Đao chém vào chỗ nào mà tên kia còn cười được?
Vừa rồi Hà Mạch Dũng phát hiện Lăng Phong nhoáng một cái bỗng mờ đi, rồi lại hiện ra trước mặt. Gã còn nghĩ mình bị hoa mắt.
Mũi đao sắc nhọn của Hà Mạch Dũng bị chặn lại bởi một cây trường đao kỳ quái, lưỡi đao vẫn giấu trong tấm vỏ bọc đầy cũ kỹ.
Hà Mạch Dũng không thèm để ý Lăng Phong nữa, nhìn kẻ vừa ra tay trầm giọng:
– Ngươi là ai?
– Hồ gia đao pháp?
– Còn ngươi dùng là Đà đao pháp? Ngươi là hậu duệ Võ Thánh?
Đại Đao Quan Thắng ra trận.
Gã tư thế nửa người đưa lưng về phía Hà Mạch Dũng, Thanh Long Yển Nguyệt Đao còn chưa tháo vỏ bọc chếch 45 độ từ dưới đất lên, khóa cứng cây đao của họ Hà.
Ngay cạnh Hà Mạch Dũng là hai nữ nhân Di Hoa Cung đang ôm tay bị thương. Một ả quát:
– Tiểu nhân bỉ ổi, dùng ám khí?
– Buồn cười, các ngươi vô duyên đánh lén ta, ta lại không được dùng ám khí sao?
Lăng Phong tỉnh bơ đáp trả, trong lòng thầm hô đáng tiếc.
Lăng Phong phát hiện Đại Đao nhảy vào, liền nhanh như cắt thay đổi kế hoạch, Hoạt Bất Lưu Thủ ngang người trên không, vừa né chiêu của Bạch Vân Thành, vừa phối hợp cùng Đại Đao phản công. Không nghĩ hai người không hề lên kế hoạch, lại hành động trơn tru như vậy.
Chỉ tiếc, đối phương người đông thế mạnh, chỉ có thể tạm cân bằng.
– Đao đại ca, hề hề, đa tạ.
Quan Thắng hừ lạnh không đáp.
Vừa rồi nhìn thấy Văn Thành Bích lo lắng cho Lăng Phong, Quan Thắng liền không nhịn được ra tay ngăn cản.
Tình trạng của Quan Thắng không khác gì Hà Mạch Dũng. Cả hai đều yêu sư muội của mình, rút cục sư muội lại để ý người khác. Đương nhiên Quan Thắng chẳng có ý tốt muốn cứu vớt Lăng Phong, chỉ vì thấy Thành Bích không vui gã cũng đau lòng theo.
Quan Thắng và Hà Mạch Dũng, tuy cùng là yêu đơn phương, nhưng lại bất đồng.
Hà Mạch Dũng là kiểu bá đạo, gã đã thích ai thì liền nghĩ đó đã là của mình, có tên nào xuất hiện cạnh sư muội Diễm Tuyết Cô, giết hết là xong.
Đại Đao Quan Thắng lại khác, gã cũng có thân phận sư huynh, nhưng chỉ dám âm thầm yêu mến sư muội Văn Thành Bích. Từ ngày cả hai rời môn phái phiêu du giang hồ, Đại Đao là hộ vệ trung thành bên cạnh Thành Bích, chỉ thế thôi hắn cũng đã thấy đủ. Chỉ cần sư muội vui vẻ, Quan Thắng sẽ bất chấp tất cả đi làm, kể cả cứu tình địch.
Đúng lúc này, Lăng Phong phát hiện, hình như… lại có khách đến chơi.
Lăng Phong ho nhẹ, kiếm đại một câu nhân tiện kéo gần quan hệ với Quan Thắng hỏi:
– Đao đại ca, hôm nay ngày mấy ấy nhỉ?
Quan Thắng rất không muốn trả lời, rút cục vẫn buột miệng đáp:
– Đầu tháng.
– Không lẽ nghĩ lễ sao? Làm sao lắm tên rảnh rỗi như vậy?
Lăng Phong thở dài nói một câu chẳng ai hiểu ra sao, vừa nói xong là tiếng ai đó eo éo vang lên:
– Oan gia, đã lâu không gặp nha…
Đầu tiên là vài tên thanh niên ngực trần lực lưỡng đi ra, hình như còn đặc biệt bôi dầu trơn bóng khắp người. Sau đó là một thân hình ục ịch rung rinh, son phấn lòe loẹt từ từ xuất hiện.
Văn Thành Bích nhíu mi.
“Bạch Tiểu Thư?”
Vừa nhìn thấy ả 3D này, Lăng Phong liền không nhịn được da gà nổi hết lên.
Có tiếng Thành Bích nhỏ giọng nhắc:
– Ả này, cũng đang bị thương.
Lăng Phong ồ lên thú vị. Vậy tốt! Cứ bị thương hết đi.
Bạch Vân Thành đang bận rộn với Tần Quyền Tiêu Thiên Phóng, có lẽ nhận ra Thành Bích hết lòng với Lăng Phong ngầm làm khó phe mình, bỗng lạnh giọng nói:
– Văn phu nhân, ngươi nhất định đứng về phía tiểu tử kia vậy sao?
– Cũng nhờ có các ngươi chén ép thôi.
Thành Bích không cần nghĩ ngợi đáp, trong giọng nói không có nửa điểm cảm tình.
– Ngươi có biết vì sao Vương gia mãi không chịu chấp nhận ngươi không?
– Ta không quan tâm. Bây giờ ta chỉ muốn ông ta chết đi.
Thành Bích nói rồi nhìn sang Lăng Phong, nàng lúc này chỉ quan tâm Lăng Phong nghĩ gì về mình, còn đâu đều không quan trọng.
Lăng Phong cảm nhận được, chỉ cười với nàng.
Bạch Vân Thành lại cười lớn:
– Haha, hận thù sao? Bởi vì chúng ta đã nghi ngờ ngươi từ lâu. Ngươi căn bản còn có dã tâm riêng, muốn dùng mỹ nhân kế với Vương gia, thậm chí không tiếc hy sinh bản thân để lấy lòng tin. Kết quả thì sao? Cò không phải tự mình hại mình…
Thành Bích chỉ trầm mặc, lời của lão ta như lưỡi đao xát muối vào trái tim nàng. Kia là đoạn thời gian nàng muốn quên nhất.
Lăng Phong lập tức nhỏ giọng an ủi:
– Thành Bích, bây giờ nàng đã có ta.
Thành Bích nghe vậy bất giác ngẩng đầu mỉm cười, nhưng vẫn có gì đó chua chát bất an.
Bạch Vân Thành lại chuyển mục tiêu sang Lăng Phong:
– Tiểu tử, ngươi có lẽ còn không biết thân phận thực sự của nàng ta đi?
Diễm Tuyết Cơ cũng đưa mắt về phía này, ý tứ của nàng và của lão Bạch là như nhau.
Lăng Phong không khỏi nhếch mép khinh bỉ. Lão già kia hai tay đã bận rộn với Tiêu Thiên Phóng Tần Quyền, thế nhưng mồm lại không chịu yên.
Hắn cười nhạt:
– Lão đầu, thấy đánh không được bày kế ly gián hả? Nàng ấy thân phận gì nàng ấy sẽ tự nói với ta, không cần lão già ngươi đâm chọc. Cái này gọi là phu thê đồng cảm. A, từ từ, có khi ngươi lại chẳng hiểu. Ta ngược lại hỏi thăm ngươi một câu, có dám nghe không?
– Nói!
Lăng Phong giảo hoạt hỏi:
– Lão già như vậy rồi, có vợ con gì chưa vậy? Đừng có nói vẫn… đồng tử đấy nhé?
– Khụ!
Toàn bộ anh em trong sân đều ho sù sụ. Phong ca quả nhiên con m* nó có ý tứ.
Đặc biệt là đám Như Vân sát thủ, đều dừng chiến lắng nghe. Bọn chúng ở U Linh sơn trang bấy lâu, thắc mắc nhất chính là chuyện này. Bằng không đã không nghi ngờ Ngân Diện là con rơi của lão ta.
Đáng tiếc, lão Bạch giống như bị bóc mẽ chuyện xấu hổ gì đó, thẹn quá hóa giận đỏ mặt quát:
– Tiểu tử, nể mặt ngươi đi theo lão ta, lão phu sẽ không giết ngươi. Nhưng có những thứ không phải của mình, không đủ thực lực thì đừng vì tò mò mà chết oan…
“Xem ra đang nói đến Cố lão?”
– Hêhê, không dám nói sao? Nói vậy ta tạm thời xem như lão đồng tử…
– Ngươi…
Lăng Phong lại nói:
– Có điều, ngươi đã biết lão điên cũng cần nó, vậy vì sao còn ép ta phải giao ra? Chẳng lẽ ngươi không sợ lão ta tìm đến sao?
Bạch Vân Thành cười gằn:
– Haha, uy hiếp ta? Lão phu nể mặt lão già kia không giết ngươi là một chuyện, nhưng cái bí mật kia lại là chuyện khác rồi. Chính lão già kia còn phải chật vật vì nó mà chạy khắp nơi… Lão phu cũng không rảnh nhiều lời với ngươi.
Nói rồi lão quát lạnh phân phó:
– Lão Nhị, Lão Tam, giết hắn cho ta.
– Sư phụ, giết rồi làm sao tra hỏi?
Người trả lời là hai kẻ mạnh nhất trong Như Vân, Ma Phong và Nha Đao. Như Vân sát thủ đến 8 người, chỉ có 6 người đánh với Ngũ Thử, còn lại 2 tên này từ đầu đến giờ không hề nhỏ chút mồ hôi nào, vẫn đứng hộ vệ đằng sau Bạch Vân Thành.
Bạch Vân Thành cười gằn:
– Có Tiểu Thư ở đây, chết cũng vẫn tra được.
Lăng Phong bỗng toát mồ hôi.
Bạch Tiểu Thư và Bạch Vân Thành là một phe?
“Thảm rồi. Cùng họ Bạch.”
Lăng Phong mới biết họ tên Bạch Vân Thành xong, nhưng căn bản không biết mối quan hệ giữa Bạch Vân Thành và Bạch Tiểu Thư, càng không biết quan hệ giữa U Minh cung và U Linh sơn trang. Đêm trước bị đánh lén, hắn còn nghĩ là đám U Minh cung thuê Như Vân sát thủ ám sát mình.
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ bỗng nhớ ra, phe mình cũng có một tên họ Bạch…
Lăng Phong lại không nhịn được nghi ngờ một hồi.
Trong mấy tên Ngũ Thử đang đấu với đám Như Vân sát thủ, chỉ có Lôi Trấn là đánh thật tâm nhất. Nhưng gã bị chăm sóc đặc biệt không có cách nào dùng phi đạn.
Ngược lại, Bạch Ngọc Đường và Cao Đào dường như đều có suy tính, đánh nhau cứ như cưỡi ngựa xem hoa, ngay cả tiếng hô quát cũng chả nghe thấy. Trông không khác nào mấy cảnh phim võ hiệp rẻ tiền, diễn viên quần chúng tiền công ít ỏi đánh nhau như hí kịch. Đại khái ngươi chém bên trái ta sẽ đỡ bên phải, ngươi choang một cái ta hự một cái, chả có tí cống hiến nghệ thuật nào.
Nghĩ lại, Bạch Ngọc Đường có vấn đề gì không?
Vẫn hy vọng không phải đi. Bằng không Lăng Phong coi như xong.
Lăng Phong gượng cười hắng giọng:
– Lão Bạch, có phải bà con của ngươi tới thăm không vậy?
Bạch Ngọc Đường thong dong nhất nhoi đầu ra hỏi:
– Cái gì bà con của ta?
Nói xong Bạch Ngọc Đường liếc sang một bên, vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thư liền suýt nôn hết ra, vội vội vàng vàng nói với mấy tên U Linh:
– Ọe… Chư vị, từ từ, bổn Thử thấy khó chịu trong người, nghỉ một chút.
– Cũng được.
Thật không ngờ tới, Cao Đào lại đồng ý, trong ánh mắt còn hiện vẻ gian xảo. Gã nghiêng người nhìn về phía… Lăng Phong.
“Thằng này, tự dưng nhìn ta làm gì?”
Lăng Phong càng lúc càng thấy mơ hồ.
Xem ra trong đây kẻ nào cũng đang có tính toán của mình, thật con m* nó nhức đầu.
Bạch Tiểu Thư da mặt nhăn nhúm khó chịu. Ả ta thích là type đen đen gầy gầy bụng 5 múi rưỡi kiểu Lăng Phong, thể loại da mặt trắng bóng cầm quạt phẩy phẩy như Bạch Ngọc Đường ả ghét nhất. Không ngờ thằng nhãi kia còn dám ói trước mặt mình, Bạch Tiểu Thư giận xì khói.
– Tiểu thỏ bạch, dám cười nhạo bổn tiểu thư?
– Kia không phải thỏ, mà là chuột.
Lăng Phong cười cười châm chọc.
“Vù”
Bạch Tiểu Thư mới bất kể là chuột hay thỏ, vung chỉ pháp đánh tới Bạch Ngọc Đường.
“Xem ra Bạch Ngọc Đường không liên quan.”
Lăng Phong thở ra. Vẫn biết lúc này nghi kỵ nhau là tối kỵ, nhưng quả thật không thể không nghi.
Thế nhưng cùng lúc, Ma Phong Nha Đao lại búng người vọt về phía Lăng Phong.
Lăng Phong căng thẳng.
Hắn vận khí Lưỡng Nghi một lần nữa, sẵn sàng đón đỡ.
Nhưng hắn bỗng nhận ra có điều kỳ quái.
Cao Đào đột ngột cũng xuất hiện, còn cố ý đánh mắt với Ma Phong điều gì đó. Ngay khi Cao Đào lướt tới trước mắt, hắn ta bỗng nói nhỏ:
– Đóng một màn kịch với bọn ta không?
Lăng Phong suýt chút bật ngửa.
Không trách vừa rồi tên này nhìn hắn cổ quái như vậy.
Tên Cao Đào này đứng thứ 8, nhưng có vẻ là thủ lĩnh trong Như Vân. Kẻ này bản lĩnh rất không tệ, kỳ quái là gặp 4 lần đều làm như đang diễn với Lăng Phong cho vui. Thậm chí ở góc độ nào đó còn cố ý cân bằng thế trận, hoàn toàn không có ý giết hắn.
Lăng Phong bỗng nhớ đến cái chết của Cổ Tùng.
Cái ánh mắt kia của Cao Đào, lúc ra tay với Cổ Tùng chính là cùng một kiểu.
Lần này lại là trò gì đây?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |