An Bích Như lườm hắn một cái, khẽ cười:
– Nói người là người thông minh, có đôi khi lại thật hồ đồ. Nếu không vì người, ta hôm nay xuất đầu lộ diện làm cái gì?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, ánh mắt xấu xa lướt qua người nàng vài lượt:
– Tỷ tỷ, ý của người là chuyện này của tỷ cùng Thành Vương hả? Hắn không phải là người yêu thích của người sao? Sao lại chuẩn bị cho ta chứ?
An Bích Như duyên dáng cười vài tiếng, đưa ánh mắt mê hoặc với hắn, sẵng giọng:
– Đúng vậy, hắn là người ta yêu thích. Hi hi… tiểu đệ đệ, chẳng lẽ ngươi ghen rồi ư?
Ghen thì chưa hẳn, nhưng mà trong lòng có chút không thoải mái, nhìn thấy một quả đào chín bị một lão khỉ già hái đi, nếu không chút ý nghĩ căm phẫn, hắn còn coi là nam nhân sao?
An Bích Như hình như nhìn rõ tâm sự của hắn, lên một mảng mây hồng xinh đẹp lượn lên khuôn mặt, trong mặt hiện lên vẻ tinh quái, cười nói:
– Hi hi, quả thật là ghen rồi, tiểu đệ đệ, ngươi yên tâm đi, Thành Vương này tuy có nhiều thèm muốn đối với ta, nhưng An Bích Như ta nhiều năm sống nay đây mai đó, thấy qua nam nhân như hắn còn nhiều hơn lông tóc trên người, sao có thể dễ dàng cho người ta chiếm tiện nghi như vậy? Hơn nữa thế gian này nam nhân toàn là lũ bạc tình bội nghĩa, lại có người nào có thể xứng đáng làm người yêu thích của ta.
Thần sắc nàng kiêu ngạo, căn bản không để nam nhân thiên hạ trong mắt, nhưng mà cũng phải nói lại, với tư sắc dung mạo lẫn học vấn khi chất của nàng, thiên hạ to lớn nhưng có thể xứng đáng làm nam nhân của nàng, thật sự là tìm không ra mấy ai.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, trên thế gian này mặc dù có nhiều việc gà rơi vào miệng sói, nhưng cũng lắm hoa nhài phải cắm bãi cứt trâu, nàng tự cho mình là dạng siêu nhân nhất đẳng, tự nhiên là tìm không được lang quân tốt rồi.
– Tiểu đệ đệ, ngươi hôm nay tại đào viên cùng Thành Vương kết bái, tự nhiên sẽ lọt vào mắt những ai có tâm tư, huồng hồ ngươi tiêu diệt Bạch Liên giáo lại lập công đầu…
Đôi mắt mỹ lệ của An Bích Như khẽ liếc Lâm Vãn Vinh một cái, hiện lên vẻ u oán:
– Ngươi đã có bổn sự, lại không sợ quyền uy, nhất định sẽ làm Từ Vị và những người khác càng thêm coi trọng, kỳ ngộ của ngươi lập tức sẽ tới. Càng tới gần hoàng đình, liền càng tới gần sư tỷ của ta, ta lại công nhiên hiện thân trước mắt Thành Vương, càng khiến cho hắn cảnh giác, mà ngươi đã thành tử địch của Thành vương, lại là đối tượng đề cử trọng điểm của Từ Vị… Hi hi. Tiểu bại hoại, ngươi hiểu chưa?
“Thì ra con hồ ly tinh này đã sớm đoán chắc ta sẽ cùng với nàng hợp tác, đem chuyện này an bài viên mãn như thế, thật sự là suy tính tốt!” Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Tuy nói như vậy, nhưng người đừng quên, tiên tử kia còn trong tay ta, ta mà có thể nào cùng cô ta giao hảo thì mưu kế này sợ là không thể thực hiện được.
– Hi… hi…
An Bích Như bật cười rung cả người. Những đường cong mê hoặc trước nở sau đầy thật là tuyệt mỹ, khiến người ta nhìn đến run rẩy, hoa cả mắt.
– Tiểu đệ đệ, ngươi quá không hiểu rồi đây gọi là nhân sĩ chính đạo. Sư tỷ của ta bị tôn là tiên tử trên trời, trăm người sùng bái, vạn người kính ngưỡng. Cả ngày hô khẩu hiệu, nào là vì bách tính bình dân, hết lòng vì nhân gian chính nghĩa, sao lại vì chút ân oán riêng tư không đáng để ý đến mà vứt bỏ niềm tin vào đại nghĩa cả đời của ả? Như thế chẳng phải là thế nhân cười chê ư, khiến thành danh của ả bị hao tổn? Loại việc làm tổn hại đến thể diện ả tuyệt đối sẽ không làm, đó là trong lòng ả có vạn điều, chỉ một điều không như ý muốn. Nhưng chỉ cần ngươi thể hiện xuất sắc, cô ta sẽ phải đứng cùng một bên với người, vì cái gọi là chính nghĩa cùng với niềm tin chung, cô ta có thể hy sinh hạnh phúc của người khác, cũng phải duy trì thể diện của ả, với ngươi một chút điểm quan hệ nhỏ nhỏ này thì tính toán làm gì?
“Cái này cũng đúng, xem thủ đoạn làm việc của An tỷ tỷ, giảo hoạt độc đoán, tùy tâm sở dục, có thể tượng tượng nàng hoàn toàn đối lập với lphong cách của tiên tử.” Lâm Vãn Vinh trong lòng tin vài phần, cười nói:
– Chỉ mong được như nàng nghĩ.
– Không chỉ như thế, Thành Vương đối với ngươi động sát tâm, còn ủy thác ta tự mình ra mặt… Ngươi nghĩ lại đi, sư tỷ của ta nếu biết ta công nhiên làm ác, lạm sát kẻ vô tội, với tâm địa ” từ bi vô bỉ” của ả, ả sẽ thế nào?
Trên mặt An Bích Như hiện lên một nụ cười giảo hoạt, tựa như vô ý lộ ra cả chiếc yếm mỏng gợi cảm trên người, thật sự phải nói là phong tình vạn chúng.
– Tỷ tỷ, y phục trên người tỷ thật đẹp mắt, lại còn có hơi thiếu vật liệu một chút…
Lâm Vãn Vinh lim dim mắt nói, thấy An Bích Như tủm tỉm cười, ngân quang trong tay thoáng hiện, thần sắc hắn lập tức nghiên chỉnh lại:
– Nếu Ninh tiên tử biết nàng làm làm việc ác, cô ta tự nhiên sẽ ngăn cản… Mà ta đã từng làm bị thương cô ta, cô ta ngược lại muốn bảo vệ ta sao?
– Đại để là như thế… hi hi… cái này phải xem bản lĩnh của người rồi.
An Bích Như mỉm cười nói.
Nghĩ về những hậu quả tiền nhân, An tỷ tỷ công nhiên lộ diện bên người Thành Vương, thì ra sớm có âm mưu, đúng là tâm cơ của hồ ly tinh, thật sự không thể xem thường.
– Ta dù cho đều đã an bài tốt những việc đó, nhưng mị lực của sư tỷ ta thiên hạ điều biết rõ, mỗi hành động mỗi lời nói của ả, mỗi cái nhăn mặt, mỗi nụ cười của ả, không có nam nhân nào có thể kháng cự được, tỷ tỷ của ta còn sợ ngươi sẽ phản trắc sao, cho nên, hi hi…
Trên mặt nàng hiện một mảng hồng, ánh mắt long lanh, chiếc lưỡi nhỏ nhẹ liếm lên đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười quyến rũ nói:
– Ngươi hiện tại đã rõ ràng tỷ tỷ hôm nay biến thành bộ dạng như vậy có dụng ý thật sự là gì chưa? Tiện nghi cho tiểu bại hoại nhà ngươi rồi.
– Thì ra tỷ tỷ sợ ta trúng mỹ nhân kế của Ninh tiên tử, mới có ý thành như vậy để khảo nghiệm ta ư? Sớm biết như thế, ta đã lớn mật một chút, lại lớn mật thêm chút nữa. Tỷ tỷ, tỷ khảo nghiệm ta một phen, cảm giác như thế nào a?
Lâm Vãn Vinh cười nói.
An Bích Như khẽ cười một tiếng:
– Chỉ tạm được thôi. Phải biết rằng, ta cũng chưa dùng thủ đoạn gì, dù có dùng cũng chỉ là mị thuật bên ngoài, sư tỷ kia của ta thật sự là mị thuật chân chính từ bên trong, chưa kể đến lời nói, chỉ một nụ cười, một cái chau mày liền có thể cướp đi hồn phách của nam nhân. Hi hi… đến lúc đó ngươi bị ả chiếm tiện nghi, cũng đừng trách ta không có đề tỉnh ngươi nha.
An Bích Như trong lúc đang nói chuyện, gót xen vẫn thoăn thoắt, đến bên bờ hồ lấy một chiếc trường bào thanh khiết khoác lên người, che phủ đôi chân ngọc trắng như tuyết kia, nhưng thân hình vẫn tha thướt, những đường cong kia vẫn uốn lượn mỹ miều, vẫn mang một vẻ hấp dẫn riêng biệt.
“Mẹ ơi, hồ ly rắc rối này cũng không biết còn có hay không những sư tỷ sư muội khác nữa, tốt nhất là để cho hồ ly này mỗi ngày đều khảo nghiệm ta như vậy, thế thật là sảng khoái!” hắn thầm than một trận, ánh mắt phóng đãng.
An Bích Như vấn mái tóc thanh tú lên cuộn thành búi, lúc này mới cười nói:
– Tốt rồi, hôm nay không còn sớm nữa, ngươi cũng nên đi đi… Ngươi chỉ cần về muộn chút, Tiêu đại trùng (con cọp họ Tiêu) sẽ ra uy đó.
“Tiêu đại trùng?” Lâm Vãn Vinh nghe được sửng sốt, rồi bật cười:
– Tỷ tỷ, tỷ muốn đi liền sao? Ài, tiểu đệ còn muốn cùng tỷ ở trong chiếc ao trong vắt này chơi đùa một phen, tỷ sao nỡ đi rồi?
– Đúng là tên gia hỏa có tặc tâm không có tặc đảm.
An Bích Như một lời nhẹ nhàng nói ra bản chất của hắn, đứng bên tảng đá lớn cười nói:
– Không cùng ngươi dây dưa nữa, lưu lại đây thêm một lát e rằng ta không nỡ rời đi. Hi hi… tiểu đệ đệ, ngươi chờ ta đến “ám sát” ngươi nhé…
Nhón chân một cái, thân như chim hồng, váy áo phất phơ, mái tóc bồng bềnh, nhẹ nhàng bay xuống, đảo mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
An hồ ly này nói đi là đi, rất là kiên quyết, hình như không có một chút lưu luyến. Đứng trên vách đá, ngắm tịch dương buông xuống, trong lòng Lâm Vãn Vinh nổi lên một loại cảm giác kỳ quái, cùng với việc của Thanh Tuyền, dẫn tới An tỷ tỷ cùng Ninh tiên tử. Giờ lại cùng Thành Vương và hoàng đình có mắc mớ, so với suy tính ban đầu của hắn thật sự là càng ngày càng xa. Việc nam nữ thích nhau, lại rối vào ân oán môn phái và quốc sự triều chính, con đường này thật sự khó đi a!
Lúc về tới nhà, Tiêu đại trùng lại không ở trong phòng, hỏi Tống tẩu thì biết Từ tiểu thư muốn nói chuyện với Đại tiểu thư, tối nay sẽ nghỉ tại Từ gia, không quay lại.
Biết Đại tiểu thư bao lâu như vậy, đây là lần đầu nàng không về vào buổi tối. Đối mặt với đình viện yên tĩnh trống trơn, hắn có chút cảm giác cô đơn, cùng Đại tiểu thư tán gẫu đã thành thói, nhất thời không thấy nàng, thật có chút không quen. Ngẫm lại An tỷ tỷ cấp cho Đại tiểu thư tên hiệu là Tiêu đại trùng, chợp thấy buồn cười, lại có chút ấm áp, nhà có vợ đanh đá chắc gì không phải là phúc.
Tiêu đại trùng vắng mặt, ngày hôm sau hắn thức dậy sớm hơn, Tống tẩu thấy hắn hiếm khi nào tới hỗ trợ trong điếm, trong lòng cũng thầm ngạc nhiên, như thế nào Đại tiểu thư đi rồi thì Lâm Tam này ngược lại tự giác như thế.
Bận rộn một hồi, đang nghĩ An tỷ tỷ lúc nào mới tới chơi trò ám sát, lại nghe ngoài cửa truyền đến một trận cười lớn:
– Lâm công tử, Lâm công tử…
Lâm Vãn Vinh vội vàng ra cửa xem, đã thấy Hồ Bất Quy mang theo Đỗ Tu Nguyên, mấy người bọn Lý Thánh, cả cháu ruột của Lý Thái là Lý Vũ Lăng, mọi người ngồi trên ngựa, đúng là cùng nhau tới bái phỏng, trong tay Hứa Chấn còn nắm một con ngựa không, cũng không biết là chuẩn bị cho ai.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười tiến lên nghênh đón:
– Hồ đại ca, Đỗ đại ca, các ngươi thế nào lại rảnh rỗi đến đấy, mau vào bên trong ngồi, Hoàn Nhi, dâng trà… Tới trong phòng Đại tiểu thư mang ra đây trà mới, mấy vị này đều là huynh đệ sống chết của ta, không được chậm trễ.
Mấy người xoay người xuống ngựa, Lỹ Vũ Lăng thấy hắn chỉ huy tự nhiên, căn bàn không giống bộ dạng một hạ nhân, ánh mắt lưu chuyển, cười nói:
– Lâm Tam, thì ra ngươi tại Tiêu gia sống thoải mái thế, ngay tú phòng Đại tiểu thư cũng có thể tùy tiện đi vào, khó trách không muốn ra chiến trường nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |