– Chàng, chàng không có việc gì chứ? – Lỵ Toa thấy Hàn Thạc sắc mặt âm trầm, như vừa làm sai việc gì đó, nhỏ giọng hỏi Hàn Thạc.
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi, Hàn Thạc than nhẹ một tiếng, an ủi Lỵ Toa:
– Không có việc gì, khóc một chút là hết thôi.
Hai người Phạm Ny và Ngải Mễ Lệ cũng không đi theo, Hàn Thạc biết hai nàng đang lựa lời khuyên nhủ Phỉ Bích, có hai người họ bên cạnh Phỉ Bích, hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
Từ khi Hàn Thạc ở chung với ba cô đến nay, đây là lần đầu tiên hắn phát hỏa. Lần này hắn cũng biết mình làm không đúng, mình đã không thể khống chế tính tình mình.
Bắt đầu từ Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích vẫn luôn là một lực cản lớn nhất, tới Phạm Ny thì Phỉ Bích bộc phát vô cùng hung mãnh. Việc này tựa hồ đã hình thành thói quen. Một khi Hàn Thạc và bất kỳ nữ nhân nào có chút quan hệ, Phỉ Bích sẽ vì ghen tuông mà đại phát lôi đình, hắn lại phải không ngừng dùng lời ngon ngọt trấn an, cầu xin nàng hiểu cho.
Tất cả căn nguyên đều là vì Phỉ Bích yêu hắn quá sâu, điểm này thì trong lòng Hàn Thạc hiểu rất rõ.
Chỉ là, Phỉ Bích cứ liên tục bộc phát ra, quả thật quá thường xuyên. Trước mắt nếu cứ để như thế, Hàn Thạc không có khả năng chỉ chăm chút cho một người Phỉ Bích nữa. Nếu tùy ý nàng náo loạn, sau này chẳng những Hàn Thạc sẽ gặp nhiều phiền phức, mà chỉ sợ Phỉ Bích còn có thể lấn tới.
Nam nhân không thể vĩnh viễn tùy ý nữ nhân cưỡi trên đầu trên cổ, bình thường những lời nói dịu dàng cũng không có nghĩa là sợ hãi. Thỉnh thoảng nổi bão mới có thể khống chế cục diện được. Nếu không phải vì lần này Phỉ Bích dùng ngôn ngữ quá khắc bạc, Hàn Thạc nói không chừng còn có thể dùng lời ngon ngọt thuyết phục, từ từ giúp Phỉ Bích giảm bớt bất mãn trong lòng.
– Hay là ta trở về nói với cô ấy cho rõ? – Lỵ Toa cũng muốn nghĩ cho Hàn Thạc, trong lòng rất áy náy, hoảng hốt nhìn hắn nói.
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc cười gượng:
– Thôi đi, cô ấy bây giờ nhất định không nhìn nàng vừa mắt chút nào. Ta hiểu tính tình Phỉ Bích quật cường như thế nào. Lúc này cách hay nhất là để cho cô ấy tỉnh táo lại.
– Bố Lai Ân, xin lỗi! – Lỵ Toa run rẩy, trên mặt tràn đầy vẻ tự trách, khuôn mặt nhỏ nhắn như lại muốn òa khóc.
Vuốt mái tóc dài của Lỵ Toa, Hàn Thạc an ủi:
– Không liên quan gì tới nàng, Phỉ Bích nhịn đã lâu rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát ra thôi. Cũng không phải là chuyện gì xấu. Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Trong khoảng thời gian này nàng cần an tâm loại trừ hết những gì trong đầu. Ta vừa lúc cũng có chút việc, phải rời đi một thời gian. Chờ ta trở lại, sẽ tìm Phỉ Bích nói chuyện đàng hoàng, ta nghĩ lúc đó sự tức giận của nàng cũng đã hết, hẳn là cũng sẽ không tiếp tục hồ đồ nữa đâu.
– Ừm, chàng sớm trở về nhé. Người ta nhớ chàng lắm. – Lỵ Toa ngửa đầu nhìn Hàn Thạc, nói rất khéo léo.
Nói chuyện với Lỵ Toa trong chốc lát, Hàn Thạc bảo nàng trở về Vong Linh hệ, thần thức chuyển sang điều tra vòng quanh đám người Phỉ Bích. Hàn Thạc thấy Phỉ Bích được Ngải Mễ Lệ và Phạm Ny an ủi đã không còn khóc nữa, nên thấy yên tâm hơn, lặng lẽ rời khỏi học viện ma vũ Ba Bỉ Luân.
Tìm đến A Nhĩ Mai Lý Khắc, Hàn Thạc dặn dò hắn vài việc, rồi rời thành Áo Sâm.
Lợi dụng ma pháp truyền tống trận có khắp các thành thị lớn, Hàn Thạc nhanh chóng trở lại Tử Vong Mộ Địa trong U Ám sâm lâm. Hai hóa thân ngoại thân bên trong vẫn lặng lẽ khôi phục thương thế lần trước, với lực lượng nguyên tố Tử Vong đậm đặc bên trong Tử Vong Mộ Địa, hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ khôi phục với tốc độ nhanh hơn nhiều, xem ra không bao lâu nữa là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ chậm một chút, nhưng xem tình hình thì cũng không mất thời gian nhiều lắm.
Lần này trở về Tử Vong Mộ Địa, một mặt là vì tìm hiểu rõ hơn về tình huống ở tầng dưới cùng nơi này, mặt khác hắn cũng định ở trong Tử Vong Mộ Địa, dùng linh hồn ba người Quang Minh giáo hội luyện chế ma đầu cao cấp nhất – Linh Ma.
Vì hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ vẫn đang khôi phục, Hàn Thạc cũng không vội thăm dò tầng cuối cùng của Tử Vong Mộ địa, mà ra tay bố trí trận pháp luyện chế Linh Ma.
Sau khi mười hai con Huyền Ma biến mất, Hàn Thạc vẫn một mạch chú ý thu hoạch các nguyên liệu luyện chế Linh Ma. Lúc ở Thâm Uyên giới, Hàn Thạc thu được rất nhiều những dị bảo hi hữu, thêm vào những thứ nhiều năm thu hoạch ở đại lục kỳ Áo, xem ra đã đủ vốn cho hắn luyện chế Linh Ma rồi.
Sở dĩ trì hoãn không động thủ, cũng là vì thiếu mất vật liệu chủ yếu nhất – linh hồn mạnh. Bây giờ linh hồn Quang Minh Giáo Hoàng, lão Tát Mãn và pháp sư Bán thần đã tới tay, Hàn Thạc mới thực sự có thể động thủ.
Căn cứ vào những ký ức trong đầu, Hàn Thạc trước tiên khắc họa từng đồ hình trận pháp phức tạp ở khu đất trống phía trước Tử Vong Mộ địa, rồi triệu hoán ra Thổ Giáp thi, bảo nó căn cứ vào đồ hình trên khu đất trống cắt sâu xuống mặt đất. Sau khi đã bố trí sơ bộ xong, Hàn Thạc bắt đầu cho vào bên trong rất nhiều tài liệu cần thiết, trên mấy cái hầm ao, hắn bỏ vào đủ loại nguyên liệu cổ quái.
Cái ao hình tròn, ở vào ba góc của một trận pháp hình tam giác, trong ao đầy máu nổi lên những bọt khí lục bục, mùi tanh tưởi tràn ngập.
Hàn Thạc đi đến bờ ao đầu tiên, bấm đứt ngón giữa, ba giọt bổn mạng tinh huyết rơi vào bên trong ao, những bong bóng máu lục bục trong ao, vừa nhận được ba giọt bổn mạng tinh huyết rơi vào, như một nồi nước sôi đột nhiên bốc khói nghi ngút, những luồng khói đủ mọi màu sắc từ trong ao bốc lên, nhưng lại tụ tập trên thành ao nửa mét mà không tan, có vẻ rất quỷ dị.
Theo thứ tự làm phép, hai ao kia cũng được Hàn Thạc nhỏ vào ba giọt bổn mạng tinh huyết, sau khi hòa tan với những bong bóng máu phía dưới, hình thành những màn sương mù ma quái không tan.
Ngồi vào một bình đài nhô lên giữa trận pháp, hai tay Hàn Thạc đặt vào một viên Đạo Ma thạch bóng loáng giữa bình đài, Ma Nguyên lực khổng lồ đột nhiên cuồn cuộn tuôn ra, trực tiếp quán chú vào Đạo Ma thạch.
Chốc lát, Đạo Ma thạch bắn ra ma quang chói mắt, mười vết nứt ken dày trên viên Đạo Ma thạch như những con trường xà có sinh mạng, bỗng uốn lượn, hơn nữa cũng đồng thời tỏa sáng.
Từ trên nhìn xuống, những vết nứt dày đặc này như hợp thành một màn lưới nhện phật phù trong gió, chập chờn vặn vẹo đủ hướng, tạo thành một vẻ đẹp rất khác lạ. Những vết nứt đó giống như những con kênh dẫn nước, thông qua tác dụng của Đạo Ma Thạch, với Ma Nguyên lực của Hàn Thạc làm chất dẫn, các loại sức mạnh tập trung bên trong, cuối cùng cũng bị hội tụ vào ba giọt bổn mạng tinh huyết mà Hàn Thạc nhỏ vào ao. Hàn Thạc một mạch ngồi cạnh Đạo Ma thạch, đột nhiên vươn người đứng lên, phi thân tới phía trên một cái ao, vô cùng cẩn thận lấy ra chỉ hoàn, bắt linh hồn yếu nhất bên trong của tên pháp sư Bán thần ra, ra tay nhanh như thiểm điện, ném thẳng vào cái ao đầu tiên, lọt vào màn sương lãng đãng không tan trên mặt.
Chốc lát, màn sương khói nồng nặc cũng tựa hồ sôi lên, hào quang đại thịnh, một thanh âm như quỷ khóc sói tru đột nhiên vang lên.
Hàn Thạc vẻ mặt lãnh khốc, thân thể nhoáng lên, lại tới trên một cái ao khác, y theo cách cũ mà làm, đem linh hồn lão Tát Mãn ra, ném vào giữa vùng sương mù quái dị.
Khi Hàn Thạc vừa móc ra linh hồn Quang Minh Giáo Hoàng, rồi ném vào cái ao cuối cùng, cả đồ án trận pháp như sống dậy, giống như thành một con yêu quái có ba mắt. Từng đạo vết nứt dày đặc, như thành những vết sẹo ghê tởm trên mặt con quái vật này, uốn lượn vặn vẹo như những con giun, cực kỳ đáng sợ.
Ba tiếng gào thét không giống tiếng người vang lên thảm thiết, từ màn sương trên ba cái ao truyền đến, liên tục tạo thành một điệp khúc kinh khủng không ngừng.
Hàn Thạc không hề cau mày, lại thuận thế bay lên bình đài ở giữa trận, khoanh chân ngồi xuống, hai tay lại một lần nữa đặt vào Đạo Ma thạch, đẩy Ma Nguyên lực trong cơ thể tràn ra, cung cấp sức mạnh cho Linh Ma tiến hóa lần đầu tiên.
Lại một thời gian buồn chán dài đằng đẵng bất tri bất giác trôi qua. Tiếng rú thê thảm liên tục không ngừng cũng không biết rú lên mấy ngàn mấy vạn lần, rốt cục dần dần bình tĩnh lại.
Hàn Thạc đang ở trên bình đài, lộ ra vài phần thư thái, từ từ mở hai mắt, liếc mắt nhìn vào ba Linh Ma phía dưới, chậm rãi đứng lên.
Hít sâu một hơi, Hàn Thạc không còn nhìn ba Linh Ma đang chậm rãi tiến hóa, phi thân vào giữa Tử Vong Mộ Địa, tiện tay lấy ra từ không gian giới chỉ vài viên đan dược to bằng đầu ngón tay, không thèm nhìn vứt tòm vào miệng nuốt ực. Bản thể ngồi ở mép vị diện truyền tống trận giữa Tử Vong Mộ Địa điều tức.
Cách bản thể không xa, cũng không biết hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ đã ngồi bao lâu, lúc này lại đột nhiên mở hai mắt, thoải mái vặn người một cái, lắc lắc cổ tay đã hơi cứng ngắc, lộ ra một nụ cười hài lòng, rồi đi xuống phía dưới Tử Vong Mộ Địa.
Trải qua một thời gian khôi phục, hóa thân ngoại thân này rốt cục đã khỏi hẳn, hơn nữa còn có cảm giác tốt hơn so với trước khi đại chiến ở Băng Tuyết thần điện, cũng hiểu rõ hơn về lực lượng nguyên tố. Nguyên nhân là vì linh hồn này có một ký ức của Trung vị thần, hắn hiểu rất rõ về lực lượng nguyên tố Tử Vong, chỉ là, biết thì biết, chính thức vận dụng được hay không thì lại là chuyện khác.
Lần trước khi chiến đấu với tên Thần của Băng Tuyết thần điện phủ xuống, kinh nghiệm chiến đấu quý giá làm hắn có được sự đề cao nhất định về việc vận dụng lực lượng nguyên tố.
Trong trận chiến ấy, hóa thân ngoại thân mặc dù bị thương nặng, nhưng thu hoạch đã vượt qua tổn thất từ những vết thương trên thân thể. Cuộc chiến đấu qua đi, bằng vào những hiểu biết về lực lượng nguyên tố, Hàn Thạc có cảm thấy có thể rất nhanh đột phá tới Hạ vị thần trung kỳ. Việc này làm hắn cực kỳ hưng phấn.
Đồng dạng là Hạ vị thần, cảnh giới trung kỳ tuyệt đối mạnh hơn sơ kỳ nhiều, chẳng những về mặt cảm ngộ lực lượng nguyên tố, đến cả sức mạnh và Thần chi lĩnh vực cũng sẽ đạt được sự đề cao khá lớn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2022 03:36 (GMT+7) |