Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 8 » Phần 63

Lâm Vãn Vinh - Quyển 8

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 63

Vết nước mắt trên mặt Ngưng Nhi vẫn còn lấp lánh chưa khô, nàng liếc hắn một cái rất dễ thương, cười duyên nói:

– Đại ca đừng lo! Muội sẽ không nói cho tỷ tỷ biết đâu. Ấy, tỷ tỷ đi đâu rồi, sao không thấy bóng dáng tỷ ấy thế nhỉ?

Thanh Tuyền à? Lâm Vãn Vinh đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn bốn phía, nào đâu có thấy bóng dáng thân thương của nàng. Nhớ tới lúc vừa rồi nàng vội vàng lao lên đầu tiên mà, sao chớp mắt đã không thấy nữa rồi?

Lần này hắn nhìn quanh quất một cách không chủ ý, lại thấy ở một chỗ không xa Từ Chỉ Tình đang liếc về phía này, gặp ánh mắt hắn liền vội vã quay đầu đi. Nhớ tới lời thề của Từ tiểu thư khi ngồi trên bờ tường ngày đó, Lâm Vãn Vinh chột dạ, đi nhanh tới trước người nàng, ôm quyền ra vẻ kính cẩn cười nói:

– Đa tạ ơn cứu giúp của Từ tiểu thư!

Từ Chỉ Tình không ngẩng đầu lên, phân phó cho quan quân xung quanh:

– Việc ở chỗ này đã xong rồi, chư vị huynh đệ mau thu dọn hỏa pháo và các dụng cụ khác thật hoàn chỉnh gọn gàng, xong về quân doanh bẩm báo với Lý tướng quân. Xin vị đại nhân này tránh ra một chút, đừng cản trở chúng ta làm việc nữa!

Nha đầu này vẫn cứ giữ cái tính dỗi hờn con trẻ ấy, Lâm Vãn Vinh cũng chẳng để ý, mỉm cười nói:

– Nếu là như thế, xin tiểu thư cứ làm việc, ta sẽ không quấy rầy nữa. Ngày sau sẽ để thê thiếp tới cửa cảm tạ thật nhiều….

– Đoành!

Một tiếng nổ lớn vang lên làm mọi người giật nảy mình, một khẩu hỏa pháo bên cạnh người Từ Chỉ Tình đột nhiên bốc khói lên, phía đằng xa bụi đất bay tứ tung. Từ Chỉ Tình vẫn thản nhiên như không:

– Lỗi quá, hỏa pháo này quên chưa dập ngòi!

Nha đầu này đúng là đồ điên khùng mà, cả người Lâm Vãn Vinh ướt đẫm mồ hôi, khốn khổ bỏ chạy mấy bước. Đám người Hứa Chấn, Hồ Bất Quy liều hết cái mạng già mới nhịn được để không cười phá lên.

– Đại ca, huynh mau đi xem tỷ tỷ chút đi!

Xảo Xảo len lén kéo ống tay áo Lâm Vãn Vinh, chỉ về phía xa xa. Bên đó chính là chỗ cao nhất của đỉnh núi, một thân ảnh yêu kiều đang đứng đón gió. Nàng đang dõi nhìn về phía Thiên Tuyệt phong, vẻ mặt u tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

– Thanh Tuyền… !

Lâm Vãn Vinh giật mình kinh hãi, vội vã chạy tới. Còn chưa tới gần, liền nghe thấy một giọng nói non nớt của nữ tử hét lên:

– Nam nhân thối, ngươi còn tới làm gì? Hại sư phó của ta còn chưa đủ ư?

Lý Hương Quân cầm kiếm từ bên người Tiếu Thanh Tuyền nhảy ra, mày liễu dựng ngược, có vẻ căm phẫn dị thường.

Lâm Vãn Vinh mặc kệ nàng, vẫn đang muốn đi tới bên người Tiếu Thanh Tuyền. Thì bên kia Lý Hương Quân nghiến răng, đoản kiếm sáng loáng nhanh như điện xẹt đâm thẳng tới ngực Lâm Vãn Vinh.

– Đủ rồi!

Lâm Vãn Vinh đang khó chịu, lại bị tiểu nha đầu này la lối om sòm phá đám, trong cơn tức giận gầm lên một tiếng. Lý Hương Quân thấy mặt mày hắn xám xịt, trong lòng liền sợ hãi, kiếm thế nhũn ra, không dùng sức được nữa, òa một tiếng khóc rống lên tru tréo:

– Sư tỷ, hắn bắt nạt muội kìa, chưa nói hắn bắt nạt sư phó, giờ còn muốn ức hiếp muội nữa… !

Tiếu Thanh Tuyền lặng lẽ thở dài, cười khổ nhắc nhở:

– Hương Quân, không được làm loạn! Lâm lang không có bắt nạt sư phó.

– Muội không tin!

Lý Hương Quân nhìn Lâm Vãn Vinh, căm hận nói:

– Nếu không phải do hắn, sao sư phó lại lên trên núi, rồi sao lại ở bên đó không xuống nữa?

Lý Hương Quân này tuy nhìn rất ngây thơ, nhưng một lời trúng đích khiến Lâm Vãn Vinh nói cười không nổi, tức giận cũng không được. Tiếu Thanh Tuyền lườm Lâm Vãn Vinh, cũng không biết phải nói sao, chỉ đành thở dài, yếu ớt vô lực hứa:

– Hương Quân muội yên tâm, ta nhất định sẽ đón sư phó xuống núi!

Lý Hương Quân hừ một tiếng, chĩa đoản kiếm sáng loáng trong tay về phía Lâm Vãn Vinh dọa nạt vài cái, lúc này mới hài lòng rời đi.

Thấy Thanh Tuyền đứng lặng trên đỉnh dốc không nói năng gì, Lâm Vãn Vinh thận trọng hỏi:

– Thanh Tuyền, nàng nói thật đấy chứ, nàng thật sự có biện pháp đón Tiên tử tỷ tỷ xuống núi sao?

Tiếu tiểu thư khẽ cắn đôi môi hồng, hừ một tiếng, bờ vai thơm hơi run lên, vẫn không hề đáp lời.

Lâm Vãn Vinh đi tới bên người nàng, vừa muốn nắm lấy tay nàng, lại thấy trên mặt Thanh Tuyền nước mắt sớm đã chảy như thác, trong ráng hoàng hôn mờ khói, trông nàng thật yếu ớt cô đơn, làm người ta phải thương xót động lòng.

– Thanh Tuyền, nàng làm sao vậy?

Lâm Vãn Vinh kinh hãi, vội ôm lấy nàng. Tiếu tiểu thư òa khóc, nắm đấm nhỏ đập dồn dập lên ngực hắn:

– Đồ phóng đãng vô sỉ, ngay cả mạng sống cũng không cần nữa sao? Chàng nhảy xuống một cái liền xong hết mọi việc, nhưng thiếp sẽ phải làm sao, đứa con của chúng ta sẽ như thế nào?

– Nàng yên tâm, ta nắm chắc không sao mà!

Lâm Vãn Vinh vội ôm lấy thân thể ngà ngọc của Thanh Tuyền, dịu dàng nói bên tai nàng:

– Nàng không nghĩ xem tướng công của nàng là nhân vật thế nào à, trước nay không bao giờ là kẻ chịu thua thiệt?

– Nhưng vạn nhất sư phó sẩy tay thì làm sao?

Tiếu Thanh Tuyền tức giận nhéo lên ngực hắn, nước mắt chảy càng nhanh:

– Chàng muốn lấy mạng thiếp và đứa bé mà!

– Sẩy tay ư?

Vấn đề này thật sự là vẫn chưa nghĩ tới. Lâm Vãn Vinh thở dài, đời người thăng trầm lên xuống biến hóa khó lường, không thể mọi việc đều cứ phải tính kỹ rồi mới làm. Tượng Bồ Tát còn có ba phần thổ tính, hắn cũng là người có máu có thịt, không phải kẻ đọc sách cổ hủ, có lúc kích động cũng là điều khó tránh khỏi.

Tiếu Thanh Tuyền nép vào lòng hắn, nửa ngày không nghe thấy tiếng của hắn, ôn nhu nhẹ nhàng mở miệng hỏi:

– Sao chàng không nói nữa?

Lâm Vãn Vinh bật cười, vuốt lên cái mũi thon nhỏ của nàng:

– Ta không nói, bởi vì chúng ta là phu thê, giải thích quá nhiều ngược lại sẽ thành phiền phức. Nàng nghĩ xem, vì sao khi ta bị sư phó nàng bắt đi, ta gửi lại câu đố, nàng đoán một cái là trúng chứ? Đó là đạo lý phu thê đồng lòng, nàng là người hiểu ta nhất đó!

Trong lòng Tiếu Thanh Tuyền ấm áp, yêu thương sâu kín ngước nhìn hắn, rồi lại ép gò má hây đỏ vào lòng hắn:

– Chỉ biết nói lời ngọt ngào dễ nghe thôi, cứ như kiếp này thiếp thiếu nợ chàng vậy! Cái miệng trơn như bôi mỡ này của chàng, cũng không biết lừa được bao nhiêu tiểu thư nhà người ta rồi.

– Cũng không lừa được mấy người… !

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Bây giờ ta rất ít khi sử dụng ra những thủ đoạn này, chủ yếu là sợ người khác chịu không được, chỉ nói với mấy lão bà tốt của ta là được rồi. Mỗi ngày chỉ nói một câu thôi, nói mười câu khẳng định là nàng chịu được, nhưng chính ta lại không chịu được.

Tiếu tiểu thư lắc đầu cười khổ, vốn là có ý định mấy ngày sẽ không thèm để ý tới hắn, để hắn bị giáo huấn thật kỹ, nào ngờ bị hắn rót vào tai mấy câu đường mật, tất cả tâm tư đều băng tan ngói vỡ. Vạn vật trời sinh, một thứ này khắc chế một thứ kia, quả là không sai.

Thấy ánh mắt hắn buồn bã xa xăm, nhìn ngọn Thiên Tuyệt phong không hề nhúc nhích, Tiếu Thanh Tuyền chua xót, cắn môi hỏi nhỏ:

– Chàng đang đợi sư phó xuống núi sao?

– Phải, à… , không phải!

Lâm Vãn Vinh lắp bắp, nghe ý tứ trong lời nói của Thanh Tuyền, tựa hồ đã nhìn ra chút ít gì đó.

– Đã tới nước này rồi, còn không chịu thành thật?

Tiếu tiểu thư dữ dằn cấu véo lên tay hắn, tức giận nói:

– Thiếp nói thật cho chàng biết nhé! Bây giờ sư phó khẳng định sẽ không xuống núi đâu!

– Vì sao vậy?

– Chàng ấy à, đúng là đồ ngốc!

Thấy ánh mắt ngờ vực của hắn, Tiếu Thanh Tuyền lắc đầu than khẽ, giọng nói buồn bã:

– Bây giờ chàng ép sư phó xuống núi dưới ánh mắt của cả vạn người, dù sư phó có là tượng đất cũng không biết để mặt mũi vào đâu. Không biết sự thông minh ngày thường của chàng đi đâu mất rồi?

Lâm Vãn Vinh vỗ đầu, ái chà, đúng là một lời đánh thức người trong mộng. Sao ta lại không nghĩ tới chứ? Làm nam nhân đúng là không thể quá hám sắc, nếu không trí lực sẽ sút giảm nhiều a!

– Hảo lão bà! Ấy mấy ngày không gặp, da thịt của nàng càng ngày càng sáng bóng đấy…. ! Vậy nàng nói xem, tiên tử khi nào mới chịu xuống núi?

Tiếu Thanh Tuyền tức giận hừ một tiếng:

– Sao mà thiếp biết được? Chàng và sư phó mấy ngày nay sớm chiều bên nhau, phải là chàng hiểu sư phó hơn mới đúng chứ?

– Nàng tiếp cứu nhanh quá, ta còn chưa kịp hiểu được…

Lâm Vãn Vinh thở dài, mặt đầy khổ não, len lén nhìn trộm Thanh Tuyền, thận trọng nói:

– Phải nói tiên tử tỷ tỷ mấy ngày vừa qua đối xử với ta đúng là không tệ, nàng ấy quá xinh đẹp, vóc dáng siêu cấp tuyệt diệu, hiểu sách biết lý, ôn nhu chu đáo, đôi khi ta thực sự muốn nàng ấy làm…

– Làm cái gì cơ?

Tiếu Thanh Tuyền cắn răng hừ một tiếng, tưởng cười mà như không cười.

Đầu Lâm Vãn Vinh chảy đầy mồ hôi. Cho dù với da mặt chai lỳ của hắn thì việc này cũng có chút khó mở miệng, liền nghiến răng quyết định nói thật, dù sao chăng nữa cũng chỉ là ăn một đao, liều thôi!

– Làm…

Hai chữ phía sau còn chưa nói ra, một bàn tay mềm mại thơm lừng đã ép lên miệng hắn, Tiếu Thanh Tuyền như thẹn thùng như giận hờn:

– Con người chàng chỉ thích tác quái, muốn sư phó của ta làm tỷ tỷ của chàng, cũng khó mở miệng vậy sao? Thiếp sẽ thay sư phó đáp ứng, dù sao chàng cả ngày gọi “tiên tử tỷ tỷ”, “thần tiên tỷ tỷ” cũng thuận miệng lắm rồi. Người là sư phó của ta, cũng là tỷ tỷ của chàng, mỗi phía qua lại, cũng không có gì trở ngại.

– Có thể cùng qua lại hay không?

Lâm Vãn Vinh như mừng như lo, lộ nét cười dâm dật.

– Cùng qua lại là sao?

Tiếu tiểu thư ngưng thần nhíu mày:

– Nhưng như thế là rối loạn bối phận, làm người ta chê cười!

Vẻ mặt của Lâm Vãn Vinh chuyển sang nghiêm túc:

– Kỳ thực không phải là như thế, ý ta là muốn tiên tử tỷ tỷ làm…. Ưm.. ừm… !

Tiếu tiểu thư ép chặt miệng hắn, không để hắn nói, vừa tức giận lại thẹn thùng:

– Cứ quyết định như thế, lát nữa thiếp sẽ nói với Xảo Xảo và Ngưng Nhi. Chàng và sư phó giải trừ hiểu lầm, sau này thiếp sẽ đón tiếp sư phó về phủ, hiếu kính người thật tốt, chúng ta một nhà hòa hợp đoàn viên, chẳng phải tốt lắm sao…

Lâm Vãn Vinh vốn còn muốn phản kháng, nghe tới câu phía sau của nàng, trong lòng lại hăng hái. Thấy tay nàng che trên miệng mình, liền thè lưỡi ra, khẽ hôn một cái. Tiếu Thanh Tuyền bị hắn điểm trúng chỗ yếu hại, vội vã buông tay mình xuống, mặt đỏ tía tai:

– Cái đồ phóng đãng chàng…

Lâm Vãn Vinh thở dài, gật đầu nói:

– Phải hòa hợp, phải đoàn viên, Thanh Tuyền nàng nói thật đúng! Nhưng tiên tử tỷ tỷ khi nào xuống núi, trong lòng ta cũng chẳng chắc chắn chút nào cả. Phong cảnh trên Thiên Tuyệt phong xinh đẹp, còn có thể tắm suối nước nóng, ta sợ là thời gian lâu sau, nàng ấy sẽ quên mất hai người đồ đệ đó.

Tiếu Thanh Tuyền nhìn về phía tuyệt phong đối diện, trong trời chiều tầng tầng mây mù che phủ. Không nhìn rõ được cảnh tượng bên trên, chỉ có hai đường xích sắt đứng sừng sững song song.

– Cho dù sư phó muốn quên, cũng chỉ sợ không thể quên được… !

Tiếu tiểu thư u buồn than, lại thấy phu quân của mình ảm đạm nhìn Thiên Tuyệt phong tới mức phát ngây phát ngốc, tinh thần không biết đã bay bổng tới nơi nào.

Việc bất đắc dĩ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi, Tiếu Thanh Tuyền tuy vẫn luôn bình đạm, nhưng đối diện với tình cảnh này cũng không biết làm thể nào mới phải.

– Thanh Tuyền, kỳ thực mấy ngày nay, ta luôn nghĩ tới một việc, một việc không biết là xấu hay tốt!

Vẻ mặt Lâm Vãn Vinh bỗng chuyển sang vô cùng nghiêm chỉnh.

– Có chuyện gì khiến Lâm lang chàng khó xử như thế?

Tiếu Thanh Tuyền mềm lòng ra, không kìm được nắm lấy tay hắn, dịu dàng hỏi.

Lâm Vãn Vinh tìm một gốc cây đỡ nàng ngồi xuống, rồi cười khổ:

– Ban đầu khi Bạch Liên giáo gây tội, ta được lời mời của Từ Vị đại nhân, từng tới Sơn Đông thống lĩnh quân binh, nàng biết việc này không?

Tiếu Thanh Tuyền gật đầu:

– Chàng chỉ huy mấy vạn binh sĩ chiến đấu, chém chết Bạch Liên đệ nhất dũng sĩ. Bắt phản vương của Bạch Liên giáo Lục Khảm Ly, công phá thành Tế Ninh đầu tiên, chính là công đầu tiêu diệt Bạch Liên giáo, chuyện này trong quán rượu phòng trà, ai ai cũng biết, người kể chuyện cũng không biết thuyết giảng tới mấy nghìn mấy trăm hồi rồi.

– Điều xấu cũng chính là ở đấy!

Vẻ mặt Lâm Vãn Vinh kỳ quái, không biết là cười hay là giận:

– Ta đánh thắng vài trận, người người liền cho ta là nhân tài, không chỉ Từ Vị đại nhân nhìn trúng ta, mà ngay cả tướng quân Lý Thái cũng muốn ta tham gia quân đội, bắc thượng chống Đột Quyết. Những lão huynh đệ ở Sơn Đông như Lý Thánh, Hồ Bất Quy càng không cần phải nói nữa. Nhưng bọn họ lại không biết một việc! Đời này ta xem Xuân cung họa sách vô số quyển, nhưng binh thư quân pháp một quyển cũng chưa từng tập qua một chương. Lần này ra tiền tuyến dẫn binh đánh trận, chính là bằng vào bản lĩnh chân chính, nếu có điều gì không tốt, sẽ làm liên lụy đến những hảo huynh đệ của ta đó.

Tiếu tiểu thư đỏ mặt lên, dịu dàng nói:

– Mỗi người đều có duyên phận cơ hội của mình, không phải là đọc sách càng nhiều càng có tài hoa. Vị Triệu Quát kia học vô số binh thư nhưng kết quả lại hại mình hại nước, phải chịu biết bao lời chửi rủa, chính là một ví dụ điển hình. Mọi thứ của Lâm lang chàng, đều là từ thực tiễn học được, tuy không từ sách, nhưng có kiến thức thực dụng chân chính.

Nàng tự hào cao giọng:

– Nếu không, chàng cũng không thể diệt sạch Bạch Liên giáo, lại được những đại thần chí sĩ như Lý Thái, Từ Vị đại nhân coi trọng. Còn nữa, những việc chàng làm nửa năm nay, việc nào mà chẳng oanh oanh liệt liệt, được thiên hạ tán thưởng truyền tụng ngợi ca? Người bất học vô thuật, sao có thể làm được?

– Nói như vậy, là nàng tán thành để ta đi sao?

Nghe Tiếu Thanh Tuyền khen mình, Lâm Vãn Vinh cũng mặt mày vui vẻ hớn hở.

Tiếu Thanh Tuyền lặng lẽ sửa sang lại y phục cho hắn, dịu ngọt nói:

– Tự chàng đã quyết định rồi, còn hỏi thiếp làm gì? Thê tử trong thiên hạ, chẳng có ai hi vọng trượng phu của mình viễn chinh nơi khói lửa sa trường gió tanh mưa máu. Nhưng nếu có bản lĩnh lại không phát huy, đó cũng là tội lỗi lớn. Mấy ngày trước Phụ Hoàng cũng nhắc tới việc này với thiếp, thiếp không nói cho chàng biết, chính là không muốn vì thiếp mà ảnh hưởng tới quyết định của chàng. Chàng là phu quân của thiếp, làm đúng làm sai, đó chỉ là người ngoài phán định, còn trong mắt thiếp, phu quân chàng vĩnh viễn không sai!

– Lão bà yêu quý, vì sao mỗi lần nàng nói, đều làm cho ta cảm động đến như vậy chứ?

Lâm Vãn Vinh ôm lấy vòng eo của nàng, khoái chí nịnh.

Tiếu Thanh Tuyền nhìn hắn, buồn cười nói:

– Đừng có nói những lời dễ nghe nữa, nếu chàng đã quyết định xuất chinh, tỷ muội bọn thiếp đều sẽ ủng hộ chàng. Cách ngày xuất phát còn mấy hôm nữa, chàng mau mau tính toán đi, còn có mấy vị tiểu thư nhà người ta chưa truyền lời nữa nhỉ? Thiếp sẽ phái người đưa tin cho chàng.

– Sao có thể thế chứ?

Lâm Vãn Vinh cười ngượng, đầu óc lại tức tốc xoay chuyển, trừ Đại tiểu thư và Tiên Nhi ra, những người nên biết đã biết gần hết rồi.

Đúng là hao tâm tổn trí, mấy ngày nay bị vây trên núi, phía Đại tiểu thư cũng không biết rốt cuộc là thế nào rồi.

Tiếu tiểu thư nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nắm tay hắn dịu dàng nói:

– Chàng yên tâm đi, Phụ Hoàng bảo thiếp nói cho chàng, những thứ nên cấp cho chàng thì một món cũng sẽ không thiếu. Tiêu đại tiểu thư kia nếu đã chân thành với chàng như thế, ngày mai thiếp sẽ tiến cung cầu tình với Phụ Hoàng.

Có Thanh Tuyền ra tay, Đại tiểu thư tất nhiên sẽ không sao, Lâm Vãn Vinh nghe thế lập tức lòng tin đại tăng, bất chợt lại nhíu mày. Đại tiểu thư bị giam lỏng, không biết tin tức của ta còn chấp nhận được. Sao Tiên Nhi mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng? Nàng ở sau hậu sơn chùa Tướng Quốc trông coi mộ phần của mẫu thân, tin tức hẳn là sẽ không bế tắc như vậy chứ?

– Thế này, Thanh Tuyền, nàng là Xuất Vân Công chúa, nàng còn có một muội muội tên là Nghê Thường Công chúa, nàng có biết chứ?

Lâm Vãn Vinh thận trọng mở miệng.

Tiếu tiểu thư vâng một tiếng, nhìn hắn buồn bã nói:

– Thiếp tất nhiên là biết, hôm đó sau khi xuống núi, Phụ Hoàng đã nói với thiếp rồi. Tiên Nhi từ nhỏ thất tán chia lìa với Phụ Hoàng, đi theo An sư thúc, chịu biết bao đau khổ, thêm nữa An sư thúc và sư phó của thiếp có mối bất hòa, muội ấy thù ghét thiếp cũng là đúng. Nếu sớm biết đó là muội muội của thiếp, khi ở Kim Lăng thiếp đâu có động thủ với muội ấy?

Cho dù Tiên Nhi và Thanh Tuyền không hòa thuận, nhưng cũng không thể nghe ta gặp nguy hiểm mà không quan tâm chứ? Trong lòng Lâm Vãn Vinh vẫn rối bời niềm nghi vấn lớn lao:

– Điều này… bây giờ Tiên Nhi còn ở trong kinh thành không?

Tiếu Thanh Tuyền lắc đầu cười khổ:

– Nếu ở trong kinh thành, muội ấy có thể mặc kệ chàng sao? Ngày đó chàng cứu thiếp xuống núi, oanh oanh liệt liệt, thiên hạ đều biết, Tiên Nhi có oán hận với thiếp, lại nghe thấy chàng đối xử với thiếp như thế, liền hờn giận khôn nguôi, rời kinh ngay trong đêm đi tới Tứ Xuyên rồi.

Đi Tứ Xuyên rồi ư? Lâm Vãn Vinh vừa sợ vừa mừng, bình dấm chua này tất nhiên là đi tìm An tỷ tỷ muốn được bênh vực mà. Cũng không biết An tỷ tỷ có học theo Ninh tiên tử nửa đêm tới ám sát ta hay không nữa? Con bà nó chứ, nếu bị con hồ ly lẳng lơ bốc lửa đó đến ám sát trên mười tám lần, lão tử cũng sảng khoái chấp nhận mà!

– Lâm lang, Lâm lang!

Tiếu tiểu thư gọi mấy tiếng đánh thức hắn:

– Nếu Tiên Nhi cầu viện An sư thúc tới, như vậy thì nguy rồi! An sư thúc tuy không thể so bì với sư phó của thiếp, nhưng tính cách của sư thúc xảo trá đa đoan, là hồ ly tinh xuất thế, nếu nghe lời của Tiên Nhi, từ đó nổi giận với chàng, chỉ sợ chàng sẽ chịu thiệt thòi. Hơn nữa, Bạch Liên giáo chính là do sư thúc sáng lập, chàng lại là người đầu tiên diệt trừ Bạch Liên giáo…

Ta sẽ chịu thiệt thòi bởi An tỷ tỷ à? Đúng là trò đùa, ta sợ là nàng ta không tới giết đây! Lâm Vãn Vinh đắc ý cười dâm đãng, mặt lại cố làm ra vẻ sợ hãi:

– Ái dà, Thanh Tuyền, nàng nói thật sao? An sư thúc thật sự lợi hại như vậy à? Thế này phải làm sao đây? Có nên mời tiên tử tỷ tỷ mau chóng xuống núi, giúp ta đối phó với An tỷ tỷ không nhỉ?

– An tỷ tỷ cái gì?

Tiếu Thanh Tuyền nghi hoặc nhìn hắn.

– À, sư phó của nàng là tiên tử tỷ tỷ của ta, cứ thế mà luận, sư phó của Tiên nhi, tất nhiên chính là An tỷ tỷ rồi! Ninh tiên tử đối phó với An tỷ tỷ, còn nàng, đối phó với Tiên Nhi, ta à, thì toàn tâm toàn ý đối đãi chân tình hoan hảo với cả bốn người, an bài như vậy đã thỏa đáng chưa?

Lâm Vãn Vinh chớp mắt, trong lòng rộn ràng trống giong cờ mở vui như hoa nở rộ.

– Thiếp cũng không biết sư phó khi nào mới xuống núi…

Tiếu Thanh Tuyền khẽ lắc đầu:

– Sư phó trời sinh đạm bạc thanh cao, không thích xuất đầu lộ diện, theo cách nhìn của thiếp, không bằng trước tiên chúng ta đem tất cả binh mã trên núi triệt thoái, làm tình hình yên tĩnh lại. Khi tất cả mọi người quên đi, không chừng sư phó sẽ xuất hiện trước mắt chàng.

Lâm Vãn Vinh hiểu Ninh Vũ Tích cũng không phải là chỉ chút ít, Thanh Tuyền nói rất có lý, với tính cách của Ninh tiên tử, ở nơi yên tĩnh nghe tiếng sầm rền, đó mới là kinh hỉ lớn nhất. Hắn sờ bức thư trong lồng ngực, tâm tình chợt nổi lên chút mong chờ, không biết khi Ninh tiên tử đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, vậy sẽ là cảnh tượng vui mừng hạnh phúc đến dường nào?

Ở trên núi tới khi bóng đêm buông xuống, chăm chú nhìn lên ngọn tuyệt phong đối diện, tựa hồ như trong thạch động kia có ánh lửa mờ ảo, còn có khuôn mặt hoa rơi lệ não nùng dưới ánh đèn của Ninh tiên tử, thân ảnh cô đơn kia phảng phất như một bông hoa nhỏ lẻ loi nở giữa vách núi lạnh lẽo, bất chợt làm Lâm Vãn Vinh thấy thê lương xé buốt tâm can.

– Lâm lang, chúng ta đi thôi!

Trong lòng Tiếu Thanh Tuyền tư vị trộn lẫn, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng kiên định kéo tay hắn đi.

Lâm Vãn Vinh đi được mấy bước, thình lình như phát điên chạy ngược lại, đứng trên vách đó, hai tay bắc trước miệng rống lớn lên:

– Sinh tử cùng dây, quyết không chia lìa! Ta sẽ trở lại, ta nhất định sẽ trở lại!

Trên đỉnh núi đối diện bỗng nhiên hiện lên một ánh đèn mờ, giống như một ngôi sao nhỏ quạnh hiu chiếu lên bầu trời xa xăm, chậm rãi tung bay, vĩnh viễn không rơi xuống….

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/04/2017 03:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 29
Tóm lại, Ngưu Hữu Đức đánh cuộc thắng, đối với bốn vị kia mà nói, vị trí của bốn Hầu gia đã không phải là thứ khẩn yếu nhất, khẩn yếu nhất chính là thừa dịp cơ hội này vững chắc căn cơ của mình, nếu không sau này tìm không được viện cớ tốt như vậy. Chẳng qua là Hạo Đức...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Quan Trường – Quyển 14
Khí hậu Tương Giang còn nóng bức và ẩm ướt hơn Bắc Kinh, có lẽ sắp mưa rồi, không khí vô cùng oi bức khiến tâm trạng Hạ Tưởng không tránh khỏi buồn bực chút ít. Trên đường đến Tỉnh ủy, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong. Chủ nhiệm Hạ, xin chúc mừng. Tôi vừa nói...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Lục Thiếu Du – Quyển 19
Trong Địa Tâm linh mạch có Địa Tâm linh ngọc. Nam thúc nói. Địa Tâm linh ngọc là vật gì? Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi, trong Thiên Linh Lục cũng không có tin tức này. Địa Tâm linh ngọc chính là trọng bảo, chỉ sợ muôn đời cũng khó xuất hiện một khối, mỗi khối Địa Tâm linh ngọc ẩn chứa năng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân