Em yêu ơi, sao chẳng chịu gặp anh Để tim lạnh, biết cùng ai cười nói Vắng xa em, còn gì ngoài nhức nhối Và nhớ thương nồng đượm đến nao người Em biết không, sau nỗi nhớ đầy vơi Là tiếng nghẹn trong lòng người quân tử Thủy Trúc ơi, em hiểu cho anh chứ Khi con tim ôm ấp một bóng hình…
Thương làm sao một cô bé nhỏ xinh Cặp kiếng cận, mặt rạng ngời hoa thắm Em cười mỉm cho mùa đông tỏa nắng Cho hồn anh ngây ngất giữa men tình…
Đêm qua rồi là sang đến bình minh Ngày đã tỏ như tình anh, Tre Nước…
Em hãy đến, hãy cùng anh chung bước Vượt gian nan bằng âu yếm yêu thương…
Người quân tử cũng hiểu những vấn vương Những nhung nhớ và lòng ai bối rối Mắt xa xăm chờ một lời ai nói…
Cho đường đời… trọn vẹn chắp nên đôi Hôm nay Hàn Thạc vẫn còn quyến luyến tới mấy sạp bán hàng bày đủ thứ đồ muôn màu muôn sắc. Vận may của hắn quả thật không tệ. Chỉ trong chốc lát là đã mua được hai khối Thổ Hôi thạch.
Đến khi mặt trời lên cao thì đám quý tộc ăn mặc sang trọng, cưỡi các con ngựa cao lớn hoặc ngồi trong xe ngựa dần dần đến đông hơn. Bọn họ không hề dừng lại trên con đường tấp nập kia mà đi thẳng một mạch tới chỗ hội đấu giá.
Con đường này vốn đông đúc nhưng vì có sự xuất hiện của đám nhân vật này mà quân thủ thành của đế quốc Tạp Tây đặc biệt phái ra đại đội kỵ sĩ để mở đường. Trên đại lục kỳ Áo, quý tộc luôn được hưởng đặc quyền, người có thể đến hội đấu giá trước tiên, không giàu có thì cũng cao quý. Đế quốc Tạp Tây đối với những nhân vật này tự nhiên sẽ có đối xử đặc biệt.
Đám bình dân bách tính đang quanh quẩn tại các sạp hàng ở hai bên đường có cả kiếm sĩ sa sút, dân làm ăn nhỏ, đám pháp sư nghèo khổ, một mặt thì hâm mộ nhìn đám người đang hiên ngang đi tới chỗ đấu giá dưới sự hộ vệ của đám kỵ sĩ, một mặt thì thầm thì bàn luận, hơn nữa lại còn chủ động nhường đường để khỏi phải vì ngáng đường bọn họ mà chuốc khổ vào thân.
Từng đoàn xe ngựa hào hoa quyền quý ngạo mạn đi ngang qua nơi này. Trên xe ngựa đều có để các đồ án tinh xảo, các huy chương tượng trưng cho thân phận bọn họ.
Người đi trên đường rất đông, hiện giờ lại vì đám quý tộc này mà phải nhường đường, ai nấy đều chen lấn xô đẩy, cứ thế mà không tránh khỏi giẫm đạp lên nhau, vang lên đủ thanh âm ồn ào càng thêm loạn.
Hàn Thạc ở giữa đám người này bất giác nhíu mày. Mọi người chen lấn lẫn nhau khiến hắn không cách nào hoạt động được dễ dàng thoải mái. Ở nơi đây, vì không muốn khiến mọi người kinh hoảng, Hàn Thạc cũng không tiện phi hành trên đường phố, cũng không muốn dùng lực chèn ép mọi người cho nên chỉ đành đi thuận theo luồng người.
Cũng may là thân thể hắn cao to, đứng giữa đám người vô hình trung cứ như hạc lạc giữa bầy gà. Hàn Thạc vừa nhíu mày thì đã vô ý phát tác ra khí thế này. Mọi người chung quanh trừ phi bị lấn đến không còn cách nào mà phải bước tới, không thì cũng sẽ không lấn tới dựa vào hắn.
– Ồ, Tô Phỉ tiểu thư, Tô Phỉ tiểu thư kìa! – Đột nhiên từ trong đám người phát lên tiếng la hoảng.
– Không thể nào, nàng thiếu nữ xinh đẹp kia hôm trước ta có gặp ở nơi này mà. Nàng ta còn ở sạp của ta mua hoa tai nữa, chỉ vì có hai kim tệ mà dằng dưa với ta cả nửa ngày đó! Ngươi làm sao biết Tô Phỉ tiểu thư hả? Không phải là ngươi lầm lẫn chứ? – Một vị chủ sạp lớn tiếng ra vẻ không tin tưởng.
– Đồ đần, cưỡi phi mã trắng toát như vậy, hơn nữa lại là một vị tiểu thư xinh đẹp, không phải là Tô Phỉ tiểu thư thì là ai chứ? Ha ha, mấy hôm trước ngươi nhất định đã nhìn lầm rồi, Tô Phỉ tiểu thư làm sao lại vì hai kim tệ mà đôi co với ngươi cả nửa ngày chứ! – Hai tên phía trước chê bai lẫn nhau.
Lời bàn tán về Tô Phỉ liên miên nổi lên, có nhiều lời bàn về cô nàng này vô tình lọt vào tai Hàn Thạc. Từ lời bàn của mọi người chung quanh, hắn mới phát hiện ra danh tiếng của Tô Phỉ ở đế quốc Tạp Tây rất lớn, mà thanh danh này cũng không phải hoàn toàn là vì nàng ta có một người cha là Thánh kỵ sĩ Tố La.
Tô Phỉ còn trẻ như vậy mà hiện giờ đã là Thiên không kỵ sĩ, so với người cha Thánh kỵ sĩ của nàng thì chỉ cách xa một bước mà thôi. Hơn nữa Tô Phỉ lại còn là một vị Triệu hoán sư, thực lực bản thân thật là khó lòng nhìn thấu được. Ngoại trừ thiên phú hơn người ra, thu hút sự chú ý của mọi người nhất là bản tính thiện lương, giản dị dễ gần của nàng. Còn về lời kể Tô Phỉ trợ giúp dân chúng bần cùng với lại giản dị dễ gần thì có rất nhiều.
Trong lòng dân chúng đế quốc Tạp Tây, con người Tô Phỉ thuần khiết, thiện lương như vậy quả nhiên là một nàng thiếu nữ hoàn mỹ, đặc biệt là trong tâm đám thanh niên trẻ tuổi thì Tô Phỉ lại càng hoàn toàn xứng đáng là nữ thần trong lòng.
Hàn Thạc thụ động đứng giữa đám người tiếp nhận lấy những lời đồn đãi về Tô Phỉ. Ấn tượng trước giờ của hắn với cô nàng vốn không tệ, nay lại nhìn thấy Tô Phỉ cưỡi phi mã trắng toát đi tới, trong lòng Hàn Thạc lại pha thêm vài phần cảm xúc.
Trên con đường chen chúc hôm qua, Hàn Thạc đã từng thấy Tô Phỉ, nhưng so với việc Tô Phỉ được mọi người tôn sùng như thế, hắn lại càng thích vẻ bình dị dễ gần ngày hôm qua hơn.
Tô Phỉ đang cưỡi trên lưng phi mã, vẻ mặt cười nhẹ thản nhiên, nhưng lại nghĩ tới nhân vật trong xe ngựa bên cạnh thì trong lòng nàng không biết vì sao lại bắt đầu than thở trách móc người cha của mình.
Bên trong xe ngựa đi song song với Tô Phỉ, rèm xe tung lên để lộ một khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi tuấn tú. Tên thanh niên này cứ si ngốc nhìn nàng. Ánh quang mang nóng bỏng trong mắt không cách nào che giấu được. Tuy không nói lời nào, ai nấy đều có thể nhìn ra từ trong mắt hắn dục vọng muốn chiếm hữu mãnh liệt.
– Phỉ Phỉ, ta lần này tới hội đấu giá là vì tìm một thứ có thể phối với bảo vật trên người nàng. – Tên thanh niên đang nhìn Tô Phỉ đầy si mê kia nhoài người trên xe ngựa rồi vừa cười tít mắt vừa mở lời kệch cỡm với nàng.
Tô Phỉ cười gượng rồi nói:
– Không, không cần đâu. Ta đối với mấy thứ đó chẳng hứng thú gì!
– Vậy sao được chứ! Bì Long gia tộc của ta là chính thống của hoàng thất. Phụ thân của nàng cũng đã đáp ứng hôn sự của chúng ta, để nàng làm thê tử cho Bố Lạp Khắc ta. Nàng là nữ nhân xinh đẹp, ung dung, tôn quý nhất đối với ta, nhất định cần phải làm tôn vinh lên bảo vật của nàng mới được! – Bố Lạp Khắc mở lời như đinh đóng cột.
Nghe Bố Lạp Khắc nói như vậy thật khiến Tô Phỉ vô cùng đau đầu. Bố Lạp Khắc là cháu trai của Quốc vương bệ hạ Bố Lôi Đức Bì Long, là con trai của Thân vương Bố Lạp Đức Lợi Bì Long. Ở đế quốc Tạp Tây, gia tộc hoàng thất Bì Long chính là chúa tể chân chính. Một gia tộc như vậy, phụ thân Tố La của nàng cũng không đợi sự đồng ý của nàng, mà đã tự làm chủ đáp ứng hôn sự này, khiến Tô Phỉ thật không biết phải làm thế nào cho phải.
Bố Lạp Khắc ở đế quốc Tạp Tây cũng là một nhân vật giữ thân trong sáng, bao nhiêu năm chưa hề có lời đồn xấu nào. Có thể nói Bố Lạp Khắc là một ngôi sao sáng trong trường chính trị của đế quốc Tạp Tây, cứ nương theo gió đông của Bì Long gia tộc mà từng bước lên cao, là một nhân vật nổi như diều gặp gió ở đế quốc này.
Tố La mặc kệ Tô Phỉ có nguyện ý hay không, đã đáp ứng hôn sự này. Ở cái thế giới nam nhân làm chủ này, Tô Phỉ cũng coi như đã là hôn thê của Bố Lạp Khắc rồi. Tô Phỉ từ nhỏ lớn trong nền giáo dục lễ nghi, khiến nàng không thể nào trong trường hợp chính thức thế này mà làm ra chuyện mất thân phận được. Lần này phải cùng đi với Bố Lạp Khắc ở trước mặt đám đông dân chúng cũng là do ý phụ thân của nàng không lay chuyển được, nên mới phải miễn cưỡng nhận lời.
Nghe được lời mơ tưởng lảm nhảm của Bố Lạp Khắc càng khiến lòng Tô Phỉ càng lúc càng trầm xuống. Tô Phỉ thân là một Thiên không kỵ sĩ thực lực phi phàm, thật không hề có chút thiện cảm đối với tên quý tộc chỉ chú tâm với quyền lợi, không am hiểu ma pháp, chẳng tu võ kỹ Bố Lạp Khắc này.
Nếu không phải lực lượng của gia tộc Bố Lạp Khắc quá mạnh, nếu không phải là do phụ thân nàng ép buộc, thì Tô Phỉ đã sớm đi loạn ở nơi các sạp hạng đông nghẹt người trên đường phố rồi, làm sao lại đi bồi tiếp Bố Lạp Khắc tới nơi tụ tập của đám quyền quý gì đó tại trường đấu giá.
Tô Phỉ cảm thấy vô cùng phiền não trong đầu, đành dứt khoát bỏ mặc mấy lời lảm nhảm của Bố Lạp Khắc, cứ ngồi trên phi mã mà cười điềm nhiên, lơ đãng nhìn quét sang đám người đang chen chúc đứng đó, đặt sự chú ý lên các thứ khác nhằm làm giảm đi những lời lải nhải khiến người ta chán ghét kia.
Đột nhiên một bóng hình cao lớn lọt vào tầm mắt của Tô Phỉ. Trong đám người bình thường chỉ cao một mét bảy kia, thì thân hình chừng một mét chín của Hàn Thạc cứ như là hạc lạc giữa bầy gà. Huống chi trong cảnh dòng người chen chúc thì ấn tượng đó lại càng đậm nét thêm, càng thu hút được sự chú ý của người khác.
Ngay từ đầu thì Tô Phỉ cũng chỉ là tùy ý mà đưa mắt nhìn thôi. Từ góc độ của nàng thì chỉ thấy bên hông Hàn Thạc. Nhưng nửa bên mặt sắc nét của hắn lại khiến cho Tô Phỉ có cảm giác quen thuộc, khiến nàng nảy sinh lòng hiếu kỳ. Đến khi quan sát kỹ càng đối phương, nét quen thuộc này càng lúc càng nổi trội.
Tô Phỉ để ngựa đi chậm rãi tới trước, góc độ nhìn về phía Hàn Thạc dần dần phát sinh biến hóa. Đợi đến khi nàng có thể nhìn trọn được nửa bên mặt hắn thì Tô Phỉ không nhịn được buột miệng hô lớn, ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng khó tin. Trong lúc này, Hàn Thạc cũng đang ngó khắp nơi, lợi dụng thần thức để tìm kiếm vật phẩm. Đột nhiên hắn cảm ứng được một ánh mắt đang theo dõi hắn chặt chẽ. Hàn Thạc nhíu mày rồi vô tình nhìn xuôi về hướng ánh mắt đó rồi liền lập tức nhìn ra được nét mặt vui mừng cùng thần thái diễm lệ của Tô Phỉ.
Hàn Thạc chợt giật mình rồi mới kịp phản ứng, nghĩ ra là thân hình hắn cao lớn, ở giữa đám người này sẽ nổi bật hẳn. Vì không muốn mang lại phiền phức cho Tô Phỉ, Hàn Thạc liền bỏ ngay khu vực đang tìm kiếm vật liệu để luyện chế cho Cát Nhĩ Bá Đặc mà vội vàng quay đầu lấn người rời khỏi chỗ này.
Bả vai Hàn Thạc vừa dùng sức thì đám người đang đứng sát bên cạnh liền ai nấy cũng bị chao đảo xiêu vẹo. Nhất thời tiếng chửi bới kêu la vang lên, nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy thân người cao to hùng vĩ của hắn thì ai nấy cũng đều vội vàng ngậm miệng.
Tô Phỉ đang ngồi trên phi mã nhìn từ phía xa xa, vừa thấy Hàn Thạc vội vàng bỏ đi, lập tức la hoảng một tiếng rồi ngọc thủ mảnh mai của nàng vỗ một phát lên thân con phi mã trắng toát, sau đó phóng thẳng về hướng Hàn Thạc đang bỏ đi.
Con phi mã vốn đang phải hết sức ghìm cương không được bay nhảy kia, cảm nhận được sự sốt ruột cùng nét vui mừng của chủ nhân bèn lập tức theo lệnh phân phó giương cánh bay cao lên trên đầu mọi người để tìm kiếm Hàn Thạc.
– Ồ, Tô Phỉ tiểu thư, có chuyện gì vậy? – Tên trung niên kỵ sĩ trước mặt Bố Lạp Khắc đột nhiên hô nhẹ.
Bố Lạp Khắc đang một mực ngắm nhìn Tô Phỉ, đột nhiên phát hiện mục tiêu càng lúc càng xa mình, cũng nhịn không được la hoảng một tiếng rồi liền ngẩng đầu nhìn về phía Tô Phỉ đang cùng ngựa giương cánh bỏ đi mà lớn tiếng:
– Nàng phải đi đâu vậy, nàng có chuyện gì vậy?
– Thật xin lỗi nhé Bố Lạp Khắc, ta đột nhiên gặp được một người bạn lâu năm không gặp! – Tô Phỉ cưỡi ngựa phóng lên trên không, ngại ngùng cười lạnh nhạt một tiếng với Bố Lạp Khắc rồi sau đó mới đưa tay vỗ vỗ lên cần cổ phi mã.
“Vèo!” – Dưới lệnh phân phó của Tô Phỉ, phi mã vốn đã phân biệt rõ ràng được phương hướng, bèn nhanh chóng truy theo hướng Hàn Thạc bỏ đi từ xa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/02/2022 11:33 (GMT+7) |