“Con biết không? Tiểu Phong, thời điểm đưa con đi cấp cứu, mẹ thật sự nghĩ nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ nhất định sẽ ôm bố con cùng chết”, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt của mẹ, lộ ra vẻ kiên định.
“Đó là lý do tại sao mẹ không muốn con học bố, và mẹ đã cay nghiệt với con từ khi con còn nhỏ. Mẹ biết rằng con đã luôn trách mẹ không cho con hơi ấm của tình mẫu tử. Chỉ có vừa đánh vừa trách, thật ra mẹ cũng thấy tội, với con có phải quá tàn nhẫn không nhưng mẹ thực sự không muốn con vô giá trị như bố, mẹ thật sự là một người mẹ thất bại.”
“Con xin lỗi mẹ, con đã làm mẹ lo lắng. Đúng vậy, lúc nhỏ con có ghét mẹ, ghét mẹ tại sao mẹ luôn đối xử với con thẳng mặt, ghét mẹ, tại sao mẹ luôn đánh và mắng con, con vẫn nhớ điều muốn nhất khi còn nhỏ con nói ra cũng không sợ mẹ cười. Điều con muốn nhất không phải là mẹ tốt với con như thế nào đâu mẹ ạ, mà là lời khen từ mẹ và một cái ôm từ mẹ, nhưng dù có làm gì đi chăng nữa, chỉ cần không phải là học thì cuối cùng đều sẽ chịu sự trách móc của mẹ, dần dần con bắt đầu chán ghét việc học.”
Tôi chìm trong nỗi nhớ, mẹ bất giác bật khóc và thầm ân hận. Những năm qua bản thân đã đánh mất rất nhiều thứ trong tính cách mạnh mẽ của mình. Một lời khen, một cái ôm, một mong ước nhỏ nhoi, và bà thậm chí không thể đáp ứng một yêu cầu nhỏ như vậy. Điều duy nhất bà muốn là nuôi dưỡng con trai mình thành nhân tài lý tưởng giống trong tâm trí bà.
“Nhưng bây giờ con lại hơi may mắn khi mẹ có thể khắc nghiệt với con như vậy. Con đã nghĩ nếu không có những trải nghiệm đau đớn này khi còn nhỏ, có lẽ con đã trở thành một đứa trẻ hống hách như mấy đứa trẻ quan chức đời thứ hai, suốt ngày dựa dẫm vào uy của mẹ mà tỏ vẻ, một đứa con nhà cán bộ có quyền cấp sư đoàn, haha uy phong lớn cỡ nào chứ.”
“Hừ, nếu như con thật sự trở thành như vậy, ta thà không làm hiệu trưởng cũng phải thu thập con, nếu ngay cả con trai bản thân mẹ cũng không thể dạy tốt, mẹ cũng không đủ tiêu chuẩn để trở thành một giáo viên.”
“Được thôi, nếu mẹ muốn thu thập con như thế, thì cứ thu thập con đi. Tốt nhất là đưa con trở lại nơi con đã sinh ra.”
“Cộc”
“Mẹ, mẹ có thể đánh con ở nơi khác không? Đèn đã tắt. Trời tối đen như mực. Làm sao mẹ lại đánh vào trán con chính xác đến vậy, hơn nữa lần nào cũng đúng chỗ đó không sai chút nào.”
Tôi che trong bóng tối. Trán đau đến mức nghiến răng nghiến lợi một hồi, mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng sau những muộn phiền, không khí trở nên hài hòa và ấm áp hơn rất nhiều. Sau khi nói ra những điều trong lòng, tâm trạng của mẹ cũng thoải mái hơn rất nhiều. Giọng điệu của mẹ dần chuyển từ lạnh lùng sang bình đạm.
Cảm thấy tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, mẹ đột nhiên cảm thấy thật tốt khi có được một người con trai như vậy làm tình nhân, ít nhất cũng tốt hơn cái gọi là chồng trên phương diện pháp lý không chịu trách nhiệm một chút nào. Một kẻ khốn nạn – trong bóng tối, mẹ tôi nở một nụ cười nhà nhạt, nhưng bà vẫn cố gắng hết sức để giữ cho mình sự bình tĩnh trong giọng nói của mình.
“Đáng đời, cho con nói nhảm.”
“Mẹ, mẹ cười thật đẹp.” Nhìn thấy nụ cười của mẹ liền thu lại, cũng thoải mái nhếch lên khóe miệng ” đúng rồi mẹ ơi, đừng suốt ngày giữ một vẻ mặt, giữ hình ảnh lạnh lùng xa cách vạn dặm. Mẹ phải cười nhiều hơn nữa. Mẹ ơi, mẹ cười thật đẹp.”
“Cười gì mà cười? Mẹ cười đâu mà cười?”
Mẹ phủ nhận muốn giữ lấy chút thể diện cuối cùng, ai bảo mẹ hiện tại vốn đang nên “tức giận” chứ, nhưng tôi không cho mẹ một cơ hội nào cả, tôi đã phá vỡ nó và nói: “Hehe, mẹ đừng quên, con biết võ. Đúng vậy, cho dù tầm nhìn của con bị ảnh hưởng vào ban đêm, khoảng cách gần như vậy đối với con vẫn là tầm thường.”
Mẹ tôi không nghi ngờ gì “con nói mẹ cả ngày một vẻ mặt hả? Ý con là mẹ rất hung dữ?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Tôi vội nói nhanh đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, mẹ thật là khó hầu hạ, sao mỗi một người phụ nữ tôi gặp đều là đèn không cạn dầu thế, dì tôi thế này, ngay cả mẹ tôi cũng thế này.” Cũng tốt, mẹ đừng cười loạn là tốt, kẻo bị người đàn ông khác nhìn thấy bị mê hoặc mà chạy tới giành lấy mẹ, nụ cười đẹp nhất của mẹ chỉ có thể để lại cho con thôi.”
“Bớt lại, chỉ biết nịnh mẹ thôi, con từ lúc nào học được miệng lưỡi trơn chu thế hả, đừng cho rằng mẹ không biết ở trong trường chỗ riêng tư mẹ đều bị các con gọi là “nữ ma đầu hủy diệt” nhá. Đó là bởi vì họ quá nông cạn, họ chỉ nhìn thấy bề mặt của mẹ. Mẹ là người phụ nữ đẹp nhất mà con từng thấy.”Tôi lúc này trông giống như một chú lợn, cũng may là tôi không bị mẹ nhìn thấy trong bóng tối, nếu không tôi nhất định sẽ được thưởng một tràng hạt dẻ. “Mẹ, đừng cho rằng con đang muốn lấy lòng an ủi mẹ. Con là nghiêm túc, chỉ là mẹ không thích ăn mặc. Bằng không, không biết bao nhiêu những ngôi sao nữ trên tv bị mẹ đá cách máy con đường rồi.”
Giọng điệu của tôi rất chân thành, một chút cũng không cố ý trêu chọc hay khen mẹ khiến bà sững sờ một lúc. Hình như đã lâu từ sau khi bà kết hôn đã không khen bà ấy xinh đẹp nữa đi. Dù thế nào đi nữa trong lòng mẹ vẫn ngọt ngào. Không có người phụ nữ nào lại không thích người khác khen mình xinh đẹp, cho dù là mẹ độc lập, quyến rũ, chỉ là mẹ thường không coi trọng những thứ bề ngoài này, không có nghĩa là mẹ không phải một người phụ nữ như vậy.
Mẹ băn khoăn tự hỏi sau này có nên ăn mặc đẹp không…
Nhưng mẹ đã lâu không được người khác khen, đột nhiên được con trai khen ngợi, trong lòng vẫn có chút xấu hổ, không đành lòng. Để không cho tôi thấy bà đang có một tâm trạng rất vui vẻ, bà đã chuyển sang chủ đề khác.
“Tiểu Phong, lúc mới vào mje đã thấy mắt con đỏ hoe, con khóc sao?”
“A? Ồ, không phải, con chỉ là ngáp một cái”, ôi, mẹ vẫn nhìn thấy, tôi vội vàng hoảng sợ phủ nhận.
“Hả? Ngáp? Có ai khi ngáp mà vẻ mặt buồn thế? Nói dối cũng không tìm được lý do chính đáng để nói dối. Con muốn lừa mẹ? Hãy nói cho mẹ biết khi nào con có thể lừa dối mẹ chưa?” Giọng điệu của mẹ đột nhiên chìm xuống, “thành thật nói…”
“Con…” được rồi, quá nhiên nói dối ở trước mặt mẹ là không thể được, chút đạo hạnh này của tôi vẫn là quá ít rồi. Đành phải thành thật nói ra “con thực ra đang tự trách mình.”
“Tự trách mình sao?”
“Mẹ, con biết hết rồi. Để đưa con đến bệnh viện, mẹ đã tự mình cõng con, và các cơ của mẹ đã căng cứng. Con thậm chí đã vì dục vọng cá nhân, buổi tối còn muốn mẹ giúp con thủ dâm, cuối cùng còn đối với mẹ… bạo phát. Con thật sự là quá xấu xa quá tệ hại, con…”
“Con làm sao mà biết được…” mẹ nhớ tới chuyện hôm tôi bị bệnh, cả người đều không được tự nhiên.
“Cái này ấy à… hehe, con nghe lén”
“Nghe lén à? Chẳng lẽ…” mẹ phản ứng nhanh đáp lại, “thằng nhóc xấu xa.” Mẹ mắng một câu, chợt nhớ tới tên nhóc xấu xa này lần trước cũng nhìn trộm bà làm tình với chồng. “Nghĩ đến đây mẹ liền thẹn thùng, thật sự không biết tiểu tử này đã bị hắn nghe trộm bao nhiêu lần rồi.”
“Con quả thực là một tên nhóc xấu xa, tệ hại, nói đến đây mẹ liền đầy mặt tức giận. Nhìn thấy con khó chịu như vậy cma chịu đau cánh tay, con thì thật tốt dám làm như vậy đối với mẹ của con…” mẹ luôn luôn bảo thủ, nhất thời không tìm được từ ngữ nào để diễn tả sự thật bị tôi nói ra miệng, hẳn là mẹ thiếu từ ngữ biểu đạt ở phương diện này.
“Con xin lỗi mẹ, con thực sự không biết tại sao mình lại làm như vậy. Lúc đó, đầu óc của con mơ hồ trở nên trống rỗng. Con chỉ nhớ mình đã làm gì với mẹ sau khi tỉnh dậy. Con cũng tội lỗi lắm. Con… con thực sự không phải người.” Giọng tôi run rẩy, kèm theo một chút nức nở.
“Oan gia”
Chỉ thấy mẹ thở dài một tiếng, thực sự lúc đó bà rất tức giận, định tát cho đứa con xấu xa này chết đi sống lại, nhưng nghĩ lại, đứa con trai bệnh nặng, làm ra chuyện cũng là theo ý thức hành vi.
Dù mẹ dù biết chuyện nhưng cũng không thể kìm lòng được, khi nghĩ đến việc bị chính con trai mình ép phải nuốt thứ xuất tinh vào miệng, thứ chất lỏng nóng hôi hổi bốc lên trong bụng, bà có cảm giác lăn tăn, miệng bất chợt bùng cháy. Nhưng lúc này, nghe thấy những lời nói nhận lỗi của con trai, nhìn những giọt nước mắt tội lỗi của con trai, bà chợt thấy lửa giận trong lòng không còn nên tức giận nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện đó không có gì to tát, thậm chí bà và con trai đã thực hiện bằng dao thật và súng thật.
“Thôi quên đi, mẹ không trách con nữa, tên nhóc xấu xa này, con hẳn là kẻ thù kiếp trước của mẹ, kiếp này con đến đòi nợ.”
Nghe lời mẹ nói, tôi ngẩng đầu lên “mẹ ơi, mẹ thật sự không còn tức giận nữa sao?” Cuối cùng tôi cũng cảm thấy thanh thản. Trong khoảng thời gian này, sự đối xử thờ ơ của mẹ khiến tôi sợ hãi, nghĩ rằng mẹ con tôi lại quay lại thời kỳ đó, còn bức tường mà tôi không thể nhìn rõ và không thể chạm vào.
“Thằng nhóc thối tha, lần này mẹ tha cho con nhưng chỉ cơ hội chỉ có một. Nếu sau này mẹ không muốn thì con không thể ép mẹ, nếu không mẹ sẽ không quan tâm đến con nữa.”
“Vâng, yên tâm đi ạ, con sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy với mẹ nữa đâu.”
Tôi đột nhiên dừng lại, những gì mẹ tôi nói là đúng, nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
“Tốt quá rồi” có thể có được sự tha thứ của mẹ, cái này có thể nói là hạnh phúc nhất trong giai đoạn này của tôi rồi, cuối cùng không cần lo lắng về việc mẹ sẽ phá vỡ mối quan hệ với tôi. Trong giây phút sung sướng, tôi đã mở tay ôm mẹ vào lòng, hôn thật mạnh vào má mẹ.
Nhưng tôi quên mất một điều, kết cấu của bộ đồ ngủ lụa trên người mẹ, sự mềm mại trơn trượt, da thịt đẹp đẽ đầy đặn của mẹ, hương thơm cơ thể quyến rũ, chàng trai bên dưới ngay lập tức không thể không kích thích, và đẩy vào đỉnh mông giàu có của mẹ, tay không khỏi lang thang trên thân thể mẹ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mẹ là hiệu trưởng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện dịch, Truyện loạn luân, Truyện sex cô giáo |
Tình trạng | Update Phần 132 |
Ngày cập nhật | 05/01/2024 12:16 (GMT+7) |