Mà ngọn núi khổng lồ này cô độc đứng đó càng khiến cho người ta có cảm giác không tầm thường.
Trên ngọn núi khổng lồ cắm vô số lợi kiếm. Từ chân núi tới đỉnh núi, trong khe nứt của núi đá có đủ loại trường kiếm rậm rạp, chằng chịt cắm xuống.
Kiếm quang bắn ra bốn phía, kiếm khí lạnh lẽo mà sắc bén tràn ngập chung quanh thế nên cây cối không thể sinh trưởng. Nơi này cũng chỉ có một ngọn núi này đột nhiên mọc lên, kiếm quang lan tràn, dưới bóng đêm lờ mờ khiến cho người ta có cảm giác lập lòe.
Trước ngọn núi lúc này có mấy đạo thân ảnh đang đứng, đứng đầu là một người lưng đeo trường kiếm, đúng là chưởng môn Cổ Kiếm Phong của Thiên Kiếm môn. Chung quanh còn có mấy trưởng lão của Thiên Kiếm môn khác.
Sắc mặt mấy người uể oải, thậm chí là ủ rũ. Cơ nghiệp trên vạn năm của Thiên Kiếm môn bị hủy, thậm chí cho tới bây giờ, trên cả đại lục đã không còn nơi nào cho bọn họ sống yên ổn.
Bọn họ vốn đường đường là trưởng lão và chưởng môn Thiên Kiếm môn, là nhân vật mà chỉ cần khẽ dậm chân một cái là có thể khiến cho đại lục rung động. Thế nhưng hiện tại chi có thể nghẹn khuất trốn trong không gian này, cừu hận không cần phải nói.
Sưu.
Trên ngọn núi có một đạo kiếm quang lóe lên, một vết nứt không gian xuất hiện. Một đạo thân ảnh xinh đẹp lập tức lách mình đi tới trước người Cổ Kiếm Phong. Trên người mặc bộ váy dài màu tím, ở trên ống tay áo rộng thùng tình còn có tơ tằm thêu thành hình hoa sen. Nhìn qua có chút thanh nhã, dáng người cao gầy mang theo vẻ lạnh lùng. Người này chính là Nguyên Nhược Lan.
– Nhược Lan, Huyết Kiếm lão tô có gì phân phó?
Cổ Kiếm Phong vội vàng hỏi Nguyên Nhược Lan.
– Huyết Kiếm lão tổ bảo sư phụ và chư vị trưởng lão đi vào không gian Ảo Ảnh ma kiếm.
Nguyên Nhược Lan nói.
– Vậy thì mẫu tử Lăng Thanh Tuyền thì sao?
Trong mắt Cổ Kiếm Phong tràn ngập hận ý nói.
– Bây giờ không phải có thể giết mẫu tử Lăng Thanh Tuyền cùng với Lục Thiếu Du báo thù cho Thiên Kiếm môn chúng ta hay sao?
Nguyên Nhược Lan âm thầm thở dài, cách đây không lâu nàng cũng mới biết được Lăng Thanh Tuyền có quan hệ sâu như vậy với Lục Thiếu Du. Đối với Lăng Thanh Tuyền kia đương nhiên nàng cũng có chút quen thuộc. Trên người thiếu nữ kia mang Kim Hoàng khí, Vũ Tôn cùng với Linh Tôn bát trọng, thiên phú cùng với thiên địa chiếu cố như vậy, nàng không cần suy đoán nhiều cũng biết có quan hệ như thế nào với Lục Thiếu Du.
– Sư phụ, Huyết Kiếm lão tô nói giữ lại mẫu tử Lăng Thanh Tuyền còn có chút tác dụng.
Nguyên Nhược Lan nói, trong lòng giờ phút này đang nhớ tới đạo thân ảnh mặc áo bào xanh kia. Đi tới bước này, sợ rằng nàng và hắn sẽ không chết không thôi.
– Lục Thiếu Du này nhất định phải chết. Nếu như Lục Thiếu Du chết, Thiên Kiếm môn ta còn có hy vọng trùng kiến hậu thế.
Trong mắt Cổ Kiếm Phong hiện lên sát ý, chỉ là trong ánh mắt tràn ngập sát ý này lại có chút trống rỗng. Hắn hiểu rõ, bằng vào tu vi của hắn hiện tại, trước mặt Lục Thiếu Du chỉ là con sâu cái kiến.
– Huyết Kiếm lão tổ nói, Lục Thiếu Du kia không dễ bị giết như vậy. Chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ, bảo tồn truyền thừa của Thiên Kiếm môn.
Nguyên Nhược Lan nói.
Trong không gian lờ mờ, âm thanh quỷ khóc thần sầu quanh quẩn. Khắp nơi tràn ngập ma khí, nếu như người có tâm cảnh không đủ mà tiến vào nơi này chỉ sợ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Trong không gian có một cái hố sâu hình kiếm lớn vài trăm thước, nước đỏ chót giống như máu tươi. Cái hố sâu này giống như một thanh kiếm lớn nằm ở trong không gian này, bên trong tràn ngập ma khí cùng với mùi máu tươi, khiến cho mọi người nhìn vào tim không khỏi đập nhanh.
Lúc này trong hố sâu, Huyết Kiếm Đại Đế đang khoanh chân ngồi đó. Toàn ngâm trong nước, âm thanh quỷ khóc thần sầu không ngừng vang vọng chung quanh tai. Nước đỏ tươi trong ao cuồn cuộn, tựa như nước sôi, một tia năng lượng quỷ dị bao phủ thân thể người này vào bên trong. Dường như có năng lượng bàng bạc tiến vào trong cơ thể hắn, khiến cho thương thế trên người hắn khôi phục với một tốc độ nhanh chóng.
Giờ phút này có thể nhìn thấy được, trên khuôn mặt già nua chừng năm mươi tuổi của Huyết Kiếm Đại Đế kia hiện lên gân xanh, có máu tươi đang không ngừng lưu chuyển, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi kinh hãi.
– Du Thược, con thế nào rồi? Không bị thương chứ?
Trong không gian khiến cho người ta sởn gai ốc, mẫu tử Lăng Thanh Tuyền cùng với Du Thược bị cấm chế ở bên trong. Vừa rồi nhị nữ bị hỏi không ít chuyện, giờ phút này cũng không bị cấm chế âm thanh.
– Mẫu thân, con không sao. Người thì sao?
Ánh mắt Du Thược tràn ngập vẻ lo lắng và khẩn trương. Mẫu tử bọn họ bị cấm chế, cho dù là ai cũng không có cách nào nhìn thấy đối phương.
– Ta không sao, đứa nhỏ này, không nên vụng trộm chạy ra như vậy chứ.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lăng Thanh Tuyền hiện lên vẻ ngưng trọng.
Chuyện bên ngoài nàng đều biết. Giờ phút này rơi vào trong tay Huyết Kiếm Đại Đế, bằng vào quan hệ cua Du Thược và Lục Thiếu Du, Huyết Kiếm Đại Đế này nhất định sẽ không bỏ qua mẫu tử các nàng.
– Mẫu thân, có phải hắn không quan tâm tới mẫu tử chúng ta hay không?
Du Thược hỏi, lúc này bị cấm chế cho nên tâm tình của nàng cũng bình phục không ít.
Lăng Thanh Tuyền khẽ mở miệng, nhíu mày, cũng không biết nên nói gì cho tốt.
– Bên cạnh hắn có nhiều nữ nhân như vậy, nhất định là không quan tâm tới mẫu tử chúng ta. Ta hận hắn.
Du Thược cắn răng nói, khi biết được chân tướng, trong lúc nhất thời nàng cũng không kịp phản ứng.
– Du Thược, không phải phụ thân con không để ý tới con, những năm này hắn không biết sự tồn tại của con. Muốn trách thì trách mẫu thân. Tất cả đều là mẫu thân không tốt.
Lăng Thanh Tuyền khẽ than trong lòng, vốn nàng tưởng rằng hắn ở trong Hư Không Bí Cảnh đã lành ít dữ nhiều cho nên mới nói dối với Du Thược. Bằng vào tính cách của Du Thược, nàng không ngờ mọi chuyện lại tới mức này.
– Mẫu thân, những năm này hắn chưa từng tới tìm người, sao người lại nói giúp hắn?
Du Thược trầm giọng nói.
Lăng Thanh Tuyền không nói thêm gì, ánh mắt nhìn qua chung quanh, toàn thân bị cấm chế. Nếu là cấm chế bình thường thì nàng còn có biện pháp. Thế nhưng cấm chế do Huyết Kiếm Đại Đế bố trí, đối với nàng mà nói, muốn cởi bỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
– Mẫu thân, người nói liệu hắn có chết hay không? Rõ ràng hắn có thể né tránh, tại sao lại nhận một kiếm của con?
Mãi một lúc lâu sau Du Thược mới nhẹ giọng hỏi.
– Yên tâm đi, nếu ngay cả con cũng giết được hắn thì hắn đã sớm chết vô số lần. Sau khi hắn biết rõ chúng ta ở đây nhất định sẽ tới cứu con.
Lăng Thanh Tuyền nói.
– Con không muốn hắn cứu, con quyết không nhận hắn.
Trong lòng Du Thược lúc này hỗn loạn một mảnh, rõ ràng nàng đang hận hắn vì từ nhỏ hắn không bên cạnh nàng. Thế nhưng lại lo lắng, sợ một kiếm kia có thể giết chết hắn. Nếu như hắn chết, vậy thì… Tóm lại hiện tại trong lòng nàng vô cùng hỗn loạn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lục Thiếu Du - Quyển 32 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/04/2019 03:36 (GMT+7) |