Trải qua một phen kích đấu, thanh thiếu niên tranh đoạt Tú Hoa Cầu giữa sân rộng đã càng ngày càng ít.
Mà Cổ Tuấn Nam cũng dã sớm bị trọng thương, không biết được đưa đi đâu chữa thương rồi.
Đến cuối cùng khi chỉ còn vài chục người, hơn mười người trẻ tuổi vẫn một mực không có động tác rốt cục cũng có người nhịn không được nữa xông ra ngoài.
– Đám phế vật các ngươi nào có tư cách tham dự tranh đoạt!
Người nọ quát to một tiếng, đơn thủ giơ lên, mới đoàn linh lực màu vàng đánh tới vài tên trẻ tuổi đang tranh đoạt Tú Hoa Cầu.
Ầm ầm!
Ah ah!
Chỉ một chiêu, vài tên trẻ tuổi cướp đoạt Tú Hoa Cầu liền bị đánh bay ra ngoài.
Người trẻ tuổi kia chậm rãi đi đến trước Tú Hoa Cầu, nhặt lên, nhẹ vẫy hai cái, nói với mấy tên Huyền Sĩ giai muốn tiến lên tranh đoạt:
– Không muốn chết thì cút ngay cho ta!
Trên người người trẻ tuổi này sinh ra một đạo uy áp vô hình, đám thiếu niên định tiến nhao nhao nhao bị ép lui về phía sau vài bước, thần sắc do dự vài cái, rốt cục không ai dám tiến lên nửa bước.
– Hừ, coi như các ngươi thức thời.
Người trẻ tuổi kia cao ngạo hừ lạnh một tiếng, cầm Tú Hoa Cầu liền lao về phía Tế Tự Nữ trên đài cao.
Nào có thể đoán được, một đạo thân ảnh tràn ngập hỏa mang từ phía sau hắn lướt tới, đồng thời một đạo kiếm quang diễm lệ cũng từ trên trời giáng xuống!
– Muốn ám toán bản thiếu gia, không có cửa đâu!
Thanh niên kia tựa hồ đã sớm có cảm giác, trường thương sau lưng tung bay mà ra, quét kiếm mang kia ra ngoài, đồng thời không ngừng lại tăng thêm tốc độ lao lên trên.
– Xuống cho ta.
Hỏa ảnh kia nộ quát một tiếng, kiếm mang trong tay liên tiếp chém ra mấy chục đạo linh lực, chém về phía sau lưng người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi kia biết rõ, nếu như mình vẫn cưỡng ép đi lên chỉ sợ sẽ lập tức bị phân thây, vậy nên bất đắc dĩ nghiêng người bay lại, trong tay hiện ra một cái khiên tròn ngăn cản công kích từ kiếm mang.
Đúng lúc này, lại có hai gã cao thủ trẻ tuổi động.
Bọn hắn nắm lấy cơ hội, thừa dịp thanh niên cầm Tú Hoa Cầu kia phân thần, đồng thời toàn lực đánh ra mãnh chiêu.
Hai đạo bóng kiếm thủy mang phân hai bên trái phải đánh úp về phía người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi kia hai mặt thụ địch, đối phương lại xuất kỳ bất ý đánh lén, căn bản không kịp đề phong, thân thể trúng phải hai kiếm, may mắn có hộ minh kình chặn một bộ phận lực đạo công kích, bằng không chỉ sợ đã lập tức bị phanh thây rồi.
Tú Hoa Cầu lần nữa đổi chủ, bị thanh niên hỏa thuộc tính kia đạt được.
Cùng lúc, lại có mấy người trẻ tuổi gia nhập vào vòng chiến.
Bọn họ đều là thiên tài tinh anh các đại gia tộc, trong tay đều là cao giai huyền khí, sử xuất đều là cao giai huyền kỹ, trong lúc nhất thời đánh cho khó mà phân biệt, tạm thời khó có thể quyết ra người nào đạt được Tú Hoa Cầu.
Đối chiến giữa cao thủ Linh Sư giai so với tràng diện Huyền Sĩ giai đánh nhau thì càng thêm kịch liệt, càng thêm hấp dẫn nhân tâm.
Đủ loại công kích thuộc tính không giống nhau, giống như ánh lửa bập bùng không ngừng tách ra, thoạt nhìn thập phần xinh đẹp động lòng người.
Hiện giờ, vẫn có năm tên trẻ tuổi chưa gia nhập vào vòng chiến.
Năm người trẻ tuổi này thình lình đều có tu vị trung giai Linh Sư, là năm người mạnh mẽ nhất trong tất cả người tranh đoạt.
Tên trẻ tuổi ở chính giữa nhất mặc áo choàng màu vàng, mặt như tinh quan, vẻ mặt hưng phấn, dáng người thon dài, cầm trong tay trường kiếm màu vàng ôn trước ngực, trên mặt treo dáng cười như có như không đủ để miểu sát bất cứ thiếu nữ thiếu phụ nào, hắn là người tuấn lãng nhất trong năm người.
Ở bên phải hắn không xa một gã thiếu niên mang theo thần sắc tái nhợt, tuổi của hắn nhỏ nhất trong năm người, nhưng thực lực lại không yếu hơn bốn người khác. Hắn mang một bộ áo choàng trắng nõn, gương mặt nho nhã tuấn tú, cầm trong tay quạt giấy trắng, khoan thai tự đắc khẽ vẫy lấy, trong miệng thỉnh thoảng lại nhẹ ho khan, tựa hồ thân thể có việc gì đó.
Ở bên trái người trẻ tuổi áo bào vàng không xa là một gã thiếu niên mặc võ phục xanh. Người này tướng mạo cực kỳ lão thành, thoạt nhìn không giống mới chỉ 25 tuổi chút nào, càng giống trung niên nhân 35 tuổi hơn. Dáng người hắn cực kỳ cao lớn cường tráng, một thân cơ bắp lộ ra ngoài, một sợi huyết quản như rắn lục lộ ra, thoạt nhìn thập phần dữ tợn, ở sau lưng hắn treo một thanh đại đao hạng nặng, lộ ra cực kỳ đáng chú ý.
Mặt khác còn có một gã trẻ tuổi đang mặc một kiện vệ giáp phòng ngự hỏa hồng sắc, quanh thân dấy lên hỏa mang đậm đặc, trong tay nắm lấy một thanh trường thương màu đỏ, thần sắc cực kỳ kiêu căng khinh thường, phảng phất như tràng đánh nhau trước mắt như trò đùa vậy, không hề lọt vào mắt.
Người trẻ tuổi cuối cùng thì đội đấu bồng màu đen, mặt có khăn đen che lấy, căn bản không thấy rõ diện mục. Hắn một thân linh lực nội liễm, không phân biệt được thuộc tính tu luyện, nhưng hắn lại là người độc hành duy nhất. Tất cả mọi người đều đứng quan chiến, chỉ có hắn ngồi xếp bằng trên đất, tựa hồ như nhập định vậy, một chút cũng không bị ngoại giới ảnh hưởng.
– Phong Hạo huynh, ngươi nếu không lên, ta sẽ lên trước đấy?’
Thanh niên mặc vệ giáp màu đỏ nói với người trẻ tuổi mặc áo bào vàng ở chính giữa.
Tên kia cười nhạt nói:
– Phạm huynh xin cứ tự nhiên!
Người trẻ tuổi mặt vệ giáp màu đỏ kia khẽ hừ một tiếng, trường thương màu đỏ xoay chuyển, một quyển hỏa màu đỏ liền đánh về phía đám người đang đánh nhau phía trước.
– Đều cút cho ta!
Người trẻ tuổi mặc vệ giáp màu đỏ kia hai chân đạp một cái, nhảy lên giữa không trung, hồng thương lần nữa nện xuống.
Mấy người cướp đoạt Tú Hoa Cầu cũng không phải hạng xoàng xĩnh, bọn hắn cũng đều là cao thủ Linh Sư giai, cũng không vì người trẻ tuổi mang vệ giáp màu đỏ quát một tiếng liền bị dọa lùi, ngược lại mỗi người mang theo huyền khí giết tới tên trẻ tuổi kia.
– Một đám gia hỏa không biết tự lượng sức mình.
Người trẻ tuổi mang vệ giáp màu đỏ kia khinh thường nói một tiếng, hồng thương trong tay càng không ngừng vung quét.
Từng đạo Hỏa Long cường hãn gào thét đánh về phía mấy người lao tới.
Ầm ầm!
Linh lực đối oanh, nhiều tiếng rung trời động địa.
Người trẻ tuổi mang vệ giáp đỏ kia sức chiến đấu phi phàm, chỉ thấy hắn cầm trong tay hồng thương, càng như một Hồng Sắc Chiến Thần, hoặc chọt hoặc đâm hoặc quét… Mỗi một chiêu đều đẩy lui một người.
Hắn dùng lực lượng một người, chống lại bảy người vẫn lộ ra cực kỳ tự nhiên.
Trong lúc nhất thời, thành dân chung quanh đều nhao nhao kinh khen.
– Thật không hổ là thiên tài Phạm gia, xem ra hắn có hy vọng trở thành cháu rể của Đại Tế Tự ah!
– Đúng vậy a, Phạm gia ở thành ta cũng là một đại gia tộc, xứng đôi Tế Tự Nữ rồi.
– Cái này còn chưa biết được, thiên tài Phong gia Phong Hạo thiếu gia vẫn chưa động thủ mà, hắn tiến vào trung giai Linh Sư còn sớm hơn cả Phạm Động Trạch thiếu gia đấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/05/2019 03:29 (GMT+7) |