Và nàng, vẫn là con cáo trên tình trường mà mình biết, tất cả mọi chiêu thức tiếp cận đều bị nàng hóa giải nhẹ nhàng. Mời nàng đi ăn – “em bận rồi anh/đi ăn thôi, không làm gì hết nha/ăn xong em phải về”, tặng em chút quà – “anh là anh trai tặng thì em mới nhận đó” rồi nàng xài quà còn mình trắng tay… Nhưng mình thừa biết là mấy chiêu này chỉ là sự phản kháng của tâm thức nàng trước 1 đối tượng mà nàng xác định là không thể đi lâu dài, chứ gặp mấy đứa mà nàng ghét thì nàng đập quà vô mặt nó luôn chứ làm quái gì mà nhận.
Có 1 lần mình mò qua trường gặp nàng (có hẹn trước), đứng xớ rớ trong hành lang đón nàng vì nàng than đồ thí nghiệm nhiều, cần người bê phụ, mình chứng kiến 1 thằng ôm 1 hộp quà khá lớn tặng nàng, nói là nó yêu nàng nhiều lắm, còn nàng thì thả túi dụng cụ thí nghiệm xuống, cầm hộp quà, phang thật lực vô mặt nó, hét thiệt lớn “đã nói không ưa rồi mà còn lẽo đẽo theo hoài vậy!”, Con mẹ nó, dày dạn kinh nghiệm tình trường rồi, có vợ rồi, mà thấy cảnh đó còn xanh mắt mèo, tái cả mặt!!! Má, mèo đã tiến hóa thành linh miêu. Thằng con bị đập đầu vừa đau vừa nhục, gói quà bung ra đổ tùm lum, nó chạy biến đi, cả sảnh đường nín lặng, mình cũng ú ớ không biết nên lại đón nàng hay không thì nàng tỉnh bơ quăng gói quà vô thùng rác, cầm túi đồ thí nghiệm lên, bước vài bước về phía mình, gập người xuống chào rõ to, “thưa anh mới tới”, và quẳng túi đồ thí nghiệm vào tay mình, quay người đi mất. Mình xách túi đồ lẽo đẽo theo sau, thầm phục rằng đang nóng bốc khói vậy mà cách thể hiện của nàng không chê vào đâu được, nàng gập người xuống chào để chứng tỏ mình là bề trên, anh lớn thiệt chứ hông phải anh nhận vơ ngoài đường, và cũng để mình không phải khó xử hay bị hiểu lầm, tin giả với đám trường NTT.
Khi hai đứa an tọa trong một nhà hàng bên quận 1, mình mới rụt rè móc bóp ra, đếm vài tờ, 2 tay run run đưa ra, “dạ thưa em, anh có chút quà tặng em, em thương tình nhận giùm anh, và đừng có đánh anh tội nghiệp”.
“Há há, anh giỡn vui ghê, quà của anh thì em nhận, còn tấm lòng của anh thì đem về cho chị đi nha” – nàng tỉnh bơ cầm tiền nhét bóp, rồi cắn môi suy nghĩ 1 hồi “anh, cho em mượn thêm 500.000VND đi, anh cho tiền chưa đủ em mua đồ”.
Má nó, đúng là 1 con hồ ly tinh chính hiệu, đã xin tiền còn bày vẽ. Mình móc thêm 2 tờ nữa đưa nàng: “Đê, dư cầm uống trà sữa cho mập”.
“Cảm ơn anh, anh lấy vợ rồi vui hông?” – Nàng nhắc khéo, nhưng tay vẫn cầm tiền bỏ bóp.
Cuối tháng 1 năm 2020, mình tổ chức đám cưới với C. Sau 5 năm tìm hiểu và “khám phá”, đám cưới diễn ra khá linh đình với tổng chi phí tổ chức gần 1 tỷ đồng, trong đó C. Ra gần 300 triệu, tự tay lên kế hoạch chi tiết cho đám cưới của cả 2 nhà, và chương trình đám cưới, món đặt, sảnh đường, xe cộ… hầm bà lằng các thứ thì 2 đứa tự lo, cha mẹ 2 bên chỉ ngồi coi 2 đứa con diễn thôi.
Mình kể như vậy hông phải để khoe giàu, 1 tỷ bạc thì cả vài triệu người ở đất Việt Nam này vui vẻ ra tiền cho ngày cưới của mình hay của con, nhưng đó là tiền của 2 đứa, hông phải của gia đình, mẹ mình chỉ ra khoảng 100 triệu để mua trang sức cho cô dâu thôi. Mình khoe là khoe cái tài quán xuyến của C. Dù nàng có những cái dở trong hôn nhân gia đình, như mê làm giàu nhanh, làm biếng việc nhà, hay bám mình… nhưng về tài quán xuyến tiền bạc cũng như lên kế hoạch, nàng số 2 đố đứa nào dám nhận số 1.
Nàng cưới lần đầu mà hoa đi so sánh giá từ Sài Gòn xuống Bến Tre, cuối cùng nàng đặt 1 cái cổng chào bằng hoa và lá dừa, chỉ tốn có 2. 5 triệu, áo cưới nàng đi vòng khu chợ Tân Bình, mua 2 cái hết… 4 triệu, đẹp long lanh luôn, 2 cái áo đó sau đám cưới nàng giữ 1 cái làm kỷ niệm, bán 1 cái đi với giá… 2 triệu rưỡi. Áo dài nàng đặt chỗ quen, 5 triệu, tiết kiệm tất cả những gì có thể, hệt như một tay tổ chức cưới chuyên nghiệp.
Nói bạn hông tin đâu, 2 vợ chồng mình chụp hình cưới ở Đà Lạt, nhưng mà hết có 7 triệu, đã bao gồm 1 album lamina 40 tấm, 2 hình cổng và 4 hình để bàn, hình được chụp tại 3 nơi là Suối Vàng – Suối Bạc, cây Thông cô đơn và 1 quán café kiểu cổ, 2 đứa được bao 1 xe 7 chỗ riêng có chỗ thay đồ, 1 thợ trang điểm và 1 tài xế riêng, đi về lúc nào cũng được, chi phí đi lại ăn ở trong chuyến đi 3 ngày 2 đêm là 2. 5 triệu, tức là chưa tới 10 triệu mà 2 đứa đã vừa đi du lịch vừa có 1 bộ hình cưới hết ý. Nói xong mới nhớ, vậy mà cái đám cưới bay gần 1 tỷ, chả biết mấy cái đám cưới kêu tốn 200 triệu nó ra cái đám gì nữa.
“Cũng bình thường, anh làm việc nhà gần hết” – mình kể lể.
“TRỜI, NẾU EM YÊU AI THÌ KHÔNG BAO GIỜ NGƯỜI ĐÓ CẦM ĐƯỢC CÂY CHỔI TRONG NHÀ, EM LÀM HẾT” – đây là câu làm cho mình quyết tâm phải hốt nàng miu này về bằng được, vì mình cần nhất là cái này, mà con cọp của mình thì… ôi thôi nó dở.
“Hơi dà, được này mất kia em ơi, thôi em về chăm sóc cho anh đi nè” – mình cù nhây.
“Anh à, em có bạn trai mới rồi, không theo anh được” – nàng quăng cho mình nguyên trái bom.
“Em nói thiệt hay nói chơi vậy?” – Mình sốc.
“Thiệt mà anh, em quen cũng được hơn tháng rồi” – nàng tỉnh bơ, nhìn mình cười nhẹ.
“Vậy sao em còn đi chơi với anh?” – Mình ráng kìm máu nóng trên đầu, hỏi.
“Đâu có quy định có bồ là không được đi với trai đâu, với lại, nhiều chuyện nói với bồ không được, nói với anh thì được” – nàng nhìn mình, cười nhẹ.
Nếu bạn là một dân chơi, thì lúc này chắc bạn đau tim vì bị chơi, nếu bạn là kiểu người nghiêm nghị như mình, thì lúc này chắc chắn bạn hô chia tay, rồi từ nay về sau không bao giờ tiếp xúc với nàng nữa, vì rõ là lợi dụng còn gì. Nhưng mình vẫn nhìn nàng, mím môi, rồi cúi xuống xắt tiếp miếng Beefsteak, coi những gì nàng nói là… gió thoảng.
Tới tận bây giờ mình cũng chẳng hiểu sao mình lại bỏ qua chuyện nàng lợi dụng mình một cách trắng trợn vậy, dù mình thực sự là một con người tràn đầy các nguyên tắc, xê xích chút xíu là cho biến mất khỏi cuộc đời mình liền. Mà kể ra, giờ là lúc gió bắt đầu thổi qua cuộc đời mình, với đủ thứ phong vân biến ảo mà nó cuốn theo!
Từ giữa năm 2020 trở đi, vấn đề bằng cấp của giảng viên đại học bắt đầu bị đem lên bàn cân, việc Việt Nam muốn tăng hạng trong Liên Minh Các Trường Đại Học Thế Giới làm cho chính phủ quyết tâm chuẩn hóa bằng cấp giảng viên, đề ra mục tiêu trong vòng 20 năm toàn bộ giảng viên phải là… tiến sĩ. Và trước hết, là thanh lọc dần dần đám bằng cấp ba mớ đang bừa phứa trong các trường đại học.
Đợt thanh tra đầu tiên diễn ra từ tháng 7, trường nào bị thanh tra, là đẻ ra tỷ sai phạm, vì thực ra, tới thằng hiệu trưởng cũng bằng cấp lôm côm, chứ đừng nói gì tới đám lâu nhâu ở dưới, bên cạnh đó, đám trí thức không thiếu thành phần tiểu nhân, nên những vụ đâm sau lưng, gửi đơn tố cáo nhau diễn ra như cơm bữa, lâu lâu các anh em coi thấy vài vụ lên báo đó, còn đám không lên báo nhưng bị đá ra khỏi ngành nhiều không tưởng tượng nổi.
Thêm vào đó, nhiều trường đại học chơi ngu, cầm đèn chạy trước xe hơi, gạt đám thạc sĩ ra rồi tính đăng cái tin tuyển dụng là tiến sĩ vô rần rần, xin lỗi nha, tiến sĩ, ngay cả đám tiến sĩ học ở Việt Nam (gọi là tiến sĩ local hay tiến sĩ nội) cũng không nhiều dữ vậy đâu, huống chi mình đang là bằng quốc tế.
Và chắc nhiều bạn đoán ra rồi đó, mình bắt đầu cảm thấy nguy hiểm khi lớp ít đi, nguy cơ nghèo nằm ngay trước mắt, và một buổi trưa nắng gắt tháng 8 năm 2020, mình ngồi ngay ngắn trước mặt sư phụ mình, cúi đầu thưa:
“Dạ thầy, con thấy giờ con học thạc sĩ xong, mà bấp bênh quá, thầy có cách gì cứu con”.
Thầy mình, cũng là trợ lực hàng đầu, cứu tinh lúc nguy nan thời còn học thạc sĩ của mình, một thứ quái vật tồn tại ở đâu đâu trên cõi đời, tự nhiên xuất hiện ở trường mình lúc mình đi học thạc sĩ, và trong 14 môn thạc sĩ, lão dạy mình 4 môn, và cũng vì thầy trò nói chuyện rất hợp, nên lão nhận mình làm đệ tử, sau này đi dạy chung, ngày nào mình cũng xách cặp xách nước cho lão, gọi là báo đáp công ơn thầy cứu con qua 4 ải trần đời.
Này nhé, bạn biết Harvard không? Không biết thì lên google mà thông não cho biết đi, còn biết rồi thì chắc bạn tưởng tượng ra, tốt nghiệp tiến sĩ ở Harvard nó khó tới độ nào, vậy mà lão già dịch này có tận… 2 cái bằng, 1 cái ngành Y, chuyên khoa Phẫu Thuật Thần Kinh (gần như là ngành khó nhất trong tất cả các ngành Bác Sĩ Ngoại Khoa), cái kia ngành Tài Chính Doanh Nghiệp. Thấy rùng rợn chưa, học 1 tiến sĩ đã muốn leo bàn thờ ngồi, và không thiếu người bỏ cuộc, thậm chí tự sát giữa chừng, lão học y, ra trường đi mổ chừng… 30 năm, tới tuổi 60, cảm thấy mình sắp không mổ nổi nữa, lão quay vô trường chơi thêm 1 cái tiến sĩ, để dành đi dạy chơi lúc về già, xong lại chẳng dạy ở Mỹ, chui rúc đâu về quê hương sống. Sư phụ, con kính cẩn nghiêng mình trước mặt thầy, học gì mà bạt vía cả thiên hạ à!
“Chơi vầy hết cách rồi, còn 1 đường thôi, mày đi học tiến sĩ cho tao” – lão rung đùi ực 1 ngụm lớn Whiskey – Cola mình vừa pha, đáp gọn.
Mình đang tính vớ ly Whiskey – Cola của mình, tự nhiên hết muốn đưa lên miệng, mà muốn đưa lên đầu của lão dộng 1 cái, con mẹ nó, ông thừa biết tui học ngu, ngày xưa ông điểm chỉ đề thi cho tui, giờ ông kêu tui đi học tiến sĩ, chẳng phải kêu tui đi nhảy lầu à.
Chừng dòm ra ý nghĩ giết người trong đầu mình, lão thủng thẳng trám lỗ: “Thầy đâu có kêu con đi học ở Harvard, tao có nhét mày vô thì mày cũng bật ra lẹ, chắc chừng 1 tuần, mày kiếm trường nào vừa vừa thôi mà học, tao bảo kê”.
“Trường nào thầy ơi, con biết học tiến sĩ nó ra sao đâu, con đi học thạc sĩ mà hông có thầy là con nghẻo từ 10 đời rồi, hồi đó con nghe lời thằng tư vấn lừa đảo, nó nói con chịu học là đi ra, vô đó trường tẩn con 2 năm trời đếch thấy ngày về” – mình thiếu điều muốn ôm chân lão mà khóc.
“Vậy chứ mày về được, 92 thằng đi học khóa 23, chỉ có 4 thằng sống sót cầm bằng về, mày là thằng duy nhất ra trường đúng hạn, giờ còn kêu không đủ sức à, hồi đó mày bảnh lắm mà” – lão chửi như tát nước vô mặt.
“Thầy, hồi đó con đâm lao theo lao, giờ con lấy vợ rồi, đi qua nước ngoài sao được thầy, với tiền bạc con cũng đâu có dư đâu cả tỷ mà đi học” – mình mếu máo.
“Ngu, học phí là 1 cách để các trường hạch toán tiền, và gõ đầu các tổ chức từ thiện, hoặc các quỹ tài trợ thôi, NẾU ĐÚNG LÀ MÀY ĐỦ KHẢ NĂNG ĐI HỌC TIẾN SĨ, KHÔNG BAO GIỜ MÀY TỰ ĐÓNG TIỀN CẢ, hiểu chưa?” – Lão bạt tai mình thẳng băng, nảy đom đóm mắt.
“Con đâu có giỏi để xin học bổng đâu sư phụ, thầy biết mà” – mình cúi đầu lượm cái kiếng văng ra đất, miệng vẫn lảm nhảm.
“Chuyện đó thầy lo, mày đi tìm coi có chương trình liên kết nào ở Việt Nam không, không lấy Mỹ hoặc Anh và cả Canada, vô đó mày chỉ có chết, lấy Úc, New Zealand, Đài Loan, Hà Lan, thậm chí mấy nước Đông Âu nếu cần, tìm đi rồi báo thầy” – lão rung đùi, uống rượu tì tì.
Thầy bảo thì trò phải vâng, mình lết ra salon ngồi, móc cái máy tính bảng ghẻ ra kiếm, móc thêm cuốn sổ tay ra ghi chép những cái cần chú ý. Sau chừng 1 tiếng mò mẫm, mình dò ra 1 trường:
“Thầy, có trường Đại Học Công Nghiệp Swinburne liên kết với Trường Đại Học Quốc Tế TP. HCM, học phí 300 triệu, 2 giai đoạn, nửa bên Việt Nam nửa bên Úc”.
“Được rồi, phần còn lại, để đó thầy lo, con về chuẩn bị tinh thần, gắng thêm 2 năm nữa cho thầy, rồi con sẽ chẳng cần mấy trường đại học Việt Nam nữa” – lão dốc hết ly rượu pha vào miệng, cười khoái trá.
Và đó là khởi đầu của bước đi cuối cùng và quan trọng nhất trong cuộc đời mình, đưa mình tới đỉnh cao danh vọng của ngày hôm nay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mèo con miệt vườn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 15/03/2024 12:01 (GMT+7) |