Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 7 » Phần 26

Lâm Vãn Vinh - Quyển 7

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 26

– Ngươi…
Từ Chỉ Tình hừ một tiếng, sắc mặt đỏ rực, tránh ra xa hắn, không dám nói thêm lời nào.

Đây gọi là ác nhân phải có ác nhân trị. Lâm Vãn Vinh cười ha ha, nắm tay Lạc Ngưng theo sau Hồ Bất Quy đi về hướng doanh trướng.

Sau khi quan ngân bị mất, Lạc Mẫn sớm đã hạ lệnh giới bị toàn thành Tế Ninh, doanh trướng này càng là nơi quan trọng số một, ngay đêm đó đã phái tinh binh trấn giữ, không ai được vào nếu chưa có sắc lệnh. Do đó những dấu tích sau đêm mất bạc được bảo tồn rất hoàn chỉnh.

Thông qua hàng loạt trạm gác tiến vào doanh trướng, Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đại doanh này đóng ở bên lề quan đạo đông tây, qua lại rất thuận tiện, mặt nam đối diện với hồ Vi Sơn lấp lánh sắc sóng, dưới ánh lửa chiếu rọi, mặt hồ mênh mông như được dát lên một lớp hào quang vàng kim, cảnh sắc mỹ lệ khôn tả. Trong đại doanh, mấy trăm trướng bồng màu trắng liền kề nhau, đông tây nam bắc các phương hướng đều bố trí rất chỉnh tề.

Hồ Bất Quy dẫn Lâm Vãn Vinh tới vị trí chính giữa doanh trại, chỉ vết bánh xe rối loạn trên mặt đất nói:
– Lâm tướng quân, Từ tiểu thư, mời hai vị xem.

Lâm Vãn Vinh quét mắt nhìn, dưới đất loạn xạ đầy vết bánh xe quanh co, dày nhất là nơi bốn người họ đang đặt chân. Hồ Bất Quy ôm quyền nói:
– Theo thuộc hạ vừa nãy quan sát, nơi này dày đặc dấu xe, có lẽ đêm hôm kia quan ngân được cất giữ tại đây. Suy từ dấu vết bánh xe, mặc dù hỗn loạn, nhưng rõ ràng là đi về phía đông tây.

– Theo như Hồ tướng quân nói thì xe chở bạc chắc đi về hướng đông tây rồi?
Từ Chỉ Tình khẽ nói, lông mày hơi nhíu lại, tựa như đang suy ngẫm điều gì đó.

Hồ Bất Quy gật đầu, ngồi xổm xuống dùng ngón tay ấn lớp đất vàng do bánh xe nghiến ra, trầm ngâm nói:
– Nếu là xe trống thì bánh xe sẽ không lún sâu xuống đất thế này. Xét từ dấu xe nghiền đất, xe ngựa theo hai hướng đông tây tuyệt đối không phải xe trống, mà phải là xe chở nặng. Còn về xe có chở bạc hay không thì tôi không dám đảm bảo.

Hồ Bất Quy quan sát tỉ mỉ, phân tích khá có lý, từ dấu vết lưu lại mà nói, xe ngựa xác thật có chở hàng, phân biệt đi về hai hướng đông, tây. Nhưng năm nghìn nhân mã áp tải ba lăm vạn lạng quan ngân, vốn đã không phải thừa thãi về nhân số, lại trong hoàn cảnh cướp bạc sợ tội, vậy tại sao còn phải chia binh hai đường? Chỉ để mê hoặc không cho triều đình biết họ thực ra đi hướng đông hay hướng tây ư?

Lâm Vãn Vinh và Từ Chỉ Tình đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều đọc được sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Chuyện khá kỳ lạ, rất nhiều chi tiết khiến người ta nghĩ không thông, nhưng lại không rõ vấn đề nằm ở đâu.

– Lâm, Lâm Tam.
Từ tiểu thư gọi, mặt phơn phớt đỏ, chắc lại nhớ tới thứ thuốc bổ đặc biệt của hắn.
– Ngươi bảo năm nghìn quan binh cướp bạc đó đều đã bị hại độc, là thật hay giả thế?

– Chắc không giả đâu, xung quanh Tế Ninh đã bị phong tỏa, tầng tầng cảnh giới lục soát, nhưng vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng năm nghìn người đó, bọn họ không lên trời thì chỉ có nước trốn xuống đất rồi.
Lâm Vãn Vinh than, nhớ đến lời của tên Tá Tá Mộc nguời Oa đó, trong lòng rất khó chịu.

– Thế thì lạ thật.
Từ Chỉ Tình chau mày, khuôn mặt ngọc ngà vấn sắc thái nghi hoặc:
– Nếu năm nghìn người đó phản bội triều đình, lại phụ trách áp tải quan ngân, tại sao kẻ giật dây đằng sau còn phải hạ độc thủ như vậy?

Câu hỏi này cũng làm khó Lâm Vãn Vinh lâu nay, hiện tại tạm thời vẫn chưa tìm ra đáp án. Hắn cũng không cố công suy nghĩ thêm, chỉ dọc theo dấu xe, chậm rãi tiến về phía trước, chưa được bao xa đã thấy một chuồng ngựa trước mặt, cỏ khô đã cắt chất ở trong chuồng, số lượng không hề nhỏ.
Lâm Vãn Vinh nhặt nhánh cỏ khô lật qua lật lại, nghi hoặc hỏi:
– Hồ đại ca, huynh tới đây xem, số lương thảo này có phải cho ngựa ăn không?

Hồ Bất Quy đã quan sát qua từ trước, gật đầu đáp:
– Đúng là cho chiến mã ăn. Những binh sĩ này đến từ Hàng Châu, do chiến mã không hợp với cỏ khô Sơn Đông nên đã từng xin Lạc đại nhân cấp lương thảo.

– Ô, có chuyện này à?
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc hỏi.

Lạc Ngưng đứng sau lưng hắn, nghe vậy gật đầu:
– Đích thực có chuyện này. Hôm đó họ đòi đóng quân ngoài thành, lúc thống binh thiên tổng bẩm báo với cha muội, có nói lương thảo không đủ, phải bổ sung thêm ở Tế Ninh. Cha muội đã trực tiếp kiểm tra, lương thảo cho chiến mã của họ thực sự chỉ có thể duy trì một ngày, nên đã đáp ứng thỉnh cầu của họ. Có điều lương thảo còn chưa chuyển đến thì bọn họ đã cướp bạc đào tẩu rồi.

– Duy trì một ngày?
Lâm Vãn Vinh lộ nét cười hiểu ý, kéo tay Lạc Ngưng cười hi hi nói:
– Ngưng nhi, muội không nhớ nhầm chứ?

Lạc Ngưng ngượng ngùng, giọng trách:
– Người ta lúc đó nhàn rỗi, nghe nói có ba lăm vạn lạng bạc được chở đến, muội chưa từng thấy qua nhiều bạc như vậy nên còn đi theo cha nhìn trộm nữa kìa.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười rộ:
– Nhìn trộm hay, nhìn trộm tuyệt. Ngưng nhi, đại ca cũng kiếm được không ít bạc, sau này muội cứ ở nhà nhìn trộm, còn đại ca tiện thể nhìn trộm muội.

Lạc Ngưng thẹn đỏ mặt, vui sướng cúi thấp đầu.

Thấy hai người công khai tán tỉnh, Từ Chỉ Tình ho khẽ vài tiếng như để nhắc nhở họ. Lâm Vãn Vinh mỉm cười, chỉ đống cỏ trong chuồng nói:
– Hồ đại ca, huynh xem số lương thảo này đủ cho bao nhiêu chiến mã ăn?

Hồ Bất Quy cẩn thận quan sát một lượt, lắc đầu nói:
– Theo kinh nghiệm của thuộc hạ, số lương thảo này nhiều nhất chỉ đủ cho một nghìn chiến mã ăn một ngày.

– Thế thì chuẩn rồi.
Lâm Vãn Vinh hớn hở vỗ tay, giơ ngón tay cái khen Hồ Bất Quy:
– Hồ đại ca, hảo nhãn quang.

Hồ Bất Quy không hiểu, hỏi:
– Lâm tướng quân, ngài có phát hiện gì rồi? Ti chức ngu dốt, mong tướng quân giải thích rõ.

Từ Chỉ Tình nghĩ ngợi chốc lát, trên mặt tức thì hiện vẻ kinh hãi:
– Lâm Tam, ý ngươi là chiến mã của họ căn bản không có lương thảo?

Nha đầu này phản ứng nhanh thật, Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhìn nàng, Từ Chỉ Tình cũng đang nhìn hắn, thấy hắn liếc mình, liền hừ một tiếng rồi vội cúi đầu.

– Chính xác, chính xác, Từ tiểu thư thông minh thanh khiết, điểm phát trúng luôn, Lâm mỗ bội phục năm chi sát đất.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Bọn họ chẳng những lương thảo không đủ, hơn nữa còn đi ngay trong đêm, đến chiến mã cũng chưa được ăn no.

Hồ Bất Quy “ồ” một tiếng, cả mừng nói:
– Lâm tướng quân nói không sai. Kỵ binh và chiến mã của chúng ta rất gắn bó, cho ngựa ăn cũng có quy tắc, chiến mã ăn được bao nhiêu thì cắt bấy nhiêu cỏ khô. Năm nghìn nhân mã này rõ ràng thiếu hụt lương thảo, song lúc lâm tẩu còn lưu lại cỏ khô chất đống trong chuồng ngựa, chứng tỏ bọn họ đi cực gấp, chiến mã tuyệt nhiên chưa được ăn no.

– Ba lăm vạn lạng bạc, chỉ dựa vào sức người thì không thể kéo nổi, toàn phải nhờ chiến mã chở, mà những chiến mã này căn bản không đi xa được.
Từ Chỉ Tình đầu mày giãn ra, nhẹ nhàng nói:
– Ta minh bạch rồi, không phải bọn họ đi gấp, mà là họ vốn không chuẩn bị đi xa!! Những vết bánh xe này đều do họ cố ý làm ra nhằm hấp dẫn sự chú ý, lái hướng suy đoán của chúng ta. Bạc, bạc nhất định được giấu ở gần đây.

– Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ nói thật chứ?
Lạc Ngưng miệng vẽ thành hình chữ O, tỏ vẻ không thể tin nổi.

Từ Chỉ Tình phì cười, chỉ Lâm Vãn Vinh đứng cạnh nàng, mắt đẹp liếc xéo, hừ nói:
– Muội hỏi tên Lâm Tam nhà muội ấy, con người hắn thích nhất là giả thần giả quỷ, rõ ràng đã liệu trước mọi việc rồi còn cố ý nghi đông nghi tây để đùa bỡn chúng ta.

Phải công nhận cô nàng Từ Chỉ Tình này đúng là thông minh lạ thường, Lâm Vãn Vinh vừa mới gợi ý, nàng đã đoán ra đến tám chín phần mười rồi, thảo nào nàng có thể với thân nữ nhi xông pha tiền tuyến kháng kích người Hồ, chỉ riêng đầu óc linh hoạt của nàng, thế gian đã chẳng mấy ai sánh bằng rồi.

“Đại ca”, Lạc Ngưng mừng rỡ ôm cánh tay Lâm Vãn Vinh hỏi:
– Bạc được giấu gần đây thật sao?

Lâm Vãn Vinh gượng cười:
– Theo suy đoán của Từ tiểu thư, trên lý luận mà nói thì chắc là vậy.

Lạc Ngưng nhấc chân, xoay người chạy về lối cũ, Lâm Vãn Vinh liền lôi nàng lại:
– Ngưng nhi, muội làm gì đấy?

– Đại ca, muội đi kêu người tới đào bạc, dù phải đào sâu ba thước cũng nhất định phải tìm ra.
Lạc Ngưng cong môi, kiên định nói.

Nha đầu này tính hấp tấp quá đi, Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười nhăn nhó:
– Ngưng nhi, hiện giờ chúng ta chỉ đoán bạc ở gần đây, nhưng có nói là ở ngay dưới chân đâu.

Lạc Ngưng sững người, dịu giọng hỏi:
– Đại ca, ý huynh là…

Lâm Vãn Vinh chầm chậm đi vài bước, trầm ngâm nói:
– Nơi đây là cổng nam thành Tế Ninh, phía bắc là vào thành, bọn họ có ngốc đến mấy cũng không thể lén chuyển bạc vào thành. Hướng đông tây là quan đạo, là hướng mà họ dẫn dụ chúng ta truy tung, tất nhiên cũng không phải. Như vậy chỉ còn lại phía nam…

– Phía nam?
Lạc Ngưng ngẩng đầu nhìn sang hướng nam, chỉ thấy hồ Vi Sơn rộng thênh thang tầm mắt không chạm tới bờ, bóng núi mờ mờ ảo ảo chìm trong màn đêm mịt mù, gió nhẹ làm cuộn lên những gợn sóng rì rào vỗ bờ. Lạc Ngưng nhăn mày, khẽ nói:
– Chẳng lẽ, số bạc đó giấu ở…

– Không sai, giấu trong hồ Vi Sơn.
Từ Chỉ Tình nắm tay nàng, nhỏ nhẹ nói:
– Nơi này chỉ cách hồ Vi Sơn vài bước chân, chỉ cần có thuyền là có thể dễ dàng đem bạc chuyển xuống hồ rồi để chìm sâu, thần không hay quỷ không biết. Để bưng bít tai mắt mọi người, kẻ giật dây lại cố ý chia năm nghìn binh mã thành hai đường, hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, sau đó thi triển độc thủ, giết người diệt khẩu.

– Hồ Bất Quy…
Lâm Vãn Vinh bỗng gọi lớn.

– Có mạt tướng!
Hồ Bất Quy vội ôm quyền ứng tiếng.

– Huynh dẫn hai nghìn nhân mã tìm kiếm hỏi thăm men theo bờ hồ, đặc biệt hỏi các ngư dân xung quanh xem gần đây có thuyền dân nào bị trưng dụng hay không, trong hồ có xuất hiện điều gì dị thường không. Một khi có tin tức, lập tức bẩm báo!

– Tuân lệnh!
Hồ Bất Quy chuyển thân, vội vã đi bố trí.

Lâm Vãn Vinh đứng bên hồ Vi Sơn, cảm thụ làn gió mát mang hơi ẩm lướt qua da mặt, miệng thở dài. Hắn nắm chắc tám phần là ba lăm vạn lạng bạc đó đuợc giấu trong lòng hồ. Hồ này chu vi vài trăm dặm, to gấp mấy lần các huyện thành quanh Tế Ninh. Ba lăm vạn lạng bạc chiếm một diện tích lớn nếu bày trên mặt đất, nhưng đã chìm xuống hồ thì khác nào mò kim đáy bể. Mẹ kiếp, không biết kẻ nào nghĩ ra kế này, quả nhiên hết sức tinh diệu, hết vòng này lồng đến vòng khác, dù cuối cùng đoán ra bạc giấu trong hồ Vi Sơn thì cũng như chó đớp nhím, muốn cắn không xong, chẳng lẽ bảo ta phải rút sạch nước hồ chắc?

Lạc Ngưng đứng sau lưng hắn, không dám nói câu nào, chỉ sợ quấy rối dòng suy nghĩ của hắn. Từ Chỉ Tình tuy thông minh lanh lợi, nhưng gặp phải chuyện mò kim đáy bể này nhất thời cũng chưa tìm ra biện pháp. Nhìn bóng lưng cô đơn hiên ngang trước mắt, nhớ lại những hành vi quái ác của hắn trên đường, trong lòng nàng chợt dấy lên một cảm giác không chân thật: Hai tên Lâm Tam này cùng là một người thật ư?

Không biết đã đứng bao lâu, một cảm giác ấm áp mềm mại từ sau lưng truyền lại, thân thể thơm tho nóng bỏng phảng phất như bốc lửa ép sát vào lưng hắn. Lâm Vãn Vinh quay ngoắt mình, thấy Lạc Ngưng đã cởi bỏ áo giáp, chỉ mặc một chiếc váy dài phong phanh, đang ôm chặt tấm lưng dày rộng của hắn, má dựa trên vai hắn, mắt tỏa ra ngàn vạn nhu tình, thỏ thẻ:
– Đại ca, Ngưng nhi thích huynh, thích đến mức có thể chết vì huynh!

– Nha đầu ngốc!
Lâm Vãn Vinh cởi phắt áo khoác choàng qua người nàng:
– Trời rét căm căm thế này, muội bỏ áo giáp ra làm gì, nếu bị cảm thì sao?

– Ngưng nhi không sợ, Ngưng nhi muốn sưởi ấm cho đại ca.
Lạc Ngưng nở nụ cười ôn nhu, nét mặt thẹn thùng toát lên vẻ kiên định, ôm chặt lấy hắn, đặt tay hắn lên ngực mình:
– Đại ca, huynh sờ xem, tim Ngưng nhi đập nhanh quá!

Cảm giác trơn tru ấm mềm lan theo đầu ngón tay, hai mỏm đồi nhu nhuyễn kẹp tay hắn ở giữa, da thịt trắng nõn như tắm sữa, mong manh dễ vỡ. Lạc Ngưng mắt nhắm hờ, miệng nhỏ hồng hấp hé, bộ ngực căng tròn phập phồng, khiến bàn tay núp trước ngực nàng cũng nảy lên liên tục. Lâm Vãn Vinh tim đập thình thịch, tay thuận thế trượt trên ngực nàng, phủ lên tảng đồi non mềm, dưới sự ma sát của bàn tay thô ráp, hai hạt đậu đỏ nhô cao, không ngừng run rẩy như thỏ con hoảng sợ, chống vào lòng bàn tay hắn.

– Ngưng nhi…
Hắn nuốt nước bọt cái ực, lòng tay day day hạt đậu đỏ kiều diễm đó. Lạc Ngưng rên “ư” một tiếng, người mềm rũ ngả vào lòng hắn, môi hồng hé mở, hơi thở hổn hển thơm như hoa lan:
– Đại ca, Ngưng nhi là của huynh, vĩnh viễn là của huynh…

– Khục, khục…
Thấy hai người yêu đương nồng nhiệt, không coi ai vào mắt, nếu không cản lại thì khó mà biết được điều gì sẽ xảy ra, Từ Chỉ Tình đứng cách đó không xa tim đập dồn dập, má nóng như hơ lửa, muốn bỏ đi mà chân cứ dính lấy mặt đất, vội giả vờ ho vài tiếng đề tỉnh hai người.

Lạc Ngưng trong cơn kích tình sớm đã quên mất bên cạnh còn Chỉ Tình tỷ tỷ, lúc này sực tỉnh ra, chỉ thấy Từ tiểu thư mặt đỏ bừng bừng, đang nhìn mình nửa cười nửa không, nàng kêu “a” một tiếng, lẻn ngay ra sau Lâm Vãn Vinh, chớp chớp đôi mắt đẹp, mặt đỏ au như trích ra nước, gối đầu trên lưng Lâm đại ca không dám ngẩng lên.

– A ha, đêm nay trăng sáng tròn quá ta…
Lâm Vãn Vinh cười toe toét, vờ như không thấy cái lườm sắc lẹm của Từ Chỉ Tình, vênh mặt mo nói. Lạc Ngưng trốn sau lưng đại ca, muốn cười mà không dám, trăng sáng tròn gì chứ, hôm nay mới đầu tháng mà!

Tên này đúng là hết thuốc cứu rồi, Từ Chỉ Tình hừ mũi. Thấy Lạc Ngưng sắc mặt hổ thẹn, nàng bèn vẫy tay bảo:
– Ngưng nhi, muội qua đây.

– Chỉ Tình tỷ tỷ…
Lạc Ngưng rụt rè ứng tiếng, đầu gục xuống tận ngực. Lâm Vãn Vinh gẩy gẩy trong lòng bàn tay nàng, trộm cười nói:
– Ngưng nhi, sao phải sợ cô ấy, chúng ta là phu thê, làm chuyện gì cũng đều quang minh chính đại, nha đầu này chỉ thích làm bóng đèn (từ lóng chỉ kỳ đà cản mũi), hỏng cả hảo sự của người ta.

Lạc Ngưng tuy không hiểu bóng đèn là gì nhưng thấy vẻ mặt cười đùa của đại ca, tâm lý được tiếp thêm dũng khí, nhẹ gật đầu, bất chấp sự sửng sốt của Từ Chỉ Tình, miệng kề bên tai hắn ngượng ngập nói:
– Đại ca, Ngưng nhi một khắc cũng không muốn chờ nữa, muội muốn làm thê tử của huynh. Huynh muốn muội không?

Ế, ta không muốn thì ai muốn cơ chứ? Lâm đại nhân mặt mày rạng rỡ, gật đầu như gà mổ thóc:
– Muốn, muốn! Ta ngày ngày đều muốn!

Lạc Ngưng gom hết dũng khí ôm cổ hắn, mặt đỏ rực, giọng nói nhỏ như cánh muỗi:
– Đại ca, Ngưng nhi chờ huynh ở phòng! Huynh nhất định phải đến!

Nói dứt lời, nàng không dám nhìn Lâm Vãn Vinh thêm chút nào, xoay người như bay, kéo tay Từ tiểu thư, giọng run run nói:
– Chỉ Tình tỷ tỷ, chúng ta mau đi thôi!

– Sao thế?
Từ Chỉ Tình kỳ quái hỏi, nha đầu này sao nỡ rời tình lang thế nhỉ?

– Tỷ đừng hỏi, cứ đi mau đi.
Từ tiểu thư còn chưa nói hết câu đã cảm thấy Lạc Ngưng như có sức mạnh vô tận, kéo nàng chạy phăm phăm, đến Lâm Tam cũng không đuổi kịp.

Loạn mất rồi, ai lại để con gái chủ động cơ chứ, ta còn mặt mũi nào nữa? Lâm Vãn Vinh ha hả cười rộ, bỗng nhớ đến một vấn đề quan trọng, vội réo:
– Ngưng nhi, muội ở phòng nào?! Ta sợ không tìm ra.

Lạc Ngưng đang bỏ của chạy lấy người, giật mình xém té nhào, hậm hực giậm chân, lòng bối rối trong niềm hạnh phúc, trước ánh mắt nghi ngờ của Từ Chỉ Tình, khẽ đáp:
– Ở cạnh phòng Từ tỷ tỷ!

Lâm đại nhân ngớ người, ở cạnh phòng Từ tỷ tỷ? Vậy xin hỏi Từ tỷ tỷ ở phòng nào ạ? Lạc tài nữ quả nhiên không tầm thường, lời nói toàn chứa huyền cơ.

Thấy thân hình hai người sắp khuất khỏi tầm mắt, Lâm Vãn Vinh í ới la:
– Ngưng nhi, nhớ kỹ, nhất định phải “tẩy bạch bạch”! Nhất định phải “tẩy bạch bạch”!

– “Tẩy bạch bạch” là gì?!
Từ tiểu thư hỏi Ngưng nhi.

Lạc Ngưng mặt nóng tim run, lời dặn của đại ca làm nàng mất hết sức lực, nắm tay Từ Chỉ Tình gượng gạo nói:
– “Tẩy bạch bạch, tẩy bạch bạch”, à, đây có lẽ là từ địa phương ở quê đại ca, chắc có nghĩa là rửa tay.

– Rửa tay? Kỳ lạ thật!
Từ Chỉ Tình lắc đầu cười:
– Vậy ta cũng phải về “tẩy bạch bạch” mới được.

Dõi theo Lạc Ngưng lôi Từ tiểu thư chạy như bay, hai thân hình lắc lư vô hạn phong tình, Lâm đại nhân trong lòng ngứa ngáy khó chịu, cười dâm he he mấy tiếng, sải bước về phủ nha.

Chú thích: 洗白白 Người Quảng Đông thường nói “tẩy bạch bạch” có nghĩa là tắm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 28/04/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 7
Cặp tê tê Huyệt Lăng một to một nhỏ, dường như từ nãy đến giờ vẫn ngủ say trong chiếc sọt tre, mãi tận khi bò lăn ra đất mới thực sự tỉnh giấc, vặn mình duỗi chân, móng cào rồn rột, nghe đã biết ngay sức mạnh kinh người. Trong đám trộm có nhiều kẻ không hiểu chuyện, sợ nó tấn công...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Lăng Tiếu – Quyển 15
Khi toàn bộ công kích biến mất, thi ma vẫn đứng nguyên tại chỗ không chút thương tổn nào. Người của Tiếu Ngạo cung khiếp hãi. Ha ha, các ngươi đừng mơ tưởng, thi ma đại nhân đã sớm là kim cương bất hoại thân, chỉ bằng công kích của các ngươi làm gì được hắn, giết cho ta, giết sạch bọn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Giang Nam – Quyển 26
Vạn Vật Đạo Tổ cười khẽ: Ha ha ha ha ha ha! Giết chết một nửa sinh linh không biết có thể giảm chậm thời gian tịch diệt kiếp đến không? Thời đại tiếp theo thử giết sạch sinh linh xem sao, không chừng cách này hay. Giang Nam tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc đi tới điểm bắt đầu thời...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân