Trải qua một đêm nghỉ ngơi an tĩnh, sức lực của hắn đã khôi phục rất nhiều, ngồi dậy đưa mắt nhìn bốn phía thì đã thấy một thân người xinh đẹp đang tựa ở bên giường, đôi mắt yêu kiều long lanh nhìn hắn mỉm cười.
– Oaaa…
Lâm Vãn Vinh kêu to một tiếng, nhích vào phía trong giường nói :
– Tỷ tỷ, người muốn làm cái gì?
– Tỉnh rồi à?
An Bích Như tựa như không nghe thấy lời hắn, kéo góc chăn đắp cho hắn, mỉm cười :
– Ta còn có thể làm gì, là trị thương cho ngươi đó.
– Trị thương cũng chẳng cần mới sáng sớm đã trông coi bên giường a, sẽ dọa chết người ta đấy tỷ tỷ !
Lâm Vãn Vinh thở ra.
– Lá gan của ngươi nhỏ như vậy sao? Nói đùa thôi! Bây giờ mới là thật… nằm sấp xuống!
Trong tay An Bích Như kẹp hai cây ngân châm, mỉm cười hạ lệnh, cây châm dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng rực rỡ lấp loáng chói mắt.
– Nằm sấp xuống làm gì? Nam nhân trong khi làm chính sự sao phải nằm sấp… đầu hàng, đầu hàng a, sợ người rồi…
Thấy vị sư phụ tỷ tỷ giơ cao ngân châm làm bộ muốn đâm tới, Lâm tướng quân thành thành khẩn khẩn chọn hướng, xoay người, đưa ra cái lưng trơn nhẵn cho An Bích Như.
An Bích Như sắc mặt trịnh trọng, hạ thủ như bay, trong nháy mắt, vô số ngâm châm đã cắm trên lưng hắn.
Ngân châm kia nhìn có vẻ lạnh lẽo, sau khi đâm vào người, lại cảm thấy một cỗ hỏa nhiệt, dẫn máu lưu thông khắp người hắn, toàn thân tự nhiên thư thái, thương thế lại tốt lên mấy phần.
Bàn tay của An Bích Như khe khẽ vỗ lên lưng của hắn, cảm giác thật mềm mại láng mịn, khiến cho các tế bào thần kinh toàn thân được một dịp nhộn nhạo, Lâm Vãn Vinh thoái mái ‘hừ’ một tiếng, mọi lỗ chân lông như thông thoáng hẳn, mặt lộ vẻ hài lòng.
An Bích Như lại nghĩ hắn đau đớn, nói:
– Kêu cái gì, nếu chẳng phải Tiên Nhi xin ta, ta chẳng tốn công phu giúp cho ngươi, phí công phí sức. Đã vậy lại còn đưa luôn đồ đệ cho ngươi, ta làm vụ làm ăn này, thật quá lỗ vốn.
– Không lỗ, không lỗ!
Lâm Vãn Vinh nằm sấp trên gường, thoải mãi than dài, cười nói:
– Tiên Nhi là nương tử của ta, người là sư phụ tỷ tỷ, ta nuôi các ngươi cả đời, mọi người ở cùng một chỗ vui vui vẻ vẻ, khoái khoái hoạt hoạt, không có việc gì thì uống trà chơi ghép hình. Thật là thoái mái a!
An Bích Như khanh khách cười một chặp, trên mặt hiện lên một tia mê hoặc, khẽ vuốt ve trên lưng hắn. Giọng nói mang theo sự dụ hoặc vô hạn:
– Đệ đệ yêu quý, ngươi thật sự muốn nuôi ta cả đời sao, ái dà, ta thật cảm kích ngươi…!
Lâm Vãn Vinh lông tóc toàn thân đều dựng ngược lên, vị sư phụ tỷ tỷ này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi. Sao lại mê người như một tiểu cô nương vậy?
– Không cần cảm kích, không cần cảm kích. Nên làm thôi, ái dà…
Giữ lúc nói chuyện, lại cảm thấy trên lưng nhói đau, chính là An Bích Như nắm ngâm châm đâm sâu vào một ít.
Lâm Vãn Vinh cả người bủn rủn, mồ hôi trên trán đổ cuồn cuộn:
– Tỷ tỷ, ngươi sẽ không tính làm hại ta chứ? Hết rồi, sớm biết thế đêm qua đã động phòng với Tiên Nhi, không để cho nàng chưa được thưởng thức tiên cảnh nhân gian mà đã làm thân quả phụ.
An Bích Như cười sằng sặc:
– Học trò đệ đệ, những chủ ý quái quỷ của ngươi. Chớ cho rằng ta không rõ. Ở trước mặt ta, ngươi nên thành thật một chút, mấy ngày trước ta không giết ngươi, cũng không có nghĩa sau này ta không giết ngươi, nếu ngươi không phải với Tiên Nhi, ta cho ngươi một đao thành vạn đoạn, bẻ xương, đốt tro, ngươi phải nhớ cho kỹ. Tỷ tỷ ra tay, sẽ không lưu tình đâu…
– A a a…
Lâm Vãn Vinh gào to một tiếng, ngọc thủ của An Bích Như khẽ vung ra, liên tục cắm hai chiếc kim châm vào huyệt đạo của hắn, nàng ra sức rất nhiều, trên trán đã thấy mồ hôi ẩn hiện.
Sau cơn đau nhức, Lâm Vãn Vinh cả người lại càng dễ chịu, trọng thương tựa hồ tốt lên bảy tám phần, hắn ngạc nhiên nói:
– Sư phụ tỷ tỷ, không nghĩ tới người còn có thể xem bệnh a, cái mạng nhỏ này của ta coi như là do người cứu rồi, kể ra ta thật sự phải cảm tạ tỷ.
An Bích Như lau mồ hôi mỉm cười, thần tình quyến rũ vô cùng:
– Ngươi bớt mồm mép với ta đi, coi ta dễ lừa giống Tiên Nhi sao? Nếu không phải thấy người hôm đó vứt bỏ sinh tử cứu ta, ta đã sớm giết ngươi rồi.
Lâm Vãn Vinh Vinh sửng sốt một chút: “Cũng đúng a, lão tử với vị tỷ tỷ này, lẽ ra là địch nhân liều mạng sống chết mới phải, thế nào mà hôm nay quan hệ lại thành kỳ quái như vậy, nàng cũng không giết ta, thật sự là một mớ hỗn độn mạc danh kỳ diệu.”
An Bích Như rút ngân châm trên người hắn ra, nói:
– Qua hai ngày sau, ngươi có thể khỏi hẳn rồi. Cứu cái xác thối nhà ngươi, thật sự phí của ta không ít khí lực.
Lâm Vãn Vinh ngơ ngẩn hỏi:
– Tỷ tỷ, ngày đó ta thật sự chết rồi sao?
Hắn tự mình cũng cảm thấy kỳ quái, hôm đó giữa vạn pháo, hắn ý thức được đã che trên mình hai sư đồ nàng, đạn pháo nổ sau lưng hắn, trong tiềm thức của hắn, thời khắc đó, hắn đã chết rồi.
An Bích Như thấy thần sắc trống rỗng của hắn, cũng nhớ tới sự việc ngày ấy, cười nói:
– Sinh tử cũng chỉ trong khoảnh khắc. Ta vốn không nghĩ cứu mạng cừu gia ngươi, kẻ hèn hạ vô sỉ như ngươi, nếu là sống đến hết đời, cũng không biết sẽ hại thêm bao nhiêu người nữa, nhưng Tiên Nhi khổ sở cầu xin như thế, ta cũng chẳng thể trái ý nó. Đó là tạo hóa cho ngươi.
“Toát mồ hôi a, ta có xấu như vậy sao, ngược lại tổ chức Bạch Liên giáo của ngươi, công nhiên lừa gạt dân chúng, làm phản cách mạng, tai họa dân chúng chính là ngươi mới đúng.” Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
– Tỷ tỷ, ngươi cứu ta thì cũng cứu rồi, còn nói xấu ta làm gì. Ta là một người xấu không hề sai, bất quá Bạch Liên giáo của ngươi nói ra cũng chẳng phải tử tế gì, chúng ta tám lạng nửa cân, chẳng ai cần đề cao ai.
An Bích Như không nhịn được, cất tiếng cười giòn giã, thân thể đầy đặn, đường cong tròn trịa chập chờn rung động, liền giống như một cánh hoa đong đưa, khiến cho con người ta phải hoa mắt chóng mặt, Lâm Vãn Vinh vội vàng chuyển ánh mắt đi: “Mẹ nó, vị tỷ tỷ này rốt cuộc là yêu tinh gì biến thành, to tới mức dọa chết người.”
An Bích Như thật khó khăn mới nhịn được cười, nói:
– Đệ đệ yêu quý, ngươi nói không sai, ta dựng lên Bạch Liên giáo, chính là để làm chuyện xấu, làm càng nhiều chuyện xấu càng tốt. Trên thế giới này người tốt nhiều rồi, ta không làm người xấu, thì làm sao lộ ra vẻ cao thượng của bọn chúng.
“Lý luận này rất giống ta a”, Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái nói:
– Nghĩ điều chẳng ai tưởng tới, làm người xấu cũng có thể đường đường chính chính như thế, tỷ tỷ thật là cân quắc chẳng kém đấng tu mi, tiểu đệ bội phục vạn phần.
An Bích Như đưa mắt nhìn hắn, vẻ mặt thay đổi, u oán nói:
– Chỉ là, tâm nguyện của ta, lại bị Lâm tướng quân tiểu đệ đệ ngươi phá hỏng hết chuyện tốt, ngươi nói ta nên sống thế nào mới được?
– Sư phụ tỷ tỷ nói đùa rồi, ta chỉ bất quá bắn vài phát pháo, hù dọa các người mà thôi, thật sự muốn tìm người để nói, ngươi nên tìm hoàng đế lão nhi mới phải.
Lâm Vãn Vinh len lén nhích lên gần bên trên. Nơi đó có khẩu súng của hắn. “Tỷ tỷ này thay đổi khó lường, trong miệng gọi ca ca, sau lưng chửi gia hỏa, vẫn nên cảnh giác chút thì tốt hơn.”
– Việc này bị ngươi phá hỏng. Ta tìm hoàng đế cũng vô dụng.
An Bích Như phong tình vô hạn nhìn hắn tủm tỉm cười nói:
– Kẻ khơi mào thì phải giải quyết chứ, việc là do ngươi làm hỏng, vậy ngươi còn phải tới giúp ta.
– Ấy, tỷ tỷ, ta trịnh trọng thanh minh a, ta đối với những việc tạo phản gì đó không hề thích thú, người ngàn lần vạn lần chớ tìm ta. Người nếu có ý nghĩ đó, không bằng giết ta cho thống khoái.
Lâm Vãn Vinh vội nói.
– Ha…ha…
An Bích Như yêu kiều cười với hắn:
– Ngươi biết rõ ta yêu thương Tiên Nhi, sẽ không giết ngươi. Còn muốn làm ra bộ dạng này, nói ngươi không xấu, trên thế giới này chẳng còn ai xấu nữa.
– Bất quá …
Ngữ khí của nàng thay đổi:
– Ta không giết ngươi. Cũng không có nghĩa ta không có thủ đoạn khác. Nếu Tiên Nhi thích ngươi như thế, vậy ta chặt đứt chân ngươi, để ngươi đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh nó. Xem những hồng nhan tri kỉ kia, đến lúc đó có còn muốn ngươi hay không, ha…ha..Có sợ không, hả tiểu đệ đệ?
“Ta ngất, thế này quá độc ác. Quả nhiên không hổ là thánh mẫu của Bạch Liên giáo”, Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói:
– Tỷ tỷ, gan ta nhỏ, ngươi chớ nên dọa ta, Tiên Nhi, Tiên Nhi, mau vào xem lão công…
An Bích Như cười khan vài tiếng, cắt đứt lời hắn:
– Lâm tướng quân, ngươi thật không có bản lĩnh. Thấy nha đầu Tiên Nhi kia đối với ngươi một mảnh si tâm, mới đem nó ra ép ta.
– Sao có thể nói như vậy được?
Lâm Vãn Vinh khẽ than nói:
– Tỷ tỷ người là sư phụ của Tiên Nhi, Tiên Nhi lại là nương tử của ta, chúng ta vốn là người cùng một nhà, còn nói cái gì ép với không ép …Tiên Nhi, mau vào dâng trà cho sư phụ tỷ tỷ …
An Bích Như trong mắt lóe lên một tia quỷ dị, lạnh lùng nói:
– Ta bao năm khổ cực gây dựng Bạch Liên giáo, nhưng tâm huyết của ta lại bị ngươi hủy trong một ngày, sao có thể tha cho ngươi được, ngươi không giúp ta thì thôi, ngươi không giúp ta, ta sẽ…
– Tiên Nhi ….
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng hô, Tiên Nhi trong bộ quần áo vải thô vội vã từ ngoài khoang vén rèm bước vào, nhìn hắn một cái, vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói:
– Tướng công, chàng tỉnh rồi ư?
– Đúng vậy, đúng vây, tỉnh từ rất sớm rồi, vẫn luôn nhớ tới nàng, Tiên Nhi lão bà tốt, nàng hôm nay thật đẹp, ta muốn ôm nàng ngủ.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói.
Tần Tiên Nhi nay là gái có chồng, tuy vẫn là hoàng hoa xử nữ, trang phục lại đã thay đổi, mái tóc dài cuốn lên, một bên còn thắt nút hoa. Trên khuôn mặt ngọc trắng nõn còn mang theo hơi chút ửng đỏ, ánh mắt long lanh như nước mùa thu, nụ cười tràn ngập niềm hạnh phúc, vóc ngươi thon dài như cây liễu mỏng manh yêu kiều, trước nở sau cong, uốn lượn mỹ miều. Nàng vốn quốc sắc thiên hương, tuy thay đổi y phục ngư dân bình thường thô dã, nhưng chỉ càng tôn thêm vẻ xinh đẹp kinh tâm động phách.
Lâm Vãn Vinh cũng không dời nổi mắt, ngây ngốc nói:
– Tiên Nhi, đêm này chúng ta động phòng thôi, ta dù chết trên thân nàng, cũng cam tâm tình nguyện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/04/2017 12:36 (GMT+7) |