– Việc này không quan trọng, chuyện quan trọng chính là Nhị đương gia có chịu giao ra thứ mà chúng tôi cần hay không thôi.
Vũ Quần Phương gằn giọng:
– Làm sao mà chúng tôi biết được đương gia của chúng tôi có còn sống hay không chứ? Khi chưa xem tới người sống thì không cần bàn đến những thứ khác nữa!
Hắc y nam tử đáp lại một cách bình tĩnh:
– Điều này là đương nhiên rồi, chỉ cần Nhị đương gia đáp ứng thì dĩ nhiên sẽ được phép xem đến Trình đại đương gia đó.
Vũ Quần Phương nghiến răng:
– Đồ thì có thể đưa cho các ngươi, nhưng ta phải xem đến người trước đã!
Hắc y nam tử gật đầu đáp:
– Chút chuyện nhỏ này thì sẽ để cho Nhị đương gia được thỏa mãn, vì để cho công bình, ta sẽ cho phép các ngươi được gặp người ở đại sảnh của khách sạn này sau một canh giờ nữa. Chẳng qua vì suy nghĩ cho tính mạng Trình đại đương gia nên ta mới cho các ngươi một lời khuyên: Tốt nhất là không nên giở bất cứ trò gì.
Gã vừa dứt lời liền xoay người đi tới cửa, mở cửa ra rồi rời đi.
Ở lầu trên phía đối diện, Dương Khánh ôm hai tay trước ngực, quan sát họ qua khe cửa, y gõ nhẹ năm ngón tay này vào mu bàn tay kia, thờ ơ lạnh nhạt.
Rất nhanh, Vũ Quần Phương mang theo một trai một gái ra cửa, tới ngồi vào một bàn ở trong đại sảnh, gọi tiểu nhị đưa tới một bàn rượu thịt.
Ngay sau đó, Miêu Nghị, Dương Khánh cũng đi ra đây, chân trước chân sau theo vào đại sảnh, ngồi cách một bàn với Vũ Quần Phương, cũng gọi tiểu nhị đưa tới một bàn rượu thịt.
Nho sinh đang ngồi sau quầy hàng, cứ thỉnh thoảng thì lại liếc nhìn người ở hai bàn này, hơn nữa còn đặc biệt chú ý đến Miêu Nghị.
Không lâu sau, Lão Bản Nương vốn rất hiếm khi xuất hiện ở đây vào thời điểm này chợt khoan thai đi ra từ phòng trong. Nàng có khí chất vừa cao nhã vừa quyến rũ, đôi mắt sáng trong như nước, một bộ váy dài màu thiên thanh khó giấu nổi dáng vẻ mềm mại thướt tha trên thân hình nóng bỏng khêu gợi kia, nhất là ý vị hoang dã riêng biệt hiếm hoi ẩn hiện trong vẻ cao nhã quyến rũ đó, thực là một tấm thân tụ hội từ nhiều sắc thái khiến người ta mê muội, có lẽ chưa vào hạng xinh đẹp nhất, nhưng chắc chắn đã thuộc hạng vưu vật trong giới nữ nhân rồi.
Nàng lướt đôi mắt đẹp khắp đại sảnh, đi vào phía sau quầy hàng để nói chuyện hai câu với nho sinh, hỏi một chút về thu nhập trong hôm nay. Sau đó thì nàng lại ra khỏi quầy hàng, đi tới bên bàn của Vũ Quần Phương rồi cười hỏi:
– Các vị khách quý, rượu và thức ăn cũng hợp khẩu vị chứ?
Vũ Quần Phương gượng cười mà đáp:
– Cũng được, làm phiền Lão Bản Nương tự mình quan tâm rồi.
Nhưng thực ra, bà ta vốn không hề động đũa, không có tâm trạng dùng bữa.
Lão Bản Nương mỉm cười và gật đầu, lại đi đến bên cạnh bàn của Miêu Nghị, khẽ giơ lên cánh tay ngọc với Miêu Nghị và Dương Khánh, cười duyên:
– Hai vị khách quý ăn ngon uống khỏe nhé.
Miêu Nghị và Dương Khánh khẽ gật đầu đáp lại. Vào lúc Lão Bản Nương xoay người rời đi, Miêu Nghị thấy được Lão Bản Nương liếc hắn với một cái nhìn đầy ẩn ý, khiến cho người nhìn có cảm giác nàng ta đang nói: “Chút nữa, xem ta làm sao xử lý ngươi đây”.
Miêu Nghị vội cúi đầu, cầm lấy chén rượu đưa lên bên miệng để giả vờ như không nhìn thấy, trong lòng hắn đang nghi ngờ: “Hiện tại, nữ nhân này chạy tới để xem trò vui gì đây?”
Dương Khánh nhịn không được mà dán mắt vào bóng lưng yểu điệu thướt tha của Lão Bản Nương.
Thực tế thì khi Lão Bản Nương vừa xuất hiện, dù là lộ liễu hay lén lút thì hầu như tất cả khách nhân là nam giới đang có mặt trong đại sảnh này cũng đều dán mắt vào người của Lão Bản Nương, vì ở trên người của Lão Bản Nương toát ra nét ý nhị phong tình quả thật là có phần khiêu khích lòng người. Ôi chao, vưu vật là thế đó!
Sau khi đã hỏi thăm hai bàn bên này, Lão Bản Nương cũng không quên tới thăm hỏi một câu với một bàn khách nhân ở bên phía khác trong đại sảnh, rồi mới xoay người rời đi.
Ở cái bàn đó, ba tên nam nhân nhìn chằm chằm bóng lưng của Lão Bản Nương khi rời đi một cách trắng trợn. Trong ánh mắt của họ có thể nhìn ra được: Có người thì đang mơ tưởng hão huyền, có kẻ thì lộ ra vẻ dâm tà, không hiểu sao mà họ cũng đều chỉ nảy sinh ý dâm trong suy nghĩ mà thôi, không có ai dám làm càn cả.
Lão Bản Nương là tiêu biểu cho kiểu nữ nhân khiến cho người ta nhìn thấy được nhưng không ăn được.
Chưa kể tới những người khác, ngay đến cả Miêu Nghị – kẻ đã được mây mưa, cùng chung chăn gối với Lão Bản Nương cũng thường xuyên lâm vào tình trạng chỉ xem tới được chứ không ăn được. Thời gian để cho Miêu Nghị và Lão Bản Nương ở riêng cũng không ít, mà thời gian ở chung của họ cũng không ngắn, nhưng trên thực tế thì hắn cũng chỉ có hai lần thật sự chiếm được tiện nghi của nàng thôi, lần đầu tiên thì coi như là lần mà Lão Bản Nương say rượu nên sinh tình, một lần khác chính là hôm đầu tiên được như ý trong một tháng trước, qua mấy trăm năm rồi mà cũng chỉ có hai lần, những thời gian khác thì hoàn toàn không được động chạm gì cả, Miêu Nghị nhớ lại mà có cảm tưởng như rơi nước mắt đầy mặt rồi.
Nhưng mà càng như thế thì càng khiến nam nhân ngứa ngáy tâm can, vì thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất cơ mà, nhưng lại không có cách nào, không kể tới những bối cảnh hùng hậu khác của nàng, chỉ với một thân phận là cháu gái của Ma thánh Vân Ngạo Thiên thôi, ai còn dám trêu chọc tới nàng chứ? Miêu Nghị nhớ về ngày đó, nếu không phải là do Lão Bản Nương say rượu rồi chủ động, Miêu Nghị cũng không dám trêu chọc tới nàng đâu.
Vào lúc trở về hậu viện, ánh mắt của Lão Bản Nương như có như không liếc về phía Miêu Nghị, ám chỉ Miêu Nghị đi theo nàng một lúc.
Miêu Nghị lại vẫn cứ vùi đầu uống rượu, giả vờ như không thấy được. Cử động này của hắn khiến Lão Bản Nương tức đến nghiến răng nghiến lợi, khẽ cắn hàm răng ngà, trong lòng đang nổi khùng lên: “Ngưu Nhị, ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Dương Khánh quay đầu lại để nhìn Lão Bản Nương rời đi, ngấm ngầm truyền âm đối với Miêu Nghị:
– Quả thật là nữ nhân này dù giơ tay nhấc chân cũng toát lên phong thái tình tứ khiến người ta ngứa ngáy tâm can, một loại tình tứ ý nhị khó tìm được trên người những nữ nhân bình thường, đúng là có thể khen rằng phong tình vạn chủng, dường như đã là nam nhân thì cũng đều bị rung động trước nàng.
Miêu Nghị đưa ánh mắt lạnh lùng về phía y:
– Mắt của ta không mù, tự ta có thể xem được, còn cần ngươi khen ngợi à? Thế nào chứ? Thanh Mai, Thanh Cúc không hầu hạ để ngươi thoải mái được à? Khi nào trở về có cần bổn tọa tặng cho ngươi một trăm mỹ nhân tuyệt sắc hay không?
Lời của hắn bao hàm ngụ ý trách móc rằng: “Đang lúc làm chính sự mà sao ngươi lại nghĩ đâu đâu?” Đương nhiên, chủ yếu nhất là do trong lòng của hắn cảm thấy không thoải mái khi nghe lời này, vì ở trong lòng hắn, Lão Bản Nương đã trở thành thứ quý giá chỉ thuộc về mình hắn rồi, há lại để cho người khác khinh nhờn sao.
Dương Khánh hơi tỏ vẻ xấu hổ, vội giải thích:
– Ý của ti chức không phải là thế đâu, là muốn nói cho đại nhân, nàng chính là Lão Bản Nương của khách sạn Phong Vân này, nghe nói còn là cháu gái đích tôn của Ma thánh Vân Ngạo Thiên.
– Không cần ngươi nói, ta cũng biết rồi.
Miêu Nghị đáp lại với vẻ mặt vô cảm, trong lòng hắn thì hừ lạnh, nghĩ: “Ta cũng nhìn thấy người ta cỡi trần trông như thế nào rồi, còn cần ngươi nhắc nhở sao?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/10/2019 03:36 (GMT+7) |