Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Lệ ma

Lệ ma - Tác giả Kinh Bích Lịch

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Chuyến bay Singapore Airlines đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất lúc 12: 50, Tiến chợt thấy lòng mình chơi vơi khi biết mình đã nằm giữa lòng đất mẹ. Đã mấy năm rồi, Tiến chưa có dịp về quê thăm quê hương, về thăm ba má. Những năm học vất vả cuối cùng cũng đã đền bù cho Tiến một cái bằng bác sĩ, và một chuyến về quê xã hơi.

Chiếc taxi chạy lạng lách để tránh người qua kẻ lại, tiếng ồn ào lẫn tiếng còi xe vang lên in ỏi. Tiến thấy nao nao một thuở nào mảnh đất thân yêu này nuôi Tiến lớn. Kể ra cũng lâu lắm rồi, từ ngày chia tay với ba má ở Mỹ Tho để theo đoàn người vượt biển, đến bây giờ Tiến mới có dịp nhìn lại cảnh đời Việt Nam với rất nhiều thay đổi.

1: 30 trưa. Tiến được chở đến Bến xe Tân Bình theo lời chỉ dẫn của bạn bè bên Mỹ. Từ đó Tiến đi theo xe khách 12 chỗ ngồi. 2: 00. Chiếc xe bắt đầu rời bến hướng về đường lên Tây Ninh trên con lộ 22. Sau khi tới Tây Ninh, Tiến chuyển xe đi sang huyện Hóc Môn, và từ đó đi sâu vào xã Đông Thạnh.

Vậy đó, cuộc hành trình của Tiến vẫn chưa hề kết thúc. Tuy Tiến mệt nhưng nghĩ tới sắp gặp lại ba má, Tiến thấy vui vui, nhất là được dịp ngắm lại quê mình trong nhiều năm xa cách. Những con đường đất đỏ mới ngày nào thuở thiếu thời Tiến có dịp đi ngang qua giờ đây vẫn vậy, những mảnh vườn quen thuộc, những thửa ruộng mênh mông thì cũng như xưa… Gió man mát thổi vào mặt làm cho Tiến thấy chộn rộn trong lòng.

Xe đỗ ngay trung tâm xã Động Thạnh. Trời lúc đó cũng sập tối, Tiến quyết định ghé lại nghỉ một đêm rồi mai đi tiếp theo đường xe lửa lên Thủ Dầu Một. Vác hai cái túi xách trên tay, cộng thêm hai cái va – li cồng kềnh, Tiến lê lết trên con đường cát tưởng chừng như không còn chút sức lực nào, trong đời Tiến chưa bao giờ lại có chuyến đi cực nhọc này, kể cả cái lần vượt biển đó, tuy đói nhưng vẫn không mệt bằng.

Quăng đống đồ xuống đất, Tiến vuốt mồ hôi đổ ra trán, thở dốc, và đưa tay làm quạt phủi phạch phạch. Tìm một chỗ ngồi trên một cái đê đất, dưới tán cây có gió lao xao rì rào làm mấy bụi tre gần đó lao xao, có khi phát ra tiếng kẽo kẹt nghe dễ sợ, rồi bên kia nhá nhem là mấy bụi chuối đong đưa theo gió cứ như người nào đó đang đưa tay ve vẩy, Tiến thấy hơi sợ, sợ ma! Tuy đã bao năm rèn luyện với sự chết chóc, làm quen với những ca phẫu thuật đầy máu me, rồi có lúc trực nhà xác với những xác chết do đụng xe không còn được nguyên vẹn, Tiến tưởng rằng mình không hề sợ và cũng không hề tin là có ma trên đời. Nhưng lần này hoàn cảnh khác hơn, đằng sau lưng Tiến là con kinh chảy róc rách, phía trước mặt là cánh đồng hoang vắng, con đường Tiến đang đi vắng teo không một bóng người. Tiến nhớ tới ngày nào còn bé, Tiến bị ma nhát đem vào dấu trong bụi tre, cả nhà Tiến tìm từ sáng đến tối cũng không gặp Tiến, đến khi mời thầy bùa về yếm, người ta mới tìm thấy Tiến ngủ trong đó.

Nghĩ tới con đường xa xôi trước mặt, Tiến hơi chán chường, dù rằng sáng nay Tiến nôn nóng bao nhiêu thì nay lại chẳng muốn đi tí nào. Dù biết rằng ba má Tiến đã hẹn đón Tiến ở bến xe, nhưng Tiến quyết định tìm một nơi để nghỉ ngơi, mai sáng sẽ đi sớm.

Thở dài. Tiến quyết định lê từng bước tiếp, để trời tối hơn nữa thì Tiến không biết lối nào phải đi, có khi phải nằm lại ở một góc cây nào đó không chừng, nhưng Tiến không bao giờ làm vậy, kỷ niệm đáng sợ thời niên thiếu đã bảo Tiến phải ráng lên.

Xa xa phía trước mặt đã có ánh đèn le lói. Tiến hơi mừng rỡ vội rảo bước.

Đi được một chặng đường cũng khá xa, ánh đèn kia càng lúc càng gần. Tiến mừng rỡ trong lòng. Thì ra ánh đèn đó là một bác nông dân, tay xách cây đèn dầu trứng vịt đang đi ngược về hướng của Tiến.

Tiến vồn vã chặn hỏi:

– Thưa bác, bác có biết gần nhất ở đây có nhà nào ở tạm không. Cháu… cháu từ…

Vì sợ nói rõ ra chân tướng Tiến là Việt kiều sẽ không tốt, biết đâu Tiến sẽ bị lòng tham của kẻ khác làm hại, nên Tiến nhanh nhảu nói khéo:

– Cháu từ thành phố về thăm quê, đi ngang qua đây thì trời đã tối, định tìm một nơi nào ở tạm ngày mai đi tiếp.

Ông bác hình như là nông dân với da sạm vì nắng giơ cây đèn cao ngang mặt để nhìn xem Tiến là ai, đến lúc này Tiến cũng trông rõ bộ mặt của ông. Mặt mày trông xấu xí. Trông đời Tiến chưa từng thấy ai có khuôn mặt xấu xí đến như thế. Mặt thì chằng chịt vết sẹo, miệng trẹt qua một bên, hai mắt bị một con kéo xụp, trông gã giống như một tên giết người, hơn là kẻ lương thiện. Tiến thấy hơi sợ. Với đống đồ trong tay như thế này rất có thể sẽ gợi lòng tham của gã.

Bác nông dân quơ quơ cây đèn, không nói năng chi cả, cứ đưa tay chỉ về phía sâu con đường, nơi cũng có một vệt sáng lờ mờ. Tiến vội vã, “cảm ơn bác, cảm ơn bác” rồi rảo bước cho lẹ, kẻo gã đó đổi ý đòi cướp đồ thì Tiến không biết làm sao.

Đi chừng hai mươi bước linh tính không biết làm sao Tiến quay mặt trở lại để nhìn, thì Tiến đã không còn thấy ánh đèn của gã nông dân kia nữa. Bác nông dân đã biến mất trong tít tắt. Quá điếng hồn, tiếng ngỡ là gặp ma nên co giò lôi lếch mấy cái va – li lộc xộc đi nhanh về phía ánh đèn le lói phía xa xa.

Cuối cùng thì Tiến cũng đến được trước căn nhà có ánh đèn lulu đó. Nó là một căn nhà lụp xụp lợp bằng lá dừa, trông có vẻ điều tàn, phía trước là hàng rào làm bằng những cọng tre đan nhau một cách tạm bợ.

Tiến bỏ va – li xuống và từ tốn gọi vọng vào trong:

– Có ai trong nhà không?

Không có tiếng nào trả lời, Tiếng gọi thêm lần nữa và đứng chờ. Vẫn không có tiếng trả lời. Tiến quyết định đẩy cửa đi vào.

Tiếng cánh cửa kẽo kẹt trong đêm khuya vắng lặng, làm cho Tiến nổi cả gai ốc. Cộng thêm gió lất phất đánh đu nhánh cây bên góc sân nhà, làm Tiến hoang mang. Mon men theo hành lang đắp bằng đất nhô cao Tiến bước sát bên cánh cửa.

“Tốc, tốc, tốc”

Tiến đưa tay gõ ba cái và vọng hỏi:

– Thưa có ai ở nhà không?

Vẫn không có tiếng trả lời, Tiến nói tiếp:

– Cháu từ xa về quê thăm nhà, ghé sang đây định ngủ nhờ… Không biết…

Tiến im lặng chờ một lời nói từ bên trong, nhưng vẫn không có động tĩnh nào. Hít một hơi sâu lấy bình tĩnh Tiến lò dò bước qua bên cửa sổ nhìn vào. Theo ánh đèn le lói bên trong, Tiến nhìn thấy một căn phòng trống trải chỉ có chiếc giường tre, và cái bàn vuông cũ kỹ đặt ở giữa phòng với hai cái ghế đẩu hai bên. Nhìn quanh Tiến vẫn không thấy có người nào. “Chẳng lẽ, bác nông dân lúc nãy là chủ căn nhà này, bác ngoắt tay chỉ về căn nhà này chắc vì kêu mình vô đây nghỉ trước, rồi bác đi đâu đó sẽ trở về.”

Nghĩ thế thì Tiến mạnh dạn trở lại cửa để bước vào.

Thình lình có ai đó từ phía sau vỗ vào vai Tiến.

“Á…”. Tiến la toáng lên, té lúi chúi về phía sau.

Thường thì Tiến ít khi sợ và giật mình, nhưng trong hoàn cảnh như thế này thì bất cứ ai đó cũng phải hết hồn.

Một giọng trầm, nói:

– Cháu tới đây ở nhờ phải không?

Lúc này Tiến mới có dịp hoàn hồn. Trước mặt Tiến là một người đàn ông tuổi trung niên, khuôn mặt cũng bình thường, đang nắm cây đèn dầu giơ lên cao, soi soi vào mặt Tiến để nhìn cho rõ.

Tiến định hồn xong thì từ tốn trả lời:

– Dạ thưa bác, cháu từ thành phố về thăm ba má, đi ngang đây thì trời sập tối, hết đường ra nên phải đến đây xin ngủ nhờ nhà bác một đêm.

Người trung niên nói:

– Ngủ nhờ hả. Ít ai tới đây ngủ nhờ lắm.

Tiến hơi ngạc nhiên về câu nói đó. Không biết ông ta đồng ý cho Tiến ngủ nhờ hay chăng, câu nói đó cũng có thể là được mà cũng có thể là không. Nhưng Tiến hy vọng có “được”, còn nếu là “không” thì Tiến chẳng biết phải tính sau, chả lẽ phải vác đống va – li trở lại con đường mà Tiến lặn lội suốt hai cây số.

Chưa biết tính sau thì người trung niên đẩy cửa bước vào trong, Tiến còn đang ngơ ngác, thì người trung niên lên tiếng:

– Vào trong đi, sau còn đứng đó.

Chỉ chờ nghe có thế thì Tiến hớn hở:

– Cảm ơn bác, cảm ơn bác, để cháu ra ngoài lấy va – li vào.

Người trung niên không nói gì cả, chỉ cầm cây đèn dầu đi thẳng vào trong.

Tiến khệ nệ khiên từng cái va – li đặt vào trong phòng, nhét nó dưới giường, và đặt túi xách dưới đít bàn cho trống trải căn phòng.

Đang còn đứng lơ ngơ thì người trung niên bước ra dưới cây đèn, nói:

– Tối nay cậu ngủ ở giường này của tui, tối nay trăng sáng tui phải đi giăng câu, và đắp đê điều. Phòng bên trong là của đứa con gái tui. Mấy hôm rồi nó bị bệnh… nên đã đi ngủ từ sớm.

Tiến gật đầu “dạ, dạ”, người trung niên lại nói:

– Cậu ngồi chơi đi, để tui xuống bếp kiếm vào món đồ ăn lên cho cậu.

Tiến khách sáo nói:

– Và thôi khỏi bác, làm phiền bác lắm! Cháu… cháu ăn rồi!

Tuy nói thế nhưng giờ đây Tiến mới biết bụng mình đói meo. Chỉ sợ là người trung niên kia bản tính thật thà, nghe theo lời Tiến không mang cơm ra thì tiếc lắm.

Và người trung niên kia đáp:

– Không gì đâu, cơm hồi chiều còn dư nhiều, mang lên đây cho cậu ăn, với món cá trê nướng trộn nước mắm gừng và canh bầu.

Tiến nghe đến đây thì nước miếng chảy ròng trong cổ họng. Chỉ đành nuốt ừng ực xuống thèm thuồng. Đã từ lâu rồi, Tiến đã quên béng đi cái mùi cá trê nướng trộn nước mắm gừng, cái món mà Tiến rất thích mà không bao giờ kiếm được bên xứ Mỹ này.

Nghe mùi cá nướng trong tâm, Tiến không khách sáo nữa, rối rít:

– Dạ, cảm ơn bác. Cảm ơn bác.

Người trung niên kia lại chỉ tay qua bên trái:

– Kế bên đây là cái mương tưới ruộng. Nước sạch, mát lắm, cậu xuống đó tắm cho khỏe đi, rồi lên đây ăn cơm. Đi cả ngày rồi chắc mệt lắm!

Đến bây giờ Tiến mới phát giác là người ngợm Tiến chua lòm. Cái mùi xông xông từ hai bên nách như mùi hành, mùi tỏi. Tiến nhăn mặt í ẹ. Đã hơn 24 tiếng rồi, Tiến chưa hề tắm, thuốc xức nách cũng tan hết theo mồ hôi. Bây giờ còn gì hơn nữa là được đi tắm.

Tiến lại khép nép:

– Cảm ơn bác.

Nói rồi thì người trung niên cũng bỏ vào trong, nhưng lần này vẫn để cây đèn lại trên bàn. Tiến lui cui mở túi xách dưới chân bàn để tìm khăn lông, quần áo mặc ở nhà, rồi lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

Theo hướng chỉ tay của người trung niên, Tiến tìm không xa bên hông căn nhà là một cái mương. Theo ánh đèn le lói phát ra từ cửa sổ căn nhà, Tiến mò dần từng bước xuống bờ. May mắn thay, Tiến tìm được một cây cầu để bước xuống.

Đứng xớ rớ đó chừng vài giây, Tiến chẳng biết phải làm sao. Mười mấy năm bên xứ Mỹ rồi, chỉ tắm bồn và vòi sen, Tiến đã quen và quên đi cái thuở nào hay tắm mương rồi. Tiến thấy hơi ớn khi nghĩ tới bàn chân mình đạp xuống bùn non mềm mềm…

Trời lúc đó cũng đã tối, tối như bưng và không còn thấy xa xa nữa, chỉ còn lại ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ căn nhà, chung quanh không có lấy một ánh đèn nào le lói khác nữa, điều này cho Tiến biết là gần đây không có căn nhà nào cả.

Gió rào rạt lao xao, tiếng nước chảy róc rách, và tiếng côn trùng kêu man man. Đó là những âm thanh giờ đây mà Tiến có thể nghe thấy được, và là những âm thanh không được an lành cho lắm khi trong lòng Tiến giờ đây chỉ nghĩ những điều thấy sợ. Tự trấn an lấy lòng mình Tiến bước lần xuống cầu. Cầu được đóng bằng miếng ván dẹp, nước đọng lâu ngày đóng thành rong làm cho trơn trượt. Tiến bỏ giày ra đi bằng chân không cho khỏi bị té. Mặt cầu trơn ướt, cảm giác lành lạnh ở lòng bàn chân làm cho Tiến ơn ớn lên tận cột sống. Tiến khẽ rùng mình.

Dù cố gắng tránh né, tự trấn an nhưng không thể nào tránh được trong không gian u tĩnh như thế này: Tiến lại không nghĩ tới ma. Tiến lại nhìn quanh, hồi hộp và sợ sệt bắt gặp một bóng nào núp ở sau lưng, trong một gốc cây to bên kia, hay bụi tre bên nọ, hay ít ra là từ dưới bờ mương, thình lình phóng ra để chụp lấy Tiến, bóp cổ Tiến hay chỉ hù cho Tiến sợ đến chết giấc, rồi mang Tiến ra bụi tre gần đó dấu.

Tiến nhắm mắt. Hít một hơi thật dài, Tiến nghĩ tới Phật, nghĩ rằng câu “na – mô a di đà phật” có thể trấn an được lòng mình.

Tiến bước lần tới cuối cầu. Định trầm mình xuống nước, cả luôn quần áo dơ, nhưng chợt nghĩ ngày mai này đi sớm, quần áo để ướt lấy gì làm cho khô. Tiến nghĩ ngợi, nhìn quanh như để cho chắc chắn lần nữa là quanh đây không có ai, dẫu biết rằng hoàn toàn không có ai cả, Tiến từ từ lột hết áo quần. Vắt ngay ngắn lên thành cầu, Tiến trần truồng dò chân xuống nước.

Nước mát thật! Tiến đưa cả hai chân xuống nước. Cảm giác sợ cũng đã bớt phần nào. Tiến đưa tay bụm lại thành gáo phác nước lên người. Mát quá! Tiến chẳng cần nghĩ ngợi thêm gì nữa, vội lao mình xuống nước. “Ùm”. Tới ngụp cả đầu xuống nước. Tay khua khua trong lòng nước, nghĩ sao rồi Tiến quyết định bơi một vòng nhỏ. Đã từ lâu lắm rồi, từ cái ngày bận bịu với sách vỡ, Tiến chưa hề được bơi, nhất là giờ đây được bơi trong một cái mương mát mẻ như cái mương “ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn” vậy, Tiến vừa bơi vừa nhớ tới thuở thiếu thời nô đùa với đám bạn ở những con mương như thế này. Và khi đó thì tình yêu đầu đời của Tiến và con Ni cũng chớm nở.

Tắm rửa, kỳ cọ xong xuôi, Tiến leo lên cầu. Chắc ăn với những gì chung quanh đây là an toàn, những ý nghĩ về ma quái không còn nữa, Tiến mạnh dạn với lấy khăn lông lau mình một cách tự nhiên như không có ai có thể nhìn thấy.

Chợt có linh tính gì đó Tiến nhìn lên. Một bóng trắng từ phía căn nhà vụt qua, không cần phải nhìn rõ, bóng trắng đó rõ là của một người con gái, với những bước chạy nhẹ nhàng như bay.

Tiến giật nảy mình lúi chúi về phía sau, chút nữa là rớt xuống mương rồi. Gượng đứng vững, Tiến mau mắn lấy khăn bụm lấy chỗ kín, nghĩ thầm, “Trời, hồi nãy tới giờ mình tắm truồng bị cổ thấy hết trơn rồi.” Vì lo mắc cỡ nên Tiến quên bẵng đi sự sợ sệt, nếu mà lúc nãy đây Tiến không có ở truồng thì chắc rằng Tiến sẽ sợ lắm, một bóng trắng trong đêm chạy vút qua và biến mất thử hỏi là ma hay là người! Và điều đó không cần phải nói, Tiến sẽ chẳng bao giờ dám ở nhà của người trung niên nọ.

Vã lại Tiến nghĩ người con gái đó là con của người trung niên nên cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa, “mai này đi sớm rồi, có gặp mặt cổ đâu mà mắc cỡ”, nghĩ tới đó thì Tiến mặc vội áo quần, gom góp đồ dơ và đôi giày, bước chân trần chậm chạp trở về căn nhà.

Bạn đang đọc truyện Lệ ma tại nguồn: http://truyensextv.cc/le-ma-full/

Vừa bước vào trong, Tiến đã thấy người trung niên kia ngồi sẵn trên bàn với một tộ cơm, cạnh đó là dĩa cá trê chiên nước mắm gừng và tô canh bầu. Tiến gật đầu chào người trung niên rồi vội vã gom dọn quần áo dơ vào túi xách.

Người trung niên chợt hỏi:

– Quê cháu ở đâu?
– Dạ ở Thủ Dầu Một.
– Cháu ở thành phố về thăm hả?

Nghĩ tới người trung niên quá tốt bụng, Tiến không nỡ nói dối:

– Và cháu ở nước ngoài về.
– Hèn chi, nhìn cháu không giống dân thành phố chút nào. Vừa trắng lại lịch sự như con gái đó. Dân nước ngoài bộ ai cũng vậy hết hay sao vậy cháu.

Tiến e lệ cúi đầu:

– Dạ, cháu không biết nữa, tính cháu từ nhỏ là như vậy.
– Mèn đéc ơi, “bây” như vậy thì con gái chê làm sao, nhưng cũng tốt bên nước ngoài nó cũng có cái hay của nó, chứ đâu giống như dân quê mùa cục mịch như bác.

Tiến trả lời:

– Dạ, không có đâu bác, dân quê cũng có cái hay của dân quê. Tính tình của họ lúc nào cũng bình dị như nước trên mặt hồ.
– Thiệt vậy sao? – Người trung niên nói và cười to.

Ngừng một giây, người trung niên hỏi:

– “Bây” có người trung ý chưa?

Nghĩ tới người trung niên đã biết mình là Việt Kiều, với lại đã biết ông ta có đứa con gái, bây giờ lại hỏi câu đó, chắc rằng ổng muốn gán ghép gì đây, Tiến hơi sợ, lại nghĩ chuyến về quê này thế nào cũng bị ba má bắt lấy vợ, Tiến vội trả lời đại:

– Và cháu còn nhỏ chưa nghĩ tới chuyện yêu đương, cháu muốn lo sự nghiệp.

Người trung niên đánh đùi cái chát, Tiến lo sợ ông ấy nổi nóng.

Nhưng không, ông nói:

– Hay, hay! Còn trẻ mà có chí cao. Giỏi giỏi!

Tiến cũng không ngờ là ông ta khen mình, e lệ cúi đầu.

Ông ta lại nói:

– Thôi ăn cơm đi. Trễ lắm rồi!

Tiến vâng dạ rồi xin phép được ăn. Không biết có phải vì quá đói hay lâu lắm rồi Tiến không được ăn cá trê nước mắm gừng, mà Tiến thấy món ăn ngon hết cỡ, ngon còn hơn những món ăn Tiến đi các nhà hàng Hồng Kông nổi tiếng bên xứ cờ hoa này, dù là cơm và canh đã nguội lạnh lâu rồi.

Tiến ăn ngấu nghiến, mặc kệ người trung niên có nhìn. Thật ra ông không nhìn Tiến ăn, mà chỉ chăm chú vấn điếu thuốc rê, mồi lửa và phì phà điếu thuốc trên môi ra vẻ trầm ngâm nhìn ra cửa xa xăm. Mười phút trôi qua trong im lặng. Người trung niên vẫn điếu thuốc rê phì phà với cặp mắt xa xăm. Cũng có thể ông đang chờ cho Tiến ăn xong xuôi, đi ngủ rồi mới làm công việc của mình.

Chợt ông lên tiếng:

– Con nước lại chuẩn bị dâng cao. Mới đó thì đã tháng Mười rồi, lẹ thật! Đã hơn một năm rồi.

Tiến nuốt luôn miếng cá trê cuối cùng xuống cổ họng, ngưng đũa nhìn người trung niên thầm nghĩ, không biết bác này đang nói điều chi, chắc có lẽ bác đang tính dòng thủy lưu lên xuống cho việc canh tác ruộng rẫy của bác.

Tiến ăn xong, lẳng lặng gom chén bát định bưng đi rửa, người trung niên chặn lại:

– Để đó đi cháu! Mai con gái bác rửa. Cháu đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải về Thủ Dầu một nửa, không đủ sức thì làm sau dậy nổi.

Tiến nhìn sự nhân từ của người trung niên đáp:

– Vậy, bác cũng đi ngủ sớm.
– Không, bác không ngủ được, bác con phải đi giăng câu, và canh mấy cái bờ đê mới đắp có bị lỡ, nước lóng rày chảy xiết lắm, không canh không được. Cũng nhờ vậy mà cá lên nhiều, thu hoạch cũng lớn.
– Vậy, bác cẩn thận.

Nói cho suông miệng, rồi thì Tiến rỏn rẻn đến bên giường kéo mùng xuống, quên cả chuyện lau miệng, đánh răng, sợ vì sẽ làm phiền người trung niên phải chờ đợi nữa.

Người trung niên sau khi thấy Tiến đã chui vào mùng và tấn chân mùng lại gọn gẽ, bèn bưng cây đèn dầu duy nhất trong nhà lên, soi soi về phía mùng như chắc rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, liền bước đi.

Tiến vờ nhắm mắt như đã bắt đầu ngủ cho người trung niên yên tâm.

Sau đó, người trung niên mới cầm cây đèn dầu đi ra cửa. Tiến mở mắt trông theo, chỉ thấy tấm lưng của ông ta khuất trước khi cánh cửa khép lại, và màn đêm trở về với sự tĩnh mịch.

Tiến quay mặt vào tường, lùi xùi co chân lại, hai bàn tay dúi giữa đùi cho ấm, bắt đầu đi vào giấc mộng. Bên ngoài tiếng lẻng xẻng, lụp cụp vang lên, trong mơ màng Tiến đoán rằng người trung niên đang vác cuốc và cần câu ra đồng.

Tuy giường lạ, nhưng vì quá mệt mỏi suốt một chặng đường dài, Tiến đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.

Trong giấc mơ Tiến thấy mình lạc vào một vườn hồng xa lạ, tay cầm một cây roi thật to và thật dài, thân cây cứng ngắc với những lằn gân nổi cuồn cuộn. Trên con đường trải dài đi sâu vào trong vườn, dọc theo hai bên đường, là những đóa hoa hồng nở rộ, nào là hồng đỏ, hồng nhung, hồng cam, hồng tím đủ loại phơi bày trước mắt. Tiến thấy choáng ngợp với vạn sắc màu đua nhau khoe trước mắt. Kích động trong lòng, Tiến vừa đi vừa cầm cây to dài quất lia lịa vào những cánh hoa yếu ớt, tất cả hoa hồng lần lượt lác đác dưới chân Tiến, tạo thành một thảm hoa hồng sau bước chân, Tiến cảm thấy mình như một ông hoàng đang reo rắt sự ấm no đến cho dân làng. Rồi người con gái xuất hiện trước mặt Tiến, dưới một vòm cửa trát vàng sáng chói. Nàng cười duyên với Tiến, đưa tay mềm mại vẫy gọi. Tiến ôm gậy vội vã bước theo, vừa đi vừa nhìn người con gái mà nàng cứ lâu lâu lại quay mặt lại nhìn Tiến niềm nở. Giờ đây Tiến mới chợt nhớ cái áo trắng nàng đang mặc chính là của cái bóng trắng ban nãy lúc Tiến tắm ở bờ mương trông thấy. Và khuôn mặt của nàng nữa, bây giờ mới thấy. Nàng khá xinh đẹp với khuôn mặt bầu bầu sáng như vầng trăng tháng Chín, làm cho Tiến thấy hơi xao xuyến, rảo bước thật nhanh theo cô gái, nhưng cớ sao Tiến càng bước nhanh thì bóng dáng nàng lại cách xa hơn. Tiến chạy miệt mài nhưng cũng không bắt kịp nàng…

Giật mình tỉnh giấc, mới hay Tiến đang nằm mộng. Sờ xuống đùi cảm thấy quần đã ướt. Thì ra trong mơ Tiến gặp được con gái của người trung niên, lúc tỉnh dậy đã biết mình mộng tinh ướt cả quần. Hơi e thẹn, Tiến cởi quần định mang ra bờ mương giặt, thình lình trong bóng đêm mờ mờ, Tiến nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó bước ra từ phòng trong. Nhìn ra cửa trước vẫn còn đóng, Tiến biết rằng người trung niên kia vẫn chưa về, thế ra tiếng bước chân đó là ai? Có lẽ là con gái của ông ta đã thức dậy, Tiến nghĩ. Vội vàng kéo quần trở lại, Tiến nằm im để nghe động tĩnh.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đó lại nhịp nhàng, cái bóng trắng lại phất phơ như cành liễu đung đưa trước gió. Tiến hơi nao nao trong lòng, nghĩ tới giấc mơ ban nãy, nghĩ tới người con gái trong mơ, nghĩ tới con gái của người trung niên đang ở trong phòng, Tiến vừa lo lắng, sợ sệt, và xao xuyến.

Trong bóng đêm mờ ảo, Tiến lại thấy cái bóng trắng ban nãy đứng ở cạnh bàn, đứng bất động. Tiến thầm nghĩ, chắc cô ấy đang dọn đồ ăn trên bàn. Cô ta thật là giỏi vắn, trong thâm tâm của Tiến đã thầm có giao cảm với nàng rồi. Nhưng Tiến chợt băn khoăn, cớ sao nàng lại dọn dẹp trong đêm khuya khoắt như thế này, đó có phải là thói quen của nàng chăng? Hay là nàng đang đói, lúc nãy người trung niên có nói con gái ông ta bị bệnh nằm ở trong. Chả lẽ nàng đang đêm lại đói bụng lần mò ra tìm thức ăn. Tiến tò mò mở mắt to để tìm hiểu. Cái bóng trắng trong đêm giờ đây đã ngồi xuống ghế. Tiến lại nghe tiếng lóc cóc của chén dĩa khua vào nhau, tiếng gắp đũa, rồi tiếng chem chép nhai ngồm ngoạm. Tiến nghĩ mà thầm cười, chắc cô nàng đói lắm đây, biết vậy thì lúc nãy mời cổ ra ăn luôn.

Một lúc lâu tiếng chén dĩa khua nhau cũng ngừng hẳn, Tiến đoán rằng nàng sẽ đứng dậy dọn dẹp hoặc ra sau bếp rửa miệng, nhưng không! Nàng vẫn còn ngồi đó. Tiến vẫn thấy cái bóng trắng ngồi thửng ra đó như một pho tượng trắng không cử động. Tò mò suy nghĩ vớ vẩn chuyện gì đó, linh tính báo cho Tiến biết là nàng đang nhìn mình, nhìn một cách chăm chú, điều đó làm cho Tiến hơi ái ngại, và lại sợ sợ sao đó không dám mở mắt ra nhìn. Nhưng chẳng nhắm được bao lâu, sự tò mò lại thôi thúc Tiến, Tiến lại mở mắt ra nhìn. Cái bóng trắng đó vẫn ngồi im, Tiến tưởng tượng đôi mắt to đen láy kia đang nhìn mình một cách kỳ lạ, nếu là tình yêu thì cái nhìn đó sẽ đắm đuối, nhưng nếu là kẻ thù thì cái nhìn đó như muốn ăn tươi nuốt sống.

Dần dà sự tò mò của Tiến cũng tan biến, để lại cho Tiến sự bực dọc với cái nhìn soi mói của nàng. Tiến thầm hỏi, tại sao nàng lại ngồi đó nhìn mình thế kia, tại sao nàng không bỏ đi cho rồi? Hỏi mãi nhưng Tiến cũng sẽ không bao giờ có được câu trả lời xác đáng, nghĩ thế thì Tiến ngồi phắt dậy, cố tình gây tiếng động để cho nàng biết là Tiến đã thức. Từ trong mùng, Tiến nhìn ra, hy vọng rằng cái bóng trắng đang ngồi kia sẽ lên tiếng, hay ít ra là cử động, hoặc có thể e lệ rụt rè bỏ chạy khi biết rằng trong căn phòng chật hẹp này chỉ có nàng và Tiến. Nhưng không! Nàng vẫn ngồi đó bất động. Cái bóng trắng hơi lay động khi gió chợt thổi nhẹ qua. Dường như nàng lại đưa cặp mắt sáng hoắc nhìn thẳng vào Tiến. Tiến hơi run vì sự lạ lùng người con gái đó trong bóng đêm như thế này. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hay là nàng bị mù và bị điếc nên không nghe thấy tiếng động cũng không nhìn thấy Tiến phía bên này? Nhưng rồi tự Tiến lại trả lời câu hỏi đó, nếu nàng mù sao nàng thấy đường mà gắp đồ ăn, vậy chắc chắn nàng bị điếc rồi.

Tiến lui cui kiếm đáy mùng định chui ra hỏi nàng cho rõ, nhưng hình như cô ấy đứng dậy, và đang đi về hướng Tiến đang ngồi. Dáng đi của nàng khoan thai lắm, nhẹ nhàng một cách kỳ lạ không giống như kiểu đi của con người, có thể như đang bay, mà lúc này Tiến không hề thấy sự lạ lùng ở nàng, cũng như không thấy sợ, chỉ thấy rung động. Nghĩ tới người con gái trong giấc mơ ban nãy và người con gái này là một, Tiến lại thấy lòng mình nao nao.

Nàng bước đến cạnh bên Tiến. Trong bóng đêm Tiến không thấy rõ mặt nàng ra làm sao nhưng Tiến có thể thấy ràng ràng bộ áo trắng nàng đang mặc là một cái áo cổ trái tim thêu hoa, áo dài phủ tận gót, loại áo không có tay, một mùi thơm của nhang đèn lại thoang thoảng trong mũi Tiến, và một hơi lạnh chợt bao trùm lấy người Tiến. Tiến muốn mở lời nhưng không làm sao mở miệng được. Tay chân Tiến lại cứng đờ chẳng cử động. Tiến chết điếng vì việc xảy ra đột ngột như thế. Nàng là ma?

Còn đang phân vân những ý nghĩ lung tung trong đầu, Tiến chợt thấy lạnh ngắt ở bàn tay. Thì ra nàng đang nắm lấy tay Tiến. Một hơi lạnh truyền qua chạy buốt vào tim, Tiến hơi rùng mình. Gió bên ngoài đập vào cửa kêu ken két, cành lá lao xao như cố tình hù Tiến, Tiến thấy lạnh thật, nhưng nghĩ rằng lúc nãy tắm dưới mương bị trúng gió. Lại thầm nghĩ trong đầu, Tiến mong muốn mình đừng bị trúng gió lúc này, nếu bị thì sẽ uổng giây phút này lắm. Tại vì… giấc mơ ban nãy thật gây ấn tượng mạnh về vẽ đẹp của nàng.

Nàng nắm tay Tiến dìu lên giường. Tiến ngoan ngoãn lui dần dần về phía vách tường, đến khi lưng đã chạm vào vách, Tiến mới bớt ngây ngất, trước mặt Tiến giờ đây là một cô gái trạc tuổi đôi mươi, qua ánh trăng vàng của tháng Chín, Tiến thấy rõ ràng khuôn mặt xinh tươi của nàng, khuôn mặt đích thực như là Tiến thấy trong giấc mơ. Nàng đẹp như nàng Tiên. Mái tóc dài lõa xõa cà lên cánh tay Tiến làm cho Tiến thấy lâng lâng. Mùi hơi của nữ giới thoang thoảng bay vào trong mũi Tiến kích thích lên não thùy rồi chuyển nhanh về phía bụng. Tiến bất chợt thấy người ngợm mình cứng ngắc. Sự ham muốn của trai gái dâng cao giữa hai đùi Tiến, bất giác Tiến không còn tự chủ với bản thân mình đưa tay nắm lấy tay nàng. Cảm giác lạnh lại chạy rân trong người Tiến, nhưng cũng nhờ cơn dục tình đang đốt cháy trong người Tiến dung hòa được nhiệt độ. Tiến cảm thấy ấm hơn.

Không cần suy nghĩ thêm, Tiến ôm chầm người con gái đó kéo ghì sát vào lòng, hai tay Tiến mân mê trên lưng nàng. Theo bản năng tự nhiên trong việc khởi đầu của ân ái, Tiến kề miệng hôn lên môi nàng. Môi nàng lạnh như băng, và có mùi rong như cái mùi rong ở miếng ván cầu mà Tiến tắm ban nãy. Điều đó làm Tiến hơi chùn lại, cộng thêm mùi nước mắm gừng trong miệng nàng loại thoát ra, Tiến bất giác điếng hồn, rõ ràng lúc ban nãy Tiến đã ăn hết canh bầu, cá trê và chan hết nước mắm vào chén rồi, vậy thì nàng lấy gì mà ăn, chả lẽ nàng dùng lưỡi liếm những gì còn sót lại… Nàng là ma đi ăn đêm chăng? Cái lưỡi của nàng chắc dài lắm nên mới liếm dĩa san sát thế kia! Nghĩ tới đó thôi, thì trong mình Tiến toát ra toàn mồ hôi lạnh. Tiến lại đẩy nàng ra, toan bỏ chạy, những ngoảnh đầu lại thì thấy nàng đang từ từ cởi áo. Tiến lại thấy rạo rực toàn thân. Sự đòi hỏi ái ân lại trào dâng trong người Tiến làm cho Tiến quên tất cả. “Chết thì chết!” Tiến chỉ thầm thốt lên trong lòng rồi quay lại. Chưa kịp định thần thì đã thấy nàng chồm tới đè lên mình Tiến.

Bỗng chốc Tiến càng lạnh hơn dưới thân thể trần truồng của nàng mát lạnh, lạnh một cách kỳ lạ khác hẳn với cái lạnh của con người có máu huyết lưu thông. Cái lạnh của người chết!

Dưới ánh trăng vằng vặc Tiến lại thấy bóng mình in lên vách nhưng bóng của nàng thì không có, nhưng Tiến lại có ý nghĩ khùng điên nào đó cố tự trấn an mình, là có lẽ nàng ngồi khuất bóng nên trăng không soi được.

Vừa khi đó thì mặt Tiến tràn ngập dưới sự êm ái, bầu vú căng tròn nhựa sống của người con gái đó, Tiến mê muội đưa môi mím chặt lấy đầu núm, bú vô tội vạ. Hai tay Tiến thì quều quào trên lưng nàng, quên đi cái lạnh của xác chết, và mùi rong trong miệng nàng thoang thoảng. Nhưng dưới sự mơn trớn của Tiến, cảm giác người nàng ấm hơn trước, không biết vì nàng cũng đang bị lửa dục đốt trong lòng hay vì hơi hám của Tiến truyền qua, hay là dương khí trong mình Tiến cũng tan dần trên mình nàng.

Thình lình nàng kéo tuột quần của Tiến ra, Tiến cảm thấy mát lạnh giữa hai đùi, kế đó một bàn lần mò xuống nắm lấy dương vật của Tiến vuốt. Tiến lim dim đôi mắt tận hưởng phút giây sung sướng lần đầu tiên trong đời, lại vồ lấy người nàng hôn tới tấp, còn nàng thì bắt lấy gốc dương vật Tiến vuột thẳng xuống, rồi Tiến cảm giác dương vật mình đột nhiên trơn lùi trong mình nàng, dưới những cái nhún nhẹ nhàng.

Tiến dang chân xa hơn để đón nhận, đồng thời đưa hai tay lên cao nắn bóp gò vú của nàng. Tiếng kẽo kẹt của chiếc giường tre lại vang lên trong đêm vắng nghe như tiếng ai oán, buồn não nuột. Tiến muốn dập tắt tiếng kẽo kẹt kia đi nhưng lại cuối cùng lại làm to hơn trước. Trong sung sướng lan tràn, Tiến nẩy mình lên tới tấp, dập dương vật lên phía mông nàng, phát ra những tiếng kêu lạch bạch của da thịt, mặc cho sự lạnh buốt trong người nàng như khí hàn tuôn xuống đầu khấc của Tiến. Tiến thấy tê cóng, tưởng chừng như sắp xuất tinh thì như đâu đó có thêm sức mạnh, cảm giác sung sướng cũng bớt dần, Tiến càng ra sức nạp mạnh lên phía trên. Từ bên trên nàng ấn mạnh xuống giữa hai đùi Tiến, mỗi cái nhấp của nàng Tiến lại thấy hai bầu vú nàng tưng tưng. Vì quá kích thích, Tiến thình lình lật ngược nàng lại, dang hai chân nàng gác qua vai, đến phiên Tiến làm cho cái giường tre phải rên rỉ kẽo kẹt. Được một lát, Tiến bỏ một chân nàng xuống, chân còn lại vẫn để trên vai Tiến vừa đưa đẩy vừa lật nghiêng người sang, và lúc này Tiến lại trong một tư thế mới nữa, đến khi nàng hoàn toàn nằm sấp trên giường thì Tiến cũng đã áp ngực lên lưng nàng. Hai tay kéo hai chân nàng dang xa, Tiến dữ tợn thúc bụng mạnh vào mông nàng. Tiếng lạch bạch lại phát ra trong đêm vắng lặng, nhưng lần này âm thanh lại hơi khác hơn lúc nãy. Được chốc lát, Tiến dường như không còn kiềm chế hơn được bao lâu, bèn đưa tay kéo hai chân nàng khép chặt lại, bỗng nhiên Tiến lại có cảm giác dương vật mình bó chặt trong cơ vòng âm đạo, sự kích thích này làm Tiến như không còn tự chủ ở chính bản thân mình nữa, vội vàng nắc bạo xuống giường, mỗi cái đâm xuống, nàng dường như nâng mông lên để hốt lấy, chẳng bao lâu Tiến thấy bìu dái mình tưng tức, một luồng khí dương ào ào vọt từ đáy phóng thẳng ra ngoài. Từng đợt từng đợt một, rồi giẩy lên cái cuối cùng trước khi té sấp xuống. Tiến xuất tinh!

Chưa tỉnh người hoàn toàn Tiến chợt nghe dương vật mình bị bó chặt, dường như nàng đang điều khiển cơ vòng âm đạo siết lấy dương vật mình. Tiến cảm giác như bị hút chặt vào trong, tinh khí còn đọng trong ống dường như tuột hẳn theo đầu khấc ra ngoài, Tiến lại rùng mình đạt khoái cảm một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện Lệ ma tại nguồn: http://truyensextv.cc/le-ma-full/

Nằm trên lưng nàng đâu đó được năm phút, Tiến lại chợt thấy rạo rực trở lại, và bắt đầu mân mê trên đầu vú nàng. Vú nàng săn chắc, đặc biệt núm vú hãy còn nhỏ, Tiến chỉ vuốt vài ba lần thì vú nàng căng cứng. Hứng tình trở lại Tiến thử bắt nhịp đẩy đưa, dương vật Tiến như tăng thêm sức mạnh bỗng trở mình như con hổ mang phùng mang trợn má, liền ngồi dậy trong tư thế quỳ rồi đưa hai tay kéo hông nàng lên. Như tạo hóa đã bày sẵn, âm hộ nàng thật vừa khớp với chiều cao, ngang tầm với đầu dương của Tiến, vội vàng Tiến xâm nhập vào người nàng từ phía sau và khẽ nhịp nhàng. Cảm giác âm đạo nàng trơn ướt, phần nhiều là nhờ tinh dịch của Tiến tiết ra lúc nãy, Tiến thấy êm dịu hơn… dù lúc này thân thể Tiến đã tràn ngập âm khí từ cơ thể nàng chuyển qua – như từng thớ thịt trong âm đạo nàng mơn trớn lên dương vật Tiến. Mặc cho Tiến có ra sức tớp vào mông nàng nhưng vẫn không làm Tiến dễ dàng xuất tinh như lần đầu.

Một lúc lâu, đến khi Tiến mệt nhừ ra thở hổn hển, nàng nhẹ nhàng ra dấu cho Tiến nằm ngửa ra giường và từ từ nàng đưa tay vuốt ve dương vật Tiến. Không bao lâu, nàng cũng đưa miệng mình ngậm lấy.

Tiến cảm giác được chiếc lưỡi nàng mềm mại cuốn xoáy xuống đầu khấc, chốc chốc nàng lại lật lưỡi liếm dọc theo chiều dài của dương vật xuống tận bìu dái, lưỡi của nàng lạnh cóng, lạnh như nàng đang ngậm viên nước đá, Tiến cảm thấy tê cóng tự như dương vật mình bị đút vào ly kem, nhưng lại làm Tiến bao phen phải rên rỉ vì cảm giác lạ…

Bạn đang đọc truyện Lệ ma tại nguồn: http://truyensextv.cc/le-ma-full/

Tiến nằm lịm ra giường, trong mê mẩn Tiến thấy người con gái ngồi trong góc giường khóc lóc. Tiến lại gần dò hỏi vì sao, nhưng nàng quẩy đầu không nói chỉ thấy lệ tuôn hai hàng trên hai má. Tiến đưa tay hứng từng giọt lệ, lạ thay người nàng nóng bao nhiêu thì nước mắt nàng ấm áp bấy nhiêu, bất giác Tiến hôn lên má nàng, cảm giác một tình yêu dâng tràn trong lòng. Tiến vội vàng ôm ghì lấy nàng hôn say đắm. Nhưng chợt nàng đẩy Tiến ra, trở dậy, mở mùng, và đi thẳng ra ngoài. Vừa đi nàng vừa bưng mặt khóc nức nở, bi ai.

Sao kỳ vậy! Phải chăng sự trinh trắng của nàng vừa mất đi nên nuối tiếc. Nhưng tiếng khóc đó không phải bình thường, nó như không phải trách Tiến, mà trách cho số phận của nàng thì đúng hơn. Hay nàng biết mình đến từ cõi âm về nên sẽ không có duyên phận với người trần thế. Nhưng Tiến không hề biết được sự sâu xa trong đó.

Tò mò muốn xem nàng định đi đâu, Tiến lại định mở miệng hỏi nhưng không biết làm sao không cất lên lời được. Đến khi nàng khuất bóng rồi, Tiến mới mở miệng được nhưng đã muộn, nàng đã đi rồi! Và chẳng biết đi ra ngoài để làm chi. Tiến mặc lại áo quần, mở mùng, bước xuống sàn, và đi ra cửa. Bên ngoài trời vẫn còn tối như bưng, Tiến chẳng thấy gì cả, xa xa vài con đom đóm chớp tắt như con ma chơi trêu ghẹo. Tiến bỗng thấy lạnh ngắt, miệng đánh bò cạp răng khua nhau cơm cớp. Tiến bước đi trong vô thần, miên man nghĩ về người con gái vừa mới ân ái đây với Tiến.

Đi được một đoạn, chợt Tiến nghe được tiếng bì bõm bên kia con mương. Nghĩ rằng là cô gái ấy đang tắm, Tiến mon men bước qua.

Thình lình Tiến nghe một giọng nói phát ra từ dưới mương:

– Cháu tới rồi hả?

Ngỡ rằng tiếng vừa rồi là tiếng của người trung niên, lại sợ ông ấy biết chuyện vừa sằn bậy của Tiến với con gái của ông, Tiến rụt rè đáp:

– Dạ cháu thấy ngủ không được ra đây dạo mát.

Giọng đó lại cất lên:

– Chớ không phải ra kiếm con Hằng sao!

Hằng nào đây, có phải người con gái vừa mới ngủ với mình tên là Hằng. Thoáng giật mình vì chuyện của Tiến làm có lẽ đã bị bại lộ, nhưng Tiến càng điếng hồn hơn khi giọng nói đó là giọng nữ, giọng của một người đàn bà trạc tuổi trung niên, chứ không phải giọng đàn ông như Tiến tưởng ban nãy.

Tiến quá sợ định quay mình bỏ chạy, bỗng tiếng quát lên từ phía sau lưng:

– Đứng lại!

Tiến đứng im, tim như muốn nhảy ra ngoài.

– Mày làm nhục con gái tao, bây giờ còn định bỏ đi?

Tiến lầm bầm trong bụng, thôi chết cha rồi, điệu này không còn mạng trở về thăm ba má rồi.

Giọng đó lại cất lên như ra lệnh:

– Tới đây!

Tiến ngoan ngoãn cúi đầu, chân quíu chặt lấy mặt đất dò từng bước một tới bên mé mương, và nhìn xuống. Dưới mương kia là một người đàn bà tóc lõa xõa, quần áo rách bươm đang quay lưng về phía Tiến.

Giọng nói sang sảng ấy lại cất lên làm Tiến rúng động:

– Cậu có biết tôi là ai không?
– Dạ không!
– Tôi là má của con Hằng, và cậu có biết cậu là ai chưa?
– Dạ, bác gái nói sao! Bác hỏi con là ai hả?
– Và còn từ đâu tới nữa? – Bà trung niên gằn giọng.
– Dạ, con tên Tiến từ xa về quê thăm ba má, đi ngang qua đây xin ở nhờ một đêm.
– Cái đó là hôm qua, còn hôm nay thì sao.
– Bác gái nói sao con không hiểu.
– Tôi muốn nói là cậu làm gì thì phải biết. Con Hằng nhà tôi lâu nay không có yêu ai hết, chỉ có mình cậu là đẹp lòng nó thôi. Tôi nghĩ cậu phải biết tính sao rồi chứ.
– Dạ dạ, con không hiểu bác gái lắm? – Tiến ngu ngơ nói.
– Ngươi làm con gái tôi bụng mang dạ chửa, mà còn nói không hiểu hả.

Tiến ấp úng:

– Xin bác gái… con không biết… người con gái ban nãy… là Hằng?
– Đúng vậy, bây giờ cậu phải chịu trách nhiệm là cưới nó.
– Thưa bác… con… con phải xin phép ba má trước đã.

Bà trung niên cười to. Tiếng cười như dắt vào xương sống Tiến những bột ớt cay gắt. Tiến rùng mình định quay đi, nhưng lại thấy từ dưới mương cái người đàn bà rách rưới lơ lửng trên mặt nước.

“Trời ơi! Ma!”

Tiến la hoảng vùng bỏ chạy, nhưng hai chân Tiến quều quào trên mặt đất, té chúi nhủi xuống cỏ, nhưng tay chân vẫn không ngừng quào bới để tìm lối thoát. Chưa kịp đứng dậy, Tiến ngước đầu lên đã thấy cái bóng trắng rách rưới đứng trước mặt. Giờ đây Tiến mới có dịp trông thấy khuôn mặt của bà ta gớm ghiếc, xanh lè, hai mắt trắng dã, tóc tai lù xù, xõa dài xuống tận đất, khi bà cười bốn cái răng nanh dữ tợn như chờ được hút lấy máu Tiến.

Tiến tung mình bỏ chạy, đất vít tung lên lưng dưới chân Tiến, nhưng tiếng lịch bịch của bước vẫn vọng lại đằng sau lưng Tiến, khi Tiến cố tình ngoáy lại thì dường như tiếng hồng hộc thở của mụ ở cạnh bên. Cái lưỡi của bà ấy thì dài ngoằng đưa ra gần như sắp đụng lấy gáy của Tiến.

Tiến chạy. Chạy băng vườn, băng đất. Đến khi vấp ngã trước chân một người, gượng đứng dậy định chạy tiếp nhưng người ấy đã đưa tay cản.

– A – di đà phật. Con chạy đi đâu!

Tiếng hớt hãi không còn hơi để trả lời, cố ngoái đầu lại xem con ma đó có đến gần, nhưng nó hoàn toàn biến mất.

Người đàn ông trước mặt Tiến chỉ tay ra sau lưng Tiến, nói:

– A di đà phật. Xin hãy trở về nơi ấy. Ngày mai ta sẽ siêu độ vong hồn.

Tiến chả hiểu ông ta nói gì cả, nhưng biết rằng có ông ở đây thì Tiến sẽ không còn sợ nữa. Đến hồi lâu, khi trời đã hửng sáng, và khi đã hoàn toàn bình tĩnh, Tiến mới có dịp thấy mặt của người cứu Tiến. Ông ta không ai khác hơn chính là người đàn ông xấu xí xách cây đèn hồi sớm qua, lúc Tiến đi ngang qua hỏi đường.

Tiến dò hỏi thì được biết ông ta là ông sãi quét chùa ở xóm dưới, thường đi ngang đây để đi khất ở xóm trên.

Bạn đang đọc truyện Lệ ma tại nguồn: http://truyensextv.cc/le-ma-full/

Đợi cho trời sáng hẳn, Tiến mới dám cùng ông sãi lần mò trở về căn nhà đó. Tuy sợ thật nhưng đi kế vị sư già nên Tiến cũng bớt sợ, với lại mớ va – li còn để lại đó, Tiến còn phải mang về quê gặp ba má.

Khi đến nơi, Tiến gặp người trung niên đang cuốc đất ở trước nhà. Tiến vội vàng đứng lùi về sau lưng ông sãi.

Vừa thấy Tiến về, người trung niên mở lời chào:

– Ủa, cháu về rồi hả! Thức sớm vậy.

Lời nói của ông ta thật bình thản đến mức Tiến cũng không ngờ. Chẳng lẽ con ma này đã tu lâu lắm rồi, Tiến nghĩ.

Nhưng sự thể đã được ông sãi giãi bày, người trung niên đây là bác Hai sống ở đây đã có hơn hai chục năm rồi, chỉ làm rẩy mướn và giăng câu kiếm ăn.

Tiến suy nghĩ rồi nói:

– Còn người đàn bà lúc nãy rượt cháu là ai.

Ông sãi đáp:

– Người đó là vợ của bác Hai, chết cách đây 3 tháng.

Người trung niên nghe nói thế bèn hỏi:

– Cháu gặp vợ của chú hả? Gặp ở đâu? Cho chú biết.

Nghe qua giọng nói khẩn cấp, không thiếu sự xúc động của ông, Tiến có phần nào đoán được tình yêu của ông dành cho bác gái. Nhưng cớ sao chuyện lại xảy ra như thế này…

Tiến đáp:

– Con gặp bác gái hồi sớm này, bác rượt con…

Im lặng một lát, Tiến thú nhận:

– Bác gái rượt con là vì con đã lỡ làm chuyện bậy với con gái bác. Là cô Hằng.

Người trung niên nghe Tiến nói thế thì thất kinh:

– Con gái lớn của bác đã chết ở dưới mương. Không thể nào, con Hằng chết rồi mà!

Nghe người trung niên nói thế, Tiến như muốn té xỉu. Nghĩ tới cô gái Tiến gặp hôm qua bị chết dưới cái mương Tiến tắm hồi tối, Tiến không khỏi rùng mình. Vậy ra Tiến đã làm tình với ma, sự lạnh lẽo trên người nàng giờ đây Tiến mới hiểu vì sao, là của xác người chết, rồi mùi rong trên mình nàng nữa dường như đã giải thích rõ ràng qua lời nói của bác Hai…

Tiến không thấy người đàn ông nói thêm lời nào, mà quay lưng bỏ đi. Tiến rảo bước theo sau, chỉ nghe ông lầm bầm, “Không thể nào… không thể nào…”

Tiến tò mò hỏi:

– Chuyện gì vậy bác, tại sao bác lại nói? Không có thể nào?

Tiến còn đang ngơ ngác thì người trung niên quay qua nắm lấy vai Tiến nói:

– Có chắc là cháu thấy một người đàn bà trạc tuổi 50, tóc dài lắm.

Không cần suy nghĩ Tiến trả lời ngay:

– Dạ đúng rồi!
– Và người con gái trạc tuổi 18? – Người trung niên hỏi.
– Dạ đúng rồi!
– Người con gái mặc áo trắng, áo dài?
– Dạ đúng rồi, bác ạ!

Người trung niên nghe Tiến nói xong thì lại rảo bước về phía trước, hướng về một khu đất bằng trống nên có hai cái gò đất cao cao.

Tiến lật đật bước theo, hỏi:

– Chuyện gì vậy bác, bác nói cho con nghe đi!

Người trung niên không nói gì cả, lẳng lặng bước nhanh tới đó. Khi Tiến cũng vừa chợt đến từ phía sau lưng, người trung niên quay lại nắm vai Tiến, chỉ vào hai ngôi mộ với hai tấm hình con rắn trước mộ, hỏi:

– Có phải người cháu thấy tối hôm qua là hai người này.

Tiến điếng hồn với lời nói của người trung niên đó. Mặt Tiến xanh cắt không ra giọt máu. Trước một là hai tấm hình được bao bọc cẩn thận bằng nilon, trong hình là hai người đàn bà, một là người đàn bà trung niên mà Tiến nhận ra là người đã rượt mình, và trong hình trông hiền từ thật, và còn hình kia không ai khác hơn chính là Hằng với khuôn mặt xinh tươi.

Nhưng chợt Tiến cảm thấy có lỗi với Hằng, với con gái của bác Hai dù rằng nàng có là ma đi chăng nữa thì Tiến cũng phải nên chịu sự trừng phạt của cha nàng cho phải lẽ. Nghĩ thế Tiến đưa mắt len lén nhìn người trung niên, rồi cúi gằm mặt xuống chờ đợi sự trừng phạt của ông. Nhưng Tiến lại nghe giọng nói ôn tồn:

– Cháu đừng sợ, đó là vợ và con của bác thôi, họ hiền lắm. Vợ bác chỉ vì muốn bảo vệ con Hằng nên mới làm khó với cháu thôi. Con Hằng thì hiền thục lắm, tiếc thay nó chết trong một lần đê vỡ nước tràn, cũng vì cứu má nó mà hai người phải xa lìa bác.

Tiến ngờ ngợ điều gì đó chợt hỏi:

– Thế sao lúc cháu mới đến nhà bác, bác nói là con gái bác ngủ bên trong. Làm cháu tưởng… vậy ra bác nói gạt cháu sao!

Người trung niên vẫn ôn tồn:

– Không, bác không gạt cháu. Con gái bác thật sự ngủ ở buồng trong và nó đang bị bệnh. Nó là em của con Hằng, là con Hương nó chỉ mới 10 tuổi thôi, người cháu gặp trong phòng là con Hằng đó.

Tiến hơi rúng động vì lời nói đó nhưng lần này không phải vì sợ mà vì vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, cũng là vì Hằng rất đẹp, rất hiền từ trong cách cư xử đối với Tiến. Nghĩ đến thế thì Tiếc chậc lưỡi ra vẻ đau buồn, phải chi nàng còn sống thì Tiến nhất quyết cưới nàng làm vợ.

Bạn đang đọc truyện Lệ ma tại nguồn: http://truyensextv.cc/le-ma-full/

Tiến đốt sáu nén hương trước hai nấm mồ vừa đắp đây không lâu, rồi từ giã bác Hai mang va – li lên đường. Trong thâm tâm của Tiến giờ đây rối bời, không biết phải nói làm sao hơn là chỉ cầu xin cho vong hồn của bác gái và Hằng được siêu thoát.

Về tới Thủ Dầu Một, Tiến chẳng còn vui vẻ gì nữa. Càng ngày càng ít ăn ít nói. Ba má Tiến lo lắng tưởng Tiến bị bệnh gì, hỏi ra mới biết rằng Tiến tương tư người đã chết, nhưng cũng chẳng khuyên lơn Tiến được gì. Đến một ngày kia người ta phát hiện Tiến cắm đầu trong lu nước… tự bao giờ rồi.

— Hết —

Thông tin truyện
Tên truyện Lệ ma
Tác giả Kinh Bích Lịch
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Truyện sex Ma Quỷ, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 06/07/2024 05:06 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Kinh Bích Lịch

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân