Lăng Phong không khỏi sởn gai ốc. Hắn cũng từng chém người qua, nhưng phần lớn vẫn là kẻ thù mới xuống tay, không có như vị ma nữ kia.
Một loạt lính ngã xuống, tận thời điểm này mới có vài tên có hiểu biết hét lên:
– Má ơi, ta nhớ ra rồi. Thiên Diện Quỷ Thủ, chạy mau…
Thiên Diện Quỷ Thủ.
Cái tên khiến cho võ lâm Hà Đông Hà Bắc vừa nghe đều phải khiếp sợ.
Thiên Diện hành tung bí ẩn, hành sự không quy tắc, phi chính phi tà. Người tốt cũng giết, kẻ xấu cũng giết. Giết xong cũng chả thèm để lại cái lý do.
Có giai thoại nói nàng ta nguyên bản chuyên giết tham quan ác nhân. Bởi vì chân diện không rõ, mỗi lần ra tay đều một kiểu bay trên trời đánh xuống, “cư dân mạng” mới đặt cho ngoại hiệu gồm hai chữ “Thiên Diện”. Chữ “Thiên” (天) trong “Thanh Thiên”.
Mấy năm trước, Thiên Diện đơn thương độc mã xông vào doanh trại quân Thiên Ba, không rõ chuyện gì xảy ra. Về sau tin đồn nói ác nữ ám sát Dương lão tướng quân. Lúc đó Dương lão là anh hùng chống ngoại xâm, vì thế Thiên Diện liền từ người tốt thành kẻ ác. Hai chữ Quỷ Thủ được thêm vào sau, chữ “Thiên” (千) trong “Thiên Diện” cũng thay nghĩa, thành “ngàn mặt” khó đoán.
Tình hình coi bộ mất vui, Lăng Phong lập tức khều khều Bạch Ngọc Đường:
– Này, không phải chuyện của chúng ta, chuồn thôi.
Vừa xoay lưng được một bước đã bị một thanh âm lãnh băng gọi giật lại:
– Đứng lại đó.
Lăng Phong giả vờ mắt điếc tai ngơ, chắc mẩm “nó trừ mình ra”, tiếp tục rón rén bước. Chân vừa nhấc lên liền…
“Bùm”
Mảnh đất ngay trước mũi chân bị một nhát chỉ phong đánh xới lên. Áng chừng nếu cái “tia laser” kia mà chiếu vào người chỉ sợ xuyên một lỗ to.
Lăng Phong lập tức toát mồ hôi, giơ hai tay đầu hàng:
– Nữ hiệp, bọn ta chỉ là tiểu nhị, mất ngủ chạy ra hóng chuyện mà thôi, mời ngươi cứ tự nhiên bắt người. Giết thêm ta cũng không bõ dính răng mà.
– Hừ, ngươi lần trước nửa đêm vào phòng ta, cũng là mất ngủ hóng chuyện phải không?
Toàn trường trợn mắt há mồm, non trăm ánh mắt đều dồn về một phía.
– Này, ta có nghe nhầm không vậy?
– Không nhầm. Thằng nhãi kia quen Thiên Diện Quỷ Thủ, còn dám lẻn cả lên giường.
– Móa nó trâu bò xuất thiếu niên.
Ngay cả Triệu Đán đang thò đầu chỉ huy thân binh trên lầu cũng không nhịn được phải liếc Lăng Phong một cái.
Vương gia đây là dân chơi số má, bỏ công chinh phục Dương tiểu thư tính khí khó chiều nhất nhì Thái Nguyên, tưởng đã chơi lắm rồi. Không ngờ hôm nay gặp phải một tên còn chơi hơn, khều cả Thiên Diện Quỷ Thủ, không thể không nhìn xem có gì khác người.
Hóa ra là thằng nhãi này, Tấn Vương gia cũng có chút ấn tượng.
Bên dưới, Lăng Phong mặt xanh như tàu lá chuối, vẫn cố hùng hổ quát:
– Là thằng nào? Mau đứng ra đi nhận đi, đừng có để người tốt bị vu oan.
“Còn không phải nói ngươi sao?”
Trăm người như một đều nghĩ thầm.
Phong ca thực ra không nhát chết đến vậy. Chẳng qua vừa đánh một trận tơi bời hoa lá xong hôm trước, thần khí đều cạn. Bây giờ mà nóng đầu chỉ có thiệt thân. Bằng vào kinh nghiệm giang hồ phong phú, Phong ca biết rõ ma nữ này còn mạnh hơn cả lão Bạch Vân Thành, cho dù thời điểm hắn đỉnh phong phỏng chừng cũng chịu không quá hai chiêu là thăng, cứ giả ngu mới là vương đạo.
Coi bộ chạy trời không khỏi nắng, Lăng Phong lập tức giải bày nỗi lòng bấy lâu:
– Nữ hiệp đại nhân đại lượng, sẽ không so đo với tiểu nhân chút việc vặt đó chứ. Lần đó quả thật ta không hề biết mình vào phòng cô. Vả lại, đã làm được cái gì đâu?
Anh em dáo dác nhìn lên trời, xem xem Thiên Diện đáp thế nào. Tin này sáng mai nhất định lên trang nhất, không hóng không được.
Đáng tiếc, chỉ nghe một tiếng hừ lạnh.
Dưới đất, có tiếng ai đó thều thào:
– Sao ngươi lại nói chưa làm gì? Chẳng phải đã bái đường luôn rồi sao?
Cả đám quần chúng ngã chổng vó:
– Dám cưới cả Thiên Diện? Đại ca, xin nhận của bọn đệ một lạy.
Ra là Thạch Sơn liều chết tố cáo Lăng Phong.
Lăng Phong khóc không ra nước mắt. Đại sư, đã bị đánh suýt chết rồi thì nằm im dùm đi.
Lăng Phong đương nhiên rõ, gắn trên đầu cái danh “chồng ma nữ” chẳng có gì là thích thú. Khoan nói chuyện giải thích làm sao với Thành Bích, riêng kẻ thù tìm tới không một ngàn cũng tám trăm.
Chu Kinh từ đầu vẫn né ở một góc xem biến, lúc này mới nhỏ giọng:
– Đặc sứ đại nhân, ngươi thấy rồi chứ? Tiểu tử đó quen biết cả ma nữ năm đó giết hại Dương lão, tuyệt đối đáng nghi. Chỉ e có liên quan đến thế lực kia…
– Haha, Đại Ưng không cần đa nghi. Phi Long chuyên biệt mảng giang hồ, quen biết nhân vật trong giang hồ có thể lý giải được.
– Hừm.
Ở trên cao, Dương Diệu Chân tận lúc này mới lộ ra vẻ sợ hãi, muốn thoát khỏi tay Thiên Diện. Dù sao Dương tiểu thư trốn nhà đi bụi thì vẫn muốn làm, nhưng đi cùng một sát nhân máu lạnh như kia thì cũng chả có gì làm vui vẻ.
Chẳng qua nàng ta lại quên là, lúc này mà Thiên Diện thả tay, Dương tiểu thư sẽ trực tiếp rơi xuống đất, tương đương với nhảy lầu ba tự sát.
Lúc này, nhận định Lăng Phong là chỗ quen biết với Thiên Diện, Triệu Đán liền hô lớn:
– Lăng Phong, mau kêu ma nữ thả người, bổn vương sẽ có thưởng.
Lăng Phong choáng váng. Hay rồi, bây giờ chính thức thành manager của ma nữ.
Hắn tự biết thân mình còn quản không hết, lập tức nhún vai:
– Vương gia, lời tiểu nhân vô hiệu thôi. Hơn nữa tiểu nhân và Dương tiểu thư không chút thân thích, tiểu nhân còn mẹ già con thơ ở nhà nữa, chỉ e không lo nổi.
Dương Diệu Chân buột miệng hô:
– Lăng Phong, dám nói ta và ngươi không liên quan? Dù sao chúng ta cũng là…
Nói đến đây thì biết mình lỡ mồm.
Đáng tiếc toàn trường đều đã nghe thấy, đồng loạt trợn mắt lần hai.
Triệu Đán nóng ruột hỏi dồn:
– Từ từ đã, từ từ đã. Hai người các ngươi cũng là cái gì vậy?
Bạch Ngọc Đường chậc chậc lấy làm kỳ:
– Ngươi với vị Dương tiểu thư này thế mà cũng có một chân sao? Còn nhớ hồi mới đến Thái Nguyên, ngươi căn bản không biết nàng ta là ai? Chỉ có hơn một tháng mà đã…
– Một chân con khỉ, ta và nàng căn bản chỉ mới gặp lần thứ hai.
– Lần thứ hai? Vậy tức là ngay lần đầu đã ấy ấy luôn rồi?
Bạch Ngọc Đường gật gà gật gù:
– Phu nhân chinh phục, ma nữ cũng thượng, tình nhân Vương gia cũng dám đánh lẻ. Lăng Đại Đương gia, bổn Thử lần đầu chính thức bái phục ngươi đó.
Lăng Phong mặt tím tái:
– Móa, làm ơn dùng đầu gối nghĩ chút đi. Để Thành Bích nghe thấy lại nghĩ ta lăng nhăng. Ta và các ngươi lâu nay như hình với bóng, thời gian quay tay còn không có đủ đâu, làm gì có thời gian mà đi câu dẫn cô ta chứ?
– Vậy giải thích đi?
Lăng Phong quá đỗi buồn bực, cái gì cũng có thể vu khống, riêng thẩm mỹ của Phong ca tuyệt đối không thể bị vấy bẩn, liền nói:
– Bằng vào mắt nhìn gái của ngươi. Nói xem ta có thể thích loại nữ nhân như kia sao?
Dương Diệu Chân đang bị khống chế cũng không khỏi tò mò:
– Này, loại nữ nhân gì làm sao?
Từ Khánh tay to vuốt cằm:
– Nói cũng có lý, có điểm hơi phẳng.
– Vậy mới đúng là huynh đệ của ta.
Dương Diệu Chân lập tức xì khói:
– Gì? Đám cổ đại các ngươi mà dám chê lão nương phẳng? Lão nương thích thì tự mình bơm lên còn sợ không to chắc?
– Bơm? Bơm là trò gì? Dương tiểu thư có thể nói rõ một chút không?
– Diệu Chân, nàng nói thứ đó có thể to hơn sao? Sao không nói sớm một chút. Bổn vương sẽ tìm giúp nàng nguyên vật liệu.
– Vương gia, ngươi… Chẳng phải ngươi từng nói yêu thích ta như thế này sao?
Triệu Đán mặt xanh lét, chụp cổ một tên thân binh bên cạnh quát:
– Vừa rồi ai nói bậy? Ngươi, nói xem bổn vương vừa nói câu gì? Nói sai một câu đánh mười trượng.
– Bẩm… Vương gia không có chê, chỉ đồng cảm. Nói là…
– Nói gì?
Triệu Đán và Dương Diệu Chân đồng thanh.
Tên thân binh nọ nuốt một ngụm nước bọt, cẩn trọng nói:
– Dương tiểu thư, Vương gia quả thật không để ý đến… đến…
– Ngực đúng không? Ngực thì nói là ngực, có thế mà cũng lắp ba lắp bắp.
Cả đám đều nuốt nước bọt. Đúng là Dương gia Đại tiểu thư nổi danh Thái Nguyên, tư tưởng quá tiến bộ, nói chuyện mông ngực mà không hề cố kỵ, khó trách Vương gia yêu thích không buông, mà cũng chỉ có đại nhân vật như Vương gia mới bao nổi vị này.
Dương Diệu Chân hừ lạnh:
– Vương gia rút cục nói gì?
– Nói… lép như vậy, bơm kiểu gì mới lên nổi.
– Cái gì? Triệu Đán…
– Diệu Chân, đừng nghe hắn nói bừa… Ngươi, cách chức, đem xuống đánh.
Dương Diệu Chân sẵng giọng:
– Hừ, Lăng Phong, mau sửa lời vừa rồi, ngươi không sợ ta nói hết bí mật của ngươi ra sao?
Bạch Ngọc Đường lập tức phẩy quạt:
– Tẩu tẩu, có bí mật gì cứ nói ra. Là nốt ruồi ở mông hay hình xăm ở ngực?
Cả Lăng Phong lẫn Dương Diệu Chân đồng thời mắng to:
– Ai là tẩu tẩu của ngươi?
– Còn đồng thanh dữ dằn như vậy? Đúng là trời sinh một đôi mà.
– Diệu Chân, nàng và hắn rút cục có bí mật gì?
– Vương gia, có trời xanh làm chứng, ta và Dương tiểu thư chẳng có bí mật gì cả. Nói sai nửa câu sét đánh giữa trời quang…
“Ầm”
– Móa nó, có sét thiệt.
– Không phải sét gì cả, nhưng đúng là có bổn tọa Thiên Diện. Các ngươi đùa đủ chưa?
Anh em im bặt.
Thời gian đánh rắm nói chuyện phiếm qua đi thật nhanh, quên béng mất nhân vật chủ tọa vẫn đang lơ lửng trên không, bàn tay “súng máy” vẫn đang chỉ thẳng xuống dưới, chỉ cần thằng nào dị động là sẵn sàng tiễn một băng lên bàn thờ.
Thiên Diện có vẻ không muốn nói nhiều, nhoáng một cái đã hạ cánh tiếp đất.
Lăng Phong còn chưa kịp nghĩ ngợi chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, bản thân đã bị nhấc bổng lên.
Cảnh tượng không nói hết sự quái dị.
Một đám thân binh Vương phủ, cao thủ mật thám, cứ thế trơ mắt ếch nhìn một nữ nhân từ trên trời đáp xuống, sau đó tay xách nách mang một nam một nữ bay đi mất, người đã đi được nửa canh giờ anh em mới tỉnh ra.
– Đi rồi?
– Đi rồi.
Triệu Đán quát lớn:
– Cái gì, đi rồi? Một lũ vô năng.
– Vương gia, đối phương bay trên trời, chúng ta thì không mang theo cung tiễn…
Vài tên thân binh toát mồ hôi giải thích.
Trái lại, gia quyến của nam nạn nhân coi bộ bình thản hơn hẳn. Anh em đều vỗ miệng ngáp dài vài cái, lục đục dắt nhau về nhà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |