Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Tiếu trở nên vô cùng xấu xí, so với quỷ bà yêu công còn xấu hơn nhiều.
– Độc… Độc hoàng quả nhiên danh bất hư truyền!
Lăng Tiếu có chút gian nan nói, tiếp theo hắn lại nói:
– Bất quá cũng không hơn!
Dứt lời, Lăng Tiếu bắt đầu toàn lực trừ độc, cổ hoàng thần công bắt đầu vận chuyển với tộc độ cao nhất, Tam Phân Quy Nguyên Khí cũng ở bên cạnh hiệp trợ, Tiên Thiên Âm Phong Châu và Si Mị Lam Hỏa Châu trong thức hải hắn cũng bắt đầu khởi động.
Cổ hoàng thần công đã đạt đệ tứ biến, lại thêm từng hấp thu Giao Long tinh huyết, công hiệu thần công có thể bát loạn phản chính, năng lực khôi phục cực kỳ biến thái, thêm vào công năng chữa thương của Tam Phân Quy Nguyên Khí, hai bút cùng vẽ, tăng phủ khôi phục rồi đến kinh mạch, sau đó mới là làn da.
Mà Tiên Thiên Âm Phong Châu lại hấp thụ sát khí ăn mòn trong độc hạt, chí dương chi hỏa Si Mị Lam Hỏa Châu phát ra đốt lấy tất cả độc vật chí âm.
Ở sau lưng Lăng Tiếu một đầu Kim Long hư ảnh hiển hiện, một cổ kim mang lóng lánh, khí thế hoàng tộc vô thượng lộ ra vô cùng tôn quý.
Mấy người ở bên đều sinh ra một loại cảm xúc muốn cúng bái.
Huyền Diệu càng nhịn không được kinh hô.
– Thánh… Thánh hoàng khí tức đã sơ thành rồi!
Ma Đế thì nhíu mày, cố nén tâm tính, hắn đã từng là một phương đế vương, không thể dễ dàng phục tùng như vậy.
Thải Hà Nguyệt thì phương tâm run rẩy không ngớt, ý nghĩ yêu thương trong lòng càng đậm:
– Phu quân thực uy vũ!
Mà Độc Hạt Tử lại nắm chặt nắm đấm, bộ dáng khó có thể tin nhìn Lăng Tiếu.
– Hắn… Hắn sao có thể đối kháng độc hạt của ta, cái này… Điều đó không có khả năng!
Độc Hạt Tử thất thần hoảng sợ nói.
Trên không trung cách Cổ Thành không xa, có một đầu Kim Long hư ảnh cao mấy chục thước gào thét, Long Uy vô thượng kia khiến người phải thuần phục.
Ở phía dưới Kim Long hư ảnh, một người trẻ tuổi tản ra kim quang lòe lòe, làn da vốn bị ăn mòn nát mất cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần mọc ra da thịt mới, nhưng vết mủ độc kia cũng co rút không thấy đâu nữa, những độc khí màu đen độc khí bị từng ngọn lửa màu xanh da trời đốt cháy không còn chút gì.
– Cái này… Đây là kim hỏa song thuộc tính cùng tu!
Độc Hạt Tử nhịn không được lại kinh hô lên.
Hắn đối với độc hạt của mình gần đây rất tự tin, cho dù là Thiên Tôn giai trúng phải độc hạt của hắn, chỉ sợ cũng phải phí một phen công phu mới bức ra khỏi cơ thể được, mà Lăng Tiếu chẳng qua mới chỉ hai mươi, lại chỉ là đê giai Vương cấp, rõ ràng lại đang dần dần hóa giải độc hạt của hắn, hắn sao có thể có thực lực biến thái như thế chứ?
Sau khi thấy Lăng Tiếu là kim hỏa song thuộc tính, khuôn mặt Độc Hạt Tử cũng có chút động, thực lực của võ giả song thuộc tính cùng tu bình thường đều thuộc loại mạnh nhất trong cùng giai.
Thế nhưng hắn vẫn đang không rõ chỉ bằng vào song thuộc tính là có thể bức độc hạt của hắn xuất thể sao?
– Còn Kim Long hư ảnh kia là sao? Chẳng lẽ là do hắn tu luyện cao giai công pháp sao?
Độc Hạt Tử suy đoán nói.
Không được một lát, Lăng Tiếu lại một lần nữa khôi phục lại khuôn mặt anh tuấn trước kia, da thịt trên thân thể tản ra màu vàng kim cổ đồng óng ánh, thoạt nhìn cực kỳ rắn chắc cường tráng, khiến hắn tăng thêm vài phần khí chất tôn quý bá đạo.
Lăng Tiếu thân hình chấn động, một ít độc khí màu đen bị phun ra khỏi miệng.
Đoàn độc khí kia như chim chóc bị kinh hãi, rõ ràng bay đi cực nhanh.
Lăng Tiếu âm hiểm cười một tiếng, trong tay khẽ vẫy, một đoàn hỏa diễm màu xanh da trời hình thành một đầu tiểu Long, bắn về phía đoàn độc khí kia.
Tư tư!
Độc khí vừa dính vào hỏa diễm màu xanh da trời kia lập tức liền bị đốt cháy được sạch sẽ, một chút cũng không lưu lại.
Lăng Tiếu cảm ứng thân thể mình một chút, phát hiện đã không còn chút độc khí nào lưu lại, lúc này mới cười nhạt với Độc Hạt Tử.
– Độc của ngươi cũng không tệ lắm, chỉ là muốn mạng bản thiếu gia thì vẫn chưa đủ tư cách.
Độc Hạt Tử thần sắc trở nên một hồi đỏ một hồi xanh, hắn dùng Độc Hoàng làm danh xưng vang vọng khăp Nam Hoang, không nghĩ tới độc bản thân vẫn lấy làm tự ngạo lại không làm gì được một gã Vương cấp nho nhỏ, cái này bảo hắn sao chịu nỗi chứ?
Thải Hà Nguyệt đi đến trước mặt Lăng Tiếu dè chừng hỏi:
– Phu quân ngươi không sao chứ?
Nhìn qua vẻ lo lắng và nhu tình trong đôi mắt đẹp của Thải Hà Nguyệt, Lăng Tiếu liền ôm nàng ngực, hôn mạnh lên tráng nàng một cái nói:
– Đương nhiên không có việc gì rồi, ngươi cũng không nghĩ xem phu quân ta là người nào chứ?
– Phu quân giỏi quá!
Thải Hà Nguyệt mê luyến khen một tiếng, chăm chú ôm lấy Lăng Tiếu không muốn buông.
Huyền Diệu ở một bên nghe hai người liếc mắt đưa tình liền nổi cả da gà.
– Trước mặt đám đông, ôm ôm ấp ấp như thế còn ra thể thống gì nữa!
Huyền Diệu trong lòng vô cùng đau đớn thầm hô.
– Thần phục bản thiếu gia a, con đường của ngươi sẽ đi càng thêm xa, chẳng lẽ ngươi chỉ cam tâm ở nơi Nam Hoang nho nhỏ này sao?
Lăng Tiếu ngóng nhìn lấy Độc Hạt Tử sâu kín nói.
Độc Hạt Tử hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, cuối cùng rốt cục cúi xuống cái đầu cao ngạo, khom người nói với Lăng Tiếu:
– Hạt tử tham kiến thiếu gia, Hạt tử cam nguyện phụng hiếu gia làm chủ, nếu có hai lòng, ta nguyện bị phế bỏ tu vị, lột xa róc thịt mà chết!
– Hảo hảo… Bản thiếu gia được Độc Hoàng như hổ thêm cánh. Chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo bản thiếu gia, bản thiếu gia có thể nhận lời ngươi, không tới ba năm tuyệt đối có thể khiến ngươi đạt tới Thiên Tôn giai!
Lăng Tiếu đại hỉ, liên tục nói vài tiếng, lách mình đến trước mặt Độc Hạt Tử đỡ hắn lên.
Đến tận đây, ngũ đại người hầu thiếp thân của Lăng Tiếu đã xuất hiện một người.
Ngũ đại người hầu của hắn cũng theo hắn ngày sau danh chấn thiên hạ.
Thu phục được Độc Hạt Tử, tâm tình Lăng Tiếu rất tốt, bất quá hắn cũng không lập tức ban thưởng Độc Hạt Tử Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch, hắn phải đợi ra khỏi Cổ Thành rồi mới cho hắn dùng.
Giờ Độc Hạt Tử chỉ mới vừa thần phục, tiến vào Cổ Thành chính là cửa khảo nghiệm lòng trung thành đầu tiên của hắn, nếu như ngay cả cửa đầu tiên cũng không qua được thì thu cũng làm gì chứ?
– Thiếu gia, chúng ta nên đi thôi, bằng không thứ tốt sẽ bị người đoạt hết mất.
Độc Hạt Tử đề nghị nói.
Lăng Tiếu cười nhạt nói:
– Không gấp, Cổ Thành nhiều năm chưa từng bị người đánh hạ, hôm nay tất cả thế lực lớn tuy rằng cường đại, nhưng không có nghĩa là bọn hắn có thể chiếm được Cổ Thành nhanh như vậy, oan hồn bên trong cũng không dễ đối phó.
– Vậy chẳng lẽ thiếu gia không định đi vào?
Độc Hạt Tử hỏi.
– Đương nhiên không phải, chúng ta xuống mặt đất trước đi, ta luyện chế ít đồ, đảm bảo cho các ngươi khi tiến vào Cổ Thành không bị oan hồn ảnh hưởng.
Lăng Tiếu thần bí nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/05/2019 03:29 (GMT+7) |