– Thật dũng mãnh, quả nhiên không hổ danh là trạng nguyên lang!
Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái lên tán dương:
– Tô trạng nguyên nói rất đúng, khi trên đường mà gặp phải chó điên không được sợ hãi, phải dũng cảm đấu với nó, nhiều lắm sẽ có ba kết cục… Trạng nguyên huynh, thỉnh huynh giải thích cho mọi người rõ hơn.
– Ba kết cục chỉ đơn giản là: ta thắng, nó thắng hoặc lưỡng bại câu thương.
Tô Mộ Bạch trầm giọng đáp. Thấy Lâm Tam cười quỷ dị, trong lòng hắn mơ hồ dấy lên cảm giác bất an.”Vừa rồi mới chửi ngầm Lâm Tam, chả lên gã này hiểu ra được hàm nghĩa bên trong? Với sự xảo trá của Lâm Tam, hắn ắt sẽ báo thù, chẳng lẽ trong lời vừa rồi có ngầm chứa cái bẫy gì đó sao?”
– Rất hay, rất hay!
Lâm Vãn Vinh vỗ tay:
– Trả lời toàn diện và sâu sắc như thế, xem ra trạng nguyên huynh nhất định cùng chó đấu với nhau rồi, phân tích ra ba loại kết quả rất nhanh: thứ nhất là huynh thua, ngay cả chó huynh cũng không bằng. Thứ hai là đánh ngang sức, huynh ngang với chó… Thứ ba là huynh thắng, chúc mừng chúc mừng, cuối cùng huynh cũng hơn được chó!!!
– Ngươi…
Tô Mộ Bạch biến sắc, nhìn thấy Lâm Tam đang mỉm cười mà không cất nỗi tiếng nào.”Lời cũng do mình tự nói, có điều là Lâm Tam thay đổi cách nói mà thôi, việc mình lo lắng cuối cùng thành sự thật rồi, câu nào mà qua cửa miệng Lâm Tam cũng lập tức biến thành ý khác.”
Mọi người trong sảnh nghe được cười ầm ĩ: “Tên Lâm Tam này đúng là xỏ lá, ngay cả Tô trạng nguyên cũng chửi được, còn chửi có học vấn như thế, bội phục, bội phục… ! Cô gái đang trầm mặc bất động kia cũng khẽ liếc Lâm Tam, trong mắt lộ ra ý cười, miệng cũng khẽ “ừm” một tiếng.
Yến Đạo Kỳ ngồi ở bên người Lâm Tam nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý nàng, nghe được tiếng cười khẽ đó. Lập tức há hốc, kinh ngạc kêu lên:
– Nàng cười rồi, nàng cười rồi!
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại tò mò hỏi:
– Yến huynh, huynh nói ai cười rồi?
– Là nàng, là nàng, là vị tiểu thư này cười…
Yến Đạo Kỳ cực kỳ kích động, tựa như như là chính hắn làm cho vị tiểu thư này cười lên vậy. Mọi người vừa nghe tiểu thư cười rồi, lập tức dời sự chú ý khỏi hai người Lâm, Tô.
– Cười!? Làm gì có!
Diệp thượng thư bụng phệ lắc đầu:
– Yến học sĩ, chẳng lẽ ngài nghe nhầm rồi? Bổn quan rất gần giai nhân nhưng cũng chẳng thấy nàng mở miệng, huống chi là tiếng cười
– Đúng đấy, đúng đấy, nhất định là ngài nghe nhầm rồi!
Chúng nhân cùng nhao nhao phản đối, hầu hết đều có chút tâm lý đố kỵ của nam nhân.
Mở miệng nói đều là các vị đại quan nhất phẩm. Không phải là thượng thư thì là đại học sĩ, Yến Kỳ Đạo mặc dù cũng vào hàng thứ hai trong các đại quan, nhưng cũng không dám ngược gió đối nghịch với bao nhiêu vị đại nhân như vậy. Chỉ đành cười ngượng
” Tên Yến Đạo Kỷ này cũng có chút nghĩa khí!” Lâm Vãn Vinh thầm lắc đầu, chậm rãi bước tới bên vị nữ tử kia, cười hì hì:
– Vị tiểu thư này, ta là thợ săn, nàng là hồ ly. Ta là nước sôi, nàng là lá trà. Ta là xe ngựa, nàng là người đánh xe. Ta là ngân phiếu, nàng là bạc…
Mọi người nghe được đều hồ đồ: “Lâm đại nhân đưa là mấy cái so sánh này là có ý gì, quá mập mờ.” Nữ tử kia cũng nhìn hắn khẽ hỏi:
– Vậy là ý gì?
Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện, giọng nói trong trẻo như châu rơi chậu ngọc, làm người liên tưởng vô hạn.
– Chẳng phải đơn giản sao? Nếu như nàng là hồ ly, ta là thợ săn, ta nhất định sẽ truy đuổi nàng. Nếu như nàng là lá trà, ta là nước sôi, ta nhất định sẽ ngâm nàng. Nếu như ta là xe ngựa, nàng là người đánh xe, nàng nhất định sẽ (đánh xe) lấy* ta. Nếu như ta là ngân phiếu, nàng là bạc, như vậy, ta nhất định, nhất định sẽ (đổi ra ) lấy ** nàng.
Lâm đại nhân nhìn nàng cười hắc hắc, gương mặt đầy vẻ dâm đãng hạ tiện không kể xiết.
Lâm Tam chơi chữ đồng âm đa nghĩa:
* nguyên bản là驾và 嫁: đều đọc là ‘jià’. Nhưng驾 ( đánh xe ngựa ), 嫁 ( lấy chồng)
**取 và 娶: đều đọc là qŭ nhưng 1 chữ nghĩa là ‘đổi ra’ và chữ kia nghĩa là ‘lấy vợ’
“Phì…” Một tiếng cười khẽ bật ra lọt vào màng nhĩ tất cả mọi người, ai ai cũng nghe thấy rõ ràng rành mạch.”Cười rồi, cười rồi, tiểu thư đúng là đã cười rồi!
“Vô sỉ, quá vô sỉ!” Đám nam nhân trong sảnh tức tới mức thất khiếu xịt khói.” Lâm đại nhất rốt cuộc còn biết xấu hổ hay không, làm sao có thể nói ra lời không cần thể diện như vậy, một nam nhi mà nói những lời này ngay trước mặt mọi người thì còn ra thể thống gì nữa.
– Da mặt dày tới mức thế này kia à!
Giai nhân khẽ trách móc, âm thanh vừa đủ chỉ để hai người nghe.
– Như nhau… như nhau thôi!
Lâm đại nhân ngoác cái miệng rộng cười hắc hắc dâm đãng.
Trong mắt Thành Vương thoáng có một chút đau xót, lập tức trở lại vẻ kiên định, vỗ tay nói:
– Tốt lắm, tốt lắm, chúc mừng Lâm đại nhân, chúc mừng Lâm đại nhân! Cuối cùng cũng chiếm được mỹ nhân!
– Xấu hổ quá! Chỉ là may mắn mà thôi!
Lâm đại nhân chắp tay cung kính cảm tạ bốn phía, khiêm tốn nói, trong khi đám nam nhân kia đang thầm hận thấu tim.
– Xuân tiêu ngắn ngủi, một khắc ngàn vàng, xin mời Lâm đại nhân đi hưởng thụ!
Thành Vương cười lớn, nữ tử che mặt kia xấu hổ khẽ kêu lên, cất bước chạy vào bên trong.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |