Trừ Lăng Tiếu ra, mấy người còn lại nhìn Kim cổ trùng kia phát ra tiếng kêu sợ hãi kinh người.
Kim Tàm Cổ chính là cổ trùng cường đại nhất, nguyên thủy nhất trong tất cả cổ trùng, là cổ hoàng trong tất cả cổ trùng.
Tương truyền ở viễn cổ, nhân loại mới bắt đầu, vạn thú xưng bá đại lục, thần thú là người thống trị cao nhất, khắp nơi thần thú thống lĩnh một phương địa vực, về sau xuất hiện dị thú hiếm thấy muốn cùng thần thú tranh giành cao thấp, xem ai là hoàng.
Lúc ấy các loại dị thú cường đại thể hiện ra thiên phú đáng sợ, khiêu khích uy nghiêm của chư thần thú.
Ở trong đso có một loại dị thú cường đại tên là Kim Tàm Cổ, bày ra uy năng cùng chiến lực vô thượng, cùng thần thú chiến đấu không phân cao thấp, cuối cùng đạt được một phương thiên địa trở thành đất sinh tồn của Cổ trùng nó.
Tương truyền Kim Tàm Cổ dị biến huyết mạch là do Thiên Tàm Vương cùng Cổ Trùng Vương kết hợp, đồng thời có thiên phú thần thông của hai loại linh thú này, là viễn cổ dị thú hiếm thấy.
Theo thời đại trôi qua, huyết mạch của loại viễn cổ dị thú này ngày càng mỏng manh, cho đến thời đại Thượng cổ thì Kim Tàm Cổ đã trở thành truyền thuyết, càng không còn nhìn thấy xuất hiện.
Mấy người bọn họ dĩ nhiên cũng chưa từng nhìn thấy qua loại viễn cổ dị thú này, chỉ là bọn họ lạ từ trên một ít điển tịch hơ có hiểu rõ qua, bởi vì Thải Hà Nguyệt, Độc Hạt Tử cùng Nam Cung Liệt đều là người sinh trưởng ở Nam Hoang, mà Ma Đế cùng Huyền Diệu có thân phận tương đối đặc thù, có thể nhận ra Kim Tàm Cổ này cũng không có gì kỳ lạ.
Kim Tàm Cổ khác với các linh thú khác, linh thú bình thường đạt tới thất giai liền có thể miệng nói tiếng người rồi, mà khí thế của nó rõ ràng đã đạt tới thất giai, tuy nhiên lại không thể miệng nói tiếng người. Cho nên có thể khẳng định Kim Tàm Cổ trước mắt hẳn là ở vào thời kỳ trưởng thành, còn chưa tính là Kim Tàm Cổ thành thục, Kim Tàm Cổ thành thục ở sau lưng sẽ sinh ra cánh tằm, có thể miệng nói tiếng người, biến ảo hình người.
Tuổi thọ của Kim Tàm Cổ rất dài, mỗi một giai đoạn trưởng thành đều cần thời gian tiến hóa năm ngàn năm, cũng chính là ấu nhi kỳ năm ngàn năm, trưởng thành kỳ năm ngàn năm, vạn năm mới có thể trở thành Kim Tằm Cổ Hoàng thành thục kỳ.
Bất quá, bất kể là nó ở trong giai đoạn nào thì Kim Tàm Cổ đều có uy năng hiệu lệnh thiên tằm cùng cổ trùng trong thiên hạ, nó là vô thượng hoảng giả của hai loại linh thú này.
– Ngươi… Các ngươi là ai?
Một đạo thanh âm vô cùng suy yếu ở bên cạnh Kim Tàm Cổ vang lên.
Mọi người đều là sửng sốt, ánh mắt cũng trở nên co rút lại.
Đây rõ ràng cho thấy thanh âm là lão ẩu kia phát ra.
Bọn họ thoáng cái phát mộng rồi, bọn họ khi nào nghe nói qua oan hồn cũng có thể phát ra âm thanh sao?
Ma Đế sâu xa nói:
– Linh hồn của ngươi vẫn còn?
Ma Đế cũng là tàn hồn trọng sinh, hắn có thể đã đoán được lão ẩu này hản là cùng với oan hồn vừa rồi có chỗ bất đồng, hẳn là cùng với trạng thái linh hồn của hắn lúc trước không kém bao nhiêu.
Lão ẩu thản nhiên nói:
– Đã sớm mất, lão bà tử ta chỉ là một sợi ý chí trước khi chết thôi, rất nhanh sẽ phải biến mất, các ngươi ai có thể nói cho ta biết, hậu nhân của Cổ tộc ta hiện tại sinh sống như thế nào? Có phải hay không đã sớm bị những súc sinh kia diệt tuyệt?
Trong thanh âm của lão ẩu này vẫn nổi lên ý cừu hận nồng đậm.
– Hồi bẩm lão tiền bối, Cổ tộc ở vạn năm trước đã bị diệt vong rồi.
Nam Cung Liệt phục hồi lại tinh thần lên tiếng đáp.
– Thiên Sát, hài tử của Cổ tộc ta lại… Lại…
Lão ẩu bi thương không dứt.
Huyền Diệu từ bên cạnh đi ra nói:
– Lão tiền bối không cần bi thương, người của gia tộc ngươi cũng chưa phải đều bị diệt sạch, cũng còn có không ít sinh tồn ở trên đời này, chỉ là bọn họ chỉ có thể ở những nơi hẻo lánh, không dám khinh ý hiện thế, sợ rước lấy đại họa.
– Thật?
Lão ẩu kinh hô hỏi.
– Tuyệt đối không giả dối!
Huyền Diệu đáp, tiếp theo lại chỉ cào Lăng Tiếu nói:
– Ngươi nhìn xem hắn đi?
Lão ẩu không giải thích được hỏi:
– Hắn làm sao?
– Hắn chính là Tế ti phò mã gia của gia tộc ngươi, đặc biệt phụng mệnh của Đại tế ti tới tìm hai đại trấn tộc thánh vật của Cổ tộc trở về.
Huyền Diệu trịnh trọng nói.
Lão ẩu đưa ánh mắt rơi vào trên người Lăng Tiếu đang nằm trên mặt đất, thần sắc tràn đầy vẻ hoài nghi.
– Tiền bối nếu không tin có thể tìm tòi trí nhớ của vãn bối, hắn xác xác thật thật là phò mã gia hiện tại của gia tộc ngươi.
Huyền Diệu tiếp tục nói.
– Tốt, lão thân liền xem một chút hắn có đúng hay không là phò mã của tộc ta.
Lão ẩu kia đáp một tiếng, hóa thành một đạo hắc sắc vụ mang hướng thức hải của Huyền Diệu chui vào.
– Cẩn thận, chớ bị nàng chiếm thân thể của ngươi.
Ma Đế không nhịn được kinh hô lên.
Song, Huyền Diệu nguy nga bất động, tùy ý để hắc vụ kia tiến vào trong thức hải của mình.
Huyền Diệu như lão tăng nhập định, những người khác đều là âm thầm phỏng đoán, rối rít lộ ra vẻ mặt đề phòng.
Một lát về sau, hắc vụ kia lần nữa bay ra tạo thành bộ dáng lão ẩu, nàng cười to nói:
– Hảo hảo, hài tử của tộc ta còn sống… Đều còn sống, thật là trời giúp tộc ta.
Huyền Diệu giống như thoát hư ngồi ở trên mặt đất, khó nhọc nói:
– Tiền bối có thể tin rồi?
– Ừ, lão thân tin!
Lão ẩu đáp một tiếng, hư nahr lại trở nên nhạt đi rất nhiều, tiếp theo đối với Lăng Tiếu nói:
– Hài tử ngươi còn có thể đứng lên không? Ta có lời muốn nói với ngươi.
Lăng Tiếu nghe lão ẩu kêu to, liền biết lão bà bà ở trước mắt này không còn là oan hồn đáng sợ nữa, liền vùng vẫy lên, thần sắc hết sức tái nhợt nói:
– Tiền… Tiền bối… Thỉnh giảng!
Hư ảnh của lão ẩu đã càng ngày càng nhạt rồi, nàng có chút mờ mịt nhìn mấy người bên cạnh.
Mấy người rất là thức thời lui ra.
Thân thể của lão ẩu trôi nổi đến trước mặt Lăng Tiếu, khẽ nhắm hai mắt lại, một lúc sau mới mở mắt, một cỗ áp lực cường hãn vô cùng đem Lăng Tiếu chấn bay ra ngoài, tiếp theo lạnh lùng nói:
– Ngươi… Ngươi dám lừa gạt lão thân, nếu ngươi là phò mã của Cổ tộc ta làm sao lại không có thánh vật của tộc ta, ta cắn nuốt ngươi!
Lão ẩu vừa rồi tiến vào trí nhớ của Huyền Diệu, biết được chuyện Tế ti nữ trong Cổ tế thành triệu tập phò mã, nàng cũng từ Huyền Diệu biết được chân dung của Lăng Tiếu trở thành phò mã.
Nhưng mà lúc nàng đến gần Lăng Tiếu, lại không cảm ứng được trong cơ thể của Lăng Tiếu có khí tức cổ tộc của các nàng, cũng chính là tỏng cơ thể Lăng Tiếu không có tình cổ, cho nên nàng đoán rằng Lăng Tiếu khẳng định là không thuận lợi trở thành phò mã.
Giờ khắc này, nàng giận dữ, muốn đem linh hồn của Lăng Tiếu cắn nuốt sạch.
Lăng Tiếu nguy cấp!
Lăng Tiếu mới vừa khôi phục một chút thương thế, hôm nay lại bị đánh trở về nguyên hình, trong lòng buồn bực nói không ra lời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/05/2019 03:29 (GMT+7) |