Cũng không phải Diêm Tu xem thường bọn họ, mà là khách đến thăm quá nhiều, không thể dẫn toàn bộ vào trong nội cung, trừ chút ít khách quý có thể tạm thời dẫn vào trong nội cung nghỉ ngơi, ví dị như Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ không thể thả chung với khách nhân cấp bậc như tứ phương túc chủ Tinh Túc Hải, bởi vì không cùng cấp bậc và hai người cũng không có tư cách đó.
Trừ một ít khách quý hoặc thân thuộc song phương của đại hôn mới được dẫn vào trong, cấp bậc điện chủ cũng không có tư cách tiến vào nội cung, đám người Triệu Phi là ngoại lệ. Hoắc Lăng Tiêu ỷ là huynh đệ kết nghĩa với Miêu Nghị có thể trà trộn vào.
Người có thể vào trong nội cung không phú tức quý. Đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, Hoắc Lăng Tiêu nhìn cũng nhìn hoa mắt, không nghĩ tới đại hôn Miêu Nghị lại có nhiều đại nhân vật đến cổ động như thế, mình thật sự không lên nổi mặt bàn.
Hoắc Lăng Tiêu âm thầm thổn thức cảm thán không thôi, tiểu nhân vật năm xưa hiện tại biến thành đại nhân vật.
Dương Khánh đang dẫn mấy khách nhân bước ngang qua trước mặt, Hoắc Lăng Tiêu nhanh chóng đuổi theo nói:
– Dương tổng quản, có cần hỗ trợ gì không?
Hắn năm đó là thủ trưởng của Dương Khánh, hôm nay không thể so với Dương Khánh, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây không gì như thế.
Dương Khánh dừng lại, chắp tay cười nói:
– Hoắc điện chủ chính là khách nhân, sao có thể sai sử ngươi.
– Không có việc gì không có việc gì, ta là huynh đệ kết nghĩa với Miêu Nghị, huynh đệ kết hôn nên hỗ trợ, làm việc lặt vặt cũng cao hứng.
Hoắc Lăng Tiêu thật sự rất cao hứng.
Dương Khánh nghe lời này liền phiền chán, chó má chứ huynh đệ kết nghĩa gì, ngươi giả vờ trước mặt người khác còn được, giả vờ trước mặt ta làm gì, năm đó ngươi còn muốn giết người ta trong Tinh Túc Hải, tại sao bây giờ lại thành huynh đệ kết nghĩa?
Dương Khánh nói lời cự tuyệt, Hoắc Lăng Tiêu vẫn theo hắn, Dương Khánh làm sao có thời gian với hắn chứ, hiện tại đang lúc bận rộn, hắn muốn tới các nơi kiểm tra, lại không thể đắc tội với khách nên đành mang hắn theo.
Hoắc Lăng Tiêu cũng không có biện pháp, địa vị không bằng nên không nói gì, người ta không để ý đến hắn, hắn cũng không thú vị.
Nhìn thấy hắn rời đi, Triệu Phi và Ổ Mộng Lan thở ra một hơi, Hoắc Lăng Tiêu muốn tìm cơ hội nói chuyện tâm tình với Ô Mộng Lan, phu thê hai người chán ghét, nếu không phải nhìn mặt mũi Miêu Nghị, hoặc nói quan hệ giữa Hoắc Lăng Tiêu và cung chủ Trương Thiên Tiếu, phu thê bọn họ đã muốn phát binh diệt hắn.
Đám người Tư Không Vô Úy, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc và Diệp Tâm đang đứng bên cạnh Triệu Phi. Hoắc Lăng Tiêu không thể bắt chuyện.
La Bình, Văn Phương và Lâm Bình Bình tụ tập với nhau, ba người bọn họ không quen biết đại nhân vật, chỉ có thể làm quen với nhau. Dù Lâm Bình Bình là thủ hạ của Miêu Nghị nhưng không người nào quen biết nàng, ở chung với nhau cũng không quá tốt.
Hoắc Lăng Tiêu cũng tìm được việc làm, quảng trường bên ngoài cung điện có rất nhiều chỗ ngồi xếp đặt chỉnh tề, thời điểm diễn ra tiệc rượu sẽ dùng, có thêm hắn hỗ trợ cũng tốt, Dương Khánh tùy tiện đuổi hắn đi. Hoắc Lăng Tiêu không quên lộ ra mình là huynh đệ kết nghĩa của Miêu Nghị với người khác, nhìn thấy người ta kinh sợ thì nội tâm hắn cũng dễ chịu một chút.
Người bình thường không có tư cách tiến vào hậu cung, nơi đây chỉ người tin cậy mới được đứng gác, bình thường sẽ có thân nhân hai bên nam nữ tụ tập tại đây, Miêu Nghị không có thân nhân ở đây, cho nên hậu cung toàn đám người Vân gia, người Vân gia đã dốc toàn bộ lực lượng tham gia hôn lễ, không nói trực hệ, bọn họ còn mang theo gia quyến, chỉ vài trăm người đã chiếm giữ hậu cung.
Dù vậy hậu cung cũng có khu vực không cho người nào, thợ đá canh giữ bên ngoài gian phòng động phòng, cầu gia gia cáo nãi nãi cầu khẩn mới ngăn được đám người Vân gia, bên trong phí rất nhiều công phu mới bố trí xong, thật sự sợ có người làm loạn.
– Thợ đá, ngươi ngứa da đúng không, dám ngăn cản chúng ta, không tránh ra thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Vân Phi Dương chống nạnh đứng đầu, phía sau là đám người cùng thế hệ của hắn.
Thợ đá liên tục thở dài nói:
– Dương thiểu, ngươi bỏ qua cho tiểu nhân đi, đây là phòng động phòng đấy.
Vân Phi Dương cười ha hả, nói:
– Chúng ta muốn vào bên trong, nơi khác không có ý nghĩa, mau tránh ra, cho chúng ta vào kiểm tra, ngày vui đừng ép động thủ.
Kiểm tra? Thợ đá chóng mặt, cho đám tiểu ma vương các ngươi vào kiểm tra thì bên trong sẽ thành một đống hỗn độn.
May mắn trong lúc nguy cấp thợ đá nhìn thấy cứu tinh, nhìn thấy Văn Quảng đang nói chuyện với lính gác, thợ đá hô to:
– Quảng gia, sắp gặp chuyện không may.
Vân Quảng khẽ giật mình, hắn đi vào đình viện và quát:
– Đám ranh con các ngươi đứng tại đây làm gì?
Thợ đá cầu cứu nói:
– Bọn họ muốn vào phòng động phòng, nếu làm rối loạn sẽ không tốt.
Văn Quảng trừng mắt, nhìn thấy Vân Phi Dương đứng đầu đám người, lập tức xuất hiện đánh Vân Phi Dương một trận.
– Ah…
Vân Phi Dương kêu thảm thiết, đám tiểu bối Vân gia lập tức chạy tứ tán.
Cuối cùng Vân Phi Dương bỏ chạy còn trừng mắt với thợ đá, vẻ mặt vô cùng ai oán.
Trong đình viện yên tĩnh, Vân Quảng nhìn thấy Vân Nhược Song đang ngồi ngơ ngác bên cạnh bồn hoa, lập tức cảnh cáo:
– Nhược Song, đừng làm rộn! Hôm nay là ngày vui của Thu tỷ nhi, nếu gây chuyện sẽ làm gia gia của ngươi không vui đấy.
Vân Nhược Song đứng dậy yên lặng quay người rời đi, vẻ mặt cô đơn.
Vân quảng cười hắc hắc, nói:
– Nha đầu kia không có việc gì học làm thục nữ, học làm bếp.
Lắc đầu rời đi.
Trong đình, Hồng Trần và Nguyệt Dao ngồi nhìn mọi thứ phát sinh.
– Lừa đảo!
Nguyệt Dao nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cửa phòng động phòng.
– Ta sẽ không nhận chị dâu này.
Hồng Trần cười cười lắc đầu.
Quả nhiên là ngày hoàng đạo, mặt trời chiều ngã về tây, chân trời vàng óng ánh.
Đã sắp đến giờ, các lộ khách quý đều bị mời xem lễ, khách nhân trong nội cung cũng được dẫn ra bên ngoài, nhân số quá nhiều, chỉ có thể chiêu đãi hai bên đường.
Đèn dưới thánh sơn được thắp sáng, màn đêm dần dần hàng lâm thế gian, chung quanh vách đá, thuyền hoa trong hồ, những cây cầu nối thẳng lên đỉnh thánh sơn sáng lên rực rỡ, từng con linh cầm mang theo đèn lồng bay lượn trên cao, cảnh sắc say lòng người.
– Mau nhìn, đến!
Có người cao giọng hô to.
Đám người nhìn đồng loạt nhìn lên không trung, trên không trung có mấy người đang múa, trên người đều thoa bột huỳnh quang, hằng hà huỳnh quang rơi xuống như sao băng bao phủ thế gian, ánh huỳnh quang như tạo thành ngân hà, cảnh tượng xinh đẹp như tiên cảnh nhân gian.
Ngọn đèn dầu chiếu sáng sơn hà phía dưới, ngân hà lượn vòng trên không trung, ánh sáng hất vào trong hồ lại cho người ta cảm giác mộng ảo.
Đám người Triệu Phi đứng ở giữa sườn núi, Diệp Tâm nhìn vô số tinh vân như ngân hà rơi xuống, ánh mắt mê ly và thở dài:
– Đẹp quá!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/10/2019 11:36 (GMT+7) |