Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 2 » Phần 67

Lâm Vãn Vinh - Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 67

Biết chuyện nhị tiểu thư về phủ, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, cuộc hẹn với nhị tiểu thư hôm ấy đang đến lúc cao trào thì bị đại tiểu thư phá mất, hôm nay về phủ vẫn chưa đi gặp Ngọc Sương, phải đối xử với thâm tình của nàng ta thế nào đây?

Nghĩ vậy, hắn liền giữ tay một nha hoàn đi qua đấy, hỏi:
– Vị tỷ tỷ này, nghe nói nhị tiểu thư đã trở về, tỷ tỷ có thể cho ta biết nàng đang ở đâu không?

Nha hoàn kia trả lời:
– Tam ca, nhị tiểu thư đang ở trong viện của phu nhân.

Chỗ của đại tiểu thư và nhị tiểu thư hắn đều biết, có điều nơi ở của phu nhân thì hắn gần như chả bao giờ đến đó cả, do không quen thuộc đường đi nên hắn mất cả nửa ngày mới tìm được đến nơi.

Đây là một độc viện tương đối yên tĩnh, do đây là nơi ở của phu nhân nên chỗ này chỉ có nha hoàn, ngay cả người gác cửa cũng là một nha đầu, gia đinh lẫn chó đực cũng bị cấm vào đây.

Nói về chuyện thâu hương trộm ngọc, Lâm Vãn Vinh có kinh nghiệm đầy mình. Hắn rút từ trong người ra một thỏi bạc, ba một tiếng, nhẹ nhàng ném xuống cách nha đầu kia hai, ba mét.

Nha hoàn kia nghe thấy có tiếng động lạ liền tìm kiếm xung quanh, bỗng thấy cách chỗ mình không xa có một thỏi bạc, nàng ánh mắt sáng ngời, nhìn ngó xung quanh không thấy ai liền nhanh chóng tiến về phía thỏi bạc, nhặt nó lên giấu trong lồng ngực. Lâm Vãn Vinh nhân lúc này lẻn vào trong viện.

Hắn tiến vào trong viện thấy hai sương phòng ở phía đông và phía tây đều treo đèn lồng chiếu sáng, nha hoàn liên tục đi lại. Lâm Vãn Vinh tựa sau một thân cây, tim đập loạn lên, mẹ nó, đây là chỗ của chị em, nếu lỡ bị phát hiện, sợ rằng họ sẽ thả chó ra thịt lão tử lắm.

Hai bên đều có đèn, đi sang phía đông hay phía tây đây? Lâm Vãn Vinh do dự một chút, từ trước đến nay, phòng chính hầu hết tập trung ở phía đông, vậy đi về phía đông trước. Hắn rón rén đi được hai bước, nấp sau một cây tùng, chỉ thấy vài nha hoàn đang mang nước nóng đến một gian phòng nhỏ.

Lâm Vãn Vinh theo đám nha hoàn tiến về phía căn phòng kia, tiện thể ghé đầu vào nhìn vô, vừa thoáng lướt qua đã như bị đông cứng, ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ.

Thuận mắt nhìn qua khe hở của cánh cửa quên cài khóa đó thì thấy một nửa thân người trong thùng nước tắm. Đó là một nữ tử khỏa thân ngồi thẳng, nhưng bị thân thùng gỗ che đi mất một nửa thân thể, cũng là lộ ra bên ngoài chưa đến nửa tấm lưng.

Trong hơi nước bốc lên, làn tóc đen búi cao, chiếc cổ trắng ngần, da thịt mịn màng bóng loáng, tựa như một khối ngọc tuyệt đẹp vậy. Nàng đang nhẹ nhàng kì cọ đôi bờ vai, lộ ra tấm lưng mỹ lệ mịn màng. Một vài nha hoàn đang không ngừng tới lui, chuyển nước nóng mới đun đổ vào trong thùng nước tắm.

Không nhìn thì thật đáng tiếc, được miễn phí, ai chẳng muốn nhìn. Tiêu phu nhân này dưỡng da thật khéo, cũng không biết có bí quyết gì không. Lâm Vãn Vinh phải khó khăn lắm mới dời được ánh mắt đi. Mẹ nó, thật là may mắn, đi trộm hương thì lại lạc tới nơi này, không ngờ ngay vào lúc Tiêu phu nhân đang tắm.

Vô lễ, cấm nhìn! Vô lễ, cấm nhìn! Hắn thầm nhắc câu châm ngôn bốn chữ này, nhưng một lúc lâu ánh mắt vẫn không chịu từ bỏ chuyển đi. Đấu tranh tâm lý cả một lúc lâu, Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi trên trán, thu lại tư tưởng hỗn loạn, rồi lén lút đi về phía sương phòng mé tây.

Ngụ tại mé đông là phu nhân, vậy sống ở phía tây hẳn là Nhị tiểu thư rồi.

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng đi đến tây phòng, thấy nha hoàn ở đây không nhiều, cũng cực kỳ yên tĩnh, liền biết nơi đây nhất định là chỗ cư ngụ của Nhị tiểu thư

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nói không ra lời, đêm nay chắc phải diễn một vở “Tây Sương Ký” rồi, mặc dù không có Hồng Nương, nhưng không phải vẫn còn có Oanh Oanh sao. Bảo ả Hồng Nương luôn cản trở xuống địa ngục đi. Lão tử đang muốn làm lang quân Tây Sương.

Sương phòng yên tĩnh không có tiếng động nào, cũng không biết Nhị tiểu thư có ở bên trong không. Lần này, Lâm Vãn Vinh tự biết thận trọng. Trước tiên xuyên một lỗ nhỏ tại cửa sổ để nhìn vào bên trong. Đèn nến lấp lóe, một thân hình yểu điệu, khoác trên người một bộ đồ lụa trắng, ngồi trước bàn thờ thần linh, trong tay cầm tờ giấy, cũng không biết đang nhìn cái gì, trên mặt còn thoáng lộ ý cười, không phải là Nhị tiểu thư thì còn ai vào đây.

Nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, Lâm Vãn Vinh liền đi tới nhẹ nhàng đẩy cửa, không ngờ cánh cửa đã từ từ mở ra. Phòng này là ở trong phu nhân viện, qua lại đều là nha hoàn và người hầu nữ, nên việc không khóa cửa có thể hiểu được, như vậy không phải là tạo thuận tiện cho ta sao? Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ trong lòng, rồi tiện tay đóng cánh cửa lại.

Hắn đã vào trong phòng, nhưng Nhị tiểu thư vẫn chưa nghe thấy động tĩnh, vẻ mặt chăm chú nhìn vào cái vật gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười. Lâm Vãn Vinh rón ra rón rén đi tới phía sau nàng, thấy được trong tay nàng cầm một bức họa. Trên đó vẽ một người, nhìn khá đẹp trai, áo xanh quần ngắn, đai nghiêng mũ chỉnh, đang nhe răng trợn mắt, vẻ mặt lén lút, vừa nhìn là biết không phải là người đứng đắn.

Trời ạ, là ai vẽ cái này, dám vẽ ta thành cái bộ dáng đó, có còn muốn cho ta vác mặt đi gặp người khác nữa hay không đây? Lại còn rơi vào trong tay Ngọc Sương, như thế này không phải đã phá hư hình tượng đẹp đẽ anh tuấn đĩnh đạc của ta rồi ư?
Lâm Vãn Vinh tức giận trong lòng. Hắc cười hắc một tiếng:
– Nhị tiểu thư, nàng đang nhìn cái gì thế?

Tiêu Ngọc Sương nghe bên tai có người nói chuyện, trong lòng cả kinh, vội vàng cuộn bức họa lại, bối rối:
– Không có, không có gì.

Đợi khi nghĩ tới, không ngờ thanh âm kia là của nam tử, hơn nữa lại rất quen thuộc, nàng càng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, thấy người trong bức họa đang đứng trước mặt mình.

Tiêu Ngọc Sương vừa thẹn vừa mừng nói:
– Lâm Tam, sao chàng tới đây?

– Ta đến thăm nàng mà.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của nàng hỏi:
– Mới rồi nàng nhìn cái gì vậy?

Tiêu Ngọc Sương ngượng ngùng rút tay lại, cúi đầu xuống, trên mặt hồng hồng ửng lên:
– Không, không có nhìn bức hình của chàng.

Lâm Vãn Vinh hận không được cười ra một tiếng lớn, tiểu nha đầu này, thật sự là quá đáng yêu. Chỉ là thấy nàng không cho mình nắm cánh tay nhỏ bé của nàng, trong lòng ít nhiều cũng có phần bất ngờ, làm sao mới hai ngày không gặp lại mà đã xa lạ vậy.

– Lâm Tam, sao chàng tới đây?
Tiêu Ngọc Sương nhỏ giọng hỏi.

– Nhớ nàng, thì ta tới thôi.
Lâm Vãn Vinh nói xong, lại muốn đi cầm tay của nàng.

Tiêu Ngọc Suơng đương nhiên hiểu tâm tư của hắn, cúi đầu e thẹn nói:
– Tỷ tỷ ta nói, nữ nhân chúng ta cần cẩn thận, với nam tử phải giữ khoảng cách, rằng không thể để cho chàng nắm tay ta, cũng không thể để cho chàng muốn làm gì thì làm. Tỷ nói, như vậy nữ tử chúng ta sẽ ít bị thiệt thòi hơn.

Lâm Vãn Vinh hoàn toàn choáng váng, Tiêu Ngọc Nhược này, toàn dạy những thứ không tốt, như thể là đã sửa soạn sẵn những lời này để phá ta, ta mà là người tùy tiện như vậy ư? Bây giờ thì tốt rồi, đã biến một tiểu cô nương nhiệt tình như lửa, trở thành dè dặt như thế, đau lòng, thật là đau lòng mà.

Lâm Vãn Vinh mặc kệ nàng, kiên quyết nắm chặt tay nàng nói:
– Tỷ tỷ nàng nói rất đúng, nhưng lời đó chỉ dành cho người ngoài, không phải đối với ta. Hai người chúng ta đã từng sinh tử hoạn nạn có nhau, còn dùng lễ nghi khách khí như vậy làm gì?

Tiêu Ngọc Sương nhẹ nhàng ừ một tiếng, khuôn mặt thoáng hiên vẻ xấu hổ:
– Ta cũng đã nói cho tỷ tỷ rồi, nhưng tỷ tỷ bảo, tỷ dạy ta những lời này, là để chuyên dùng phòng bị chàng.

Trời ạ, Lâm Vãn Vinh muốn hộc máu, uổng công ta vừa rồi còn cảm ơn sâu sắc đối với Đại tiểu thư, không ngờ rằng nàng nghĩ ta như vậy. Ta không phải là sắc lang, phòng bị ta làm cái gì.

Hắn giữ chặt cánh tay nhỏ bé của Ngọc Sương, đổi chủ đề:
– Vậy nàng có thích cho ta cầm tay nàng hay không?

Mặt Tiêu Ngọc Sương đỏ rực, cúi đầu nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhưng lại thu tay của mình trở về:
– Tỷ tỷ nói, chỉ sau khi thành thân thì nam nữ mới có thể cầm tay nhau, chúng ta vẫn chưa có….

Sắc mặt nàng đỏ bừng, không nói nên lời.

Lâm Vãn Vinh than vãn một tiếng trong lòng, Đại tiểu thư này, thật là biết cách tẩy não a, chỉ có vài ngày, đã khiến cho Tiêu Ngọc Sương hoạt bát của ta biến thành một tiểu thư khuê các tuân thủ lễ nghĩa rồi, cô ta không đi làm giảng viên chính trị thì thật là quá đáng tiếc à.

– Ngọc Sương, vậy nàng có nhớ tới ta không?
Lâm Vãn Vinh không thể làm gì khác hơn là tiến lên một cách từ từ, vốn nghĩ rằng câu chuyện buổi tối hôm nay sẽ tốt đẹp, không ngờ đã đổi thành bị một gậy vào đầu, thật là trời cao cố ý làm khó a.

– Nhớ!
Nhị tiểu thư nhẹ nhàng nói. Lần này Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng, dùng một ít sức mạnh, tiểu nha đầu rút không được, liền để mặc cho hắn nắm tay, trên mặt ánh lên một màu hồng xinh đẹp.

– Vậy ban ngày, trong khi niệm kinh thư nàng có nhớ đến ta hay không?

– Nhớ!

– Buổi tối trong khi ngủ có nhớ đến ta hay không?

– Nhớ!

– Vậy nàng nguyện ý nghe lời ta hay là muốn nghe lời tỷ tỷ nàng?

Vấn đề này đã làm khó cho Nhị tiểu thư, nàng nhíu mày, khẽ nói:
– Lâm Tam, lời của hai người, ta đều nghe, vậy được chứ?

– Ta muốn cầm tay nàng, tỷ nàng lại không cho ta cầm tay nàng, vậy nàng nghe ai?
Lâm Vãn Vinh lòi ra đuôi hồ ly.

Mặc dù hiện tại Nhị tiểu thư đã trở nên dè dặt, nhưng không có trở nên khờ dại, lập tức yêu kiều hừ một tiếng:
– Chàng là người xấu, hiện giờ đã cầm tay rồi. Nhưng lại còn hỏi ta nghe lời ai? Chàng cố tình khi dễ ta mà.

Vài lời này của Nhị tiểu thư, đã khôi phục lại phần nào bộ dáng hoạt bát, Lâm Vãn Vinh mừng rỡ trong lòng, cười hắc hắc:
– Ta không có khi dễ nàng à, chủ yếu là vì nàng bị Đại tiểu thư dạy thành người khác, ta mới uốn nắn lại nàng một chút mà thôi.

Tiêu Ngọc Sương bĩu môi:
– Ta nhận thấy tỷ tỷ nói đúng. Tên bại hoại chàng chỉ chuyên môn khi dễ ta, ta nên đề phòng chàng, hi hi…!

Đây mới đúng là Tiểu Ngọc Sương tươi trẻ hoạt bát của ta chứ, cám ơn trời đất, cám ơn người, Lâm Vãn Vinh cảm động muốn khóc, giữ chặt cánh tay nhỏ bé của nàng:
– Nhị tiểu thư, cuối cùng nàng đã trở lại với chính mình rồi.

– Chàng chớ nói bậy, ta vẫn luôn là ta, từ trước tới giờ đều chưa từng thay đổi.
Ngọc Sương dũng cảm nắm lấy cánh tay to lớn của hắn. Nhẹ nhàng cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ nhắn.

Lâm Vãn Vinh cười hỏi:
– Mỗi ngày nàng đều ở trong miếu niệm kinh có khổ hay không?

– Không khổ, chỉ có điều không được gặp chàng thôi.
Vành mắt Tiêu Ngọc Sương đỏ lên:
– Hôm nay trở về, vốn tưởng chàng ở trong phủ, đi tìm cả một ngày trời, nào ngờ ngay cả cái bóng của chàng cũng không thấy, cái đồ bạc bẽo chàng…

Loạn rồi, loạn rồi, từ lúc nào Nhị tiểu thư đã học được ba chữ này, không lẽ là do Đại tiểu thư dạy nàng?
Lâm Vãn Vinh vội vàng dỗ dành nàng:
– Ta cũng không biết hôm nay nàng hồi phủ a. Nàng cũng biết đấy, chuyện vặt vãnh của ta rất nhiều, nhưng dù cho có bận rộn tới đâu, ta cũng vẫn luôn nhớ tới nàng mà.

Nhị tiểu thư tuổi trẻ hoạt bát, làm sao chịu được những lời không biết xấu hổ đến cùng cực này. Lập tức cúi mặt xuống, mặt đỏ bừng bừng, tim đập thình thịch, thình thịch một cách loạn xạ.

Dỗ dành tiểu nha đầu này, là việc dễ như bỡn đối với Lâm Vãn Vinh, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nhỏ bé của nàng:
– Là ai dạy nàng nói ‘đồ bạc bẽo’ vậy? Đại tiểu thư à?

Tiêu Ngọc Sương đỏ mặt, vội vàng nói:
– Không phải đâu, làm sao tỷ tỷ có thể nói với ta những lời này được, là ta xem trong sách vở.

– Xem sách? Xem sách gì?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:
– Nàng ở tại Tê Hạ Tự, không phải là mỗi ngày đều đọc kinh phật ư?

Nhị tiểu thư cười khanh khách:
– Ai nói với chàng mỗi ngày ta đều xem kinh phật? Thật là ngốc. Chỉ có buổi sáng sớm và buổi chiều là niệm kinh, những lúc khác thì có thể đọc sách. Chàng lại không đến gặp ta nên ta phải mượn mấy quyển sách hỗn tạp để giải buồn thôi.

Lâm Vãn Vinh hiểu ra, Nhị tiểu thư này nhàn rỗi không có việc gì làm nên đọc vài cuốn sách, có lẽ chính là cái loại sách vớ vẩn tình tình ái ái kiểu “Tây Sương kí”. Tiểu nha đầu này đã qua cái tuổi hoa mười sáu rồi, đang lúc dậy thì, xem những tiểu thuyết tình yêu cũng có thể hiểu được.

– Nhị tiểu thư a, đợi ta có thời gian rảnh, ta viết tặng nàng vài cuốn, so với mấy quyển sách linh tinh gì đó mà nàng xem còn hay hơn nhiều.
Lâm Vãn Vinh trân tráo nói. Cái này cũng không phải là khoác lác, những cố sự mà hắn kể, có cái nào mà không phải là tác phẩm kinh điển? Dỗ dành một tiểu nha đầu, tự nhiên là rất dễ dàng.

Nhị tiểu thư vui vẻ nói:
– Tốt a, tốt a! Lâm Tam, chàng hãy đem những cố sự mà chàng kể cho ta chép lại một lần đi, ta rất thích.

Nhưng lập tức nàng lại nghĩ đến điều gì đó, nói tiếp:
– Mà không cần đâu, chàng hãy đọc, để ta chép lại.

Tiểu nha đầu này biết Lâm Vãn Vinh viết bút lông rất tệ, nên nghĩ tới mặt mũi cho hắn, mới đổi thành do nàng tự mình chấp bút. Lâm Vãn Vinh cười ha ha một tiếng, tiểu nha đầu thật là đáng yêu quá đi.

– Được rồi, Nhị tiểu thư, bức họa nàng nhìn vừa nãy là vẽ ai vậy? Anh tuấn như vậy, đĩnh đạc như thế, ta cảm thấy rất giống ta? Là nàng vẽ ư?
Lâm Vãn Vinh trơ mặt nói.

Tiêu Ngọc Sương khanh khách cười duyên:
– Hừ, đồ tự mãn chàng. Hình đó không phải là chàng, đó là một người xấu, một người xấu nhất trong những người xấu.

– Người xấu cũng có thể đẹp trai đến vậy ư? Thật là không có công bằng mà.
Lâm Vãn Vinh giả vờ cả kinh nói.

Khuôn mặt nhỏ bé của Nhị tiểu thư hồng lên, nắm tay khẽ đánh lên người hắn:
– Cái đồ đáng ghét chàng chết luôn đi!

Nói chán ghét, chính là yêu thích, đạo lý này thật đơn giản dễ hiểu. Lâm Vãn Vinh giữ nắm tay nhỏ nhắn đó lại, hôn lên má nàng một cái, cười nói:
– Là nàng vẽ ư?

Nhị tiểu thư hoảng hốt kêu lên một tiếng a, xấu hổ hừ nói:
– Chàng là người xấu, lúc nào cũng khi dễ ta. Bức họa chính là do ta vẽ. Có gì sao?

– Không có gì mà.
Lâm Vãn Vinh cười khổ
– A, vốn hiểu hình ảnh chân thật của mình, đáng lẽ phải cao hơn một chút, anh tuấn hơn một chút, và chính trực hơn một chút.

Nhị tiểu thư che cái miệng nhỏ nhắn lại, vừa e thẹn vừa buồn cười:
– Hừ, bộ dạng chàng tốt như vậy sao? Ta thích họa như vậy đấy, ai bảo chàng không đến gặp ta. Ta hận chàng muốn chết.

Chết rồi, chết rồi, Nhị tiểu thư mà càng như thế này thì sẽ càng câu dẫn trái tim đang ngứa ngáy của lão tử mất. Mẹ kiếp, vài ngày không có tán gái, không ngờ đã trở nên yếu kém như vậy. Lâm Vãn Vinh âm thầm sám hối.

Nhị tiểu thư thần sắc ôn nhu hơn rất nhiều, nhẹ nhàng nói:
– Lâm Tam, ở trong mắt ta, chàng chính là cái loại bại hoại thích khi dễ người ta. Mỗi ngày ta đều nghĩ tới việc chàng đã khi dễ ta như thế nào, trong lòng vừa giận, lại vừa thích. Nhưng gặp được chàng, dù cho có phải lấy mạng ta để đổi lấy mạng chàng, ta cũng không hối hận.

Lâm Vãn Vinh nhận ra hành động tán gái của buổi tối hôm nay đã hoàn toàn thất bại. Nhị tiểu thư khờ khạo, hồn nhiên, nhưng toàn nói ra những lời thấm tận tim gan. Đêm nay gái không tán được mà ngược lại còn bị gái tán.

Nhị tiểu thư nhẹ nhàng dựa sát vào trong lồng ngực hắn:
– Lâm Tam, chàng sẽ vĩnh viễn đối với ta như vậy chứ? Tỷ tỷ nói, lời thề của nam nhân đều là giả dối.

Trời ạ, như thế này không phải là làm khó ta ư. Nếu ta không thề, nhất định nàng sẽ thương tâm trong lòng. Nhưng ta phát thệ rồi, tỷ tỷ nàng sẽ nói một câu gạt bỏ. Lâm Vãn Vinh là người thông minh, đương nhiên biết lựa chọn như thế nào. Cho dù là người đàn bà khôn ngoan nhất cũng thích lời nói dối, huống chi lão tử còn nói lời thật tâm.

– Ngọc Sương, ta sẽ vĩnh viễn yêu thương chăm sóc…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/04/2017 00:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hàn Lập – Quyển 21
Quầng sáng mờ từ từ tản ra, trên đỉnh núi bỗng nhiên xuất hiện thêm một thân ảnh nữ tử mặc vũ y màu ngũ sắc. Cô gái có làn da trắng như tuyết, xinh đẹp tuyệt trần, đúng là nữ tử Diệp gia tu vi Hợp Thể kỳ. “Quả nhiên là Diệp tiên tử, bất quá là tiên tử mới vừa tới nơi hay đã...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Quan Trường – Quyển 17
Khoảng 11 giờ đêm, Tiêu Ngũ về đến thành phố Lỗ. Kỳ thật với tốc độ bình thường, Tiêu Ngũ hẳn sẽ sớm trở lại. Nhưng Dương Uy đi đến nửa đường đột nhiên đề nghị đi đường vòng. Tiêu Ngũ còn suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy đề nghị khả thi, cũng đồng ý. Dù sao an toàn là trên hết...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Dương Thần – Quyển 10
Lời nói của Dương Thần, không những gợi lên hứng thú của toàn bộ khách ở đây, mà cũng khiến Lâm Nhược Khê lại một lần nữa chớp mắt. Vốn dưới sự tôn lên của bộ áo cưới, cô đã đẹp đến mức không giống người phàm trần. Giờ phút này, lông mi chớp chớp nhìn chằm chằm Dương Thần...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân