– Là Cung Nam, nhưng mà… Hắn đã bị người ta giết.
Ưng Vương nhíu mày.
– Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Ngay lập tức Lãnh Chính đã giải thích chuyện lúc trước.
Ưng Vương tức giận nói:
– Người nào dám lớn mật như vậy, không ngờ dám giết người của Hắc Ma Môn chúng ta, thực sự là ăn tim gấu gan báo!
– Người này cũng tu đặc tính hắc ám như chúng ta, thực lực không thể nào kém hơn Âm Bà, dự đoán hắn cũng phát hiện tinh quáng, muốn tìm chỗ tốt, không nghĩ tới chúng ta đột nhiên tới nên hắn mới trở tay không kịp!
Lãnh Chính giải thích, ngừng lại một chút muốn nói gì, lại bị Âm Bà trừng thì nuốt trở về.
– Mà cao thủ này không thể cho Hắc Ma Môn sở dụng, thật đáng tiếc, nhưng mà hắn biết rõ tinh quáng cũng không có gì, có chúng ta ở đây thì ai cũng không thể lật sóng gió gì.
Ưng Vương tự tin nói.
Hắn là đệ tử đắc ý của môn chủ Hắc Ma Môn, hắn cũng thực lực không kém, cho dù đối mặt với Huyền Đế trung giai hắn nắm chắc không bại, mà hôm nay bên cạnh hắn có bốn tên Đế giai, hắn nghĩ không ra thế lực gần với Tử Vong sơn mạch cũng không dám ra tay với hắn.
Đáng tiếc hắn nói xong lại phát hiện cách đó không xa có nhiều khí tức cường đại lao tới đây.
– Thật sự có tôm tép tới khiêu khích sao?
Ưng Vương nhíu mày một cái, lộ ra thần sắc hung lệ lẩm bẩm.
Người tới chính là đoàn người Lăng Tiếu.
– Thiếu gia, đối phương gia tăng nhân thủ!
Tàn Báo tại Lăng Tiếu bên cạnh nói.
– Ân, không vướng bận, nhiều người thì thế nào, chỗ mấu chốt chính là phòng ngừa chúng bỏ chạy.
Lăng Tiếu ứng tiếng.
– Thiếu gia có thể yên tâm, có ta ở đây chúng không hủy tinh quáng được đâu.
Phong Nha ở một bên nói.
– Ân, phải chiến thật nhanh, Đế giai của đối phương có thể bắt giữ thì bắt giữ, ta có chỗ hữu dụng.
Lăng Tiếu ứng nói.
Lăng Tiếu lúc này có suy nghĩ điên cuồng, hắn muốn bắt giữ cao thủ của đối phương, chế tạo thành cận vệ đoàn của hắn, lúc đó ai dám khiêu khích hắn.
Sau đó đám Thiên Tôn và mấy chục tên Địa Hoàng phong tỏa bên ngoài cưỡi Miêu Lang Ưng tới trước mặt Lăng Tiếu.
Một tên Thiên Tôn đỉnh phong thét to.
– Các ngươi là người phương nào, chỗ này đã bị Hắc Ma Môn chúng ta phong tỏa, không muốn chết…
Hắn nói chưa xong thì Phong Nha thuận tay quét ngang, một đạo không gian chi lực quét qua.
Phốc phốc!
Vậy mỗi người đều bị hắn một chiêu đập bay.
Chênh lệch hai đại cảnh giới, Phong Nha giết những người này đơn giản như bóp chết con kiến mà thôi.
– Một đám rác rưởi!
Phong Nha nói.
Những người ngăn cản đám người Lăng Tiếu đi tới thì phải chết, nhìn thấy một màn này thì những người đi theo Lăng Tiếu đều lặc lưỡi nói thầm Thánh giai quá khủng bố.
Trong nội tâm của bọn họ sinh ra biến hóa, độ trung thành cũng tăng lên nhiều.
Trong phạm vi nhận biết của bọn họ, có cường giả tuyệt thế như vậy tọa trấn, cho dù là mười tám thế lực lớn cũng không dám khiêu khích, ngược lại nhiều tán tu gia nhập vào Lăng Tiếu.
Thuận theo đám người Hắc Ma Môn trước mặt bị tiêu diệt, đám người Hắc Ma Môn cũng phát hiện động tĩnh bên này.
Lúc này Lăng Tiếu lên tiếng nói:
– Chúng ta ở đây chờ đi, chiến đấu bên kia khó tránh ảnh hưởng tới tinh quáng.
– Đúng vậy, chúng ta ôm cây đợi thỏ.
Tàn Báo cười âm tàn.
Lăng Tiếu lại nói:
– Lưu trưởng lão, Ô trưởng lão, các ngươi dẫn người đi giết đám cá tạp đi.
Lưu Quần và Ô Phục vâng lệnh, dẫn theo ba mươi Thiên Tôn phân thành hai đội chém giết đám Lang Ưng Ám Vệ của Hắc Ma Môn.
– Rốt cuộc là người nào dám giết người Hắc Ma Môn của ta, nhanh chóng báo lên trên, bổn Đế không giết không được mà!
Ưng Vương cươi theo tọa kỵ dẫn theo Âm Bà, Lãnh Chính và hai tên Đế giai cùng vài chục Thiên Tôn bay qua.
Âm Bà cưỡi trên Hắc Phong Ưng, liếc nhìn qua Tàn Báo ngoài trăm mét, nàng nhịn không được kinh hô:
– Là hắn… Chính hắn là kẻ giết Cung Nam, đáng chết, hắn còn dám dẫn người đoạt tinh quáng, hẳn hắn cho rằng Hắc Ma Môn chúng ta yếu sao?
Hắc Ma Môn xếp thứ ba trong mười tám thế lực, trừ Linh Vũ Các cùng Dược Môn có tư cách khiêu khích ra thì bọn họ không nghĩ tới là ai dám lớn gan như vậy.
Phong Nha cùng Tàn Báo hai người nhìn thấy người Hắc Ma Môn, sát khí nồng đậm bộc phát, không nhịn được muốn tàn sát đám người này.
Thế nhưng mà Lăng Tiếu ngăn cản, bọn họ không được vọng động.
– Chỗ này là địa bàn của chúng ta, phải tiên lễ hậu binh biết không?
Lăng Tiếu lúc này tươi cười mang theo tà khí lẫm liệt.
Người quen thuộc hắn biết hắn cười như vậy sẽ có người khổ sở.
Lăng Tiếu tới gần đám người Ưng Vương chừng năm mươi mét thì dừng lại.
Lãnh Chính ở đối diện Ưng Vương nhắc nhở:
– Ưng trưởng lão, thực lực đối phương rất mạnh, có hai đạo khí tức lờ mờ ẩn hiện, chúng ta nên cẩn thận.
– Có rất nhiều cao thủ sao? Chẳng lẽ là…
Thân thể Ưng Vương run lên, dường như nghĩ tới khả năng nào đó.
Lúc này Lăng Tiếu lại lên tiếng nói:
– Tại hạ thành chủ Phong Vân Thành Lăng Tiếu, không biết các vị cản đường là có ý gì?
Ưng Vương trong lòng thầm hô một tiếng.
– Quả nhiên là hắn.
Sau đó hắn có vài phần kêu ngạo nói ra:
– Thì ra chính là Lăng Tiếu, không nghĩ tới không cần ta đi tìm ngươi, ngươi tự mình đưa tới cửa.
– Úc? Các hạ tìm ta chuyện gì? Hắn là muốn vào Phong Vân Thành?
Lăng Tiếu mang theo dáng tươi cười nghiềm ngẫm nói ra.
– Hừ, ngươi thật lớn tốt khí, ngươi cũng biết ta là trưởng lão Hắc Ma Môn, các ngươi còn dám giết người Hắc Ma Môn, chẳng lẽ muốn khai chiến với Hắc Ma Môn chúng ta sao, ta khuyên các ngươi vẫn ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, miễn cho sinh linh trong Phong Vân Thành bị đồ sát!
Ưng Vương uy hiếp mười phần nói ra.
Mà bên cạnh Lãnh Chính nghe bị dọa nạt thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, biết rõ đối phương thế mạnh còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, không phải muốn chết sao?
Bỗng dưng Lăng Tiếu cười to lên:
– Ha ha… Lời này chính ta định nói, không nghĩ đến lại bị các ngươi nói trước, nhưng mà các ngươi nói vậy cũng dễ giải quyết.
– Ngươi… Rốt cuộc muốn làm gì?
Ưng Vương nắm chặt tay nói.
NẾu là bình thường hắn không nói lời nào mà ra tay giết người, thế nhưng mà đối phương có chuẩn bị mà tới, hắn tạm thời nghẹn một bụng tức giận, hắn phát thệ trong lòng.
– Đợi đào tinh quáng kết thúc, nhất định phải mang binh tới Phong Vân Thành, chém đầu tiểu tử này treo lên đầu thành.
– Ta không muốn làm gì, ta nghe trưởng lão của ta nói là hắn phát hiện tinh quáng trước, lại bị các ngươi chiếm lấy, bây giờta vừa vặn tới đây, không biết các ngươi có ý kiến gì không?
Lăng Tiếu nói rất tùy ý.
– Thiếu gia, làm gì nói nhảm với chúng nhiều vậy! Giết chúng là được.
Tàn Báo không thể chờ đợi muốn khai chiến.
– Các ngươi dám, ta chính là đệ tử chân truyền của môn chủ Hắc Ma Môn, ta bây giờ dùng thân phận Hắc Ma Môn cảnh cáo các ngươi, mau mau thối lui, nếu không…
Ưng Vương cầm trường mâu và mang thân phận đệ tử môn chủ Hắc Ma Môn ra dọa nạt Lăng Tiếu.
– Xem ra không thể bàn rồi, giết hắn cho ta.
Lăng Tiếu lúc này tươi cười thản nhiên mang theo tà khí.
Bạn vừa đọc xong Quyển 13, đọc tiếp Quyển 14 tại đây: http://truyensextv.cc/lang-tieu-quyen-14-full/
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Lăng Tiếu” tại đây: http://truyensextv.cc/tag/tuyen-tap-lang-tieu/
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/07/2019 11:29 (GMT+7) |