có thể đuổi Trát Quả gần như thế chứ.

Một là khoái má khí thế bừng bừng, một là hỏa mã bị cháy đuôi dữ dội, hội bắt ngựa mở màn Hoa Sơn tiết, đã hoàn toàn biến thành cuộc chiến đơn đả độc đấu giữa tiểu a ca Hồng Miêu chẳng biết từ đâu chui ra cùng với Trát Quả.

– Nhanh, nhanh..

Trát Quả lớn tiếng thúc ngựa, không ngừng quay đầu lại nhìn, trong mắt có chút gấp gáp. Mặc dù dẫn hơn hai mươi trượng, nhưng trông kỵ thuật Hồng Miêu mễ đa này vừa biểu hiện, ai mà biết hắn còn giấu nghề gì nữa chứ?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 13:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Quan Trường – Quyển 14
Trần Phong từ khi đảm nhiệm Thị trưởng thành phố Yến vẫn giữ thói quen đi ngủ sớm. Về sau khi gã đảm nhiệm Bí thư thành ủy Thành phố Yến cho đến Thị trưởng thành phố Sơn Thành, mãi đến Bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến, thói quen đi ngủ sớm vẫn không thay đổi. Bởi vậy, buổi tối sau khi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Hướng Nhật – Quyển 5
Từ ban tin tức quay trở về, Hướng Nhật lại bị chủ nhiệm lớp “ban một đạo thánh chỉ” gọi đến phòng làm việc gấp. Trong lòng hắn biết rõ, nhất định là họa từ bài báo cùng bức ảnh kia gây ra. Hiện tại gọi mình đến đơn giản là muốn bản thân giải thích, hắn không thể không...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Bà hàng xóm tốt bụng - Tác giả The Kid
Ông Tú là một đại gia, một doanh nhân thành đạt. Trong tay ông có nhiều tiền bạc nhưng ông chỉ sống một mình, không có vợ con gì cả. Kế bên nhà ông Tú là nhà của bà Sáu Thư, bà hàng xóm này cực kỳ đối xử tốt với ông. Mỗi khi có nấu đồ ăn bà đều đem qua mời ông ăn, hoặc là sẵn sàng...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân