“Ngươi có tin vào số mệnh không? ” Vô Song bỗng ngẩng đầu lên hỏi. Cặp mắt tuyệt đẹp của nàng nhìn thẳng vào nhãn thần long lanh như điện của Long Nhất.
“Vận mệnh à? Vận mệnh hay là sự tồn tại? Nhưng đó chỉ toàn là chuyện bao đồng, tốt hơn hết là tin vào chính mình! ” Long Nhất nhún vai cười.
“Chỉ dựa vào sức mạnh một người, có đủ sức chống lại vận mệnh không”? Vô Song tự nói với chính mình mà ngỡ như đang hỏi Long Nhất.
Long Nhất chau mày, trong lòng cũng có chút bâng khuâng, không phải vì bản thân mình mà bởi nghĩ tới nàng. Hắn thẳng thắn nói: “Chống lại vận mạng cũng cần xem hoàn cảnh. Trước hết phải xét lòng mình đã, chớ bị đánh lừa bởi những che đậy bên ngoài. ”
Vô Song ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sâu thẳm, mái tóc dài tung bay trong giớ, giữa hai chân mày nhíu lại nom rất thương cảm. Thần tình này của nàng chỉ hiện ra một lần khi thành trì bị phá huỷ, từ đó về sau không còn thấy nữa.
“Nhớ nhà ư”? Long Nhất nhẹ nhàng hỏi.
“Ta làm gì còn có nhà mà nhớ”? Vông Song lẩm bẩm.
“Đương nhiên nhà ta là nhà của nàng. Bởi nàng là nữ nhân của ta”! Long Nhất giơ bàn tay to lớn khe khẽ nắm bàn tay xinh đẹp nhỏ nhắn của Vô Song.
Toàn thân Vô Song run lên, cảm nhận bàn tay Long Nhất truyền sang sự ấm áp và an toàn cho nàng, nhận thấy mình không ghét bỏ cảm giác ấy nên cứ để nguyên, không rút khỏi tay Long Nhất.
Lòng Long Nhất thấy vui vui, cảm thấy mối quan hệ với Vô Song đã tăng thêm một nấc. Nếu buông tay nàng ra, hắn cảm tưởng mình chẳng khác nào một bức tượng bằng băng.
“Phụ thân đã mất, mẫu thân cũng đã qua đời, cả Thánh Vực đều đã bị huỷ diệt, vậy mà tại sao ta vẫn sống”… Vô Song than thở trong lòng, nắm chặt bàn tay Long Nhất như muốn đón nhận thật nhiều ấm áp, làm cho linh hồn nàng mạnh mẽ hơn lên.
“Vì để gặp ta… có chờ đợi hàng ngàn năm thì cũng vì sự gặp lại hôm nay của chúng ta”… Long Nhất dịu dàng trả lời, đôi mắt hiền hoà nhìn Vô Song.
“Lẽ nào lại là vận mạng”? Vô Song như có chút kháng cự.
“Hay có thể coi như duyên phận không? Ta và nàng cùng một loại người, loại người không nên tồn tại trên đời này. Nhưng khổ thay chúng ta vẫn tồn tại, lại còn gặp gỡ nhau nơi đây. Chính là duyên phận”… Long Nhất khe khẽ vuốt ve cổ tay tròn trịa lạnh giá của Vô Song, lời lẽ bất ngờ có phần giải bày tâm sự.
Một dòng điện tê tê lan toả trong thân thể hai người. Con tim Vô Song đập dồn dập, một cảm giác khác lạ trào dâng, hay nàng cần thiết phải như thế với Long Nhất?
“Vì lẽ gì ngươi nói, ngươi cũng là loại người không nên tồn tại trên đời này, là cớ làm sao”? Vô song nghi ngờ hỏi.
Long Nhất sững sờ, cười xòa giải thích: “Cũng chẳng hiểu vì sao. Chỉ cần nàng biết chúng ta có duyên phận là đủ rồi”.
“Ta không hiểu… Hay là ngươi rất biết xỏ mũi con gái? Chẳng trách bên cạnh ngươi có bao nhiêu hồng nhan, tình cảm cứ dối lừa như thế”? Miệng Vô Song hé nụ cười sợ hãi nhưng bàn tay vẫn nằm gọn trong lòng tay Long Nhất, không biết là quên hay cố tình để như vậy?
“Chẳng phải ta lừa dối, mà đó chính là tấm lòng thành thật của ta”… Long Nhất nhìn nụ cười tươi xinh của Vô Song, lòng thập phần dễ chịu, chưa bao giờ hắn thấy có được hạnh phúc như bây giờ.
“Lòng ngươi thật thế ư”? Vô Song nâng bàn tay kia, không ngờ đặt ngay vào nơi ngực chỗ con tim Long Nhất.
Long Nhất cười, giơ hai tay ôm lấy bờ vai của Vô Song, khe khẽ kéo nàng vào lòng. Miệng hắn ghé sát tai nàng thủ thỉ: “Có thật hay không, chỉ cần nàng cảm nhận thấy là đủ”.
Thịch, thịch, thịch… Vô Song áp sát tai vào bộ ngực rộng của Long Nhất, lắng nghe tim hắn đập rộn ràng, cũng cảm giác tim mình đang rộn ràng không kém. Lúc này nàng có cảm giác hai bàn tay của Long Nhất đang vuốt ve lưng mình, tấm thân nàng dần mềm nhũn, cảm giác nhịp đập hai con tim như hòa vào làm một. Tâm tình vốn bất an sợ hãi của nàng dần bình tĩnh trở lại, cảm giác con người này có lẽ sẽ gắn chặt vào cuộc đời mình.
Bàn tay hộ pháp của Long Nhất lấn dần đến biên giới eo lưng của Vô Song, mặc cho hai lần vải trên mình nàng. Long Nhất có cảm giác làn da mịn màng của Vô Song không còn đàn hồi như lúc trước, rồi bàn tay hắn vượt khỏi biên giới, xâm lược vào trong lòng nàng. Long Nhất ngỡ như đang mình nằm mộng, nhưng làn hương lan nhàn nhạt phả vào mũi lại khiến hắn biết đây đang là sự thực.
Long Nhất tì cằm lên vai Vô Song, thở hơi nóng hổi vào tai nàng, môi lướt tới vành tai nhạy cảm mịn như lụa.
Thân thể Vô Song run nhẹ, bàn tay nắm lưng áo Long Nhất khi chặt khi lỏng, rồi cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, tiểu phúc nóng ran lên, rồi cả nơi thần bí bên dưới cũng khắc khoải, một cảm giác khao khát không lời.
Khoái cảm lan tràn khắp thân thể, nàng há miệng cắn mạnh vào vai Long Nhất, hai bàn tay nhỏ nhắn chực xé toạc lưng áo hắn.
Long Nhất tăng dần tốc độ, bàn tay như móng vuốt lang sói lần xuồng khe giữa hai đùi, ngón tay thọc sâu vào khe giữa kín đáo nhất của nàng…
“Á”… Vô Song thét lên, mạnh mẽ đẩy Long Nhất ra, bờ ngực phập phồng kịch liệt, mặt đỏ bừng màu ráng chiều. Nàng lườm Long Nhất, hé miệng toan nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại vung chân bay lên không mất hút.
Long Nhất ảo não vỗ đầu. Có phải hắn đã quá vội vàng? Có điều nhìn bộ dạng của nàng thì không phải là tức giận thật sự.
“Không lâu nữa, nhất định nàng sẽ đón nhận ta”! Hắn khoái trá nghĩ thầm. Lúc này, lòng Long Nhất hết sức hứng thú, ngón giữa bàn tay dường như vẫn lưu lại cảm giác ngọt ngào nơi bờ mông nàng. Khi ôm Vô Song đi trên thảo nguyên băng giá, tuy lúc bấy giờ mỹ nhân luôn nằm gọn trong lòng nhưng Long Nhất chỉ muốn tìm cho được Như Ý Băng Tàm giải trừ lời chú trong người Vô Song, không có ý định chiếm đoạt nên quan hệ hai người rất trong sáng.
… Bạn đang đọc truyện Long Nhất Pháp Sư – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv.cc/long-nhat-phap-su-quyen-3-full/
Phía tây của Lôi Thần cấm khu, đối mặt với không gian đặc biệt mà Long Nhất đang ở, hai đội quân trang phục đen trắng chia ra nghỉ ngơi hai bên sườn núi. Chỉ cần nhìn những áo giáp rách bươm và nét mặt bơ phờ mệt mỏi, hẳn đoán biết được sự bối rối trong lòng họ.
Lúc đầu đội quân có hơn hai ngàn người, giờ đây chỉ còn ba bốn trăm, có thể thấy đường hành quân vất vả hiểm nguy đến mức nào.
Kể từ khi hai cánh quân Quang Minh Giáo hội và Hắc Ám Giáo Hội gặp nhau rồi lặng lẽ hợp nhất cho đến nay, nghĩ lại cũng thật nực cười. Nếu như hai cánh quân không hợp lại, hẳn tất cả đã nướng hết trong Cấm địa Lôi Thần rồi.
Lãnh U U cùng Phong Linh giả nam lạnh lùng ngồi gặm lương khô. Cả hai giờ đây hoảng hốt như gặp ác mộng. Mấy ngày liền trải qua những chuyện thật đáng sợ, không thể nghĩ được họ còn sống sót đến được nơi đây.
“Nếu phu quân còn thì tốt biết mấy. Lâu lắm rồi không được ăn món thịt nướng của chàng. Thật đã quá lâu rồi không có”… Lãnh U U nói mà má đỏ dậy, một nữ nhân trong nguy hiểm luôn nhớ tới người có thể ình sự đảm bảo an toàn.
“Cũng đã lâu lắm rồi chưa được cùng chàng ân ái. U U, chị có lẽ biết đủ rồi chứ. Nếu thật sự gặp được phu quân, tỉ chớ có cướp chàng trước đấy”. Phong Linh cười, nhớ lại ngày tháng cùng Long Nhất gối ấp tay ôm, mắt mênh mang.
“Biết được có sống nổi ra khỏi nơi này không”? Lãnh U U thở dài, mắt nhìn về phái trận địa Quang Minh trước mặt, cuối cùng dừng lại chỗ Ti Bích, nói: “Linh nhi à! Chi bằng tối nay khi đi nghỉ, chúng ta tìm Ti Bích tán gẫu cho vui. Chẳng phải chúng ta là tỉ muội với nhau mà”?
“Được đấy. Lần trước chẳng phải chàng đã cứu tỉ muội chúng ta đó sao”? Phong Linh gật đầu. Thực ra thì cứ mỗi lần gặp nguy, hai tỉ muội họ đều theo bản năng nhìn về phía Ti Bích. Mà nói cho cùng thì hai tỉ muội họ cũng đã mấy lần được Ti Bích cứu sống rồi.
Đêm đã buông xuống, thôn vắng nằm sâu giữa rừng có những thanh âm trò chuyện đầm ấm, đó là tiếng của Ti Bích, Lãnh U U và người đóng giả nam Phong Linh.
“Ti Bích. Thuần âm của ngươi trở lại rồi sao”? Lãnh U U quan tâm hỏi. Nàng chia tay sau cùng với Long Nhất, với Ti Bích mà nói hiểu rất kỹ càng.
Ti Bích bỗng tối sầm mặt mày, lắc đầu: “Chỉ có điều là phải kìm nén lại thôi. Nếu không có được dịp hội ngộ đặc biệt nào khác e cả đời cũng không thể thay đổi trở lại”.
Lãnh U U cùng Phong Linh đưa mắt nhìn nhau, đều nhận rõ nỗi lo lắng trong lòng đối phương. Thân thể thuần âm hễ bị kiệt lực, thế thì đối với Ti Bích hay Long Nhất đều là sự giày vò.
“Chẳng cần phải lo, phu quân nhất định sẽ có cách! Đến bây giờ chưa thấy gì có thể đè bẹp được chàng”!
Ti Bích gật đầu, nhìn lên trời cao đêm đen, nói: “Chỉ cần có thể gặp phu quân, thân này có kiệt lực thì cũng có nghĩa gì”?
Chỉ một lời, có thể nhìn thấu Ti Bích nặng nghĩa với Long Nhất đến mức nào. Phải biết Ti Bích tu luyện đã đến đỉnh cao Ma Tầm Sư, từ đó đến biên cảnh Đại Ma Đạo Sư chỉ là vấn đề thời gian. Nàng có thể vì yêu cái thân phận tu luyện khổ sở để có được Ma pháp lực mà đi về phía đông, cũng chính vì lẽ đó mà ai ai cũng khâm phục.
“Ta cũng không rõ, vì lẽ gì mà phu quân luôn nhớ ngươi không quên? Cô gái như ngươi mà không thành hôn, sẽ bị trời đất quở trách đấy”! Lãnh U U làu bàu. Phải rồi, nàng rất biết vị trí của Ti Bích trong lòng Long Nhất, những nữ nhân của hắn phải một người xếp trên đầu.
Chính lúc này, Ma Pháp Nguyên Tố trong không khí bỗng dậy sóng mạnh mẽ, tinh thần Lãnh U U xáo động mạnh. Ba nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên, một luồng ánh sáng bạc từ nơi xa bùng lên trời cao.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Long Nhất Pháp Sư - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/06/2018 06:36 (GMT+7) |