– Bố Lai Ân, chàng không sao chứ? – Phạm Ny dịu dàng hỏi hắn.
Hàn Thạc mỉm cười lắc đầu nói:
– Yên tâm đi, ta không sao cả.
Hai cặp mắt sáng của Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích cũng phát ra những tia kỳ lạ nhìn chằm chặp vào Hàn Thạc. Nhìn người trong lòng đại phát thần uy, đối với các nàng ngoài sự chấn động còn là niềm kiêu hãnh, đây chính là thiên tính thâm căn cố đế của nữ nhân.
– Tiểu tử, quả là không tệ!
Ngay cả Phạm Lôi Trạch cũng phải mở miệng tán dương Hàn Thạc. Nhưng lão lập tức bổ sung:
– Cho dù là ngươi lợi hại, nếu như dám khi dễ nữ nhi của ta thì ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi đâu.
– Phụ thân, người nói gì vậy, Bố Lai Ân sao dám khi dễ con! Hi hi, con còn là sư phụ của chàng mà. Cho dù chàng lợi hại cách mấy thì vẫn là đệ tử của con. – Trong vài ngày vừa rồi, Phạm Ny rõ ràng cũng đã không còn giận hờn phụ thân của nàng nữa, thái độ cũng rộng rãi hơn rất nhiều.
Phạm Lôi Trạch thấy Phạm Ny vừa nhìn Hàn Thạc vừa mỉm cười thì cũng hiểu cảm tình của con gái lão đối với Hàn Thạc quả thực là vô cùng sâu đậm. Nhìn vẻ vui sướng của con gái, lão cũng không muốn làm nàng mất hưng phấn liền cười gượng một tiếng rồi không nói gì thêm.
– Bố Lai Ân, không ngờ thực lực của ngươi lại đáng sợ như vậy. Xem ra lần luận bàn trước ngươi chưa xuất toàn lực. Tiểu tử, ngươi làm vậy có chút quá đáng đó, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không đáng để cho ngươi xuất toàn lực đánh một trận sao? – Kiếm thánh Tạp La Lạp trầm mặt, nói vẻ không vui.
Hàn Thạc cười khổ:
– Tạp La Lạp lạp tiên sinh hiểu lầm rồi. Vừa rồi là ta lợi dụng lực lượng bên ngoài mới có thể đả thương Bố Lãng Đặc. Còn thì như các ngươi thấy rồi đấy, thực lực của bản thân ta còn thua xa Bố Lãng Đặc. Tầng mây máu lúc nãy chính là lực lượng mà ta ỷ vào đấy.
– Bây giờ lực lượng trong đó đã phóng xuất ra hết, ta lại trở về nguyên hình rồi. Lần trước không phải là ta lưu thủ, mà thực sự là không thể cường đại đến thế, người đừng nên hiểu lầm.
– Hóa ra là như vậy! Có thể lợi dụng lực lượng hỗn loạn trong tầng mây máu đó, vũ kỹ của ngươi quả là vô cùng thần kỳ. – Tạp La Lạp kinh ngạc thốt. Lão vừa rồi cũng chỉ giả vờ tức giận, thực ra trong lòng cũng đã mơ hồ đoán ra. Chỉ là muốn Hàn Thạc tự khẳng định mà thôi.
Bác Lan Tư bây giờ mới đứng được lên, ngây ngốc nhìn mọi người, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lao Luân Tư thấy vẻ nghi hoặc của Bác Lan Tư liền chủ động đi đến tường thuật cho lão biểu hiện thực lực của Hàn Thạc vừa rồi. Gã vừa miêu tả thì lại cảm thấy hưng phấn khó tả, còn Bác Lan Tư thì vô cùng kinh hãi. Lão nhìn sững vào Hàn Thạc, cảm giác lại có thêm nhận biết mới về hắn, cảm giác này cũng không phải lần đầu tiên.
Cũng chỉ có ở vào cảnh giới cường giả như Bác Lan Tư mới có thể biết loại tồn tại như Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc và Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư lợi hại cỡ nào. Vậy mà nghe Lao Luân Tư nói khi Hàn Thạc tiến đến, hai cường giả kia chỉ biết tránh né, cuối cùng Bố Lãng Đặc lại còn bị hắn đánh trọng thương bỏ chạy. Việc này quả thực là một đả kích nặng nề với Bác Lan Tư.
Nhưng mà qua lúc kinh hãi thì lão lại tràn ngập hưng phấn. Lẽ đương nhiên, đối với lão mà nói, Hàn Thạc càng cường đại thì lão lại càng có lợi. Sự việc vừa rồi có ý nghĩa là vũ kỹ của Hàn Thạc vô cùng thần kỳ. Mà lão lại đang tu tập loại vũ kỹ này do Hàn Thạc truyền cho, tự nhiên là trong lòng lão đối với nó lại càng thêm mong đợi.
– Các vị, chiến đấu tại thành bắc còn chưa kết thúc. Ta thấy lúc này không phải là lúc thích hợp để tiếp tục bàn chuyện. – Hàn Thạc mỉm cười nói với cả đám người đang sôi nổi hỏi han tình trạng của hắn.
Bởi biểu hiện quá khoa trương vừa rồi của Hàn Thạc, thêm vào đại cục đã định tại thành bắc nên khi Tát Bác Tạp Tư vừa nói là Hàn Thạc đã quay lại thành bảo thì mọi người chạy cả lại muốn biết rõ ràng sự tình. Cả đám đều hiếu kỳ tột độ, mọi cặp mắt đều đổ dồn vào Hàn Thạc đầy vẻ háo hức. Xem ra ngay cả Tát Bác Tạp Tư và Tạp La Lạp cũng nói chuyện với hắn rất hòa nhã, điều này nói rõ bọn họ đã nhận biết thực lực chân chính của hắn rồi.
Nghe Hàn Thạc nói vậy, Phạm Lôi Trạch đầu tiên là khẽ hừ một tiếng:
– Ta chỉ đi theo nữ nhi của ta mà sang đây thôi. Lão tử còn muốn chỉ huy lũ ngu ngốc kia tác chiến, không muốn dây dưa với ngươi nữa.
Nói xong lão quay đầu bỏ đi luôn.
– Lao Luân Tư, tình hình trong thành bắc cũng coi như ổn rồi. Ta cần một chút thời gian để tu luyện, chỉ là có chuyện cần nói với ngươi. – Hàn Thạc nghiêm mặt nhìn Lao Luân Tư nói.
Lao Luân Tư lúc này nhìn Hàn Thạc thế nào cũng thuận mắt vô cùng. Gã cũng rõ ràng là có thể ổn định được tình hình trong thành Áo Sâm vừa rồi, lại chiếm được thế thượng phong trong việc tranh đoạt quyền thế thì Hàn Thạc tuyệt đối là công thần đầu bảng. Vì thế vừa nghe hắn có chuyện muốn nói, gã lập tức vui vẻ đáp ứng:
– Này, có cái gì ngươi cứ nói thẳng đi, giữa chúng ta đâu cần khách khí gì chứ.
Lao Luân Tư vừa nói vậy thì Hàn Thạc cũng thấy thoải mái, liếc mắt thấy ba nữ nhân và Ai Mễ Á Tư còn ở đó hắn trầm giọng:
– Chuyện này ta nghĩ chỉ có thể nói với ngươi và hai vị thánh cấp cường giả thôi!
– Được rồi, chúng ta không quản chuyện này, các cô kia đi nào. – Ai Mễ Á Tư cười ưu nhã rồi rời đi đầu tiên.
Ai Mễ Á Tư là một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc, y vừa đi khỏi thì cả đám người còn lại dù còn nghi hoặc cũng đành đi theo, tính luôn cả ba nữ nhân.
Trong chớp mắt, những nhân vật trọng vì hiếu kỳ mà chạy đến thành bảo đều theo Ai Mễ Á Tư bỏ đi. Trên gác chuông giờ chỉ còn bốn người là Hàn Thạc, Lao Luân Tư, Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư và Kiếm thánh Tạp La Lạp.
Đợi cả đám kia đi xa, Lao Luân Tư mới có chút ngạc nhiên nhìn Hàn Thạc, dò hỏi:
– Bố Lai Ân, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư phất tay bố trí một không gian kết giới bao phủ toàn bộ gác chuông lại, phòng ngừa có người nghe lén rồi tiết lộ ra ngoài. Lão mơ hồ biết Hàn Thạc muốn nói với Lao Luân Tư cái gì.
– Hôm nay bại cục của Á Hi Bá Ân và đại vương tử Tra Lý tư trong thành Áo Sâm đã định. Nếu không có gì bất trắc, ngươi nhất định có thể trở thành tân quốc vương của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Lần trước ta cùng bệ hạ mật đàm, ngươi vẫn hiếu kỳ rốt cuộc chúng ta đã nói cái gì, ta nghĩ đã đến lúc nói với ngươi rồi. – Hàn Thạc nghiêm mặt nhìn Lao Luân Tư, trầm giọng nói.
– Hả?
Lòng hiếu kỳ của Lao Luân Tư bị kích thích tột độ, cặp mắt sáng quắc nhìn Hàn Thạc:
– Bố Lai Ân, rốt cuộc phụ vương ta đã nói cái gì? Vì sao từ lúc ngươi từ hoàng cung đi ra, bệ hạ bắt đầu toàn lực giúp đỡ ta?
Hàn Thạc mỉm cười, liếc nhìn Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư hỏi:
– Tát Bác Tạp Tư tiên sinh, ta nghĩ ngài hẳn là biết chuyện này?
Tát Bác Tạp Tư mỉm cười gật đầu, nói:
– Không sai, quả thực ta biết chuyện này.
Lúc Lao Luân Tư chuyển ánh mắt nghi hoặc sang Tát Bác Tạp Tư thì lão giải thích:
– Lão chiêm tinh sư Cát Thụy Ti phu nhân đã dự đoán Bố Lai Ân giúp đỡ vương tử nào thì người đó có thể trở thành tân quốc vương của đế quốc, đồng thời có thể gầy dựng cho đế quốc một cục diện phồn vinh mới.
– Ha ha, đương nhiên vì quan hệ tốt của ngươi với Bố Lai Ân mà ngươi trở thành người may mắn. Phu nhân Cát Thụy Ti đã dự đoán cho đế quốc nhiều năm chưa bao giờ sai trật nên quốc vương bệ hạ cho rằng ngươi sẽ trở thành tân đế vương đem lại phồn vinh cho đế quốc. Từ đó ngài bắt đầu toàn lực giúp đỡ ngươi.
Lao Luân Tư vừa nghe vậy thì kinh ngạc quay sang nhìn Hàn Thạc. Cho tới bây giờ hắn mới hiểu được vì sao đang là thân phận con tư sinh lại được chú ý đến đều là vì sự trợ giúp của Hàn Thạc. Tuyệt không phải là quốc vương bệ hạ bỗng nhiên đổi sang xem trọng gã.
Đối với loại người chỉ xem trọng kết quả như Lao Luân Tư, nghe Tát Bác Tạp Tư nói rõ ràng thì rõ ràng có chút khiếp sợ. Gã kinh ngạc nhìn Hàn Thạc hồi lâu, hít sâu một hơi, thành khẩn thốt:
– Vậy ra sự việc là như thế, Bố Lai Ân, cảm tạ ngươi!
– Chúng ta là bằng hữu mà, ha ha, ta tự nhiên phải giúp đỡ ngươi thôi. Cũng chỉ có ngươi trở thành quốc vương của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc thì đế quốc chúng ta mới càng thêm phồn vinh. Ta rất hiểu rõ tài năng của ngươi có thể gầy dựng tương lai cho đế quốc. – Hàn Thạc cười to.
Lao Luân Tư lắc đầu cười khổ:
– Xem ra ta còn còn phải dựa vào ngươi rồi. Nếu đổi lại là lúc trước nghe Tát Bác Tạp Tư tiên sinh nói e là ta còn không để trong lòng. Nhưng thấy khí thế không ai có thể ngăn cản vừa rồi của ngươi ta không thể không vì tầm nhìn xa của phu nhân Cát Lệ Ti mà cảm thán.
– Bố Lai Ân, thực sự trên người ngươi có một tiềm lực vô cùng. Lúc trước tại Vong Linh hệ, ngươi chỉ vì mấy kim tệ mà cam tâm chịu làm bị cát cho người ta tập luyện. Lúc đó thậm chí ta cũng có thể thắng được ngươi. Vậy mà trải qua bao lâu chứ? Chưa đến năm năm ngươi đã đạt đến đỉnh cao rồi! Ôi trời, ngươi mới hai mươi tuổi đầu mà, tương lai quả là không thể dự liệu được!
– Không thể không nói dự đoán của phu nhân Cát Thụy Ti phu nhân quả nhiên là chuẩn xác. Mọi việc phát triển hiện tại đều theo dự đoán của phu nhân. Xem ra như lời phu nhân nói, đế quốc Lan Tư Lạc Đặc lại có thể trăm năm phồn vinh nhờ Bố Lai Ân rồi. – Kiếm thánh Tạp La Lạp cũng cảm thán.
– Tương lai là chuyện rất khó nói, cũng không phải là bất biến. Ha ha, chí ít là ta cho rằng như thế.
Hàn Thạc cười nhẹ rồi chợt nghiêm mặt nói:
– Chỉ là lúc trước quốc vương bệ hạ đáp ứng toàn lực giúp đỡ chúng ta đã từng yêu cầu ta một điều kiện. Ta nghĩ đã đến lúc nói với ngươi rồi.
– Bố Lai Ân, ngươi quá khách khí rồi! Bất luận thế nào chúng ta cũng là bằng hữu mà! Huống chi trong tương lai ta còn phải dựa vào ngươi, ngươi đâu cần phải quanh co lòng vòng chứ. – Lao Luân Tư nghiêm mặt nói với Hàn Thạc.
Nghe Tát Bác Tạp Tư và Tạp La Lạp nói chuyện, Lao Luân Tư cũng minh bạch Hàn Thạc quan trọng như thế nào đối với đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Hàn Thạc là người có thể thay đổi đế quốc, làm cho ngôi vị hoàng đế của hắn trở nên vững vàng, làm cho đế quốc càng thêm phồn vinh.
Ngay cả con đường tương lai mà Cát Thụy Ti cũng không tiếc trả một cái giá đắt bằng sinh mệnh của mình để công bố, hắn hiển nhiên hiểu cần phải ôm chặt lấy cây đại thụ này.
– Vậy được rồi, ta nói thẳng luôn nhé. Quốc vương bệ hạ yêu cầu ta cho dù làm sao cũng phải lưu cho ba vương tử kia một mạng!
Hàn Thạc nhìn Lao Luân Tư, tiếp:
– Là một người cha, quốc vương bệ hạ không hy vọng ba nhi tử của ngài đều chết thảm trong tay ta. Ta đã đáp ứng với ngài rồi, chỉ có điều là ta muốn tôn trọng ý kiến của ngươi.
– Điện hạ, điều này bệ hạ cũng đã nói với chúng ta rồi. – Tát Bác Tạp Tư cũng sáng ngời cặp mắt giải thích với Lao Luân Tư.
Lao Luân Tư sửng sốt, trầm mặc rồi nhíu mày:
– Nếu đã là nguyện vọng cuối cùng của phụ vương thì ta biết phải làm sao rồi. Thế nhưng ta chỉ trục xuất hoặc cầm tù Tra Lý Tư thôi. Còn về hai người kia, chỉ cần họ không phản kháng ta sẽ để bọn họ thành thân vương, không bạc đãi bọn họ.
Nếu không có Hàn Thạc và đám Tát Bác Tạp Tư thay nhau nói đỡ thì có thể khẳng định Lao Luân Tư sẽ đuổi tận giết tuyệt Tra Lý Tư. Dù sao Tra Lý Tư cũng là kẻ gây cho gã tổn thương sâu nhất, gã thậm chí còn muốn tự tay giết chết Tra Lý Tư một cách tàn nhẫn để bù vào nỗi sỉ nhục lúc trước.
Chỉ có điều hôm nay Hàn Thạc và hai thánh cấp cường giả đều nói như vậy. Thêm vào đây là nguyện vọng lúc lâm chung của phụ thân gã. Vô luận gã có thực sự nguyện ý hay không cũng phải mở cho Tra Lý Tư một con đường sống. Nhưng trước khi làm vậy thì gã có cho Tra Lý tư một phen nhục nhã không thì cũng không dám chắc.
Nghe gã cam đoan, Hàn Thạc thấy nhẹ nhõm, mỉm cười:
– Ngươi đã nói như vậy, ta cũng an tâm. Được rồi, bây giờ ta ở trong thành Áo Sâm tu luyện trợ lực kỳ lạ vừa rồi, chí ít cần khoảng ba hôm. Giờ có hai thánh cấp cường giả và đại nhân Phạm Lôi Trạch, bọn Á Hi Bá Ân coi như đã cùng đường rồi, ta đã có thể yên tâm tu luyện.
– Bố Lai Ân, ngươi cứ chăm chỉ tu luyện đi. Ngươi càng cường đại thì đế quốc chúng ta càng có thêm tính công kích mà! – Lao Luân Tư lập tức cười đồng ý.
Hắn minh bạch được việc ràng buộc được một cường giả siêu việt đối với một quốc gia có ý nghĩa gì. Năm xưa sự xuất hiện của bán thần A Nhĩ Mai Lý Khắc Kha Đốn đã có thể khiến cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc trở mình bắt đầu phồn thịnh trăm năm. Nếu ngày nay mà Hàn Thạc có thể đạt tới độ cao đó thì cũng đồng thời có thể đưa đế quốc lên một tầm cao mới.
– Được rồi, cái gác chuông này là nơi tu luyện của ta. Các vị đi giải quyết mọi chuyện của mình đi. À, phiền mọi người nhắn giùm với mấy nữ nhân của ta là đừng đến đây làm phiền, mấy ngày tới đối với ta rất quan trọng! – Hàn Thạc cười cười rồi tiễn tất cả mấy người Lao Luân Tư đi xuống.
Đợi cả bọn đi khỏi, Hàn Thạc nhắm mắt cảm giác toàn bộ lực lượng của những người chết còn bao phủ trong toàn thành Áo Sâm, vẻ mặt hưởng thụ lẩm bẩm:
– Có thể đột phá cảnh giới hay không, đều phải trông vào mấy ngày nay rồi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/02/2022 11:33 (GMT+7) |