“… anh…” – nàng hé mắt.
“Em nghỉ ngơi đi, anh về” – mình quơ cái áo vest mắc vô tay rồi quay người.
“… em xin lỗi…” – nàng nói nhỏ.
“Em lỗi gì mà xin, nghỉ đi, giờ anh không được mua gì cho em hết, thèm gì kêu chị P. (Dân trong ngành Y Tế tự xưng chị em với nhau, người ngoài vui lòng đừng thử tại bệnh viện, mất mạng không biết tại sao à nha), anh không có quyền mua gì cho em nữa rồi” – mình cười cười, không làm được gì cho nàng mình cũng thấy day dứt lắm, nhưng trái y lệnh thì… bỏ xác tại bệnh viện.
Thêm đứa con là thêm chuyện, hên là mình đi làm cũng gọi là dư dả, chứ thêm đứa con là bèo lắm cũng 10 triệu/tháng chưa đâu vào đâu, chưa kể con mèo đang rạn xương kia, thuốc men hên là dàn xếp xong rồi nhưng tiền chăm sóc, tiền phòng bệnh, tiền mua đồ tẩm bổ đâu có ít. Nhiều khi nghĩ đi nghĩ lại chẳng biết làm sao sống khi lương 10 triệu mà có vợ rồi có con nữa, hây dà, đời là bể khổ, qua khổ là qua đời. Bà nội P. Nói mèo nằm 1 tuần rồi cho về, nhưng xét nghiệm xong hội chẩn thì phải kéo thêm tuần nữa. Mỗi ngày đi làm mình chạy từ quận 5 lên quận 1, xong trưa chạy từ quận 1 về… quận 5, chiều lại chạy quận 5 lên… quận 1. Mẹ nó đời, 10 năm bỏ kiếp trình dược, tưởng thoát đời chạy đôn chạy đáo rồi, ai dè cuộc đời sương gió vẫn táp vô mặt sát sạt, ngày xưa chạy để kiếm tiền, ngày nay còn tệ hơn – vừa chạy vừa xài tiền. Mẹ, bởi riết hết dám ra đường tuyên bố câu nào, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí mà.
Mẹ con nàng sau 2 tuần lễ cũng được sút chuồng về nhà, còn mình vừa phải tranh thủ đi đón vừa bị ăn bộp tai từ đội ngũ bác sĩ của bệnh viện Hùng Vương. Trên đường đỡ mẹ bồng con xuống taxi, đủ mọi câu khen đểu, chửi thẳng bay tới tấp – “về còn phải kiêng đó nghe mậy”, “mặt mày làm bậy tao đập”, “ráng mà chờ nghe con”… đủ thứ, còn con bé thì cứ Bác này bồng tới bác kia nựng, nhiều Bác thường ngày chỉ biết… đập phụ huynh ra tiền, nay móc đâu ra đồ chơi đưa tặng, công bằng mà nói thì con bé cũng chả có gì nổi bật, nhưng mà chuyện mẹ hy sinh cho con khỏe mạnh đã đồn khắp bệnh viện, càng nổi hơn khi thằng cha nó là 1 thằng… có thể bắt nạt được. Thôi thì, ráng nhịn vì con. Còn con mèo thì ôm con cười thích chí, rồi lâu lâu nhìn lại thằng chồng đang bị chửi tới tấp, nhếch mép cười… khoái chí rồi bỏ đi trước. Con mẹ nó, số kiếp đàn ông!
“Anh, anh đừng giận mà” – nàng quay mặt qua cười với mình sau khi đã yên vị trên taxi.
“Hừ, số kiếp làm cha mà bị chửi thê thảm vậy, em chẳng nói đỡ cho anh được câu nào, toàn đứng cười không!” – Mình lầm bầm chửi.
“Anh phải đỡ cho em chứ, sao bắt em đỡ cho anh” – nàng quay mặt con bé cho nó nhìn ba – “anh nặng vậy mà”.
Mình điên tiết, tính nhào vô túm nàng cù lét thì con bé bỗng khóc ré lên. Hai vợ chồng lại quên hết sự đời, luống cuống tìm cách dỗ, hên là con bé này cũng biết cách thể hiện, vừa khóc vừa quơ tay vậy là đói rồi, nàng áp ngực vào miệng con, tiếp tục nhìn mình… cười đểu. Con bé này cũng dễ tính, bú no là chép miệng 2 tiếng, xong lăn đùng ra ngủ.
“Anh, chắc em về quê” – nàng nói khi về tới nhà.
“Cũng được, hẹn tái khám sau 2 tuần, em đi đứng dưới đó cẩn thận” – mình gật gật.
“Vậy hen, em về dọn đồ, mai em đi, anh khỏi chở, em đi taxi” – nàng quơ quơ tay đứa nhỏ tiễn mình.
Tối đó, mình và vợ nằm… nhìn nhau sau 1 ngày mình chạy hộc gạch ngoài đường, còn vợ thì hộc máu với đứa con, đang tính ôm nàng vô lòng ngủ thì nàng buông nhẹ 1… tia sét:
“Con bé Vy đẹp ghê anh há!!!”
Mẹ của tôi ôi, đang nhắm mắt lại ngủ mà nghe 1 câu mém nữa rớt khỏi giường. Nhưng vẫn giả bộ hé mắt ra, hỏi “Vy nào em? Anh có quen ai tên Vy?”.
“Vy mới sinh hồi cuối tháng đó anh” – nàng cọp cười cười, nhìn giống y 1 con mãnh hổ đang chuẩn bị vồ mồi.
“Mới sinh? Mặt anh có liên quan tới con nít mới sinh à?” – Mình làm mặt thắc mắc.
“Hừ, con của anh mà nói như con ai, thằng vô trách nhiệm” – nàng cọp gằn giọng.
“Hả? Em biết à?” – Mình gần như quát lên.
“Em theo dõi anh lâu rồi, hôm qua em còn vô bệnh viện tìm bằng chứng, nhưng mà em thấy… thấy 2 đứa nó… em… em không làm được. Em nghe mấy đứa điều dưỡng kể chuyện của con nhỏ đó… em đi về tới giờ…” – nàng đưa điện thoại, trên màn hình là hình chụp 2 mẹ con nàng mèo nằm trong phòng bệnh.
“Anh… hây dà… là tại anh hết” – mình thở dài.
“Anh… đúng là thằng hại đời. Em ngu lắm mới cưới anh… anh… giờ biết làm sao?” – Nàng cọp bắt đầu khóc.
Mình nhào vô ôm nàng, nàng đẩy ra. 2 vợ chồng giằng co đã đời, tới khi thằng Phong đang ngủ ngon giật mình dậy khóc la thì 2 đứa lại buông nhau ra mà nhào vô dỗ. Lâu lâu thấy cái tật khóc đêm của con nó cũng lợi hại ghê. Nàng vừa bồng đứa nhỏ, vừa trừng mắt nhìn mình, tới giờ thì còn gì để nói đâu, nên mình ngồi gục đầu như một thằng tội phạm vừa bị bắt quả tang.
“Bao lâu rồi?” – Rốt cuộc nàng hỏi.
“Lâu rồi, ít nhất lâu hơn 9 tháng 10 ngày”.
“Hừ… giờ này còn ráng chối hả… em nghe hết rồi… huhu… anh nói với em hồi xưa thế nào… anh… anh… thằng tồi… huhu… anh bỏ rơi mẹ con em… giờ em phải làm sao đây?” – Nàng trừng mắt lên, nhưng chẳng thấy thù hận, chỉ thấy tuyệt vọng.
“Hông làm sao hết, em vẫn là vợ anh, anh sống với em, còn con N. Thì nó biết em mà, nó cũng biết nó là… bà 3 mà” – mình thản nhiên.
“Anh… anh nói anh có vợ rồi… huhu… con nhỏ đó vẫn theo anh sao… con hồ ly tinh… huhu…” – nàng lại vật ra khóc.
Mình tranh thủ nàng nằm dài ra, bồng lấy thằng nhỏ, bỏ lại lên cũi. Thằng cu mới được gần năm mà hóng chuyện ghê lắm, lật người ngồi dậy nhìn cha mẹ chăm chú, cặp mắt nhỏ giương lên đầy tò mò. Nàng vùng lên tính giật con thì mình hích 1 cái, nàng té lại xuống nệm.
“Tại sao em nghe chuyện của con nhỏ xong lại đi về?” – Bắt được điểm mấu chốt, mình phản công.
“Hừ hừ… anh hại em chưa đủ… con… con nhỏ đó mặt dày thiệt… huhu…”.
“Nghe nè, là anh ép nó làm bà 3 đó, không phải nó tự muốn, nó chạy anh 1 lần rồi, mà giờ có đứa nhỏ nên nó cũng ráng ở lại, nên em có trách thì trách anh, chứ trách nó làm gì?”
“Anh coi mẹ con em ra gì?” – Nàng cọp gào lên.
“Anh coi mẹ con em ra gì thì em biết mà, anh có gì mà mẹ con em thiếu đâu?” – Mình nhấn mạnh – “anh sẽ không bỏ mẹ con em, dứt khoát không, em muốn đi thì được, nhưng thằng nhỏ ở lại” – mình đều giọng.
“Em là mẹ nó, em mang nặng đẻ đau nuôi nó”.
“Em nuôi nó, nhưng anh ra tiền 99%, toà mà xử thì em cũng hiểu rồi. Anh nhắc em nha, dưới nhà cũng mong anh lắm đó” – đôi khi tiền bạc cũng là 1 cách cực kỳ hiệu quả. Và để có cái nhìn toàn diện hơn thì mình giải thích vầy, vợ mình từ sau khi lấy nhau lại dính vào… Forex, hiểu nôm na là chơi sàn giao dịch vàng và ngoại tệ. Anh em chơi cái này thì biết rồi, còn chưa biết thì mình nói gọn cho mà biết nha, TUYỆT ĐỐI ĐỪNG CHƠI. Nó làm cho anh em bán nhà trong 1 giây thôi, nhanh hơn cá độ đá banh rất nhiều, và tỷ lệ thua là… 99. 99%. Nhiều đứa chơi lâu, 1 ngày thắng 1 tỷ VND, mà không dám xài dù chỉ 1 cắc, vì lý do… để đó mai thua đỡ buồn. Vợ mình không phải mất tiền tỷ vô đó, nhưng cũng tốn sơ sơ vài trăm triệu, chưa kể lại bỏ việc kế toán đi làm huy động người chơi, nên nàng vừa mất tiền, vừa không có cơ hội tạo ra tiền, và gần như phụ thuộc mình 100%. Mình thì tình nghĩa vẫn có, nên cũng không ly dị, cũng chẳng than trách gì, ít ra giờ nàng không còn thua lỗ nữa, chuyển qua… huề vốn.
Nghe tới đó, nàng nín bặt. Mình cũng im lặng, để cho lời nói sát thương. Chừng nửa tiếng sau, thằng Phong đã tự lăn đùng ra… ngủ mất, nàng lại ngẩng lên nói:
“Giờ anh tính sao?”
“Sao trăng gì? Em cứ ở yên đó, con anh nuôi, còn con bé N. Thì có chỗ nó ở rồi, lâu lâu anh qua thăm nó thôi. Đừng nghĩ rằng anh bỏ em, chỉ là có thêm 1 người thôi” – mình chốt hạ…
Vợ mình im lặng, rồi leo lên giường, lăn qua 1 bên ôm gối ngủ. Mình cũng mệt quá nên lăn qua bên còn lại, chừng giữa khuya, nàng ngủ mớ lại mò qua tìm hơi ấm, được mình ôm vào lòng thì ú ớ: “Anh… em thương anh lắm… sao anh bỏ em đi…”. Lòng mình nặng trịch, ôm siết nàng vào lòng, dù cho có bao nhiêu khuyết điểm hay sai lầm gì, thì nàng vẫn là người đã đồng hành cùng mình 8 năm qua, chưa bao giờ thay đổi, nhưng lòng mình thì lại nhiều lần đổi thay.
Buổi sáng hôm sau là 1 buổi sáng nhiều nặng nề, 2 đứa ôm nhau cả đêm (thường là tối toàn kêu nóng rồi lăn ra) nhưng dậy thì chẳng nhìn nhau nổi. Nàng im lặng thay đồ, rồi đi ra ngoài, mình đi làm mà đầu óc ong ong, chẳng nghe nổi chữ nào, tới mức ông chuyên gia Ấn Độ phải hét lên giữa buổi họp thì mình mới hồi thần nổi. Lê tấm thân nặng nhọc về nhà, bà 2 đi chưa về, bà 3 thì chắc về quê rồi hông thấy báo, lâu lâu quả thực bị tình trạng “ở nhà 1 mình” mà lòng thì quay quắt, nhất là sợ nàng ngoài đường mà vừa chạy vừa nghĩ thì dám có xe lượm lắm.
Tới tận 8h tối thì nàng cọp mới về, và lạ là nhìn nàng có vẻ vui hơn. Nàng lễ phép đi chào hết cả nhà, rồi vừa tắm vừa bật nhạc bằng cái loa mini JBL mà mình tặng hồi sinh nhật 28 tuổi của nàng. Nhìn cái mặt là biết muốn tim chồng nhảy breakdance thêm rồi mới nói gì đó rồi, nên mình lơ luôn, làm thằng đàn ông tồi và vô trách nhiệm, mình… chơi điện tử. Chừng 10h, thằng con đã được bà vú cho ngủ, 2 vợ chồng lại nhìn nhau trên giường. Mình giơ 2 tay ra đòi ôm thì nàng thủng thẳng:
“Sáng nay em đi gặp con bé”.
“Hả?” – Mình chỉ nói được có vậy, giương mắt lên nhìn nàng ngó sững.
“Em quyết định rồi… từ nay trở đi, 2 đứa sẽ thay nhau quản anh” – nàng nhào vào vòng tay mình.
Nghe giống trong Trại cai nghiện không mọi người? Nhưng mình chẳng có dễ dàng nhảy cẫng lên như thằng cha cóc nhái đó đâu, cả đời mình lăn lộn ngoài đường, lừa lọc dối trá đâu có thiếu, nhất là 2 con mèo cọp này, toàn thứ thần hổ linh miêu chứ chẳng còn mèo cọp trong sở thú đâu. Chừng thấy mình chết điếng, cô nàng thủng thẳng kể:
“Em qua chỗ anh mướn cho con bé, em biết mà. Nó thấy em cũng đề phòng lắm nhưng nói chuyện thì em cũng hiểu rồi, thôi con nhỏ mà không có… hừ… anh giúp thì cũng không sống được, với thấy con bé cũng… biết điều. Hừ, anh đừng có tưởng bở, em không có tha cho anh đâu, sau này em có tiền rồi em bồng con đi” – nàng hừ lạnh.
“Rồi thay nhau quản anh là sao?” – Mình thấy có 1 tia hy vọng rồi, hỏi tiếp.
“Anh… anh không ở nhà này thì ở nhà nó, cấm tuyệt đối ở chỗ khác, em còn thấy 1 lần nữa thì em dứt khoát đi liền, dù cho có gặp ai khổ nữa cũng không có màn giúp đỡ kiểu này nữa đó” – nàng quăng nguyên quả tạ vô đầu mình.
Mình chẳng nói gì nữa, nói cũng bằng thừa, chỉ ôm nàng vô lòng, và… ngủ, vì căng thẳng cả ngày mệt rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mèo con miệt vườn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 15/03/2024 12:01 (GMT+7) |