– Phu nhân, nàng hiểu cờ từ khi nào vậy?
Vấn đề này cũng là thứ mà Tần Vi Vi quan tâm, nàng cũng có chút lo lắng xen lẫn chờ đợi nhìn qua.
Vân Tri Thu xem thường nói:
– Thiếp từ khi ba tuổi đã ngủ trên bàn cờ. Chàng nói thiếp hiểu cờ từ khi nào?
Tần Vi Vi lập tức cắn môi, Miêu Nghị thì trợn mắt, thoáng cái đứng lên, chấp vấn:
– Không phải nàng nói nàng không biết đánh sao?
Vân Tri Thu xùy xùy nói:
– Bằng vào trình độ cờ của chàng, tùy tiện chọn một người nào bên cạnh chàng ra cũng có thể thắng được chàng. Thiếp thấy tất cả mọi người nhường cho chàng, không muốn làm chàng mất mặt, mới cố ý giả bộ không thắng được. Chàng còn tưởng là thật sao?
Lời này chẳng khác nào như một cái tát vào mặt, vẻ mặt Miêu Nghị run rẩy:
– Nàng thắng thì thắng, ta nhận thua. Ta thừa nhận kỳ nghệ của nàng cao siêu. Cũng không ngờ tới kỳ nghệ của nàng cao như vậy, là ta xem nhẹ nàng. Nhưng nếu như nàng nói, tùy tiện chọn một người ở bên cạnh ta ra cũng có thể thắng ta. Như vậy chẳng khác nào là coi thường ta. Nếu nàng không tin…
Phanh.
Vân Tri Thu đột nhiên vỗ bàn, khiến cho chén trà và quân cờ nhảy lên, giận tím mặt nói:
– Ngưu nhị. Chàng còn muốn tự đại tới khi nào nữa?
Cạch.
Nàng quay người đá bay cái ghế sau lưng. Kiếm chỉ Thiên nhi, Tuyết nhi.
– Hai người các ngươi biết rất rõ kỳ nghệ của đại nhân vô cùng dở. Biết rất rõ đại nhân chơi cờ không ra sao, lại luôn nuông chiều. Thân là thị nữ thiếp thân bên người đại nhân, là người bên gối đại nhân. Nhưng ngay cả một câu nói thật cũng không dám nói với đại nhân. Các ngươi cho rằng như vậy là trung tâm với đại nhân hay sao? Các ngươi hiện tại nhìn xem chàng bị các ngươi nuông chiều thành cái gì rồi? Chỉ cần một chút lời trái ý cũng không nghe vào, ngay cả đánh cờ cũng không biết trời cao đất rộng như vậy. Nếu như tiếp tục như thế, thời gian càng lâu, ngay cả người bên cạnh chàng như các ngươi, cho dù nói thật chàng cũng sẽ không nghe. Sớm muộn gì chàng cũng bị các ngươi hại chết. Các ngươi… Các ngươi có ý gì?
Lời này thực sự quá nặng, rất là nặng nề. Sắc mặt Thiên nhi, Tuyết nhi lập tức trắng bệch, nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu không dám ngẩng đầu lên.
Tần Vi Vi ở bên cạnh cũng đứng lên, sắc mặt rất khó coi, cũng cúi đầu không dám nói lời nào.
Sắc mặt Miêu Nghị cũng khó coi, quát:
– Thiên nhi, Tuyết nhi, các ngươi nói thật xem. Các ngươi khi đánh cờ có nhường ta hay không?
Bị Vân Tri Thu vạch trần, trong lúc nhất thời hắn khó có thể tiếp nhận được sự thực này. Từ trước tới nay hắn đều cho rằng kỳ nghệ mình cao siêu, chưa có thua trận.
Nhị nữ cúi thấp đầu hơn, không dám lên tiếng. Miêu Nghị cũng không phải là kẻ ngu, nhị nữ không nói lời nào tương đương đã đáp lời hắn.
Miêu Nghị bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Vi Vi, trầm giọng nói:
– Vi Vi, nàng nói một câu trung thực đi. Không cần sợ phu nhân, nàng đánh cờ có nhường ta hay không?
Tần Vi Vi luống cuống tay chân, không biết nên đáp lại thế nào.
Vân Tri Thu đi tới sau lưng Tần Vi Vi, một tay đặt lên vai Tần Vi Vi. Nàng cảm nhận được rõ ràng thân thể mềm mại của Tần Vi Vi đang run lên, nàng cười lạnh một tiếng, nói:
– Muội tử này của ta cũng không đơn giản như chàng nghĩ. Phu quân ngốc, người ta chẳng những nghĩ biện pháp cho chàng thắng, còn hao hết tâm tư nghĩ tất cả biện pháp làm cho chàng thắng cao hứng.
Lời này vừa nói ra, Tần Vi Vi lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng đã có suy nghĩ quay đầu chạy đi. Lại bị Vân Tri Thu nắm chặt, không thể nhúc nhích, tu vi hai người hơn kém quá lớn.
Nhìn phản ứng kia của Tần Vi Vi, Miêu Nghị hừ hừ, gằn từng chữ:
– Vì cái gì?
– Vì cái gì sao?
Vân Tri Thu cười ha ha hai tiếng:
– Ngưu nhị, chỉ số thông minh của chàng trong chuyện tình cảm quả thực thấp tới mức đáng thương, là một điểm chí mạng. Không hiểu một chút nào về tâm tư của nữ nhân. Chàng thử nói xem? Cho chàng thắng cao hứng, khiến cho chàng vui vẻ. Về sau khi chàng đánh cờ thì mới có thể nhớ tới mà tìm nàng. Chàng là cấp trên của nàng, chàng không tìm nàng, sao nàng có thể tới gần chàng? Không có lý thì ngay cả tiến cung cũng khó khăn. Người ta đã sớm có ý với chàng, luôn ưa thích chàng. Chỉ là chàng lại giống như kẻ ngốc vậy, không hiểu phong tình. Người ta lại là một nữ nhân không thể nào mở miệng được. Vì vậy hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Cứ như vậy mới mất nhiều năm như vậy.
Nàng quay đầu lại hỏi Tần Vi Vi:
– Muội tử, muội nói xem ta nói có đúng không?
Quỳ trên mặt đất, Thiên nhi và Tuyết nhi lặng lẽ nhìn nhau. Kỳ thực hai người cũng đã sớm phát giác ra. Dù sao nữ nhân với nữ nhân cũng hiểu nhau hơn.
Bị nói trúng tim đen, lại nói ra trước mặt nam nhân mà mình nhớ thương nhiều năm. Tình cảnh như vậy Tần Vi Vi sao có thể chịu nổi. Vẻ mặt nàng thẹn thùng không thôi, thân thể nghiêng đi, muốn chạy trốn. Lại bị Vân Tri Thu nắm chặt tại chỗ. Vân Tri Thu vui vẻ nói:
– Muội tử, tên ngốc không hiểu phong tình này, nếu như đã nói rõ thì hôm nay cũng không ngại nói thẳng một chút. Nên làm cái gì để triệt để kết thúc nó đây? Cũng tránh việc làm cho bản thân thống khổ, giày vò. Nữ nhân như chúng ta không chịu nổi.
Tần Vi Vi run rẩy nói:
– Muội biết sai, từ sau sẽ không…
– Sai cái gì mà sai?
Vân Tri Thu hừ một tiếng, vui vẻ nói:
– Thích là thích, hôm nay ta cũng không ngại nói thẳng. Ta đã sớm nhìn ra muội thích tên ngốc này. Muội cho rằng vì sao ta lại nhận muội làm muội muội chứ? Muội cho rằng vì sao ta cho muội công pháp tu hành, vì sao tỷ tỷ lại nói với muội sẽ nạp thiếp cho tên ngốc này? Lúc đó tỷ tỷ ta nói cho muội nghe đó. Lời nói tới mức này, muội vẫn không hiểu rõ tâm ý của tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ đã sớm tiếp nhận muội. Từ trước tới nay chỉ đợi muội gật đầu. Chỉ cần muội lên tiếng gật đầu. Việc này đã có ta làm chủ cho muội. Nhưng mà tính cách của muội quá mức hướng nội, một mực không mở miệng. Muội không vội nhưng ta lại gấp thay muội. Hiện tại cũng không cần che dấu như vậy nữa. Muội trả lời tỷ tỷ ta một câu đi, muội có nguyện ý gả cho tên ngốc này không? Nếu như đồng ý tỷ lập tức giúp muội xử lý. Muội không cần lo lắng gì, chỉ cần chờ gả vào cửa là được.
Xấu hổ. Trừ xấu hổ ra vẫn là xấu hổ. Mặt Tần Vi Vi đỏ lên, tâm như con nai chạy loạn, răng cắn chặt môi. Lời nói có đồng ý hay không nàng sao có thể nói ra một cách dễ dàng được chứ?
Miêu Nghị há hốc miệng, ngây ngốc đứng đó.
Vân Tri Thu không ngừng thúc dục Tần Vi Vi tỏ thái độ, Tần Vi Vi thủy chung khó có thể mở miệng được. Cuối cùng Vân Tri Thu quyết đoán nói:
– Muội tử, muội không nói lời nào ta coi như muội đồng ý.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2019 03:36 (GMT+7) |