Nhìn thấy Lâm Tam sau nháy mắt nữa sẽ đổ ập tới, ý niệm nàng lay động, vung bao kiếm trong tay ra, muốn đỡ lấy thân thể Lâm Vãn Vinh đang ngã xuống. Chợt thấy thân hình Lâm Tam đó khẽ di động, lách qua vỏ kiếm, lao thẳng tới ngực nàng.
Tiên tử vừa kinh ngạc vừa tức giận, khẽ quát một tiếng. Mau chóng bay tránh ra, lập tức nghe thấy loạt một tiếng loạt xoạt vang lên, nhưng lại là do Lâm Tam kéo được nửa ống tay áo của nàng, tay áo không chịu nổi lực rách tan phần giữa, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc.
– Tên dâm đãng đáng chết!
Nhìn thấy cổ tay trắng min màng đến ‘sương hờn tuyết thẹn’ của mình lộ ra trước mặt một nam tử xa lạ, mà lại còn là một kẻ mà mình ghét cay ghét đắng. Ninh tiên tử dù có tu dưỡng cao hơn nữa thì cũng chẳng nén nổi cơn giận dữ, vung trường kiếm ra đâm thẳng vào người hắn.
– Xấu hổ quá! Tiên tử tỷ tỷ, ta không cố ý, vừa rồi trúng mông hãn dược của tỷ, đứng cũng không vững nên mới mất khống chế một chút.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói, vẻ mặt thật thoải mái không thấy một chút xấu hổ nào, nói trắng ra là hắn định thừa cơ hội mà ăn đậu hũ của nàng: “Lão tử chính là tên dâm đãng đó, nàng làm gì nào!”
Ninh tiên tử dưới cơn thịnh nộ, trường kiếm đã thẳng tới trước ngực hắn định đâm vào nữa, nhưng rốt cuộc thì nàng cũng chẳng phải là người thường, chuyện được mất hiểu rõ hơn người thường rất nhiều. Nhìn thấy cái bộ dạng như chẳng hề để ý của hắn, nàng nghiến chặt răng, trường kiếm xoay ngược một vòng, một tiếng “đinh” trong trẻo vang lên, thanh kiếm đó đã dừng ngay trước ngực hắn.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì một cái, khẩu súng trong tay nhắm về phía trên bụng tiên tử nói:
– Tiên tử tỷ tỷ, tỷ có kiếm, ta có súng, chúng ta lần này coi như hòa đi.
Tên Lâm Tam này quả nhiên xảo trá vô cùng, rõ ràng là muốn chọc giận ta, lại ngầm chuẩn bị súng sẵn, không thể không thừa nhận, một chiêu này của hắn quả là đã xem bệnh bốc thuốc dùng cực chuẩn, lần này ta không ngờ lại trúng kế của hắn.
Ninh tiên tử cũng không biến sắc, khẽ hừ một tiếng:
– Về mặt gian trá, thiên hạ chẳng có người nào có thể so với ngươi.
– Quá khen, quá khen!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc dâm đãng:
– Về mặt mĩ mạo, trên thiên hạ chẳng có người nào có thể sánh với thần tiên tỷ tỷ.
Vết thương trên lưng hắn rất nặng, nhìn thấy mà phải giật mình, vừa rồi cố ý móc súng ra đùa giỡn tiên tử phải tốn rất nhiều sức lực. Khẩu súng trong tay trước mắt cũng khiến cho lòng hắn cũng nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vết thương trên lưng thì lại càng thêm đau đớn.
Thanh kiếm của Ninh tiên tử khẽ ấn tới ngực hắn:
– Toàn thân ngươi trên dưới đều là ám khí, quả nhiên quỷ dị phi thường.
– Ám khí? Tỷ nói là cái này sao?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười móc một vật từ trong ngực ra:
– Một khối kim bài mà thôi, ta dùng làm kính hộ tâm. Tỷ tỷ, tỷ sờ xem, bên trên còn có hơi ấm của cơ thể ta đó.
Cái hắn cầm chính là tấm kim bài ngày đó được hoa phục lão giả tặng ở bên ngoài Linh Ẩn tự Hàng Châu tặng cho. Hắn đến kinh thành, vẫn luôn chưa có thời gian đi tìm lão nhân đó, lại thấy tấm kim bài này trông rất đẹp, cầm trong tay cảm giác cũng không tồi, bèn dùng làm kính hộ tâm đeo trước ngực luôn, không ngờ đến ngày hôm nay nó thật sự đã phát huy tác dụng lớn. Vừa rồi kiếm đó của Ninh tiên tử vừa khéo lại bị cái tấm “kính hộ tâm” kì lạ đặc biệt này cản lại.
Thần tiên tỷ tỷ thấy tấm kim bài kì lạ trong tay hắn, không nén nổi khẽ ‘ý ‘ lên một tiếng, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, vội vàng nói:
– Kim bài này, là ngươi ăn trộm từ đâu?
“Mẹ kiếp, cái lão tử có là tiền, muốn bao nhiêu kim bài mà chẳng mua được, còn phải đi trộm sao?” Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Ninh tiên tử, cười hắc hắc:
– Thần tiên tỷ tỷ, xin tỷ dùng từ thì hãy chú ý một chút, khối kim bài nho nhỏ này trong nhà ta không có một trăm thì cũng có tám chục, đều dùng nó để gối đầu ngủ hằng ngày, còn phải đi trộm làm cái gì?
Ninh tiên tử thu thanh trường kiếm trong tay lại, khẽ nói:
– Lâm Tam, có thể cho ta mượn xem tấm kim bài này một chút không?
– Làm gì mà khách khí thế.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Tỷ muốn thì tỷ cứ nói, tỷ không nói ta làm sao biết được. Ài, xem gia tấm thẻ bài rách nát này quả nhiên cũng có chút hay ho đấy, đến cả tiên tử tỷ tỷ mà cũng rất hứng thú.
– Ngươi rốt cuộc là có đưa hay không?
Đôi mày thanh tú của tiên tử hơi nhíu lại.
– Đưa, đương nhiên đưa!
Hắn giơ tấm kim bài trong tay lên, cười ha ha nói:
– … Muốn xem tấm kim bài này sao, cũng rất là dễ dàng. Tiên tử tỷ tỷ, tỷ tên là gì?
Trong mắt tiên tử lóe lên một tia phẫn nộ, ngay sau đó lập tức bình tĩnh lại, khẽ gạt đám tóc đang vướng hai bên tai ra nói:
– Tên chỉ là phù hiệu mà thôi, ta đã không dùng đến họ tên rất lâu rồi. Hơn nữa, cái tên và tấm kim bài này có liên quan đến nhau sao?
– Kim bài cũng chỉ là một khối vàng, ta thích vàng đã rất lâu rồi, xem ra nhất định phải cất nó đi thật kĩ mới được.
Lâm Vãn Vinh da cười mà thịt không cười*, khẩu súng trong tay nhắm vào tiên tử, cánh tay còn lại cất tấm kim bài trở lại trong ngực.
(*thành ngữ: hình dung bộ dạng giả dối hoặc trong lòng đang ẩn chưa ác ý)
Thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của hắn, tiên tử thở dài nói:
– Thôi đi, thôi đi, khắp thiên hạ này, có thể uy hiếp được ta, ngươi là người đầu tiên đó… Ta tên là Ninh Vũ Tích.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |