“Bất luận là Đào công tử cũng được hay là Lí công tử hay Trương công tử cũng thế thôi, chỉ cần người đó có lợi đối với Tiêu gia thì ta có thể hi sinh tất cả. Hơn nữa, Đào công tử đó có gì không tốt chứ, dù sao cũng hơn con người xấu xa như ngươi, lúc nào cũng thích ức hiếp người khác…”
“Uhm.. Uhm.. ”
Lâm Vãn Vinh vội vàng giả bộ ho hắng ngắt lời nàng, nét mặt Tiêu Ngọc Nhược có chút ngượng ngùng. Vừa nãy nàng chợt nhớ đến những chuyện xấu hổ mà hắn đã làm với nàng hôm trước, nhất thời thẫn thờ, suýt chút nữa thì thuận miệng nói ra mất rồi. Ngộ nhỡ để nương thân biết được thì nàng xấu hổ đến chết mất.
Vậy nhưng rốt cuộc Tiêu Ngọc Nhược vẫn là một phụ nữ mạnh mẽ đã từng trải qua nhiều sóng gió nên thần sắc liền biến đổi, nàng nghi hoặc nói:
“Kì thực, ta cũng có chút hoài nghi, cứ cho là Đào công tử có lòng với ta thật thì cũng không nhất thiết phải thể hiện rõ ràng như thế cho ta thấy, trong việc này nhất định có gì đó kì quặc cổ quái.”
Câu này cũng còn có chút trình độ, coi như việc buôn bán bấy lâu nay nàng làm không uổng, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ.
Kì thực, từ câu nói này của nàng có thể nhận ra nàng không hề có hảo cảm đối với tên Đào công tử kia, giống như vừa nãy nàng đã nói, nàng thuộc về Tiêu gia, chỉ cần là những việc có lợi đối với Tiêu gia thì nàng sẽ làm tất cả, cho dù có phải hi sinh bản thân mình.
Lâm Vãn Vinh có đôi chút thương cảm cho đại tiểu thư, hắn thầm nghĩ cô nương này quả thật có phần khí khái, đáng tiếc là tính cách hơi kém nếu không rất đáng để kết giao bằng hữu. Kì thực điều này cũng không thể trách đại tiểu thư được, ai bảo hắn lần đầu tiên gặp mặt đã dùng lời lẽ hồ đồ để bắt nạt người ta. Lại còn bị bắt gặp dẫn biểu thiếu gia đi nhà thổ nữa kia chứ, đại tiểu thư có ấn tượng tồi tệ với hắn cũng là điều đương nhiên thôi.
“Kì thực, việc liên doanh như thế này chẳng qua chỉ có hai tình huống. Thứ nhất, đương nhiên là nói rất dễ nghe rồi. Gọi là có tiền mọi người cùng kiếm. Có thể có được tâm thái chí công vô tư như vậy đương nhiên là rất tốt rồi, ta tin rằng Đào công tử cũng tuyên truyền với đại tiểu thư như vậy. Vậy nhưng hắn rộng rãi như vậy, mang bốn phần cổ phần tặng cho Tiêu gia, cứ cho rằng hắn thực sự có ý với đại tiểu thư, lẽ nào hắn không sợ nhà còn lại bàn tán gì sao? Hơn nữa, ngộ nhỡ Tiêu gia đã nắm được bốn phần cổ phần đó rồi, đại tiểu thư nàng lại thả bồ câu của hắn thì làm thế nào chứ?”
Lâm Vãn Vinh tỉnh táo phân tích tình hình.
“Thả bồ câu của hắn? Cái gì gọi là thả bồ câu chứ?”
Hai người phụ nữ của Tiêu gia đều không thể hiểu nổi đồng thanh hỏi.
Lâm Vãn Vinh hối hận vỗ vỗ lên trán. Mẹ kiếp, lại phải làm nhà giáo nhân dân vinh quang một chuyến rồi. Đợi đến khi Lâm Vãn Vinh khó khăn lắm mới có thể giải thích rõ ràng được từ ngoại lai này, Tiêu đại tiểu thư mặt mũi đỏ bừng nói:
“Cái gì mà thả bồ câu chứ, chỉ có ngươi mới nói khó nghe như vậy thôi.”
Rõ ràng là những lời này của Lâm Vãn Vinh đã dẫn ra thâm ý của nàng, nàng cũng đã trải qua rất nhiều sóng gió. Nghĩ ngợi một lát, nàng bèn kiên định lắc đầu nói:
“Đào Đông Thành không phải có ý như vậy đâu. Ngươi hãy nói một khả năng khác đi.”
Lâm Vãn Vinh tán thành gật đầu nói:
“Một khả năng khác, chuyện liên doanh này kì thực chỉ là cái vỏ bên ngoài thôi, trên thực tế chỉ là một trò chơi kiêm diễn kịch thôi.”
“Diễn kịch ?”
Đại tiểu thư cau mày còn Tiêu phu nhân thì thở dài một cái.
“Khả năng này ta cũng đã suy nghĩ đến.”
Tiêu đại tiểu thư trịnh trọng nói:
“Kì thực ta và nương thân cũng luôn lo lắng vấn đề này. Vậy nhưng không thể tìm thấy mấu chốt ở đâu. Hắn cho ta nhiều cổ phần như vậy, cho dù chúng ta không làm gì thì hàng năm cũng có tiền lãi của bốn phần cổ phần rồi.”
Lâm Vãn Vinh không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại :
“Đại tiểu thư, giữa ba nhà các người phân phối vốn như thế nào vậy? À, nói đơn giản một chút chính là phân công công việc giữa các bên được sắp xếp như thế nào?”
Trong lòng đại tiểu thư có chút kì quái. Những thứ mà gia đinh này hiểu biết thật không ít, nàng thật thà trả lời:
“Sau khi hợp doanh, Tiêu gia chúng ta phụ trách công xưởng dệt và vải vóc, Hà gia phụ trách vận chuyển.”
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười nói:
“Vậy Đào gia phụ trách tiêu thụ phải không?”
“Sao ngươi lại biết chứ?”
Tiêu Ngọc Nhược kì lạ hỏi:
“Chúng ta thống nhất là tất cả hàng hoá đều do Đào gia thống nhất kinh doanh, sau đó dựa theo cổ phần để chia lợi tức.”
Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu nói:
“Đại tiểu thư của ta à, các người bị người khác giở trò mà vẫn không biết hay sao. E rằng nàng bị bọn họ lừa bán đi mà nàng vẫn đang ngồi đếm ngân phiếu đó.”
Tiêu Ngọc Nhược tức giận nói:
“Ngươi có ý gì vậy?”
Lâm Vãn Vinh không thèm để ý, hắn cười nói:
“Đại tiểu thư, nàng cho rằng buôn bán quan trọng nhất là gì?”
“Thành tín kinh doanh. (thành tín: thật thà, lương thiện)
Tiêu Ngọc Nhược không hề do dự trả lời.
Trời ơi, trả lời thật là chính xác nhưng đều là những lời thừa mà thôi.
“Đại tiểu thư, ta hỏi nàng là, khâu quan trọng nhất của việc buôn bán là gì, hoặc là nói bộ phận quan trọng nhất là bộ phận nào?”
Lâm Vãn Vinh dần dần gợi mở cho nàng. Thời đại này không có nhiều lí luận tiêu thụ như vậy, tuy đại tiểu thư kinh doanh đã nhiều năm nhưng chỉ là tự mình dò dẫm thử nghiệm mà thôi, Lâm Vãn Vinh đành phải làm thầy giáo một chuyến rồi.
Tiêu Ngọc Nhược dường như nghĩ đến một điều gì đó, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, nhìn Lâm Vãn Vinh nói:
“Ý của ngươi là….. kinh doanh?”
Tiêu đại tiểu thư này quả thật có chút tài năng. Cần phải biết ở thời đại này căn bản không hề có lí luận về “doanh tiêu” gì đó, tất cả các cửa hiệu đều là hình thức tiêu thụ tự phát chứ càng không nói gì đến doanh tiêu nữa. Doanh tiêu luôn là công đoạn mà không ai coi trọng, Tiêu đại tiểu thư không có tri thức lí luận sâu xa như Lâm Vãn Vinh mà có thể nghĩ đến điểm này đã là không dễ dàng gì rồi.
“Không sai.
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
“Chính là kinh doanh, cũng chính là tiêu thụ như chúng ta vẫn thường nói. Tiêu đại tiểu thư, có thể nàng vẫn chưa hiểu được uy lực của con đường doanh tiêu đâu. Nói khoa trương một chút, chỉ cần có một đội ngũ tiêu thụ tốt thì cho dù là một cục phân trong gian lều cỏ, sau khi đóng gói lại ta cũng có thể bán đi.”
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói.
“Thô tục.”
Sắc mặt Tiêu Ngọc Nhược ửng hồng nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, khẽ hừ mũi, nghe những phân tích của hắn đã khiến nàng có đôi chút hảo cảm rằng tất cả mọi nguy hiểm sẽ nhanh chóng tiêu tan. Tiêu phu nhân nãy giờ chỉ yên lặng lắng nghe hai người nói chuyện cũng có chút cảm phục.
Trời ạ, nói những lời thô tục trước mặt mỹ nhân cảm giác thật dễ chịu quá. Nhìn nét mặt vô cùng xấu hổ của hai mẹ con nàng mà Lâm Vãn Vinh thầm cảm thấy dương tự đắc.
“Mang tất cả việc kinh doanh giao cho Đào gia sao? Như vậy chính là đã giao sinh mệnh của mình cho người khác rồi. Quy mô làm ăn của tên Đào Đông Thành đó tuy lớn tốc độ phát triển nhanh nhưng trong mạng lưới doanh tiêu thì trong một thời gian ngắn rất khó có thể hoàn toàn thành lập được, làm sao có thể theo kịp với sự khổ tâm kinh doanh bao nhiêu năm nay của Tiêu gia chứ? Đào gia nắm được quyền kinh doanh là có thể danh chính ngôn thuận lợi dụng nguồn vốn của Tiêu gia để mở rộng thực lực của mình, thậm chí có thể thay thế các người luôn đó. Một khi huỷ bỏ liên doanh thì mạng lưới doanh tiêu của Tiêu gia đã sút kém đi mất rồi, đến lúc đó nàng lấy gì để cạnh tranh với Đào gia đây? Đại tiểu thư của ta ơi, sách lược liên doanh này nói khó nghe một chút thì chính là tự chặt chân tay, tự phế võ công để cho người khác thôn tính mình mà thôi.
Phân tích cả ngày trời, cuối cùng cũng nói đến trọng tâm rồi, Lâm Vãn Vinh thở dốc thầm nghĩ, mẹ kiếp, kể cho tiểu nha đầu nghe mười câu chuyện cũng không mệt như vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/04/2017 00:36 (GMT+7) |