Miêu Nghị có chút buồn bực, đột nhiên mí mắt nhảy lên. Trước cửa có một người tiến tới, không phải là ai khác, mà là Hoàng Phủ Quân Nhu.
Nhìn cách ăn mặc và khí chất kia đã biết rõ không phải là người bình thường. Tiểu nhị của Phong Vân khách điếm làm sinh ý nhiều năm như vậy, không tới mức ngay cả một chút nhãn lực như thế cũng không có. Tiểu nhị nhanh chóng tiến lên đón khách, nhiệt tình chiêu đãi.
Đi vào cửa, Hoàng Phủ Quân Nhu mỉm cười với tiểu nhị, hơi gật đầu. Ánh mắt quét qua cửa hàng, đối mặt với Miêu Nghị. Ánh mắt lại nhanh chóng dời đi. Đối với Miêu đại quan nhân lại làm như không thấy. Nàng làm như vậy Miêu đại quan nhân chúng ta thở dài một hơi, không để ý tới hắn là tốt nhất.
Hết lần này tới lần khác, lúc này Từ Đường Nhiên lại nói một câu với Vân Tri Thu:
– Ngưu huynh đệ có tâm ý thế nào với lão bản nương, cho dù là người qua đường cũng biết. Lão bản nương không ngại suy nghĩ kỹ một chút nha.
Vân Tri Thu chỉ cười cười, không biểu lộ thái độ.
Thế nhưng lời này lại khiến cho Miêu Nghị chột dạ, hắn lại nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Phủ Quân Nhu.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Quân Nhu sau khi đi vào cửa hàng đang cúi đầu xem trang sức nghe thấy câu này lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vân Tri Thu. Chợt lại hỏi tên tiểu nhị bên cạnh:
– Vị nào là lão bản nương các ngươi?
Tiểu nhị tự nhiên chỉ về phía Vân Tri Thu và mấy vị khách nhân phủ thống lĩnh, nói:
– Vị kia chính là lão bản nương nhà chúng ta.
Hoàng Phủ Quân Nhu thoáng cái nhíu mày, suy tư. Sau đó nàng đi qua, cười nói:
– Vài vị tướng quân, thực là có nhã hứng nha.
– Hoàng Phủ chưởng quỹ cũng tới đây sao?
Mấy vị thiên tướng đều gật đầu lên tiếng.
Hoàng Phủ Quân Nhu lại nhìn về phía Vân Tri Thu:
– Vị này chắc hẳn là lão bản nương Vân Dung quán. Không biết lão bản nương còn nhớ không, chúng ta đã từng gặp mặt.
Vân Tri Thu đã nghe Miêu Nghị nói qua, nữ nhân này thiếu chút nữa đã hại chết trượng phu của nàng. Tự nhiên trong lòng nàng không ưa gì đối phương. Chỉ là bề ngoài vẫn tươi cười như hoa:
– Hoàn Phủ chưởng quỹ có trí nhớ thật tốt. Thiếp thân sao có thể không nhớ rõ chứ? Trước đó còn đi Quần Anh hội quán quấy rầy qua. Vân Tri Thu bái kiến Hoàng Phủ chưởng quỹ.
Sau đó nàng hơi hành lễ.
Hoàng Phủ Quân Nhu đáp lễ, nhìn Thiên nhai sau lưng, cười nói:
– Hóa ra trang sức mà Chính Khí tạp hóa phô bày bán lúc trước đều là của lão bản nương. Vân Dung quán, tên thực sự rất hay. Lão bản nương làm được như vậy quả thực khiến cho nhiều thiếu nữ hâm mộ tới chết nha.
– Chỉ là mua bán nhỏ, so với Quần Anh hội quán không đáng nhắc tới.
Vân Tri Thu khách khí nói một tiếng, lập tức nói với đám người Từ Đường Nhiên:
– Thật ngại quá, các vị tướng quân xin cứ tự nhiên.
Nàng vươn tay mời Hoàng Phủ Quân Nhu, tự mình mời Hoàng Phủ Quân Nhu đi thăm thú chung quanh. Tự mình giới thiệu qua về đám trang sức.
Cảnh này khiến cho Miêu Nghị có cảm giác muốn đổ mồ hôi lạnh.
– Ngưu huynh, sao huynh lại mất hồn mất vía như vậy?
Hứa Đức đột nhiên xuất hiện bên người Miêu Nghị, vỗ vỗ bả vai hắn rồi nói.
Đám người Lỗ Phi Phàm cũng tới, chậc chậc nói:
– Ngưu huynh có ánh mắt không kém. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có lẽ không đẹp bằng Hoàng Phủ chưởng quỹ. Nhưng mà tư vị cũng là hiếm thấy. Vị lão bản nương họ Vân này quả thực là vưu vật, nhìn qua cũng đủ kinh hãi. Cũng khó trách Ngưu huynh kiên nhẫn như vậy.
Miêu Nghị phục hồi tinh thần lại, thở dài:
– Hình như người ta thờ ơ với ta. Hơn nữa… Không dối gạt chư vị, vị lão bản này là người đã có trượng phu…
Đang có mặt người ngoài, vẫn làm cho người ta nhìn thấy khoảng cách giữa hai người thì hơn. Nếu không một khi hắn có chuyện, nhất định sẽ liên lụy tới Vân Tri Thu và Vân Dung quán. Đây cũng là chuyện mà trước đó Vân Tri Thu và hắn từng thương lượng qua.
Người đã có trượng phu? Mấy người kia sững sờ, nhìn nhau. Ánh mắt lại nhìn về phía Miêu Nghị có chút cổ quái, trong lòng thầm nói. Ngươi tìm người đã có trượng phu cũng bỏ đi. Nhưng mà công khai như vậy lại có chút quá phận.
La Vạn Quang ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
– Ngưu huynh, ngươi muốn chơi đùa hay là muốn làm thực? Nếu như muốn chơi đùa thì ít xuất hiện là tốt nhất. Bằng không ngươi làm rõ ràng như vậy sẽ ảnh hưởng tới thanh danh ngươi. Quân tử háo sắc cũng nên biết điều gì nên làm, điều gì không. Nếu như làm quá mức, chúng ta sợ rằng cũng không giúp được ngươi.
Có mấy người gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng thầm chán ngấy, con mẹ nó, ngươi tìm người đã có trượng phu sao không nói sớm một tiếng. Chúng ta dầu gì cũng là tướng quân, một đám tướng quân chạy tới giúp ngươi thu người đã có trượng phu tới tay. Chuyện này nếu như truyền đi thì sao? Mọi người dù sao cũng lăn lộn trong thiên đình. Ít nhiều đều quan tâm tới thể diện. Một khi lên chức, bị người ta nắm lấy việc này mà nói tới. Tiền đồ sẽ bị hủy diệt.
Miêu Nghị lại nghiêm túc nói:
– Tự nhiên là muốn thành hôn với nàng.
Mọi người há hốc mồm, Bộ Liên Trung trầm giọng nói:
– Ngưu huynh, loại chuyện này nên thận trọng. Thiên hạ nơi nào mà không có cỏ thơm cơ chứ? Cần gì phải yêu đơn phương một đóa hoa có chậu? Chơi đùa là được? Nếu như ngươi có hôn phối thì cũng bỏ đi, dù sao cũng là người tám lạng kẻ nửa cân. Nhưng mà ngươi còn chưa thành gia lập thất lại đi lấy một người đã có trượng phu. Ngay cả tư cách làm chính thất cũng không có. Nếu như lấy về, sợ rằng trên mặt tổ tông cũng không có chút ánh sáng nào nữa. Nhất định sẽ tức giận tới mức nhảy từ trong mộ ra. Thận trọng một chút, suy nghĩ lại đi.
Thái độ của Miêu Nghị rất là kiên quyết, chém đinh chặt sắt.
– Ngưu mỗ không phải là người làm xằng bậy, làm ra mấy chuyện chơi đùa như thế.
Mấy người này nhìn qua Miêu Nghị, im lặng, không phản bác được. Cuối cùng Từ Đường Nhiên cười ha hả một tiếng, thấp giọng cười trộm:
– Ngưu huynh đã lựa chọn như vậy thì đơn giản. Người đã tới địa bàn của chúng ta. Đó chính là con vịt đun sôi không chạy được. Ngươi có biết nam nhân nàng là ai không? Chỉ cần khiến cho nàng biến thành quả phụ, mọi chuyện sẽ dễ làm.
Lão bà ngươi mới thành quả phụ đó. Trong lòng Miêu Nghị thầm phỉ nhổ một tiếng, bề ngoài thì lắc đầu nói:
– Trước mắt còn chưa thấy qua nam nhân của nàng, cũng không biết là người nào.
Mấy người này lần nữa im lặng, thầm nói, ngươi đừng có đẩy mấy người chúng ta xuống hố nha.
Vẻ mặt Từ Đường Nhiên run rẩy, cũng sửa lời nói:
– Cái kia, quả thực phải cẩn thận một chút. Nữ nhân này thoạt nhìn khí chất bất phàm, hiển nhiên đã được khai trí qua. Vạn nhất nam nhân nàng là người chúng ta không trêu vào được. Vậy thì quả thực là phiền toái. Vì nữ nhân mà hủy đi tiền đồ không ổn a Ngưu huynh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/11/2019 03:36 (GMT+7) |