Tình trạng của Thạch Sơn có vẻ không tốt lắm, dáng đi khập khiễng, coi bộ đang bị thương. Vừa thấy Lăng Phong gã liền hỏi ngay:
– Thạch Phi tốt chứ?
– Thạch Phi? À, Lăng Hổ sao? Vẫn tốt, cũng đang ở Thái Nguyên.
– Các ngươi sao lại ở Thái Nguyên? Ngươi không phải đã ở rể Triều gia rồi sao?
Lăng Phong đùa đáp:
– Haha, vụ đó hỏng rồi. Ta chờ quà mừng của ngươi mà không có, cho nên hủy bỏ.
Thạch Sơn chỉ cười không hỏi thêm.
Lăng Phong vừa đùa vừa ngầm quan sát Chu Kinh. Vưà rồi đang lo Thạch Sơn xuất hiện có thể tố cáo Lăng Phong. Có lẽ nào Chu Kinh đã biết điều này cố ý sắp xếp?
Đáng tiếc không nhìn ra phản ứng nào đáng kể của tên kia.
Lăng Phong hít một hơi, tĩnh tâm ngẫm lại.
Nam phủ đã không còn. Trọng yếu là bản thân Nam phủ cũng không phải đối thủ trực tiếp của Mật Thám ty, có chăng chỉ là một tổ chức tình báo tư nhân ngoài pháp luật mà thôi. Mà cái này thì phàm các đại gia tộc đều có cả.
Nói vậy, Chu Kinh có lẽ không phải nghi Lăng Phong phản bội Mật Thám ty theo Nam phủ, mà là nghi hắn theo Thiên Sách phủ của Kim. Nhớ lại lần gặp đầu tiên, Lăng Phong là đi với Lâm Hàm Uẩn, tên kia nghi cũng dễ hiểu. Mà nếu vậy Lăng Phong lại không sao cả, bởi vì hắn thực chẳng liên quan với người Kim.
Lăng Phong liền hỏi Thạch Sơn:
– Ngũ Nương đâu? Nàng ấy không sao chứ?
Thạch Sơn thở dài cắn rứt:
– Bị chúng bắt đi rồi.
– Bắt đi? Chuyện thế nào vậy?
– Hừ, là đám U Linh sơn trang. Chỉ là siêu cao thủ, chứ không dễ chơi như mấy tên sát thủ ngươi và ta gặp ở trấn Hướng Hóa…
Thạch Sơn liền chậm rãi kể lại những biến cố xảy ra, từ sau khi chia tay Lăng Phong ở thôn nhỏ, cho đến khi bị ma nữ tấn công ở Nguyệt Lượng Tuyền.
Hóa ra Nguyệt Dung cũng đã nghi ngờ Diễm Tuyết Cơ.
Nói đến Diễm Tuyết Cơ, nàng ta là một trong những mỹ nữ Lăng Phong có duyên gặp mặt nhiều nhất, nhưng mỗi lần gặp lại là một kiểu thân phận khác hẳn nhau.
Lần đầu tiên Lăng Phong gặp nàng là ở đổ phường Thiên Địa, Diễm cô nương vào vai một nữ lão bản đầy khêu gợi. Lần thứ hai, Diễm nữ hiệp xuất hiện hành hiệp trượng nghĩa, rồi theo Lăng Phong đến Triều gia trang. Lần thứ ba là ở Ngô gia trang. Tiếp theo, nàng ta lại thành nha hoàn ở Mịch lâu của Dương Diệu Chân. Lần cuối lại là đệ tử môn phái bí ẩn Di Hoa cung đòi cướp bảo đồ.
Chính vì hắn không nắm bắt được Diễm Tuyết Cơ, cho nên vẫn cố ý giữ khoảng cách.
Thạch Sơn vẫn đang tiếp tục câu chuyện:
– Ta và Ngũ Nương theo dõi nữ nhân kia đến Hà Đông thì mất dấu. Lúc đó Ngũ Nương lại phát hiện ra kẻ đã giết hại gia tộc nàng ấy mười mấy năm trước.
– “Minh Hoàng Trượng” Cao Đào?
– Hình như vậy. Ngũ Nương vì thế liền tìm gặp Chu đại nhân, muốn mượn người hiệp trợ.
– Nhưng đây là chuyện cá nhân, làm sao Mật Thám ty có thể hiệp trợ?
– Ta cũng nghĩ thế, chỉ không ngờ đến Chu đại nhân thực sự ra tay giúp.
Lăng Phong nghĩ gì đó, cười nhạt. Nghe đâu Chu Kinh và Cảnh Dương quen biết, có lẽ vì vậy mới giúp Nguyệt Dung.
– Sau đó thế nào?
– Chúng ta theo dấu quay lại Hà Bắc, sau cùng vào sâu Vạn Thú lĩnh đến một nơi gọi Nguyệt Lượng tuyền.
Thạch Sơn kể tiếp tao ngộ ma nữ rồi thở dài:
– Ma nữ đó ra tay vô cùng nhanh, nhoáng cái đã giết sạch đám thợ săn, chỉ còn ta và Ngũ Nương thoi thóp.
Bạch Ngọc Đường từ đầu chăm chú bỗng nói nói:
– Ma nữ kia, sao ta cứ thấy giống…
Lăng Phong ngờ ngợ chép miệng:
– Ý ngươi là… Thiên Diện Quỷ Thủ?
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Lăng Phong nhớ ra, lần đó ở Ngô gia trang có vài nhân sĩ kể chuyện Vạn Thú trang có quỷ nữ giết người gì đó. Không nghĩ đến chính là tao ngộ của nhóm Thạch Sơn Nguyệt Dung.
Lăng Phong từng gặp Thiên Diện hai lần, một lần lúc bái đường bị hù cho suýt chết, một lần bị khống chế ở Ngô gia trang. Cả 2 lần Phong ca đều mù mờ chưa hề thấy mặt nàng ta.
Nói ra thì, Thiên Diện Quỷ Thủ hành tung vô cùng bí ẩn. Hầu hết những gì truyền lưu trong dân gian đều là lời đồn. Không nhiều người gặp được chân thân của Thiên Diện. Đa phần kẻ gặp phải cô ta, hoặc là bị cô ta xâm nhập tâm hồn làm cho nửa tỉnh nửa mơ, hai là đã bị giết chết cả.
Chỉ nghe Bạch Ngọc Đường kể lại:
– Năm đó ả ta đột nhập doanh trại Thiên Ba ám sát Dương lão tướng quân, trang phục nửa đen nửa trắng, lại còn phi thân lên không trung đánh ra chỉ pháp, binh lính trong doanh ai cũng kể lại như vậy, hoàn toàn trùng khớp.
Lăng Phong từng nghe chuyện này ở chỗ Dương Tái Hưng, liền tiện hỏi:
– Chuyện này lâu chưa?
– Cũng gần 10 năm…
– 10 Năm rồi?
Xem ra Phong ca nghĩ không sai, ả kia cũng phải hơn 30…
Từ từ, nhưng Cố lão lại nói nàng ta vừa mới trọng sinh đoạt xá Triều tiểu thư gần đây mà thôi. Triều tiểu thư đâu mới 19, chục năm trước thì mới là tiểu cô nương. Vậy thì chục năm trước là chuyện gì? Kiếp trước của nàng ta? Hai kiếp người gần nhau như vậy?
Lăng Phong đến hiện tại tuy biết mình là tướng hồn, nhưng bí mật tướng hồn thì vẫn không rõ lắm.
Xem ra thân xác cũ chết đi, tướng hồn sẽ lập tức đi tìm thân xác mới đoạt xá, sống tiếp kiếp sau. Chuyện nghe cứ như hoang tưởng. Chẳng qua, bản thân Lăng Phong xuyên không cũng tương tự, khác là kiếp sau âm 800 năm so với kiếp trước.
Thạch Sơn tiếp tục kể, Lăng Phong nghe đến đoạn có hai cao thủ khác xuất hiện, đều không nhịn được nhìn sang Ngũ Thử.
– Bạch Vân Thành và Bạch Tiểu Thư?
Hai huynh muội Bạch gia và Thiên Diện Quỷ Thủ có liên quan gì đến nhau?
Mấy ngày qua Lăng Phong và Thành Bích đang nghĩ theo hướng, Bạch Vân Thành là tay sai của Thiên Sách phủ, bị người Kim mua chuộc. Thế nhưng đùng một cái lại chọc ra một cái Thiên Diện Quỷ Thủ.
Thiên Diện, Thiên Sách, Thiên Nhẫn, Thiên Ma, Thiên Vương. Thật là loạn. Không biết còn cái gì Thiên nữa hay không đây? Nói không chừng cái tên đóng vai phản diện lần này cũng cuồng chữ “Thiên” cũng nên.
Thạch Sơn nhíu mày cố nhớ lại:
– Lúc đó ta bị thương nặng, chỉ kịp nghe chúng nói về “tộc nhân” gì đó.
– Tộc nhân?
Có lẽ nào nói đến tộc Nữ Chân? Kim quốc do tộc Nữ Chân khởi nghiệp mà thành.
Chỉ là, Thiên Sách phủ là sản phẩm tình báo của riêng Mộc gia, mà Mộc gia hình như không phải người Nữ Chân phương bắc, mà thuộc tộc Tiên Ti.
Toàn Thiên Thử Lư Phương tò mò hỏi:
– Võ công của ma nữ đó lợi hại cỡ nào? So với lão già kia hơn bao nhiêu?
– Rất mạnh. Trong mắt người như ả, ta căn bản chỉ là một kẻ tầm thường.
Thạch Sơn là sư huynh của Lăng Hổ ở Đại Lâm tự, cũng chẳng phải hạng vừa. Gã còn là tổ trưởng Hổ tổ, chuyên trách ám sát, nói vậy kinh nghiệm nhận định đối thủ không sai.
Lăng Phong thổn thức, hắn hiểu cảm giác của Thạch Sơn.
Ngày đó hắn gặp Liễu Thanh Nghi đại chiến trong rừng, cũng chính là cái tư vị này, có thể nói là “ngước mắt mà ngưỡng mộ”. Đẳng cấp của siêu cao thủ võ lâm, đám Lăng Phong vẫn còn cách rất xa.
Lăng Phong vuốt cằm:
– Có điều Thiên Diện vì sao bắt Ngũ Nương đi? Bắt đi đâu? Đến Nguyệt Lượng tuyền kia?
Thạch Sơn lập tức nói:
– Ta không biết. Ngươi muốn đi cứu nàng ta sao?
– Ta? Cứu thế nào?
Thạch Sơn nghe vậy cũng hiểu khó khăn, nhất thời ủ rũ.
Nguyệt Dung là đồng liêu, quen biết với Lăng Phong Thạch Sơn cũng được một thời gian. Nàng tuy có hơi ít nói, nhưng là một cô nương khá tốt bụng, từng bất chấp chiến sự đưa người đến Hà Bắc tìm Lăng Phong. Mặc dù đó là do nàng ta trung thành với nhiệm vụ, nhưng ít nhiều cũng vì Lăng Phong.
Chẳng qua, nếu bảo Lăng Phong liều mình đi cứu, thì hắn lại chùn bước.
Trước kia Lăng Phong có thể không ngán gì, “anh hùng cứu mỹ” đỡ kiếm hộ nàng ta. Nhưng bây giờ thì khác.
Lăng Phong có sợ chết hay không?
Hồi đầu mới xuyên không, Lăng Phong là một kẻ bất cần đời, làm việc chả suy tính gì nhiều. Đây một là tính cách của hắn, nhưng nguyên do chính là vì hắn không sợ chết. Vừa chết xong sống lại, còn sợ chết cái gì nữa?
Nhưng càng hòa nhập vào thế giới này, quen biết được nhiều người, đặc biệt là có Thành Bích rồi, Lăng Phong mới bắt đầu sợ chết. Thậm chí không chỉ sợ chết, hắn cũng không muốn vì chuyện bao đồng mắc phải phiền toái.
Lăng Phong không rời khỏi Thái Nguyên, một là vì bản thân chưa bình phục, nhưng trọng yếu là hắn sợ ra thành sẽ có kẻ gây sự.
Hắn lừa đám Nha Đao, lừa Hà Mạch Dũng, nhất là thù hận với Bạch Tiểu thư. Bạch Tiểu Thư vẫn còn đâu đó, chắc chắn chưa quên. Lăng Phong còn gián tiếp giết Bạch Vân Thành, Cao Đào, Cẩu Lang Quân lẫn tên sư huynh của Ngân Diện, nói tóm lại đã kết thù chuốc oán với toàn bộ U Linh sơn trang.
Giờ này lại phát hiện, đằng sau Bạch Vân Thành và Bạch Tiểu Thư còn có “tộc nhân” gì đó, còn có Thiên Diện Quỷ Thủ. Đó là chưa kể, Thiên Sách phủ và người Kim hình như cũng có liên quan. Phiền toái đang chờ sẵn Lăng Phong.
Hiện tại Lăng Phong chỉ cầu cho mình hồi phục thật nhanh, ngoài ra hy vọng Cố lão sẽ không từ mà biệt như vậy, rồi chuồn đẹp về kinh, không muốn liều lĩnh đi đâu nữa.
Thạch Sơn bỗng nhớ ra gì đó, nói:
– Nếu ngươi sợ ả ma nữ đó quá mạnh, ta có cách khắc chế.
– Khắc chế?
– Đúng vậy. Ngày đó giao chiến với ma nữ, trong lúc kịch chiến ta ngẫu nhiên kích hoạt được Vô Tướng Kinh.
– Vô Tướng Kinh? Là gì?
Thạch Sơn chậm rãi nói:
– Đó là một đoạn cổ kinh trấn tự, ta cũng không nhớ lắm. Chỉ biết nó có tác dụng phục ma diệt quỷ…
– Phục ma diệt quỷ?
Lăng Phong ngẩn ra.
Lăng Phong không theo Phật, nhưng hắn cũng biết sơ sơ “tướng” hay “tương” trong Phật giáo có một ý nghĩa riêng biệt. Chỉ là, nói không chừng “tướng” trong Vô Tướng Kinh thực sự chỉ đến tướng hồn. Nghĩa là “Vô Tướng Kinh” là thần công tiêu diệt tướng hồn? Nói vậy chẳng phải là để diệt chính Lăng Phong còn gì?
Hắn liền cẩn thận hỏi:
– Vậy Lăng Hổ… à Thạch Phi có biết Vô Tướng Kinh không?
– Chắc hẳn là biết, chỉ e còn rõ hơn ta. Sư đệ lúc trước là người chăm chỉ nhất trong 5 huynh đệ chữ Thạch chúng ta. Nếu ta và sư đệ hợp sức, dám chắc có thể khiến ma nữ đó thua thiệt. Cho nên ta mới nói có thể cứu Ngũ Nương…
Lăng Phong mồ hôi đầy gáy.
Còn đòi cứu ai?
Cứu chính Phong ca trước đã. Hổ đệ lại chính là khắc tinh của Phong ca, đời thật trớ trêu.
Đúng lúc này, lại có ai đó tiến vào phòng cười:
– Phi Long huynh đệ, đã lâu không gặp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |