“Cung thủ đâu?” Tô Mộ Bạch trầm giọng hỏi.
Sớm có thần tiễn thủ trong thần cơ doanh, cung tiễn nhắm chuẩn Lâm Tam, chỉ là lúc này khoảng cách hai quân khá xa, tiểu tướng áo bào trắng kia lại tựa như hồ điệp xuyên hoa. Trại quân trung không ngừng qua lại, nào đâu ngắm chuẩn được hắn.
(hồ điệp xuyên hoa= Bươm bướm trong bụi hoa)
Nhìn khoảng trống giữa hai quân là một khu đất bằng phẳng, trên khuôn mặt âm trầm của Tô Mộ Bạch rốt cuộc cũng hiện lên vẻ tươi cười. Mới vừa rồi bị Lâm Tam dùng thủ đoạn đoạt mất tiên cơ thắng một trận, thật sự là có khổ mà khó nói. Lúc này ta vẫn hơn người gấp mấy lần, xem ngươi còn có thủ đoạn gì nào?
Hai tay Lâm Vãn Vinh xoa xoa mày, dưới háng hắc mã chạy qua chạy lại, nhìn kĩ một trận nói :” Ý, tại sao nhìn không thấy Tô Mộ Bạch trạng nguyên kiêm thống suất ?”
Hồ Bất Quy cười nói :” Nếu để ngươi nhìn thấy, hắn sẽ thành bia sống cho thần tiễn thủ, thống suất trong quân không dễ dàng lộ diện.”
Ngất, quả nhiên cùng một dạng giảo hoạt như ta, tiểu tướng áo bào trắng khẽ phe phẩy quạt lông, bộ dạng tiên phong đạo cốt, cợt nhả cười nói: “Có lý, có lý. Khó trách không thấy mặt tiểu tử kia, các vị đại ca, đã chuẩn bị tốt chưa ?”
Chúng tướng cùng nhau kêu lên đáp lại, tiểu tướng áo bào trắng cười hì hì, song thủ bắc lên miêng, mở to thanh quản hét lớn : “Tô tướng quân, Tô tướng quân, ngươi còn ở đó không? Trả lời đi, chúng ta trước tiên nói chuyện phiếm một chút, rồi lại đánh…”
Hắn nội lực không kém, trung khí mười phần, âm thanh truyền đi thật xa, Tô Mộ Bạch trong quân nhìn ra, chỉ thấy tiểu tướng áo bào trắng trấn định tự nhiên, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái, quạt lông không ngừng phe phẩy, có sự mạnh mẽ không nói lên lời.
“Tướng quân, Lâm Tam vừa quát tới, có cần trả lời hắn không?” Một tướng quân tham mưu bên người Tô Mộ Bạch nhẹ giọng nói
Tô Mộ Bạch lắc đầu :” Hai quân đối mặt với nhau, kẻ mạnh sẽ thắng. Lúc này giữa ta và hắn là một khu đất trống trải. Đã mất lương thảo, chiêu cũ của hắn khó có thể dùng lại, vì thế hắn dùng kế nghi binh, sợ là ngầm tụ tập âm mưu. Truyền tướng lệnh của ta, ba ngàn bộ binh từ đội dọc biến thành đội ngang, duy trì khoảng cách, mau chóng hướng tới quân địch… tấn công!”
” Tấn công… ” Ba nghìn bộ binh như thủy triều, điên cuồng cuốn tới quân trung đối diện, đầu người đan xen dày đặc, khói bụi bốc lên bốn phía, trông xa như châu chấu tụ tập trong ruộng.
Lâm Văn Vinh đối với binh pháp không quen, nhưng thấy bộ binh Tô Mộ Bạch đánh vào giãn cách có lý, không chút hỗn loạn, liền biết người này quả thật có chút bản lĩnh, hắn chuyển đầu ngựa, đứng thẳng trước tam quân, qua lại dò xét một vòng, thấy khoảng cách quân địch càng ngày càng gần, đột nhiên áo bào vung ra, quạt lông chỉ về phía trước, uy phong lẫm lẫm lớn tiếng nói :” Nghe tướng lệnh của ta, bộ binh tản ra, kỵ binh tiến lên phía trước, Hồ Bất Quy, chỉ huy mã đội tấn công.”
Bộ doanh mau lẹ tránh ra, làm xuất ra một khoảng lớn cho kỵ binh Hồ Bất Quy xung phong, Hồ Bất Quy gầm lên một tiếng :” Đàn ngựa đâu.”
Lời vừa phát ra, liền nghe phía sau một trận ngựa hì ồn ào. Hơn tám trăm thớt chiến mã Đỗ Tu Nguyên bắt được, bị tướng sĩ kỵ doanh đoàn đoàn xua đi, vọt lên phía trước. Chiến mã này đen trắng, vàng các loại mâu sắc hỗn tạp, cao lớn khôi ngô, thể chất mạnh mẽ, am hiểu chạy trốn, tốc độ cực nhanh, liền như một đám mây trôi, mau chóng phóng về phía trước.
Tô Mộ Bạch sắc mặt biến đổi, thiên toán vạn toán, cũng không liệu được Lâm Tam sẽ có chiêu này, hơn ngàn con ngựa đồng thời tấn công, uy lực to lớn bao nhiêu, thủ hạ mình có ba ngàn nhân mã, nhưng cũng không chịu được kiểu tấn công này.
“Biến trận, xếp thành đội dọc!” Tô Mộ Bạch lớn tiếng kêu lên, vội vàng truyền lệnh. Trong lòng lại còn có một tia may mắn, may mắn chiến mã này còn chưa nổi giận, tốc độ tấn công còn trong phạm vi có thể khống chế.
Hắn tâm tư chưa hết, chợt nghe một trận âm thanh cà rầm cà rầm(tiếng móng ngựa nện trên đất) truyền đến. Tiếp theo hơn một ngàn thớt chiến mã kia sau mông đít đồng thời bốc lên trận trận khói nhẹ, bầy ngựa nhất thời điên cuồng hí vang, bốn vó tung ra, chạy trối chết về phía trước.
“Biến trận, biến trận…” Tô Mộ Bạch sắc mặt tài nhợt, quát lên thê lương, muốn cái gì đến cái đó, Lâm Tam này chẳng lẽ là thiên thần chuyển thế không thành ? Sao thủ đoạn nào cũng có thể nghĩ đến vậy?
Nghìn ngựa cùng hí, tung vó điên cuồng, tốc độ nhanh biết bao nhiêu, tốc độ người nào có thể kịp. Ba nghìn bộ binh trận hình chưa kịp điều chỉnh, tiếng cà rầm cà rầm đã gần ngay trước mắt, gần ngàn chiến mã trước mặt, chúng nhân như cứt nát, móng sắt sải ra, mạnh mẽ tiến đến, đem trận hình mà Tô Mô Bạch kiêu ngạo tự đắc cắt thành mảnh nhỏ. Chúng tướng sĩ lăn trái ngã phải, khôi giáp tán loạn, một số bị chiến mã hung hăng dẫm đạp. Trong khoảng thời gian ngắn, Tô quân liền lửa thiêu đồng ruộng, không tìm ra được một mảnh đất hoàn chỉnh.
” Kỵ doanh xông lên, nhanh hàng phục chiến mã ! ” Trong hỗn loạn, Tô Mộ Bạch quát lớn, năm trăm kỵ binh dự bị bên người, là đạo thảo cứu mệnh ( nắm cỏ chộp được khi ngã xuống vực) cuối cùng của hắn, nhưng binh sĩ bị chiến mã điên cuồng xung kích lùi lại phía sau.
Trong nháy mắt thành vật ngăn cản đường kỵ binh đi tới, phía sau là lương thảo thiêu đốt hừng hực, ở đâu xuất ra thông đạo có thể dung nạp ba nghìn nhân mã thất trận bỏ trốn, binh nhiều tướng mạnh, vốn là gốc rễ của hắn, bây giờ lại thành phiền toài lớn nhất của hắn.
Tiểu tướng áo bào trắng lắc đầu cười, đốt một cây hương, đem quả pháo còn lưu lại trong tay châm lửa vào ném ra ngoài. Sau khi tiếng cà rầm cà rầm vang lên, cũng là tiếng hắc mã dưới háng cả kinh hí dài một tiếng dài, vó trước nhảy lên, thiếu chút đem hắn ngã xuống ngựa. Lâm Văn Vinh kinh hãi mồ hôi lạnh túa ra toàn thân. Trời ơi, cái trò chơi này lợi hại như vậy a, lão tử thật sự là thiên tài, trên đuôi ngựa buộc pháo chuyện như vậy cũng có thể làm được.
Chúng tướng phía sau vừa buồn cười lại vừa bội phục, Lâm tướng quân dám nghĩ dám làm, thiên hạ còn có việc gì có thể đánh bại hắn ?
Chuyện còn lại đơn giản hơn nhiều, không cần Lâm tướng quân chỉ huy, đám người Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên sớm đã suất lĩnh tướng sĩ vọt tới. Ba nghìn bộ binh, sớm đã bị hơn ngàn chiến mã làm tán loạn khắp nơi, ai lo thân người ấy. Chỉ có năm trăm tinh kỵ dự bị đội của Tô Mô Bạch bảo tổn hoàn hảo, lại thêm vào bộ binh toán loạn còn lại. Cũng không đủ nghìn năm trăm, lại là quân tâm hoảng sợ, chống lại hổ lang chi sư của Lâm tướng quân có lý nào lại chẳng bại.
Tiểu tướng áo bào trắng xông lên phía trước, trong tay cầm một cây đại đao không mũi nhọn, đao vung lên hạ xuống, gạt mấy người xuống ngựa, dáng điệu vô cùng tiêu sái đẹp đẽ. Năm trăm tinh kỵ cuối cùng của Tô quân, sức chiến đấu vô cùng ngoan cường, mấy người Hồ Bất Quy đánh mãi không hạ được, Tô Mộ Bạch kia sắc mặt xám ngoét, đứng ở trung ương, sớm bất chấp nguy hiểm bị người bắt chết, nhìn Lâm Văn Vinh nói :” Lâm huynh, huynh quả nhiên bản lĩnh lắm. Tuy thế nếu đấu lại một trận nữa, Tô Mộ Bạch ta sẽ không bại dưới tay huynh lần nữa.”
“Chiến tranh mà, có thua có thắng, rất là bình thường.” Lâm Vãn Vinh cười nói : “Ta lại nhớ tới ngày trước thưởng ngoạn trong vườn, nói về hoa lan là thật là dễ chịu, trạng nguyên huynh, có nghĩ thế không ?”
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensextv.cc/lam-van-vinh-quyen-6-full/
” Tô Trạng nguyên lại thất bại rồi.” Từ Chỉ Tình hít thở thật sâu nói, trong lòng trỗi dậy một loại cảm giác kỳ quái. Lâm Tam này quân không có phép tắc nào, nhìn giống như đều là thủ đoạn vô cùng sắc bén, không tìm thấy mấy cái mưu kế phù hợp với trong binh pháp, hắn hết lần này đến lần khác có thể đánh thắng. Nếu nói một lần thì là trùng hợp, mỗi lần đều như vậy thì đó chính là bản lĩnh. Tự hỏi lương tâm, hôm nay Tô Mộ Bạch xử trí không có gì không ổn thỏa, thậm chí bắt đầu đã xuất kỳ binh, còn cướp lấy tiên cơ, giành được sự tán dương. Sau đó thật sự lại bại, không chỉ có hắn nghĩ không ra, tin rằng trên thành lâu, cũng không có mấy người có thể đoán được kết cục cuối cùng. Kết quả này là sao ? Nếu là đổi lại là ta cùng Lâm Tam đối chiến, sẽ có kết quả thế nào?
Trong số mọi người, hiếm có mấy người có thể ngờ tới loại kết cục này, vốn là đánh ba trận, lúc này qua hai trận, Tô Mộ Bạch lại bị Lâm Tam bắt làm tù binh rồi, trận chiến thứ ba căn bản là không cần đánh nữa. Màn trước mắt này, bọn họ nhìn tới trợn mắt há mồm, thật lâu không nói ra lời.
“Kỳ binh? Cái gì gọi là kỳ binh? Cái này gọi là kỳ binh ư!” Hoàng đế nhắm mắt than khẽ, lập tức mở mắt, mắt hổ đảo qua, cười to nói :” Hay, trận đánh hôm nay, trẫm thấy được hai vị thiếu nhiên anh kiệt, Tô Mộ Bạch tinh thông binh pháp, giỏi tính thế trận, Lâm Tam lâm nguy bất loạn, xuất ra kỳ binh, rất có phong thái Đại tướng, Đại Hoa ta có hai anh tài này, lòng trẫm rất yên tâm.
“Ngàn thớt chiến mã của ta !” Lý Thái ở trên tường thành chứng kiến sau mông đít ngựa buộc pháo đốt, trong lòng đau đớn, chiến mã huấn luyện không dễ, một ngàn chiến mã này sợ là phải chăm sóc tốt một đoạn thời gian, mới có thể đem cho quân dùng. Từ Vị hiểu rõ tâm tư của hắn, cười vỗ vỗ bảo vai nói :” Lý tướng quân, chớ nên đau buồn, được một tướng này, còn hơn thiên quân vạn mã.
“Có được tướng này, lại có ngàn thớt chiến mã, vậy càng tốt hơn.” Lão tướng quân không thỏa mãn nói.
Hai người đồng thời cười hả hả, Lý Thái nhìn Từ Vị một cái nói :” Từ lão đệ, chuyện của Lâm Tam này, ta đã có thể giao cho người rồi, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải đưa hắn tới quân trung của ta.
“Lão tướng quân không cần vội vàng, ” Từ Vị cười nói :” Như ta thấy, có người còn nóng lòng hơn ngươi mới phải.”
Hai người nhìn nhau cuời, ngẩng đầu nhìn trộm thiên nhan, chỉ thấy hoàng thượng anh mắt thâm sâu khó dò, rơi vào trên người hai vị thiếu niên tuấn kiệt nơi xa xa, nhìn đến xuất thần.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |