Nói đến chuyện của Tiếu Thanh Tuyền, Lâm Vãn Vinh cảm giác chính mình cũng có chút trách nhiệm. Hôm đó Xảo Xảo bị bệnh, hắn không kịp nói chuyện của Tiểu Thanh Tuyền với nàng. Không nghĩ rằng tới hôm nay, ai dè Tiêu Ngọc Nhược lại ra a tay nói xấu trước.
Nhìn Xảo Xảo nước mắt càng lúc càng rơi như mưa, Lâm Vãn Vinh lại nổi một phen thương yêu, ôm lấy nàng nói:
– Nha đầu ngốc, không phải đại ca không muốn nói cho nàng, chỉ là trong chuyện này có quá nhiều uẩn khúc, nói mấy ngày mấy đêm cũng không xong. Đại tiểu thư nói không sai, Thanh Tuyền đúng là thê tử của ta, nhưng không phải nàng nhập môn sớm hơn sao?
Xảo xảo ngẩng đầu lên, ngây người nói:
– Ta nhập môn lúc nào vậy?
Lâm Vãn Vinh chỉ vào cái rốn mình nói:
– Nhập cửa này sớm hơn.
Tuy còn chút lo âu nhưng Xảo xảo vẫn hoan hỉ, chịu thua mấy lời ngon ý ngọt của hắn, mặt đỏ ửng lên.
Lâm Vãn Vinh nói tiếp:
– Xảo Xảo, chẳng lẽ nàng đã quên ngày ấy trong tửu lâu ta từng thề dưới vòm trời này, nếu ta phụ bạc nàng, ta liền…
Xảo Xảo chặn môi hắn, rơi lệ nói:
– Đại ca chàng đừng nói nữa, Xảo Xảo sai rồi.
– Xảo Xảo, nàng và Thanh Tuyền giống nhau, đều là người quan trọng nhất của ta trong thế giới này, ngày trước ta phát thệ là vì muốn nàng làm thê tử của ta. Chuyện của ta với Thanh Tuyền là phát sinh sau đó. Nếu nói về ngôi thứ, cô ấy phải gọi nàng một tiếng tỷ tỷ nữa.
Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay Xảo Xảo nói.
Xảo Xảo mặt cũng đỏ lên một chút, nhẹ giọng nói:
– Thanh Tuyền tỷ tỷ lớn tuổi hơn muội một chút, theo lý thì muội phải gọi nàng ấy là tỷ tỷ.
– Ha ha, đều như nhau, đều như nhau.
Lâm Vãn Vinh càng lúc càng đắc ý, hắn đang xem có nên thừa dịp kể luôn chuyện kia không. Đang định nói về Ngọc Sương cho nàng nghe thì Xảo Xảo lại nói:
– Đại ca, nghe nói chàng và nhị tiểu thư cũng…
Ta muốn khóc quá, đến việc này Tiêu Ngọc Nhược cũng nói là sao? Nha đầu này điên rồi, không phải nàng ta vẫn kiên quyết phản đối nhị tiểu thư cùng ta ở một chỗ đó chứ? Kể chuyện này với Xảo Xảo là có ý tứ gì đây?
Lâm Vãn Vinh bị Tiêu Ngọc Nhược làm cho hồ đồ, lúc thì nói không cho chạm vào muội muội của nàng ta, lúc thì tự mình nói việc này cho Xảo Xảo nghe. Cuối cùng con bé này muốn chơi trò gì đây? Mặc kệ là trò gì đi nữa, hắn chả còn cơ hội nào để nói về chuyện của Ngọc Sương nữa, phải thông suốt hết cho Xảo Xảo mới được.
Hắn liền giảng giải tóm tắt những việc của mình cùng với Thanh Tuyền và Ngọc Sương nói qua một lượt, Xảo Xảo nghe xong thở ra một hơi, u oán nói:
– Đại ca, Thanh Tuyền tỷ tỷ vừa có bản lãnh, vừa đối với chàng tình sâu ý trọng. Nhị tiểu thư vì chàng mà ngay cả tính mạng cũng không cần, chàng không thể phụ bạc các nàng ấy.
Lâm Vãn Vinh “ừm” lên một tiếng, Xảo Xảo nước mắt rưng rưng, khẽ nói tiếp:
– Thanh Tuyền tỷ tỷ cùng nhị tiểu thư đều là con nhà phú quý, xuất thân cao sang, lại có bản lãnh, Xảo Xảo số phận hẩm hiu, nào dám cùng các nàng ấy đua chen. Đại ca, sau này Xảo Xảo sẽ ở bên cạnh chàng làm nha hoàn, phục vụ chàng cả đời đã mãn nguyện lắm rồi.
Lâm Vãn Vinh nghe được vừa thương vừa giận: “Con nha đầu Tiêu Ngọc Nhược kia, khi không lại nói với Xảo Xảo làm cái gì? Ta bị ngươi hại chết thôi.”
Hắn vội vàng ôm lấy nàng:
– Xảo Xảo, con người của đại ca, nàng còn không biết sao? Cái gì mà phú quý với cả địa vị, căn bản chỉ là lời nói vô căn cứ, những người con gái trong thế giới này với ta không là gì cả, ta thích chỉ có nàng, không phải vì địa vị của nàng, nàng lại đi lo việc này làm gì chứ? Nếu không thì như vậy đi, sau này Thanh Tuyền, Ngọc Sương nhập môn, liền do nàng quản hai nàng ấy vậy là tốt rồi.
Xảo Xảo ngượng ngùng vội vàng khoát tay nói:
– Không, không, muội không làm đâu, hay là để họ quản ta thì tốt hơn, ta nhất định nghe lời hai vị tỷ tỷ nói.
Lâm Vãn Vinh trong lòng cười thầm, biết ngay con bé này sẽ nói như vậy, nhưng nha đầu này thật sự đáng yêu.
– Yên tâm đi, nàng là tiểu bảo bối của ta, ngoại trừ ta, không có ai có thể quản nàng.
Lâm Vãn Vinh thì thầm bên tai Xảo Xảo, mấy lời mật ngọt này đã khiến cho nàng quy hàng vô điều kiện, hạnh phúc ngả vào lòng đại ca.
Nghe Xảo Xảo sẽ ở lại tửu lâu, Lâm Vãn Vinh trút một hơi thật dài, đối phó với thiếu nữ thật không dễ dàng gì, tính ra nếu đánh nhau một trận với bọn phỉ Bạch Liên giáo còn ít tốn sức hơn.
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.cc/lam-van-vinh-quyen-2-full/
Xe ngựa dọc theo con đường tiếp đi về phía bắc, đi gần nửa canh giờ còn chưa tới nơi.
Không có Xảo Xảo làm bạn, Lâm Vãn Vinh không thể nhẫn nại, liền nói với hán tử đánh xe:
– Vị đại ca này quý tính là gì vậy?
Hán tử này chính là Cao nhân bảo vệ Lạc Viễn đêm qua, Lạc Mẫn có thể yên tâm để cho hắn một mình bảo vệ Lạc Viễn, chứng tỏ rằng thân thủ của người này cũng không đơn giản.
– Lâm công tử, tại hạ gọi là Cao Thủ.
Hán tử kia đáp.
“Cao Thủ”? Ta ngất đây, còn có người so với lão tử còn mặt còn dày hơn, tự phong mình làm “cao thủ”? Thật sự không thấy khó tin được.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Vị đại ca này, ta biết ngươi là “cao thủ” rồi, ta muốn hỏi tôn tính đại danh của ngươi, sau này ta phải xưng hô bằng gì?
Hán tử kia cười nói:
– Lâm công tử, chẳng đã nói rồi sao, ta họ Cao, tên Thủ, do chính phụ mẫu ban cho, tại hạ sửa không được khiến công tử chê cười.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn:
– Thật là thú vị, Cao Thủ đại ca, ngươi thật sự là “cao thủ”, bất quá, lệnh tôn cùng lệnh đường lại là cao thủ của cao thủ.
Đặt cho con mình cái tên như vậy thì cả đời chiếm tiện nghi, lão cha của hắn hẳn là cao thủ trong cao thủ.
Cao Thủ cười nói:
– Tại hạ đã sống hơn ba mươi năm rồi, cũng làm “cao thủ” trên ba mươi năm, ngày mai có mất tính mạng cũng đáng.
Câu chuyện khiến cả hai người ha ha cười lớn, Lâm Vãn Vinh đối với sự hào sảng của Cao Thủ kiêm “cao thủ” này cũng có chút hảo cảm, lập tức ra cửa xe, tới trước mặt hắn, cũng ngồi trên càng xe nói:
– Cao đại ca, ta ở trong thùng xe thấy thật vô vị, tới nói chuyện cùng người đây.
Cao Thủ thấy con người hắn hào sảng thẳng thắn, tuy là một tiểu gia đinh, nhưng cũng hợp với mình, liền sang sảng cười nói:
– Chỉ cần Lâm công tử không chê ta là kẻ thô kệch, tự nhiên ta rất hoan nghênh.
Lâm Vãn Vinh nhìn chiếc xe ngựa thẳng hướng đi, mở miệng hỏi:
– Cao đại ca, chúng ta phải đi tới đâu?
Cao Thủ nói:
– Lạc đại nhân nói ta đưa công tử tới cửa hạ thành bắc.
– Cửa hạ? Lạc đại nhân mời ta đi tới chỗ đó làm cái gì?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi
– Việc này ta cũng không biết, hay là công tử đợi lát nữa đại nhân tự nói vậy.
Cao Thủ cười nói.
Lâm Vãn Vinh biết Cao Thủ sẽ không nói cho mình biết, hoặc là căn bản hắn cũng không biết nguyên nhân, liền không hỏi nữa.
Nhìn Cao Thủ đánh xe quất ngựa, thủ pháp thật là thuần thục. Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
– Cao đại ca, huynh không chỉ có võ nghệ cao cường, mà có mã thuật cũng rất tài ba. Nếu ta đoán không sai, khẳng định đại ca không phải người của Kim Lăng.
Đây là thuần túy chỉ là nói nhảm, nghe giọng của Cao Thủ rõ ràng khẩu âm phương bắc, ngay cả kẻ điếc cũng biết hắn là người phương bắc.
Cao Thủ gật đầu nói:
– Không dám dối gạt công tử, quê tổ của ta chính là Hà Bắc Thương Châu.
– Thương châu? Là nơi rất tuyệt, quê hương của võ thuật, khó trách Cao đại ca công phu giỏi như thế.
Lâm Vãn Vinh vỗ mông ngựa quả là thần không biết quỷ không hay, Cao Thủ nghe được thật là thoải mái. “Thương Châu” trong kiếp trước của hắn đích thực nổi danh là quê hương của võ thuật, chỉ là không biết ở cái thế giới này có biến hóa gì không?
Cao Thủ cũng cao hứng nói:
– Lâm công tử cũng biết Thương Châu sao?
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu nói:
– Nơi nổi danh thế này, đương nhiên ta đã nghe nói qua, dân phương bắc dũng mãnh như hổ, giỏi võ thuật cùng cưỡi ngựa bắn tên, ta thấy Cao đại ca không chỉ giỏi võ nghệ lại còn tinh thông kỵ thuật, so với tinh kỵ của kỵ doanh Giang Tô chỉ huy sứ còn dũng mãnh hơn rất nhiều. Liền biết Cao đại ca nhất định là người phương bắc.
Cao Thủ cười khinh bỉ:
– Giang Tô bộ kỵ doanh? Bọn cua lột vỏ đó sao có thể so sánh với quân sĩ phương bắc chúng ta? Chỉ huy sứ Giang Tô, Trình Đức chỉ là kẻ ngu ngốc đần độn, nếu không phải có chỗ bợ đỡ, sợ là đã sớm bị phế truất rồi.
Lâm Vãn Vinh cố gắng cho tới bây giờ cũng không lỗ vốn, nói chuyện cùng Cao Thủ nửa ngày, vỗ mông ngựa vài câu, đã đổi được vài tin tức có giá trị, coi như là được đền bù.
Nghe Cao Thủ nói vậy, Lâm Vãn Vinh cười ha hả nhưng cũng không truy hỏi quá đáng, làm bộ tò mò nói:
– Cao đại ca, cái này là vì sao? Ta thấy Giang Tô bộ kỵ doanh đao thương sáng ngời, uy phong lẫm liệt, khí thế rất hùng tráng.
– Lâm công tử, thường dân chỉ nhìn vẻ nhiệt náo bên ngoài, kẻ hiểu biết nhìn tận bên trong. Trình Đức kia là kẻ ngu ngốc, có Thành vương gia là chỗ dựa, tại Giang Nam này tác oai tác quái, thủ hạ dưới tay có ba đội doanh binh (mỗi doanh binh khoảng 500 lính) chỉ là cái thứ bù nhìn không hơn, vương công đại thần bên trong cung đình đều biết, chứ không phải ta coi thường binh sĩ Giang Nam. Nếu nói về ngâm thơ đối câu, chúng ta không thể so với Giang Nam tài tử, nhưng nếu nói về xông trận giết địch, Giang Nam bộ doanh, kỵ doanh cũng chỉ có thể hù dọa mấy tên giặc nhép, nếu để cho bọn họ lên phương bắc chống đỡ Hồ nhân hung mãnh, sợ là chưa đầy một khắc đã sụp đổ. Huynh đệ chúng ta có câu nói: “tục trữ tố bắc địa du hồn quỷ, mạc đương giang nam tú tài binh”, chính là vì ý này.
Thành vương gia? Đó là người chống lưng cho Trình Đức sao? Thanh danh của Thành vương gia, hôm trước cũng đã nghe Lạc Viễn nói qua, nghe nói khi xưa hắn và đương kim Đại Hoa hoàng đế vì chuyện tranh ngôi vị nên có hiềm khích. Không nghĩ rằng người sau lưng Trình Đức là hắn.
Chà, Lạc lão hồ ly nhà ngươi, người ta có chỗ dựa sau lưng chính là vương gia có quyền thế của Đại Hoa, vậy sau lưng ngươi có ai chống đỡ? Đừng có hại ta nghe.
Cao thủ tên “Cao Thủ”, trước mặt Lâm Vãn Vinh cũng thành thấp thủ, vô tri vô giác bị hắn khai thác triệt để, nhưng vẫn ngu ngơ coi hắn như chỗ tâm giao, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: “Dụ gái, kết bạn, lão tử là bậc cao nhân, thiên hạ chẳng mấy người có thể so sánh được.”
Mặc dù Lâm Vãn Vinh cũng không tán thành quan điểm có tính chất kỳ thị, cực đoan của Cao Thủ, nhưng cũng không thể không thừa nhận hắn nói có chút đạo lí. Nam văn bắc vũ đây là truyền thống, binh sĩ Giang Nam chiến lực đích xác chênh lệch so với quân sĩ phương bắc, cũng khó trách lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Tuyền thì giọng nàng lại cảm khái như vậy.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Người chẳng phân biệt già trẻ, bất luận nam bắc đều là đồng bào Hoa Hạ chúng ta, toàn dân chống lại Hồ Lỗ, tại sao lại phân chia ra nam bắc.
Cao Thủ ha hả cười to nói:
– Lâm công tử, lời này của ngươi nói quá đúng, ngươi ở trong thành Kim Lăng nhưng không giống với tài tử thư sinh Giang Nam, lại có bản lãnh hào sảng, khó trách Lạc đại nhân coi trọng ngươi như thế.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, giả vờ lơ đãng nói:
– Vậy thì người đối đãi với ta như người phương bắc. Phải rồi, Cao đại ca, ngày huynh phục vụ tại kinh sư, những đồng liêu của huynh ở đó thì người phương bắc nhiêu hơn hay người phương nam nhiều hơn?
– Năm xưa, khi ta ở kinh sư, người phương bắc chiếm tuyệt đối, trong cung đại đa số hộ vệ đều là…
Hắn nói đến đây, đột nhiên cả kinh nói:
– Lâm công tử, ngươi…
Hắn cũng không tính là quá ngốc, Lâm công tử này nửa ngày vòng vo, cũng chỉ vì khiến mình tự nói ra, hắn cười khổ nói:
– Lâm công tử, ta là người phương bắc, việc chém giết có chút nắm chắc, chỉ là nói đến tâm kế thì kém người khá xa.
Lâm Vãn Vinh cũng không thèm để ý lời châm chọc của hắn chút nào. Ha ha cười vỗ vai hắn nói:
– Cao đại ca chớ để ý, kỳ thật ta sớm biết rằng huynh là hộ vệ của hoàng thượng, ta cùng với Lạc đại nhân còn có cái gì không thể nói, huynh thấy có đúng hay không?
Đây chỉ là mấy lời gian trá, câu nào của Lâm Vãn Vinh cũng ẩn chứa đầy cạm bẫy, lại ngầm đổ hết tội lỗi lên Lạc Mẫn, Cao Thủ lọt vào vô số lần cũng hề hay biết. Nếu Lạc Mẫn ở đây, nghe Lâm Vãn Vinh nói mấy lời này tất nhiên sẽ nhảy dựng lên chửi bới: “ngươi đúng là tiểu hồ ly.”
Thấy Lâm Vãn Vinh nói thế, nghĩ chắc là Lạc Mẫn đã sớm nói cho hắn, Cao Thủ lập tức liền thừa nhận nói:
– Lâm công tử quả thật lợi hại, năm xưa ta chính là một trong những hộ vệ bên cạnh hoàng thượng, sau khi Lạc đại nhân đến Kim Lăng này hoàng thượng liền phái chúng ta đi cùng.
Lâm Vãn Vinh hít vào một hơi, xem ra những lời Lạc Viễn nói hôm nay không phải là giả. Lạc Mẫn lão đầu quả thật tâm phúc được sủng ái của hoàng thượng, nhưng cho dù ngươi là quyền thần, muốn cùng đấu Thành vương gia, vẫn còn thiếu chút nữa a, lão Lạc, ngươi chắc có chỗ dựa nào khác.
Lâm Vãn Vinh liền không dùng tâm kế nữa, cùng Cao Thủ nói chuyện trên trời dưới đất, hai người đều giao du rộng lớn, kiến thức phong phú. Lâm Vãn Vinh tán gẫu về chuyện người Hồ, thiên văn địa lý, cảnh tượng núi sông, thao thao bất tuyệt. Cao Thủ đối với hắn càng thêm bội phục, Lâm công tử này không chỉ biết lừa đảo, nguyên lai thật sự có chút lịch duyệt, thật đáng kết giao.
Lộ trình của chuyến xe ngựa này thật dài, Lâm Vãn Vinh cũng không để ý lắm. Lần này đối với hoàn cảnh của Lạc Viễn và Trình Đức có thêm nhiều kiến giải, thu hoạch rất lớn.
Hắn còn đang trầm tư, chợt nghe Cao Thủ hô lớn:
– Lâm công tử, chúng ta tới rồi.
Lâm Vãn Vinh vội vàng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp đánh giá, đã nghe được thanh âm thánh thót của một người:
– Lâm đại ca, người đã đến rồi!
Hắn nghe tiếng nhìn lại, liền thấy một nữ tử xinh đẹp đứng ở cách đó không xa, mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, người dong dỏng cao, thân hình thon thả, tựa như tiên tử xuất trần. Khuôn mặt điểm nụ cười điềm tĩnh nhìn mình, dáng vẻ rất thân quen, đúng là Kim Lăng đệ nhất nữ nhân tài tử Lạc Ngưng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/04/2017 00:36 (GMT+7) |